Đám công nhân náo động âm thanh ngày càng cao, gần như là áp chế tiếng còi ô tô. Còn người lái xe thì thấy đám công nhân cảm xúc đang kích động thì đều có chút sợ hãi, không dám lưu lại trên xe, tắt hết đèn xe, từ trên xe nhảy xuống, chạy tới đám người bên ngoài.
Bành Viễn Chinh chồm xuống thân xe, chui vào trong ấn vang còi xe. Trong cơn gió lạnh như băng, mặc dù giọng nói của hắn rất lớn nhưng vẫn bị đám người kia lấn áp.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, biết mình làm gì cũng không có hiệu quả.
Nhưng việc cấp bách, hắn nhất định phải nghĩ cách đem đám người này sơ tán đi, mau chóng khôi phục làn đường quốc lộ. Nếu để thời gian quá lâu, không chỉ có chấn động ở quận, thành phố mà ở tỉnh cũng vậy.
Đám người Chử Lượng bên ngoài cũng nóng như lửa đốt, âm thầm mắng chửi đám công nhân.
Bành Viễn Chinh lại dùng hết khí lực toàn thân hét vào cái loa phóng đại:
- Các công nhân, nếu các người có yêu cầu gì thì có thể đề xuất với thị trấn. Mọi người cử một vài đại diện, đến đàm phán với thị trấn. Tôi cam đoan, quyền lợi của các người nhất định sẽ được bảo đảm. Nhưng mọi người, chúng ta không thể ngăn cản giao thông quốc lộ. Đây là trái pháp luật.
- Chúng tôi mặc kệ, chúng tôi muốn hỏi thị trấn, dựa vào cái gì mà đóng cửa nhà máy? Nhà máy đóng cửa, chúng tôi tìm ai để lấy tiền lương? Dựa vào cái gì mà nuôi sống gia đình? Muốn chúng tôi nuốt không khí à?
- Nếu không cho chúng tôi một câu trả lời. Chúng tôi kiên quyết không đi.
- Chúng tôi muốn có cơm ăn. Chúng tôi muốn sinh tồn.
Đám người lại phẫn nộ. Trong trường hợp này, chỉ cần có một số người đi đầu thì sẽ có vô số người theo sau.
Bành Viễn Chinh trong lòng tức giận, thầm nghĩ: "Như thế nào lại biến thành thị trấn đóng cửa xí nghiệp? Thực là bịa đặt mà".
Nhớ tới có người đứng ở đằng sau xúi giục, kích động công nhân gây rối, Bành Viễn Chinh trong lòng lại nóng như lửa đốt.
Nhưng phẫn nộ thì phẫn nộ, nên giải thích vẫn phải giải thích.
- Các công nhân, thị trấn làm sao mà đóng cửa nhà máy của mọi người được. Cho dù là có phá sản đóng cửa thì cũng do nhà máy đó kinh doanh không tốt. Xin mọi người cứ yên tâm, tôi ở đây đại diện cho Đảng ủy thị trấn Vân Thủy, nhất định sẽ xử lý thích đáng chuyện này, cam đoan lợi ích của mọi người không bị tổn thất.
- Xin mọi người cứ về trước, cử một vài đại diện đến thị trấn để đàm phán. Tôi cam đoan điều kiện và yêu cầu của mọi người hợp pháp thì thị trấn sẽ nghiên cứu giải quyết cho mọi người.
Đám người vẫn cứ ồn ào không ngừng. Bành Viễn Chinh lời nói có người nghe được, người không nghe được, cũng có người chuẩn bị đục nước béo cò.
Liền vào lúc này, cách không xa đám người, đột nhiên truyền đến ba tiếng súng.
Pằng, pằng, pằng!
Bành Viễn Chinh kinh hãi, ngẩng đầu nhìn. Mà đám người cũng bị chấn động. Hiện trường lập tức yên tĩnh trở lại.
Cách đó không xa, bảy tám cảnh sát nhân dân chính thức và cảnh sát nhân dân hợp đồng bị một đám công nhân vây quanh. Có người nhân cơ hội tiến lên đánh cảnh sát. Một người cảnh sát nhân dân trong đó hoảng loạn, dùng súng bắn chỉ thiên lên trời.
Tuy rằng người đông thế mạnh, nhưng người làm công cũng là người làm công. Nghe được tiếng súng liền lập tức im ngay.
Một vài cảnh sát nhân dân mang súng lớn tiếng hô:
- Tất cả lui về phía sau, lui về phía sau. Các người muốn làm loạn à?
Bành Viễn Chinh sắc mặt trở nên tái nhợt, mà trong lòng cũng chìm xuống.
Động súng!
Vốn sự kiện đình công ngay trên đường quốc lộ đã khá nghiêm trọng, nay vì vậy mà càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Hắn vội vã từ trên xe nhảy xuống, vừa chạy vừa hô:
- Ai nổ súng? Là ai? Dừng tay cho tôi!
Đám người Chử Lượng cũng khẩn trương theo sau.
Ngô Minh Quánh sắc mặt đỏ lên chạy đến, thần sắc khá khẩn trương. Y trước giờ luôn làm việc tại cơ quan, chưa bao giờ tiếp xúc với việc có nhiều người tụ tập như vậy nên có chút luống cuống tay chân. Hơn nữa, những người cảnh sát nhân dân kia lại không nghe, tự tiện nổ súng.
- Ai nổ súng?
Bành Viễn Chinh đẩy Ngô Minh Quánh ra, động tác có chút thô bạo.
Đồn trưởng đồn công an thị trấn Vân Thủy Anh Nghị lập tức chạy tới, thở dốc nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, là Tiểu Lưu nổ súng. Nhưng vừa rồi cũng không còn cách nào. Bọn họ bao vây muốn đánh cảnh sát. Chúng tôi không thể không….
- Gọi câu ta lại đây!
Anh Nghị lời còn chưa nói xong thì đã bị Bành Viễn Chinh cắt ngang.
- Tiểu Lưu, lại đây!
Anh Nghị quay đầu phất tay. Cảnh sát nhân dân Tiểu Lưu là bộ đội xuất ngũ, tiến vào hệ thống công an chưa đến hai năm. Y cầm khẩu súng lục trong tay, có chút thất kinh, bước đến cúi đầu không nói gì.
Nổ súng là do y bối rối theo bản năng mà làm. Lúc ấy đám người kia quá hung dữ khiến y cảm thấy sợ hãi, không kìm nổi bóp cò súng. Cũng may chỉ là bắn chỉ thiên chứ không làm tổn thương bất cứ kẻ nào. Nếu không Bành Viễn Chinh căn bản không dám tưởng tượng hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào.
- Ai cho cậu quyền nổ súng chứ? Ai cho?
Bành Viễn Chinh nhìn người cảnh sát nhân dân trẻ tuổi, trầm giọng nói.
Tiểu Lưu run giọng:
- Bọn họ tập kích cảnh sát, tôi chỉ là tự vệ.
- Súng ống là vũ khí cho cậu tự vệ sao? Chưa học qua điều lệ quản lý súng ống à? Có ai động một ngón tay vào cậu chưa? Cậu tự vệ cái gì chứ?
Bành Viễn Chinh hét lên một tiếng, quay đầu nhìn Anh Nghị:
- Anh Nghị, ai cho các anh mang súng đến đây?
- Các anh lập tức trở về chờ xử lý. Người của đồn công an, toàn bộ rút lui.
Những người của đồn công an xám xịt rời khỏi. Nhưng hiện trường nhờ ba tiếng súng vừa rồi mà trở nên yên tĩnh rất nhiều. Nhưng mặc dù vậy, đa số người vẫn ở lỳ ngoài đường, không chịu giải tán.
Hồ Tiến Học lảo đảo chạy đến. Chử Lượng vừa thấy Hồ Tiến Học thì không khỏi giận dữ nói:
- Hồ Tiến Học, rốt cuộc là anh làm cái quỷ gì vậy? Anh xem xem, những công nhân nhà máy của anh đi đầu gây rối. Lúc này náo loạn, lãnh đạo quận và thành phố sẽ lập tức đến đây. Tôi xem anh giải quyết như thế nào?
Hồ Tiến Học thở hổn hển, liên tục cười nói:
- Chủ tịch Bành, Phó bí thư Chử, tôi lập tức bảo những người này đi về. Bạn đang đọc truyện được tại
- Đã mang phiền toái đến cho lãnh đạo!
- Hồ Tiến Học, anh lại đây.
Bành Viễn Chinh lạnh lùng đứng xa đám người, vẫy tay gọi Hồ Tiến Học.
Hồ Tiến Học tiếp cận lại gần. Bành Viễn Chinh nhỏ giọng ghé sát tai y nói vài câu.
Hồ Tiến Học gật đầu xác nhận, sau đó tiếp nhận cái loa trong tay Lý Tân Hoa, đứng ở phía sau hô to:
- Tôi là Hồ Tiến Học, ai nói cho mọi người biết là nhà máy đóng cửa phá sản? Đây đều là giả dối! Người của nhà máy Huệ Phong thì lập tức trở về nhà máy để nhận tiền lương. Tôi đếm một đến ba, ai không đi thì không được nhận tiền.
- Con mẹ nó, nếu ai không trở lại, lập tức khai trừ luôn.
- Một, hai…
Chưa đến tiếng thứ ba, người của tập đoàn Huệ Phong mấy trăm công nhân liền chạy thục mạng, hướng thị trấn chạy đến. Mấy trăm người chạy khiến bụi đất trên quốc lộ bay đầy trời.
Mắt thấy công nhân nhà máy Huệ Phong rời khỏi, Bành Viễn Chinh thở phào một cái. Loại tụ tập dân chúng gây rối này, chỉ cần người dẫn đầu rời khỏi thì lòng người rất nhanh tan đi.
Hồ Tiến Học muốn nói vài câu gì, Bành Viễn Chinh có chút căm tức mà phất tay, trầm giọng nói:
- Anh cái gì cũng đừng nói nữa. Khẩn trương trở về thị trấn trấn an người của anh. Hồ Tiến Học, tôi không nói giỡn với anh. Nếu anh lại gây sai lầm, nếu người của nhà máy các anh lại đi đầu gây rối, tôi bằng bất cứ giá nào cũng không buông tha cho các anh.
Bành Viễn Chinh giọng nói lạnh như băng. Hồ Tiến Học không dám nói gì, khẩn trương theo người của mình rời khỏi.
Bành Viễn Chinh hướng Chử Lượng và Quý Kiến Quốc nhìn một ánh mắt. Hai người khẩn trương mang theo cái loa đi ra phía trước, làm công tác tư tưởng với những người công nhân. Tuy rằng đã đi một bộ phận, nhưng những người còn ở lại vẫn bán tin bán nghi, lo lắng nhà máy không phát tiền lương. Thậm chí là đóng cửa. Rồi lại sợ hãi nhà máy và thị trấn sẽ tiến hành tính sổ với bọn họ.
Bành Viễn Chinh nhìn thấy lúc này trời đã tối, liền quay đầu nói với Thi Bình và Lý Tân Hoa:
- Chị Thi, Tân Hoa, mọi người khẩn trương tổ chức người chuẩn bị cơm hộp chia cho các lái xe. Thuận tiện xin lỗi người ta một chút.
- Tiền này bảo các doanh nghiệp chi trả.
Thi Bình khẩn trương đồng ý, cùng với Lý Tân Hoa trở về chuẩn bị cơm hộp. Thị trấn có mấy cửa hàng thức ăn nhanh, chuyên cung cấp suất cơm cho các xí nghiệp. Thị trấn lâm thời điều hai ba trăm suất cơm cũng không thành vấn đề.
Lý Tuyết Yến đã thuyết phục được công ty xây dựng đô thị tiếp nhận công trình, liền gọi điện thoại nói với Bành Viễn Chinh một tiếng. Nhưng gọi mãi vẫn không có người tiếp. Cô trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt, liền do dự một chút rồi gọi điện thoại cho phòng Đảng chính.
Tiếp điện thoại phòng Đảng chính là Mạnh Khả.
Đa số cán bộ thị trấn đều chạy đến quốc lộ để xem chuyện gì xảy ra. Chỉ còn để lại một mình Mạnh Khả ở văn phòng trực điện thoại.
- Ai vậy? Tôi là Lý Tuyết Yến.
- A, Phó bí thư Lý, là tôi Mạnh Khả.
- Mạnh Khả, Chủ tịch thị trấn Bành không có ở đó sao? Các lãnh đạo khác có ở nhà hay không?
Lý Tuyết Yến thản nhiên hỏi.
- Phó bí thư Lý, Chủ tịch thị trấn Bành và các lãnh đạo thị trấn đều đến quốc lộ để xử lý vấn đề. Ở đó có hơn ngàn công nhân đang bãi công. Lãnh đạo quận và thành phố cũng đang trên đường tới.
Những gì Mạnh Khả nói khiến Lý Tuyết Yến giật mình kinh hãi, cao giọng hỏi:
- Sao lại như thế?
- Hẳn là do công nhân nhà máy dệt thị trấn lo lắng nhà máy phá sản, không lấy được tiền lương. Cũng không biết là ai dẫn đầu liền chạy đến quốc lộ, tụ tập ngày càng nhiều, cuối cùng không khống chế được.
Mạnh Khả đơn giản nói.
Lý Tuyết Yến lập tức cúp điện thoại, vội vàng mặc áo khoác, lái xe thẳng đến thị trấn Vân Thủy.
Tạ Tiểu Dung ở đằng sau thở dài một tiếng:
- Yến Tử, không phải em muốn trở lại thành phố sao? Sao còn quan tâm đến chuyện của bọn họ làm gì?