Cuộc họp kết thúc, mọi người giải tán.
Tuy nhiên, bầu không khí trong cơ quan chính quyền trở nên hết sức nặng nề. Ai cũng không dám đi lung tung, nghiêm túc ngồi trong phòng làm việc của mình mà làm việc, đa số thành viên bộ máy lãnh đạo cũng vậy, không hề ra ngoài. Rõ ràng là trong thời điểm mấu chốt và nhạy cảm này, ai cũng thu mình lại.
Trong cơ quan có câu: không đánh người lười, không đánh kẻ tham, chỉ đánh đứa không có mắt, nếu ai không có mắt, vậy thì có thể tự nhận là xui xẻo.
Ngoài dự liệu của mọi người, Bành Viễn Chinh tiếp tục cùng Cổ Lượng và Hoàng Hà đến tập đoàn Tin Kiệt bàn về dự án khu công nghiệp.
Buổi chiều, Hoàng Đại Long dẫn hai quản lý của tập đoàn Tin Kiệt, chạy vào tòa nhà cơ quan thị trấn trên chiếc Panther.
Hoàng Hà và Cổ Lượng đứng trong sân nghênh đón, thấy Hoàng Đại Long xuống xe, liền cười chào:
- Hoàng tổng, hoan nghênh Hoàng tổng!
Hoàng Đại Long mỉm cười, nhìn quanh hỏi:
- Viễn Chinh đâu? Chủ tịch thị trấn Bành đi vắng à?
Ngay lúc đó, Bành Viễn Chinh bước xuống thang lầu, cao giọng nói:
- Hoàng tổng! Hoang nghênh Tổng giám đốc Hoàng của tập đoàn Tin Kiệt đến thị trấn chúng tôi khảo sát, hoan nghênh!
Lần này Hoàng Đại Long đến với tư cách đại diện cho tập đoàn Tin Kiệt bàn chuyện hợp tác, giải quyết việc chung, cho nên đương nhiên Bành Viễn Chinh phải tiếp đón y một cách chính thức. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Hoàng Đại Long thấy Bành Viễn Chinh hết sức nghiêm trang và nghiêm túc, liền cười ha hả:
- Chủ tịch thị trấn Bành khách khí như vậy, khiến tôi thấy không thích ứng được!
Nói xong, Hoàng Đại Long nháy nháy mắt.
Bành Viễn Chinh liền ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói:
- Mời Hoàng tổng vào phòng họp!
Bành Viễn Chinh và ba người Hoàng Đại Long lên lầu đến phòng họp.
Trên bàn, đã bày sẵn khay hoa quả. Chỗ ngồi được sắp xếp đối diện nhau, một bên dành cho ba người Hoàng Đại Long với tấm biển ghi tên từng người. Phía bên này, đối diện là ba người Bành Viễn Chinh, Cổ Lượng và Hoàng Hà.
Lý Tân Hoa dự thính hội nghị, bước tới rót trà cho Bành Viễn Chinh, rồi đến Cổ Lượng và Hoàng Hà. Bên phía Hoàng Đại Long cũng đã bày sẵn ba chén trà và nước khoàng, để tùy ý khách uống.
Tính cách Lý Tân Hoa rất tỉ mỉ, cô phục vụ rất chu đáo. Bành Viễn Chinh coi trọng cô ở điểm này. Theo hắn thấy cô có đủ tố chất ưu tú của một Chánh văn phòng, đó là tính cách điềm tĩnh, chín chắn, làm việc chặt chẽ, chu đáo, có ý thức phục vụ rất cao.
Liên quan đến chuyện hợp tác đầu tư, thái độ của Hoàng Đại Long cũng trở nên nghiêm túc. Hoàng Đại Long cười cười, nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, trước hết xin giới thiệu một một chút, vị này là Giám đốc bộ phận quản lý đầu tư Hình Huy, vị này là Phó giám đốc Tiểu Lương.
Bành Viễn Chinh mỉm cười"
- Hoan nghênh hai vị, Giám đốc Hình, Giám đốc Lương.
Hình Huy và Tiểu Lương biết quan hệ thân thiết giữa Hoàng Đại Long và Bành Viễn Chinh, nào dám thất lễ, lập tức đứng dậy bắt tay Bành Viễn Chinh.
- Tôi cũng xin giới thiệu, đây là Chủ tịch thị trấn Hoàng, đây là Chủ tịch thị trấn Cổ.
- Tôi với Chủ tịch Hoàng, Chủ tịch Cổ là người quen, thế này đi, tập đoàn chúng tôi đã soạn phương án đầu tư hợp đồng hợp tác, Giám đốc Hình và Tiểu Lương giới thiệu sơ lược, xem ba vị lãnh đạo thị trấn có ý kiến gì. Nếu không có ý kiến, thì bước tiếp chúng ta có thể ký kết hiệp định khung hợp tác.
Hoàng Đại Long khoát tay, ra hiệu Hình Huy bắt đầu.
Trước đó, Tiểu Lương đã đem ba bản phương án phát cho ba người Bành Viễn Chinh, Hình Huy chậm rãi đọc phương án.
Bành Viễn Chinh vừa lật xem, vừa nghe Hình Huy giới thiệu, trong lòng không khỏi thầm gật đầu.
Phương án được làm rất kỹ, rất toàn diện, ghi rõ toàn bộ các chính sách ủng hộ và ưu đãi mà tập đoàn Tin Kiệt hy vọng chính quyền thị trấn sẽ đáp ứng, đề xuất tổng cộng hơn ba mươi mục lớn nhỏ, chẳng hạn như yêu cầu quận cho miễn giảm thuế một năm sau khi công trình hoàn thành, hoặc yêu cầu quận đưa dự án này vào một trong các dự án trọng điểm năm 1993, v.v…
Có một điều khoản khiến Bành Viễn Chinh dở khóc dở cười, đại khái là thế này: sau khi công trình hoàn thành, trước hết sẽ bố trí công nhân của tập đoàn Tin Kiệt vào làm, còn việc giải quyết việc làm cho công nhân nơi khác theo yêu cầu của thị trấn, sẽ tùy theo tình hình mà xác định. Họ không muốn lãnh đạo quận, lãnh đạo thị trấn dùng tập đoàn Tin Kiệt lam nơi giải quyết công ăn việc làm cho công nhân, lấy cớ để quấy nhiễu hoạt động kinh doanh của tập đoàn! Ý thì là như vậy, nhưng đương nhiên cách hành văn khéo léo chứ không nói toạc ra.
Bành Viễn Chinh cười khổ, nhìn Hoàng Đại Long nói:
- Hoàng tổng, không đến mức ngay cả loại yêu cầu này cũng đưa vào hiệp định khung đấy chứ? Toi có thể đại diện cho chính quyền thị trấn, chúng tôi tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu hoạt động của tập đoàn xí nghiệp. Về phần giải quyết công ăn việc làm, sẽ căn cứ vào nhu cầu nhân lực của bản thân tập đoàn mà giải quyết.
Hoàng Đại Long cười ha hả:
- Chủ tịch thị trấn Bành, thật ngại quá, đây là quy định của tập đoàn chúng tôi, không phải chỉ đối phó với riêng thị trấn Vân Thủy các vị. Mấy năm nay, mỗi dự án của chúng tôi đều đưa mục này vào hiệp định khung.
Về điểm này, Hoàng Đại Long thật ra không nói dối. Lúc mới thành lập, tập đoàn Tin Kiệt từng bị lãnh đạo địa phương vì muốn giải quyết công ăn việc làm sắp xếp người vào tập đoàn liên tục, đến nỗi vượt quá nhu cầu thực tế của tập đoàn.
Vì thế tập đoàn Tin Kiệt phải "nuôi" khá đông người rảnh rỗi. Sau này, tập đoàn đã phát triển hùng mạnh và có thế lực, Hoàng Bách Thừa không còn nể mặt cán bộ bình thường, không chịu nhận người vô tội vạ như trước nữa.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, trầm ngâm một lát mới gật đầu nói:
- Yêu cầu của các vị, tôi thấy đa số hợp tình hợp lý, tôi có thể dại diện cho chính quyền thị trấn đáp ứng được. Nhưng có một vài điều, tôi cần phải xin ý kiến chỉ đạo của lãnh đạo quận. Như vậy đi, hôm nay là Thứ Ba, Thứ Ba tuần sau tôi sẽ trả lời các vị.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy lãnh đạo quận hẳn là sẽ không phản đối. Tóm lại, đối với chúng tôi, lòng mang thành ý, cố gắng tối đa vì quý tập đoàn mà tạo môi trường đầu tư tốt đẹp nhất, chúng tôi hy vọng sớm đạt thành hiệp nghị, sau đó tiến vào giai đoạn triển khai thực tế.
Hoàng Đại Long chớp mắt một cái, không nói gì.
Hình Huy kính cẩn mỉm cười:
- Cảm ơn lãnh đạo thị trấn ủng hộ. Phía tập đoàn chúng tôi cũng mong đợi mau chóng ký hiệp nghị, sớm ngày khởi công xây dựng.
Hoàng Đại Long đĩnh đạc khoát tay:
- Chỉ cần thủ tục trên quận hoàn thành, chúng tôi có thể khởi công trước Tết âm lịch.
Bành Viễn Chinh cười ha hả, đứng dậy nói:
- Nếu Hoàng tổng nói như vậy, thì xác định như vậy đi!
…
Tiễn ba người Hoàng Đại Long xong, Bành Viễn Chinh quay lại nhìn Hoàng Hà và Cổ Lượng nói:
- Lão Hoàng, lão Cổ, tôi thấy phải thành lập một tổ xử lý, trực thuộc phòng Đảng chính, để Lý Tân Hoa phối hợp với hai người đặc biệt lo liệu thủ tục dự án. Lão Hoàng phụ trách ở quận, lão Cổ phụ trách ở thành phố, tôi ở giữa điều hành, chúng ta phân công hành động, tranh thủ thúc đẩy dự án.
Hoàng Hà gật đầu:
- Ừ, tôi hiểu.
Cổ Lượng cảm thấy hơi hưng phấn, đây là một dự án lớn, vốn đầu tư lên đến hàng trăm triệu, nếu thành công, sẽ là một thành tích không nhỏ trong lý lịch của y.
Khi Hách Kiến Niên còn tại chức, y chỉ là nhân vật ngoài rìa, sau khi Bành Viễn Chinh nhậm chức, y dần dần chiếm được tín nhiemj và sự trọng dụng của hắn.
Bành Viễn Chinh lên lầu, vừa bước vào văn phòng, đã thấy Lý Tuyết Yến đi tới, sắc mặt hơi ngưng trọng, ngồi xuống ghế sô pha đối diện với bàn làm việc của Bành Viễn Chinh, im lặng không nói.
- Sao vậy Tuyết Yến?
Bành Viễn Chinh hỏi.
- Viễn Chinh, các khoản quỹ đen hết sức lộn xộn, có một nửa không có bằng chứng chính quy và hóa đơn, toàn là hóa đơn tạm, biên lai do Hách Kiến Niên ký tên; còn lại một số có hóa đơn, nhưng đa số đều là phí huấn luyện và phí khảo sát, tiền chi ra có liên quan tới Cổ Lượng, Quý Kiến Quốc, Hoàng Hà, Mẫn Diễm và Nghiêm Khang. Và còn có tôi nữa.
Lý Tuyết Yến hơi do dự, nhẹ nhàng nói:
- Nhưng khoản chi này tôi có thể trình bày rõ ràng được, đó là phí thị trấn chiêu đãi lãnh đạo thành phố, hóa đơn lúc đó, tôi còn giữ lại.
Bành Viễn Chinh nghe vậy, im lặng suy nghĩ.
Chỗ khó của vấn đề, rốt cuộc đã lộ ra. Người lập quỹ đen là một mình Hách Kiến Niên; nhưng nhiều năm như vậy, các lãnh đạo khác của thị trấn cũng có liên quan, ít nhất, các khoản tiền chi tiêu có qua tay. Chẳng hạn hằng năm Hách Kiến Niên tổ chức cho cán bộ đi du lịch, phần lớn đều do Chử Lượng đứng ra chi, mặc dù tiền không phải xài cho một mình y.
Nếu phơi bày vấn đề sai phạm này của Hách Kiến Niên, chưa nói là phải chịu sự phúc tra và kiểm toán của Ủy ban Kỷ luật, mà Hách Kiến Niên nhất định sẽ như chó điên cắn người, kéo theo một số lãnh đạo khác của thị trấn cùng chìm xuống nước với ông ta.
- Làm sao bây giờ?
Lý Tuyết Yến hỏi:
- Có tiếp tục điều tra không?
- Tiếp tục chứ, không điều tra sao được? Chúng ta không làm, cấp trên phái người xuống điều tra, trở ngại càng nhiều thêm.
Bành Viễn Chinh thở ra, ánh mắt lóe lên, dứt khaost nói:
- Tuyết Yến, cô triệu tập họ lại, khoản nào của ai, người đó hiểu rõ ràng, lau dọn sạch sẽ đi, khoản nào giải thích được thì giải thích, khoản nào không giải thích được thì tự bỏ tiền ra mà bù vào.
Nói với họ, không nên cảm thấy bị oan ức, mà phải thấy là còn may mắn, chúng ta làm rõ ràng các khoản chi ròi, cho dù cấp trên đến điều tra, cũng không điều tra được gì. Cũng may là các cấp phó của Hách Kiến Niên không trực tiếp ký tên, họ cũng không phải gánh vác trách nhiệm quá lớn. Chúng ta phải như tráng sĩ tự chặt tay, còn hơn để cấp trên chặt tay chúng ta!
Còn nữa, sau khi điều tra làm rõ, tất cả các khoản của quỹ đen, phải niêm phong cất vào kho, không được thiếu một xu, sau đó sau khi được lãnh đạo quận đồng ý, bỏ hết vào tài chính của thị trấn.
Lý Tuyết Yến giật mình kinh ngạc:
- Viễn Chinh, giao toàn bộ ra sao? Nếu sau này chính quyền thị trấn tiền để xử lý những việc không chính thức, hoặc chi phúc lợi v.v…, thì không có cách nào chạy được tiền.
- Không giữ lại! Nhất định không giữ lại xu nào!
Bành Viễn Chinh dứt khoát phất tay, trầm giọng nói.
Về vấn đề này, hắn cũng đã cân nhắc rất nhiều. Sự tồn tại của quỹ đen là cần thiết cho những việc "không rõ ràng", không thể dùng tài chính công để giải quyết. Nếu không có quỹ đen, trong tương lai, các chi phí như quan hệ, ân tình, tiếp đãi… đều sẽ gặp khó khi không chi trả được.
Nhưng dù vậy, Bành Viễn Chinh biết rõ, giữ quỹ đen lại, chẳng khác nào ôm một quả bom nổ chậm, mặc kệ các xã thị trấn khác, ban ngành khác như thế nào, trong lúc hắn chủ quản thị trấn Vân Thủy, hắn không cho phép giữ quỹ đen. Bởi vì một khi để cho kẻ có ý đồ nắm được nhược điểm, hắn sẽ lâm vào tình cảnh giống như Hách Kiến Niên hiện nay.
Lý Tuyết Yến thở dài:
- Được rồi, tuy nhiên anh cần phải suy nghĩ cho kỹ, hiện giờ nhất thời quyết định, sau này sẽ rất nhức đầu.
- Tuyết Yến, bây giờ quỹ đen lộ ra, trở thành một quả bom rồi đấy. Nếu không cẩn thận, sau này chúng ta sẽ bị tổn hại. Thậm chí còn có thể mang tiếng xấu như Hách Kiến Niên.
Bành Viễn Chinh cắn răng:
- Chúng ta làm việc, là vì chuyện công, không nên để bị xem như trộm đạo!