Hoàng Đại Long bất mãn trừng mắt nhìn Bành Viễn Chinh:
- Này, cậu nói em tôi không phải dạng hiền thê lương mẫu sao? Người anh em à, đừng chê bai người ta như vậy chứ, em gái tôi là cô gái rất tốt!
- Tôi không có ý đó, nhưng em gái anh và Tống Quả thật sự không hợp.
Bành Viễn Chinh cười, nhún vai.
Hoàng Đại Long thở phào một cái:
- Cũng không hẳn. Em tôi đã nói với Tống Quả, nếu sau khi bộ phim này công chiếu, mà nó không thành công, sẽ quay về và kết hôn với Tống Quả. Cho nên, bây giờ Tống Quả không kể gì đến chuyện khác, nghe nói mỗi ngày đều cầu nguyện trước bàn thờ Phật, mong sao em gái tôi thất bại!
- Hả?
Bành Viễn Chinh ngẩn người, rồi bật cười.
Anh chàng Tống Quả này không ngờ cũng có điểm đáng yêu như vậy!
- Thật ra tôi và ba tôi đều không thích em gái tôi đóng phim. Cậu cũng biết mà, giới giải trí rất phức tạp, vàng thau lẫn lộn, nhà tôi không thiếu tiền, nó là đứa con gái tốt, cần gì phải làm diễn viên điện ảnh?
- Muốn nổi tiếng…à…
Bành Viễn Chinh đang nói vội ngưng.
Hắn phát hiện Cố Khải Minh và Tần Phượng đang đi tới, vội ngừng lời, bước tới cười tiếp đón.
Bành Viễn Chinh đích thân mời, Hoàng Bách Thừa không thể không nể tình. Hoàng Bách Thừa đồng ý ở lại, Tần Phượng và Cố Khải Minh cũng thay đổi ý định mà ở lại.
Các lãnh đạo ngành và lãnh đạo các xã, thị trấn đều đã giải tán, Bí thư Quận ủy và Chủ tịch đều ở đây, họ nào dám ở lại?
Bởi vậy, tuy Lý Tuyết Yến đã cho chuẩn bị năm bàn, nhưng thực tế chưa ngồi đủ ba bàn, trong đó một bàn dành cho lái xe của lãnh đạo.
Tiệc được đặt ở một nhà hàng khách sạn ba sao của thị trấn. Nhà hàng này là của tập đoàn Huệ Phong.
Bàn số 1, Bành Viễn Chinh tiếp khách, có Bí thư Quận ủy Tần Phượng, Chủ tịch quận Cố Khải Minh, Hoàng Bách Thừa, Phó bí thư Quận ủy Lệnh Tường Can, Phó chủ tịch quận Chu Đại Dũng, Trợ lý Chủ tịch quận Mạc Xuất Hải và Hoàng Đại Long, tổng cộng tám người. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Bàn số 2, Lý Tuyết Yến, Chử Lượng và một số lãnh đạo thị trấn tiếp khách, có thư ký của Tần Phượng và Cố Khải Minh, một số doanh nhân nổi tiếng trong thị trấn và người thuộc các tầng lớp xã hội khác.
Bàn số 3, Lý Tân Hoa, Điền Minh tiếp khách, trên cơ bản là các lái xe của lãnh đạo.
Lúc sắp xếp chỗ ngồi, Bành Viễn Chinh cảm thấy khá khó xử. Bành Viễn Chinh là "chủ nhà" đương nhiên ngồi ở giữa. Hoàng Bách Thừa tuy là doanh nhân, nhưng còn là Ủy viên thường vụ Mặt trận Tổ quốc thành phố và Phó chủ tịch Hội liên hiệp công thương thành phố. Với thân phận này, ông ta cùng Tần Phượng, đương nhiên ngồi ở hai bên trái phải cạnh hắn. Hai vị trí đó không có gì phải bàn cãi. Nhưng còn chỗ ngồi của Chủ tịch quận Cố Khải Minh thì hắn không khỏi lúng túng.
Tần Phượng ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng thì cười lạnh. Mặc kệ Cố Khải Minh phục hay không phục, có mặt Bí thư Quận ủy cô, sẽ không có chỗ cho Cố Khải Minh kiêu ngạo.
Lệnh Tường mỉm cười, nhường chỗ:
- Chủ tịch quận Cố, xin mời ngồi đây.
Cố Khải Minh ra vẻ không hề gì, mỉm cười, thuận tay kéo một cái ghế gần đó:
- Lão Lệnh à, không cần quá để ý, ngồi đâu cũng được. Đồng chí Đại Dũng, lại ngồi đây đi!
Cố Khải Minh vừa định ngồi xuống, Bành Viễn Chinh liền bước tới, cười vang, nói:
- Chủ tịch quận Cố, mời lãnh đạo ngồi kia ạ!
Cố Khải Minh ngẩn ra, cười nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, đó là chỗ của chủ nhân, tôi không thể làm khách mà đoạt chủ được!
- Ồ, sao Chủ tịch quận Cố lại nói vậy? Thị trấn Vân Thủy không phải là một phần của quận Tân An sao? Cho nên, Chủ tịch quận cũng là chủ nhân ở thị trấn này. Chủ tịch quận Cố, lãnh đạo cứ ngồi ở vị trí chủ bồi, còn tôi ở vị trí phó bồi, xin lãnh đạo đừng khách khí. Tôi nghe nói tửu lượng của lãnh đạo rất cao, hôm nay nhiệm vụ tiếp mọi người ăn uống no say xin giao cho lãnh đạo!
Bành Viễn Chinh không để Cố Khải Minh phản ứng, kéo Cố Khải Minh đã hơi xiêu lòng đến ngồi vào vị trí vốn dành cho hắn, còn hắn qua ngồi ở vị trí đối diện.
Cố Khải Minh cười ha hả:
- Đồng chí Viễn Chinh này nói chuyện cứ y như các đại vương lập trại trên núi vậy! Được rồi, được rồi, đây là địa bàn của cậu, tôi sẽ nghe theo lời chỉ huy của cậu lần này!
Tuy Cố Khải Minh nói đùa như vậy, nhưng trong đôi mắt lại lộ rõ cái vẻ như vừa trút được gánh nặng. Trong lòng ông ta, ngoại trừ sự tán thưởng, còn có cảm giác vui vẻ và ấm áp. Một hành động tủy cơ ứng biến của Bành Viễn Chinh, dễ dàng tháo gỡ sự bất tiện cho Cố Khải Minh, ít nhất, trong lòng Cố Khải Minh có vài phần cảm kích.
Mạc Xuất Hải thở phào nhẹ nhõm.
Mắt Lệnh Tường lóe sáng lên, thật sâu đánh giá Bành Viễn Chinh. Cho đến giờ phút này, y mới thật sự hiểu vì sao một số lãnh đạo quận đánh giá cao Bành Viễn Chinh như vậy.
Hoàng Bách Thừa cười mỉm, nhìn Bành Viễn Chinh, trong lòng cảm khái. Một người có năng lực, có bối cảnh, có tài lại có sự chừng mực như Bành Viễn Chinh, lăn lộn trong quan trường, không khác gì cá gặp nước.
Trong mắt Tần Phượng thoáng hiện một tia không vui, chỉ có điều, cô che giấu rất tốt, liền cười chen vào một câu:
- Lão Cố này, tôi không uống được rượu nhưng hôm nay tôi muốn uống rượu, được rồi, anh ngồi vào chỗ đó đi!
Trong lòng Cố Khải Minh cười lạnh, ngoài miệng lại cười, nói:
- Được, nếu đồng chí Tiểu Bành đã giao nhiệm vụ cho tôi, Bí thư Tần cũng đã chỉ thị, tôi sẽ cố gắng mà làm!
Cố Khải Minh kéo ghế ngồi xuống, nhìn quanh, cười ha hả nói:
- Xem ra, hôm nay chỉ có Chủ tịch Hoàng và Hoàng tổng là khách, còn lại đều là chủ! Chủ tịch Hoàng sức khỏe không tốt, không thể uống rượu, vậy để cho Hoàng tổng thay thế. Tôi đề nghị, ngoại trừ Bí thư Tần và Chủ tịch Hoàng, những người khác đều uống rượu trắng!
- Tôi đã ngồi ở vị trí này, thì tôi có quyền nói chuyện này, ha ha! Đồng chí Viễn Chinh, gọi rượu cao độ một chút!
Cố Khải Minh dương dương tự đắc, cười nói.
Ông ta bảo gọi "rượu cao độ", thật ra muốn nói là gọi rượu ngon.
Bành Viễn Chinh cũng cười, đứng dậy nói:
- Chủ tịch quận Cố, hôm nay uống chút Mao Đài đi. Rượu này là người bà con của tôi tặng, nhưng bình thường tôi cũng không uống rượu, hôm nay đặc biệt đem ra mời các vị nếm thử.
Bành Viễn Chinh vẫy vẫy tay gọi nhân viên phục vụ. Cô nhân viên phục vụ vội mang rượu Mao Đài đã chuẩn bị trước khui ra, rót đầy vào ly cho từng người.
Mấy chai rượu này lấy trong thùng rượu do Phùng Bá Đào gửi người ta mang tới, đồ của Phùng gia dùng thì hẳn là thứ tốt.
Người ở đây không phú thì quý, tự nhiên đều biết nhìn hàng. Cố Khải Minh cúi xuống ngửi, không kìm nổi ngẩng đầu kinh ngạc nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, rượu này thuộc loại hảo hạng, chắc chắn là đã ủ dưới hầm hơn mười năm, ở chợ khó mua được. Cừ thật, tiểu tử này bản lĩnh không nhỏ, có thể tìm được thứ tốt thế này! Tuy nhiên, hôm nay chúng tôi uống rượu quý của cậu, trong lòng cảm thấy hơi áy náy đó, ha ha!
- Chủ tịch quận Cố, tôi đem tới hai chai, uống hết thì chúng ta có thể gọi thêm Mao đài bình thường, thừa sức no say!
Bành Viễn Chinh cũng mỉm cười.
Phải nói thật, những người ở đây, ngoài hai cha con Hoàng Bách Thừa, đều là quan chức của quận, có mặt Tần Phượng và Cố Khải Minh, họ không dám uống thả sức. Nâng ly cạn chén, đều là vì nể mặt nhau.
Nhưng buổi tiệc hôm nay, cũng may là có Hoàng Đại Long làm người hoạt náo, không khí cũng rất nhanh được hâm nóng lên. Tửu lượng Hoàng Đại Long cũng khá, y lần lượt kính rượu, lần lượt nài ép, rốt cuộc Chu Đại Dũng, Lệnh Tường và Mạc Xuất Hải, thậm chí cả Cố Khải Minh cũng uống không ít.
Về phần Tần Phượng, vì không muốn để mọi người mất hứng, cũng uống thỏa thích. Bình thường lúc xã giao, cô chỉ uống một ly vang đỏ, nhưng trưa nay, với sự nài ép của Hoàng Đại Long, không ngờ cô uống gần một chai vang đỏ.
Rượu quá ba tuần, Hoàng Bách Thừa xin kiếu. Lẽ ra Hoàng Bách Thừa ra về, tiệc rượi cũng nên tan, nhưng Hoàng Đại Long không chịu ngừng, bất đắc dĩ Tần Phượng và Cố Khải Minh phải kiên nhẫn ngồi lại. Giờ phút này, đối với hai người, Hoàng Đại Long là vị thần tài mà họ không thể đắc tội.
Nương theo cảm giác say, Hoàng Đại Long cười ha hả:
- Các vị lãnh đạo, tôi thấy rượu cũng không còn nhiều, đi, tôi mời các vị lãnh đạo đi ca hát khiêu vũ, vui vẻ, vui vẻ!
Tần Phượng nhíu mày nói:
- Hoàng tổng, không thể ca hát, chiều nay tôi có việc, phải về sớm.
Hoàng Đại Long trừng mắt:
- Bí thư Tần, không nể tình à? Vũ trường của nhà chúng tôi, tôi đã gọi điện thoại đặt trước rồi, hôm nay chỉ có mấy người chúng ta thôi!
Tuy Tần Phượng là Bí thư Quận ủy Tân An, nhưng thật sự là Hoàng Đại Long không hề sợ cô.
Cố Khải Minh do dự một chút, y hơi dao động. Lãnh đạo cũng là người, uống rượu vào, cũng muốn vui chơi thỏa thích một bữa.
Cố Khải Minh nhìn Bành Viễn Chinh, Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười:
- Các vị lãnh đạo, dù sao cũng đã uống rượu, có lẽ chiều nay cũng không thể làm việc được, không bằng đi thư giãn một chút. Thường ngày các lãnh đạo làm việc rất căng, cũng khó có được cơ hội thư giãn thoải mái một chút.
- Đúng rồi, đúng rồi, các vị lãnh đạo yên tâm, chúng ta tự thân vận động, lát nữa hãy cho xe của các vị về hết, tôi sẽ điều xe tới đưa đón, tuyệt đối không để ảnh hưởng xấu đến hình tượng của các vị lãnh đạo.
Hoàng Đại Long đã ngà ngà say, tính cách càng hăng hái, không để mọi người phản ứng, lấy điện thoại di động gọi điện bảo người của công ty phái hai chiếc xe tới.
Cố Khải Minh nhướng mày lên, đột nhiên vỗ bàn:
- Tốt, hôm nay thư giãn một phen, để Hoàng tổng đãi khách!
Tần Phượng nhíu mày, nhưng rốt cuộc vẫn nể mặt Hoàng Đại Long. Cô không thích ca hát khiêu vũ lắm, nhưng không muốn làm Hoàng Đại Long phật ý, cô cũng đành xuôi theo.
Đương nhiên, chủ yếu là cô cũng đã hơi say, với tác dụng của men rượu, cô cảm thấy khá hưng phấn.