Phùng Thiến Như đi theo Trương Mặc Nhiễm vào trong trường học. Cô trong lòng cũng rất rõ ràng, mình đến thị trấn cũng không thể ngày nào cũng ngồi lỳ trong phòng làm việc của Bành Viễn Chinh. Như vậy sẽ khiến cho người khác nói xấu. Nhưng nếu cô cứ ở lại thành phố một mình thì cũng cảm thấy rất buồn tẻ.
Nếu như vậy, không bằng ở trường học làm chút chuyện, coi như là thể nghiệm cuộc sống.
Thấy Phùng Thiến Như kiên quyết phải lập tức bắt đầu kiếp sống giáo viên tạm thời, Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ, đành phải một mình trở về thị trấn.
Chử Lượng đứng trong sân, thấy hắn một mình trở về, thì không khỏi ngạc nhiên:
- Chủ tịch thị trấn Bành, Phùng tiểu thư đâu?
- Haha, cô ấy cùng với Trương Mặc Nhiễm đến trường học rồi. Tạm thời làm giáo viên vài ngày.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Cô ấy có bằng cấp lại có kinh nghiệm làm giáo viên. Hẳn là không thành vấn đề.
- Chủ tịch thị trấn Bành, như vậy cũng tốt. Khiến cho những đứa trẻ ở nông thôn tiếp xúc với Phùng tiểu thư thì cũng được mở rộng tầm mắt.
Chử Lượng cười nói.
Hai người đang nói chuyện với nhau thì Cổ Lượng từ trên lầu chạy xuống, từ xa đã hô to:
- Chủ tịch thị trấn Bành, vừa lúc tôi có việc tìm anh.
- Có việc gì?
Bành Viễn Chinh đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt.
Cổ Lượng chạy tới, nhỏ giọng vài câu bên tai Bành Viễn Chinh. Chử Lượng thấy mình chẳng có việc thì lên thẳng trên lầu.
Nghe xong lời Cổ Lượng, Bành Viễn Chinh sắc mặt liền biến đổi.
Hắn nhíu này, trầm giọng nói:
- Lão Cổ, Hồ Tiến Học rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Như thế nào vừa mới khởi công hai ngày liền đình công? Anh có tìm anh ta hỏi qua chưa?
- Tôi đã tìm anh ta.
- Anh ta nói như thế nào?
- Anh ta nói tài chính của tập đoàn bọn họ đột nhiên xảy ra chút vấn đề. Anh ta vạn bất đắc dĩ phải tạm thời rút các hạng mục dự án trở về, trước giải quyết khẩn cấp rồi sau đó tính sau.
Cổ Lượng nhẹ nhàng nói.
Bành Viễn Chinh cả giận nói:
- Người này đúng là rắm thúi giống nhau. Khi đấu thầu, tôi lúc nào cũng hỏi tài chính có vấn đề gì không? Anh ta vỗ ngực nói tuyệt đối không có vấn đề gì. Kết quả vừa mới khởi công thì lại khiến thị trấn mất mặt. Thật là buồn cười! Lão Cổ, anh gọi Hồ Tiến Học lên đây, tôi sẽ nói chuyện với anh ta.
- Nếu không được thì đổi xí nghiệp khác.
Bành Viễn Chinh thanh âm lạnh như băng.
Cổ Lượng biết Bành Viễn Chinh đang tức giận, cũng không dám nói cái gì, lập tức quay đầu đi gọi điện thoại cho Hồ Tiến Học.
Bành Viễn Chinh hầm hầm trở về văn phòng làm việc của mình. Lý Tân Hoa vốn muốn tới báo cáo công tác, nhưng thấy lãnh đạo đang mất hứng nên không dám lộ diện.
Bành Viễn Chinh trong phòng làm việc hút hai điếu thuốc, đợi hơn nửa giờ, rốt cuộc Hồ Tiến Học mới đến. Hồ Tiến Học sắc mặt xấu hổ bước vào, không đợi Bành Viễn Chinh mở miệng, liền chủ động tố khổ:
- Chủ tịch thị trấn Bành, tôi biết lãnh đạo đang bất mãn, nhưng lãnh đạo cho tôi vài phút để tôi giải thích một chút.
Bành Viễn Chinh sắc mặt âm trầm, gật đầu nói:
- Anh cứ nói, tôi nghe đây.
- Là như vầy, bắt đầu từ tháng trước, tài chính của tập đoàn chúng tôi đã xuất hiện vấn đề. Nhưng tôi cũng không quan tâm lắm vì đã có ngân hàng cho vay. Nhưng tới tháng này, năm nhà máy dệt trên danh nghĩa của tập đoàn chúng tôi đột nhiên bắt đầu xuất hiện dấu hiệu thua lỗ trên diện rộng. Chủ tịch thị trấn Bành, gần như chỉ trong một đêm, công ty đã thiệt hại hơn một triệu đồng. Rất nhiều đơn đặt hàng bị trả về. Hàng hóa tồn đọng trong kho, mà hàng xuất đi rồi lại không thu được tiền. Tôi lúc này đây vô cùng lo lắng.
Hồ Tiến Học thở ngắn than dài.
- Lãnh đạo, không đến vạn bất đắc dĩ tôi tuyệt đối không dám làm cái chuyện này đâu. Tôi tạm thời ngưng công trình phố buôn bán lại. Lãnh đạo, xin anh hãy cho tôi nửa tháng. Chỉ cần tôi vượt qua cửa ải khó khăn này, lãnh đạo thu thập tôi như thế nào cũng được. Còn về phần công trình phố buôn bán, xin lãnh đạo cứ yên tâm. Lão Hồ tôi táng gia bại sản cũng khẳng định đem công trình này làm cho xong, không thể khiến cho hương thân phụ lão thị trấn Vân Thủy này hướng vào tôi mà chửi chó má được.
Hồ Tiến Học vỗ ngực tỏ thái độ. Chỉ có điều, vẻ mặt lo lắng của y khiến cho sự hứa hẹn của y trở nên có vẻ trống rỗng.
- Tập đoàn Huệ Phong không phải hiệu quả và lợi ích rất tốt sao? Như thế nào đột nhiên lại biến thành như vậy?
Bành Viễn Chinh nhíu mày, trong đầu bỗng hiện lên một tia sáng. Hắn đứng dậy, ngưng thanh nói:
- Lão Hồ, công ty các anh có nhà máy dệt sao?
- Nhà máy tơ tằm, nhà máy kim, nhà máy dệt len và một số nhà máy khác tổng cộng có năm nhà máy, chiếm hết một nửa giang san của tập đoàn chúng tôi. Hiện nay thì nửa giang san này khuynh đảo rồi. Tôi thật sự là muốn chết.
Hồ Tiến Học thuận tay lau mồ hôi trên trán.
Bành Viễn Chinh cau mày, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Hắn đột nhiên nhớ tới hai chuyện. Thứ nhất, từ năm 1990 đến 1992 là giai đoạn kinh tế thế giới bắt đầu suy thoái. Trong thời gian đó cũng xảy ra chiến tranh vùng vịnh lần thứ nhất. Tháng 8 năm 1990, Iraq xâm lược Kuwait. Chiến tranh vùng vịnh phát sinh vào ngày 17 tháng 1 năm 1991 đến 28 tháng 2 năm 1991. Nước Mĩ cầm đầu nhiều liên minh quốc tế ở Hội đồng bảo an Liên hiệp quốc, đã tiến hành tấn công Iraq để khôi phục lãnh thổ Kuwait. Tuy rằng cuộc khủng hoảng kinh tế này không bằng cuộc khủng hoảng tài chính năm 1998 thổi bay toàn bộ Châu Á, nhưng cũng mang đến những tổn thất nặng nề cho nền kinh tế trong nước.
Thứ hai, bị tổn thất nghiêm trọng nhất trong nền suy thoái kinh tế lần này chính là ngành hàng dệt may. Rất nhiều ngành sản xuất dệt may trước thập niên 90 từng là ngành kinh tế mũi nhọn, đóng góp rất nhiều cho nền kinh tế trong nước, được thị trường thế giới công nhận. Nhưng đến thập niên 90, ngành sản xuất dệt may từng bước đi vào giai đoạn suy thoái. Tình hình sản xuất kinh doanh lâm vào khốn cảnh. Đến giữa thập niên 90 thì không ít những xí nghiệp liên tiếp mấy năm thua lỗ đành dẫn đến phá sản.
Giờ phút này, hắn nghĩ đến không chỉ là vấn đề của tập đoàn Huệ Phong mà còn là của nhiều xí nghiệp khác. Căn cứ vào điều tra của hắn, trong các xí nghiệp cỡ trung ở thị trấn Vân Thủy, có ba phần trở lên là xí nghiệp dệt. Ngoài ra còn có không ít những xí nghiệp nhỏ. Tập đoàn Huệ Phong có thể gặp khốn cảnh như vậy thì các xí nghiệp khác cũng có thể nghĩ tới.
- Lão Hổ, các xị nghiệp dệt khác của thị trấn cũng tương tự?
Bành Viễn Chinh ngưng trọng hỏi. Kỳ thật hắn trong lòng rất rõ ràng, câu hỏi này của mình là thừa.
- Tình hình cũng không có gì khác lắm, nhưng vẫn thê thảm hơn so với chúng tôi. Chúng tôi tối thiểu có thể chống đỡ được vài tháng. Nhưng đa số rất nhanh sẽ giảm sản lượng, thậm chí ngừng sản xuất.
Hồ Tiến Học thở dài:
- Chủ tịch thị trấn Bành, anh là người có học, anh nói thật xem, như thế nào đang êm đẹp lại biến thành như thế này? Đây gần như là tai họa trời giáng.
- Cạnh tranh tăng lên, phí tổn tăng lên, nhu cầu ở thị trường quốc tế lại thu hẹp. Đây chính là ba nhân tố khiến ngành dệt may tiêu điều.
Bành Viễn Chinh trầm giọng nói:
- Tuy rằng nhìn qua thì khá đột ngột, nhưng trên thực tế thì nó giống như quân bài Domino đã sớm bị đẩy ngã. Chỉ có điều phản ứng đến chỗ này của chúng ta thì còn cần đến thời gian.
- Được rồi, anh không cần trước mặt tôi tố khổ. Anh hãy lập tức trở về, liên lạc với những ông chủ xí nghiệp khác. Buổi chiều hôm nay đến thị trấn để họp. Lãnh đạo thị trấn sẽ nói chuyện với mọi người.
Bành Viễn Chinh quyết đoán phất tay, ra hiệu Hồ Tiến Học có thể đi ra. Bạn đang đọc truyện được tại
Hồ Tiến Học vốn đã chuẩn bị một bụng lý do, khiến Bành Viễn Chinh cẩn thận thuyết phục. Không ngờ Bành Viễn Chinh lại thông tình đạt lý như thế.
Nhìn theo bóng dáng của Hồ Tiến Học, Bành Viễn Chinh không kìm nổi thở dài, bực bội đứng dậy đá một cái vào vách tường.
Hắn đã quá sơ sót. Hắn chung quy cũng không phải là thánh. Hắn quên mất bây giờ chính là lúc khủng hoảng kinh tế thổi qua, khiến ngành dệt may thị trấn Vân Thủy lâm vào khốn cảnh. Và khó khăn này, nếu không giải quyết được, thì đa số xí nghiệp đều phải phá sản, mang đến một kích trí mạng cho nền kinh tế thị trấn Vân Thủy. Đồng thời ảnh hưởng tiêu cực không thể đo được.
Làm sao bây giờ?
Bành Viễn Chinh lập tức cảm thấy nhức đầu.
Hắn là cán bộ chính phủ chứ không phải lãnh đạo xí nghiệp. Hắn cố nhiên là người tái sinh nhưng cũng không phải là thượng đế vạn năng.
Nhân lực có hạn!
Bành Viễn Chinh cau mày, theo bản năng mà châm một điều thuốc, lâm vào trầm tư thật lâu.
- Tân Hoa, cô hãy gọi điện thoại thông báo cho tất cả các lãnh đạo của thị trấn đến phòng họp ngay.
Bành Viễn Chinh giọng nói trầm thấp. Lý Tân Hoa vội vàng đồng ý, rồi lại thuận miệng hỏi:
- Chủ tịch thị trấn Bành, Phó bí thư Lý bị bệnh, còn phải thông báo cho cô ấy chứ?
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói:
- Không cần, cứ để đồng chí Tuyết Yến dưỡng bệnh đi.
Mười phút sau, Bành Viễn Chinh sắc mặt ngưng trọng bước vào phòng họp. Chử Lượng và những người khác thấy hắn có vẻ mặt như vậy thì đều kinh ngạc, thầm nghĩ vừa rồi còn rất tốt, sao bây giờ lại như vậy? Đại khái chỉ có Cổ Lượng mơ hồ đoán ra được cái gì nên im lặng ngồi ở chỗ của mình.
Y và Hoàng Hà phụ trách hạng mục cải tạo phố buôn bán, tập đoàn Huệ Phong nhận thầu đột nhiên đình công, rút tài chính về, đối với hai người mà nói đương nhiên là rất mất hứng. Bọn họ vì hạng mục này mà tốn nhiều tinh lực và tâm huyết. Nếu hạng mục này nửa đường chết non, chẳng phải làm cho người ta buồn bực đến chết sao? Mắt thấy chiến tích chói mắt đến tay, nay sắp sửa tan thành bọt nước.
Bành Viễn Chinh chậm rãi bước lên đải Chủ tịch. Hắn yên lặng ngồi xuống, chăm chú nhìn mọi người, thật lâu không nói gì.
- Các đồng chí, hiện tại thị trấn chúng ta đang gặp phải nguy cơ thật lớn.
Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn Chử Lượng rồi nói:
- Vừa rồi, tôi và Hồ Tiến Học của tập đoàn Huệ Phong nói chuyện với nhau. Anh ta đã rút tài chính xây dựng phố buôn bán về. Vì sao lại như vậy? Bởi vì tập đoàn Huệ Phong tài chính đã xuất hiện vết nứt. Năm xí nghiệp dệt của tập đoàn đồng thời bị thua lỗ trên diện rộng. Đơn đặt hàng bị trả về. Tiền hàng lại khó thu, hàng hóa tồn đồng. Nếu cứ thế này thì chỉ sợ sẽ phá sản mà thôi.
Mọi người đều biến sắc.
Hạng mục phố buôn bán vừa mới đình công, tin tức chưa lan truyền nên rất nhiều lãnh đạo thị trấn cũng không biết.
- Cho nên, việc cấp bách đầu tiên của chúng ta là làm như thế nào để khôi phục xây dựng lại hạng mục này. Chúng ta đã làm ra động tĩnh thật lớn, đồng thời cũng tốn nhiều tinh lực, nhất là đồng chí Cổ Lượng và Hoàng Hà. Hai vị này ngày đêm đều dồn hết sức lực của mình cho hạng mục này. Nghi thức đặt móng đã có lãnh đạo thành phố đến tham dự. Nếu đình công như vậy thì chúng ta thật sự rất khó mà ăn nói với lãnh đạo và quần chúng nhân dân.