Bành Viễn Chinh ngồi xe thẳng đến thành phố. Hắn chuẩn bị đến thăm Lý Tuyết Yến. Thứ nhất là để thăm bệnh, thứ hai là nhờ Lý Tuyết Yến nghĩ biện pháp đi ngõ sau thượng tầng một chút.
Xe bước vào khu nhà ở của gia đình Lý Tuyết Yến. Bành Viễn Chinh thẳng đến Lạc gia. Hắn đã tới một lần nên nhớ rất rõ. Hơn nữa trước cửa Lạc gia có hai cây quế. Tại đây đều là những biệt thự xây dựng vào năm đầu kiến quốc nên nhìn rất chói mắt.
Bành Viễn Chinh dẫn theo Lý Tân Hoa đi mua một ít đồ bổ dưỡng rồi đến trước cửa nhà Lạc gia, ấn vang chuông cửa. Chuông cửa vang lên cả nửa ngày, bên trong cũng không thấy động tĩnh. Ngay khi Bành Viễn Chinh nghĩ đến trong nhà không có ai, thất vọng chuẩn bị ra về thì đột nhiên trong sân truyền đến một giọng nữ mệt mỏi:
- Ai vậy?
Đúng là Lý Tuyết Yến.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái:
- Tuyết Yến, là tôi, cô mở cửa với.
Trong sân lại tĩnh lặng như cũ.
Yên lặng vài phút, Lý Tuyết Yến mới đi dép lê ra mở cửa.
Lý Tuyết Yến sắc mặt rõ ràng có chút tái nhợt, mái tóc rối tung, trên người chỉ mặc chiếc áo ngủ màu đỏ, môi đều có chút khô nứt.
Bành Viễn Chinh nhìn cô, trong lòng khẽ run lên.
Hắn biết Lý Tuyết Yến khẳng định là có chút đau buồn, nhưng không nghĩ tới cô lại tiều tụy như vậy.
- Tuyết Yến, tôi đến thăm cô. Có khỏe hơn chút nào không?
Lý Tuyết Yến sâu kín thở dài, xoay người bước đến:
- Tôi không sao, công tác của thị trấn bận rộn, anh không nên đến.
Bành Viễn Chinh đi vào, phát hiện Lạc gia không có ai, dường như chỉ có một mình Lý Tuyết Yến ở nhà.
Lý Tuyết Yến cũng không quay đầu lại, một đường trở về phòng ngủ. Bành Viễn Chinh do dự một lát rồi cũng theo vào sau.
Phòng ngủ của Lý Tuyết Yến được bày trí rất gọn gàng. Một chiếc giường, một bàn trang điểm, một giá treo đồ, bên cạnh cánh cửa sổ sát đất là một chiếc ghế mây. Sàn nhà được trải thảm màu đỏ, bước lên mềm mại.
Lý Tuyết Yến chậm rãi leo lên giường, trùm chăn lại.
Bành Viễn Chinh có chút xấu hổ, đứng cũng không được mà ngồi cũng không xong. Rơi vào đường cùng, hắn đành đặt quà tặng vào một góc.
Lý Tuyết Yến nhẹ nhàng nói:
- Ở đây không có ghế, anh ngồi đỡ lên giường vậy.
- Anh cứ yên tâm, tôi không sao đâu, chỉ là có chút đau đầu, không muốn rời khỏi giường, chỉ muốn ngủ. Tôi nghỉ hai ngày rồi trở về làm việc. Anh không cần quá lo lắng, tôi không có yếu ớt như vậy đâu.
Lý Tuyết Yến nói xong, giọng nói không tự chủ được có chút ngẹn ngào. Cô quay đầu qua một bên, không kìm nổi nước mắt như mưa.
Bành Viễn Chinh cũng không nói nên lời. Hắn không biết nên mở miệng an ủi Lý Tuyết Yến như thế nào, càng không thể làm ra những động tác an ủi Lý Tuyết Yến được.
- Tuyết Yến, rất xin lỗi.
Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ nhẹ nhàng nói:
- Tôi cũng không muốn như vậy.
- Không trách anh được, chỉ trách tôi thôi. Tôi biết rõ anh không thích tôi, nhưng vẫn cứ ngốc ngếch như con thiêu thân lao đầu vào lửa, tự chịu diệt vong thì có thể oán ai chứ?
- Vị hôn thê của anh rất đẹp. Xin chúc phúc cho hai người.
Lý Tuyết Yến nức nở lên.
Bành Viễn Chinh không nói gì. Hắn thật ra muốn nói hai tiếng cảm ơn nhưng lo lắng sẽ gây thương tổn cho Lý Tuyết Yến.
Lý Tuyết Yến chậm rãi từ đầu giường lấy chiếc khăn lau sạch nước mắt, hơi có chút thương cảm nhìn Bành Viễn Chinh:
- Anh nói đi, có chuyện gì cần tôi làm? Tôi biết anh tới khẳng định là có việc.
Bành Viễn Chinh xấu hổ cười:
- Không có chuyện gì, chủ yếu là đến thăm cô thôi.
Lý Tuyết Yến lấy tay quệt nước mắt, nhẹ nhàng nói:
- Viễn Chinh, tôi còn không hiểu anh à? Anh nói đi, có phải dạo này hạng mục phố buôn bán xảy ra chuyện gì? Tôi đã biết Huệ Phong rút lui.
Bành Viễn Chinh thấy thần thái của Lý Tuyết Yến bây giờ, vốn không muốn nói tới. Nhưng thấy cô nhắc như vậy thì liền đơn giản đem những khó khăn mà các xí nghiệp dệt đang gặp phỉa. Hắn muốn công ty xây dựng đô thị tiếp nhận lại hạng mục này. Lý Tuyết Yến im lặng một lát mới nói:
- Được, chuyện này giao cho tôi. Tôi sẽ bảo ba tôi gọi điện thoại cho nhân vật số một của công ty xây dựng đô thị Tôn Thắng Lợi. Ông ta là người mà khi ba tôi còn làm Bí thư Quận ủy đã đề bạt lên, hẳn là không có vấn đề gì quá lớn.
- Kỳ thật thì cũng không vội, cô hãy nghỉ ngơi cho khỏe.
Bành Viễn Chinh nhìn khuôn mặt ảm đạm của Lý Tuyết Yến, nhẹ nhàng nói:
- Cô gần đây cũng rất mệt mỏi, cứ nghỉ ngơi ở nhà nhiều vào.
Lý Tuyết Yến chậm rãi cúi đầu xuống:
- Kỳ thật thì tôi cũng không muốn trở về thị trấn. Bởi vì mỗi ngày đều nhìn thấy anh, trong lòng tôi sẽ rất dày vò. Viễn Chinh, tôi nghĩ mình không thể hỗ trợ công tác cho anh được nữa. Tôi muốn trở về thành phố.
Bành Viễn Chinh nghe xong, cảm thấy hụt hẫng trong lòng. Hắn im lặng một chút rồi thở dài nói:
- Tuyết Yến, tôi tôn trọng quyết định của cô. Cô có thể ở lại thì tôi rất vui mừng, nhưng nếu cô có lựa chọn khác thì tôi cũng sẽ không cưỡng cầu cô. :
Lý Tuyết Yến bờ vai run rẩy, nhưng không có ngẩng đầu lên.
Bành Viễn Chinh chậm rãi đứng dậy, miễn cưỡng cười nói:
- Vậy đi Tuyết Yến, cô nghỉ ngơi đi, tôi xin phép về trước.
Bành Viễn Chinh xoay người lại, vừa muốn cất bước, lại nghe phía sau truyền đến giọng nói run rẩy của Lý Tuyết Yến:
- Viễn Chinh.
Lý Tuyết Yến nhảy xuống giường, từ phía sau ôm chầm lấy Bành Viễn Chinh. Hai vòng tay ôm trọn tấm lưng của hắn, toàn bộ thân mình đều dán sát phía sau lưng hắn.
Bành Viễn Chinh theo bản năng mà cảm nhận được bầu ngực đẫy đà của cô cùng với hai điểm rõ ràng kia đang run rẩy trên lưng của hắn. Hô hấp của Lý Tuyết Yến dồn dập, đem hết sức lực của mình mà ôm lấy lưng của hắn.
Bành Viễn Chinh thân hình cứng đờ hẳn lên.
- Viễn Chinh, tôi thật sự là khó chịu, rất khó chịu.
- Tôi không muốn rời khỏi anh, nhưng tôi….
Lý Tuyết Yến giọng nói bất lực và thê lương.
Bành Viễn Chinh đột nhiên xoay người lại, ôm chặt cô một chút, rồi sau đó rời nhanh đi.
Làm việc chung với nhau lâu như vậy, đối với Lý Tuyết Yến, hắn trong lòng nói không có cảm giác, không có tình cảm thì khẳng định là gạt người. Thân hình mềm mại kia kích thích tình cảm mãnh liệt trong lòng hắn khiến hắn muốn ôm lấy cô, xóa đi những đau xót trong lòng cô, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết, hắn không thể. Thiến Như còn ở thị trấn, hắn giờ phút này cho dù là tinh thần dao động muốn sinh ra cảm giác phạm tội cũng không được.
Hắn không dám ở lại. Hắn sợ mình khống chế không được tình cảm rung động mà làm chuyện có lỗi với Thiến Như.
Tạ Tiểu Dung từ lầu hai bước xuống, vừa lúc thoáng thấy bóng dáng của Bành Viễn Chinh.
Tạ Tiểu Dung than nhẹ một tiếng rồi cất bước vào phòng Lý Tuyết Yến. Lý Tuyết Yến ôm chăn ngồi một chỗ, ánh mắt có chút dại ra.
- Yến Tử, cậu ấy đi rồi à?
Tạ Tiểu Dung ôm lấy bờ vai của Lý Tuyết Yến, nhẹ nhàng nói:
- Yến Tử, nếu trong lòng khó chịu thì cứ khóc ra ngoài, không cần để nghẹn ở trong lòng.
Lý Tuyết Yến cắn môi, dứt khoát lắc đầu, giọng nói có chút khàn khàn:
- Chị dâu, em còn khóc làm gì nữa. Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Anh ấy đã có người mình yêu, em phải mừng thay cho anh ấy.
Tạ Tiểu Dung đuôi lông mày nhướng lên:
- Yến Tử, chị cho em hai đề nghị. Một là em hoàn toàn quên cậu ta đi hoặc là đừng nghĩ ngợi nhiều. Dù sao em gần quan được ban lộc, dùng chút thủ đoạn cướp lấy cậu ta. Chỉ cần các người gạo nấu thành cơm, chị cảm thấy Bành Viễn Chinh cũng không phải là người vô sỉ, cậu ấy sẽ có trách nhiệm đối với em.
- Chị dâu, chị đừng nói nữa. Chuyện như vậy em không làm đâu. Nếu như vậy, anh ấy sẽ bị tổn thương cả đời mà em cũng vậy. Tội gì phải làm như vậy chứ?
- Vậy, em quyết định phải quay về thành phố sao? Như vậy cũng tốt, trên đời này cũng không phải chỉ có một mình Bành Viễn Chinh là người đàn ông tốt. Yến Tử, mấy ngày nữa chị dâu sẽ giới thiệu cho em một đối tượng mới.
Tạ Tiểu Dung âm thanh dịu dàng.
Lý Tuyết Yến đôi mắt đỏ lên, nước mắt đã cố nén nay lại muốn trào ra:
- Có lẽ em sẽ quên anh ấy. Chị dâu, em muốn yên tĩnh một chút, được không?
Trên đường trở về thị trấn, Bành Viễn Chinh cảm xúc chìm xuống.
Dứt bỏ vấn đề tình cảm, năng lực công tác của Lý Tuyết Yến là không thể nghi ngờ. Có thể nói, Bành Viễn Chinh có thể nắm cục diện thị trấn Vân Thủy trong tay, Lý Tuyết Yến cũng góp một phần không nhỏ. Có cô, áp lực công tác của Bành Viễn Chinh được chia sẻ rất nhiều. Mà rất hiển nhiên, khi Lý Tuyết Yến rời đi, Bành Viễn Chinh liền mất đi một trợ thủ đắc lực.
Hắn trước đây đã từng lo lắng, hai người công tác quá gần gũi thì sẽ phát sinh tình cảm thân mật. Hắn đã cố gắng lãng tránh điều đó, nhưng hiện giờ rốt cuộc đã không còn tránh được nữa. Từ khi Phùng Thiến Như xuất hiện, Lý Tuyết Yến biết mình chẳng còn cơ hội nào, trong lòng tuyệt vọng, thương cảm và đau khổ là có thể nghĩ.
Lúc này, cô không thể đối mặt với Bành Viễn Chinh, hoặc muốn thử quên đi Bành Viễn Chinh cũng là điều hợp lý.
Trở lại thị trấn, Chử Lượng và Quý Kiến Quốc liền bước vào theo.
- Ngồi đi, Phó bí thư Chử, lão Quý. Kết quả như thế nào rồi?
Bành Viễn Chinh xua đi sự lo lắng trong lòng, thản nhiên cười.
Chử Lượng lắc đầu:
- Chủ tịch thị trấn Bành, tôi đã nói rằng đám người kia không chịu nói lý mà. Đến mức này rồi mà bọn họ đánh chết cũng không tiếp thu. Bọn họ không chịu thừa nhận mình đang gặp phải khó khăn, lại càng không muốn hợp tác với người khác hoặc là bị người khác thôn tính, vẫn còn ôm tâm lý may mắn.
- Chủ tịch thị trấn Bành, tôi cảm thấy có nên tạm thời bỏ qua hay không? Những xí nghiệp dệt đó đều làm hơn mười năm nay. Nói thật kiếm tiền cũng nhiều rồi. Hiện tại thua lỗ mấy tháng, hẳn là còn có thể chịu đựng được.
Bành Viễn Chinh trầm giọng nói:
- Đừng nói mấy tháng, chỉ cần một tháng thôi là bọn họ phải ngừng sản xuất rồi. Hơn nữa còn phải nợ tiền lương công nhân. Tôi lo lắng, rất nhiều xí nghiệp đã bắt đầu nợ lương công nhân. Phó bí thư Chử, anh hãy chú ý, ngàn vạn lần đừng để vấn đề nợ tiền lương dẫn đến phong ba nào đó.
Có câu "Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo có ngay". Bành Viễn Chinh rất ý thức được câu nói này.
Gần như trong lúc hắn đang nói chuyện với Chử Lượng thì Ngô Minh Quánh và Thi Bình liền thở hổn hển chạy vào, một tay ôm ngực lấy lại bình tĩnh, còn người kia thì vội vàng nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, xảy ra chuyện lớn rồi.
Bành Viễn Chinh trong lòng chấn động, đứng dậy trầm giọng nói:
- Sao lại thế này?
- Chủ tịch thị trấn Bành, có hơn một ngàn công nhân tập trung tại đường tỉnh lộ và quốc lộ. Người bên kia ngày càng nhiều, tôi đã bảo người của bên công an qua đó, nhưng tôi sợ là không khống chế được cục diện. Chủ tịch thị trấn Bành, có cần phải thông báo với quận một tiếng nào không, thỉnh cầu sự trợ giúp của họ.
Bành Viễn Chinh biến sắc:
- Trước đi xem tình huống rồi nói sau.
Nói xong, Bành Viễn Chinh bỏ đi ra ngoài. Ngô Minh Quánh và Thi Bình cũng lật đật đuổi theo. Mà gần như tất cả những lãnh đạo khác của thị trấn đều cùng chạy đến hiện trường.
Hai bên sườn quốc lộ đều đông nghịt người. Ở giữa còn căng hai biểu ngữ "Chúng tôi muốn tiền lương, muốn có cơm ăn". Hai đầu quốc lộ không ít xe qua lại bị chặn. Hiện trường ồn ào náo nhiệt.
Bành Viễn Chinh vừa thấy loại tình huống này thì trong lòng đánh bộp một tiếng. Sự việc lớn như vậy, thị trấn có muốn áp cũng áp không được.
Lý Tân Hoa và hai người của phòng đảng chính đi tới. Bành Viễn Chinh lớn tiếng nói:
- Sao lại xảy ra chuyện như thế này?
- Lãnh đạo, cũng không biết tin đồn như thế nào, nói rằng các xí nghiệp dệt của thị trấn đều phải đóng cửa, khiến cho mọi người cảm xúc khủng hoảng lên. Ngay từ đầu là công nhân hai nhà máy dệt tập đoàn Huệ Phong ồn ào đòi tiền lương nhưng nhà máy không có đồng ý. Thế là bọn họ gây náo loạn, chưa đến nửa giờ thì các công nhân nhà máy dệt khác cũng đều tiếp cận lại khiến người tụ tập ngày càng nhiều.
- Hồ Tiến Học, Hồ Tiến Học đâu?
Bành Viễn Chinh gầm lên:
- Mau tìm Hồ Tiến Học đến cho tôi.
- Lão Quý, anh hãy lập tức gọi điện thoại cho quận ủy và UBND quận báo cáo, không cần che giấu gì cả.
Bành Viễn Chinh hô lên một tiếng. Quý Kiến Quốc biết sự tình khẩn cấp, cũng không dám chậm trễ, lập tức đi gọi điện thoại.
- Lão Ngô, mọi người phối hợp với người của đồn công an đến hiện trường để xem qua. Nhưng nói với các đồng chí, nhất định phải giữ vững, không có thái độ quá khích. Ngàn vạn lần đừng để xảy ra sự kiện đổ máu.
Ngô Minh Quánh và Thi Bình khẩn trương cùng người của đồn công an hướng đám người chạy đến. Trong nháy mắt đã bị dòng người bao phủ.
Những chiếc xe tải lớn đậu dài trên quốc lộ. Lái xe không kiên nhẫn ấn kèn xe vang dội. Bành Viễn Chinh trong lòng bực bội, trong nháy mắt đã bùng nổ đến đỉnh điểm.
- Lý Tân Hoa, cô đi tìm cho tôi cái loa khuếch đại âm thanh đến đây. Nhanh lên!
Bành Viễn Chinh vừa nói, vừa hướng bên kia chạy đến.
- Lãnh đạo…!
Lý Tân Hoa giơ tay muốn ngăn lại, nhưng lại thở dài đi tìm cái loa.
Bành Viễn Chinh đi đến đám người, thấy quốc lộ có một cái xe tải lớn đang đậu liền mang theo cái loa leo lên thùng xe, lớn tiếng nói:
- Tất cả các công nhân, tôi là Chủ tịch thị trấn Bành Viễn Chinh. Mọi người không cần ồn ào, trước nghe tôi nói một câu.
- Ngành sản xuất dệt may đang đình trệ, là xu thế chung của cả nước. Nhưng mọi người cứ yên tâm, mặc kệ xí nghiệp khó khăn cỡ nào, thị trấn đều phối hợp với xí nghiệp, nhất định phải cam đoan trả tiền lương cho mọi người. Nếu xí nghiệp nào nợ tiền lương, thị trấn nhất định sẽ xử lý họ.
- Chủ tịch thị trấn Bành, mấy tháng tiền lương thì không tính là cái gì. Nhưng nhiều nhà máy phá sản như vậy, chúng tôi sau này sẽ không còn công việc, như thế nào sống đây?
Cách đó không xa, những người công nhân hô to, chợt khiến cho những công nhân xung quanh cùng hưởng ứng.
Những người này hô lên, Bành Viễn Chinh trong đầu liền lập tức chấn động, ý thức được phong ba này khẳng định là có người sau lưng châm ngòi. Thậm chí là một tay đạo diễn.