- Ba, người của thôn Mộng Sơn quả thật điên cuồng? Con đã sớm nghe nói hai cha con Đồng Hồng Nghiệp chẳng phải là hạng người tốt, ở thôn Mộng Sơn giống như Hoàng đế, dọa nam nạt nữ, không từ bất cứ một chuyện xấu nào. Nghe nói trong biệt thự của ông ta có ba trạm canh gác, còn có hàng rào điện, đi ra ngoài thì có vệ sĩ đi cùng. Quá kiêu ngạo mà!
Từ Tiểu tức giận lớn tiếng nói:
- Đây chẳng khác nào ác bá thổ hào.
Từ Xuân Đình nhíu mày:
- Được rồi, im miệng đi. Con thì biết cái gì, khẩn trương về phòng.
Từ Tiểu không dám nói cái gì nữa, bĩu môi rời khỏi. Sau khi trở về phòng mình liền gọi điện thoại ngay cho Phùng Thiến Như. Biết được Bành Viễn Chinh bình an vô sự cô mới yên lòng. Bành Viễn Chinh là tôn trưởng của Phùng gia, nếu ở tỉnh Giang Bắc xảy ra chuyện gì, Từ gia cũng không gánh nổi trách nhiệm.
Từ Tiểu vừa đi thì điện thoại của Tiết Tân Lai và Mã Tu Nghiệp liền gọi tới.
Từ Xuân Đình nghe điện thoại. Sau khi nghe báo cáo của Tiết Tân Lai, đôi mày cau lại dần dần giãn ra.
Kỳ thật Bành Viễn Chinh phản ứng mãnh liệt đã nằm trong dự kiến của ông. Lấy thân phận của Bành Viễn Chinh, khi nhìn thấy cái loại thổ hào vô đức, hắn dĩ nhiên là tiếp thu không được. Mặt khác, Bành Viễn Chinh có thể kiên trì chịu đựng, thông qua tổ chức mà giải quyết, chứ không hề dùng đến "lực lượng đặc biệt" của mình để phát tiết thù hằn cá nhân. Từ Xuân Đình nhận thấy đó là một điều đáng quý.
Đại khái, Bành Viễn Chinh rất khác với những loại công tử bột con nhà quyền quý khác.
Vấn đề mấu chốt ở chỗ, ông ta là Bí thư Tỉnh ủy, suy xét vấn đề so với Bành Viễn Chinh cẩn thận hơn nhiều.
Vấn đề thôn Mộng Sơn, kỳ thật đã sớm lọt vào tầm ngắm của ông ta. Ở tỉnh đã nhận không ít những đơn thư tố cáo và trách cứ. Chỉ có điều là tạm thời đè ép xuống dưới. Nếu không phải lần này Bành Viễn Chinh gặp chuyện không may, Từ Xuân Đình có lẽ còn có thể châm chước bỏ qua cho cha con của Đồng Hồng Nghiệp thêm một thời gian. Dù sao, đã cuối năm rồi, nếu động đến Đồng Hồng Nghiệp thì là động đến sự ổn định và phát triển kinh tế ở địa phương đó. Nhất định phải cẩn thận tính toán lại.
Nhưng hiện tại, Từ Xuân Đình lại cảm thấy thời cơ tốt đã đến. Mặc dù thời cơ này có chút bất ngờ và gấp gáp. Ông ta trong lòng biết rất rõ, Bành Viễn Chinh sẽ không từ bỏ ý đồ. Nếu như ông ta không phản ứng gì, hắn khẳng định sẽ vận dụng lực lượng của gia tộc. Ông cũng hiểu rõ tính cách của Phùng lão. Bọn họ đều là những khai quốc công thần, xem cái ác như thù. Xem sự ổn định xã hội và quốc gia còn hơn tính mạng của mình. Nếu để Phùng lão biết được ở dưới có loại thổ hào như vầy thì kết quả có thể nghĩ.
Tiết Tân Lai vẫn cầm điện thoại chờ Từ Xuân Đình trả lời. Từ Xuân Đình trầm ngâm một chút, đủ thuyết minh thái độ của ông rất thận trọng.
Không bao lâu sau, từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm ổn của Từ Xuân Đình:
- Đồng chí Tân Lai, cứ theo nếp mà xử lý. Đề cập đến hai thành phố cấp địa, sở Công an tỉnh ra mặt đi. Nói cho Mã Tu Nghiệp biết, tổ công tác lập tức chuyển thành tổ chuyên án, điều tra rõ chân tướng vụ việc, mau chóng hướng Tỉnh ủy báo cáo. Ngày mai, tôi sẽ triệu tập Hội nghị Thường vụ Tỉnh ủy để bàn về vấn đề này.
- Nói cho Đông Phương Nham và Chu Tú Đức biết, tổ công tác và tổ chuyên án của Sở công an tỉnh sẽ công tác ở dưới. Công an, cảnh sát có vũ trang và bộ môn có liên quan của hai thành phố phải hiệp trợ điều tra. Nhất định phải đảm bảo đại cục ở địa phương không được loạn. Nếu có đường rẽ gì, bọn họ trực tiếp hướng Tỉnh ủy tự động nhận lỗi và từ chức đi.
Từ Xuân Đình nói xong thì cúp điện thoại. Lời nói của ông khiến cho Tiết Tân Lai và Mã Tu Nghiệp chấn động. Một khi Từ Xuân Đình nói ra như vậy thì nhất định phải xử lý nghiêm khắc.
Hai người lập tức ý thức được, Tỉnh ủy muốn mượn cơ hội này ra tay với cha con Đồng gia. Đồng gia đã khiến cho dân chúng ở dưới rất phẫn nộ. Tỉnh ủy kéo đến ngày hôm nay mới quyết định, đủ thấy gia đình và tập đoàn Mộng Sơn lực ảnh hưởng không giống như bình thường. Chủ yếu liên quan đến hàng vạn lao động nên không thể là chuyện nhỏ.
Nếu đụng đến gia đình Đồng gia thì chỉ bằng huyện Trung Cương thật đúng là xử lý không được. Ở huyện ra mặt nhất định sẽ gặp đủ các loại chướng ngại và áp lực thật mạnh. Nhưng Tỉnh ủy thúc đẩy, ở tỉnh trực tiếp phá án, thành phố phối hợp. Cho dù Đồng Hồng Nghiệp năng lượng có mạnh, cũng ngăn không được trận mưa rền gió dữ này.
Từ Xuân Đình đích thật đã hạ quyết tâm. Nhân tố khiến ông ta hạ quyết định chính là cha con Đồng Hồng Nghiệp đã khiến cho dân chúng phẫn nộ sâu nặng, sớm hay muộn đều sẽ bộc phát ra. Mà tập đoàn Mộng Sơn giống như một khối u ác tính, cắt bỏ nó đi thì sẽ vãn hồi được ảnh hưởng tiêu cực ngày càng lớn. Ngoài ra còn có nhân tố Phùng gia. Từ Xuân Đình trong lòng hiểu rất rõ, chuyện này sớm hay muộn sẽ rơi vào tai Phùng lão. Bất kể là Bành Viễn Chinh có nói hay không. Nói cách khác, ông ta xử lý cha con nhà đó như thế nào, điều tra vụ án này như thế nào, Phùng lão và lãnh đạo cao tầng trung ương đều ở trên cao nhìn xuống, quan sát xem kỹ. Nếu ông ta nhìn trước ngó sau, khẳng định sẽ khiến cho ở trên bất mãn.
Cúp điện thoại, Tiết Tân Lai nhìn Mã Tu Nghiệp thở dài nói:
- Lão Mã, hai chúng ta xem ra phải ở lại thành phố Tân An một thời gian rồi.
- Bí thư Từ thái độ rất kiên quyết. Xem ra, lãnh đạo Tỉnh ủy quyết định muốn bắt Đồng Hồng Nghiệp. Thật sự là làm bậy không thể sống.
Mã Tu Nghiệp gật đầu:
- Dựa theo chỉ thị của Tỉnh ủy, chúng ta lập tức tiếp quản vụ án này, tiến vào trình tự điều tra. Vì bảo đảm tuyệt đối không để xảy ra sai sót, tôi đề nghị ngay tại chỗ bắt giam cha con Đồng Hồng Nghiệp. Nếu không, một khi thả hổ về rừng, còn không biết sẽ gây ra nhiễu loạn như thế nào.
Tiết Tân Lai chần chừ một chút:
- Lão Mã, thủ đoạn như vậy có phải là quá kịch liệt hay không? Có nên tính toán lại? Nếu chẳng may thôn Mộng Sơn bên kia náo động lên thì xử lý như thế nào?
- Bọn họ dám!
Mã Tu Nghiệp lạnh lùng cười, quả quyết phất tay nói:
- Tôi lập tức liên hệ với cảnh sát có vũ trang, khiến bọn họ phái ra cảnh lực hỗ trợ chúng ta phá án. Mặt khác, thành phố Tân An và cơ quan thành phố Trạch Lâm không phải là ăn không ngồi rồi sao? Nuôi binh nghìn ngày, dụng binh chỉ trong một giờ, lúc này không cần thì khi nào mới cần?
Tiết Tân Lai ánh mắt lóe lên, thở dài nói:
- Cũng tốt, nhưng chúng ta trước nên thông báo một câu cho Chu Tú Đức và Đông Phương Nham.
Đông Phương Nham và Chu Tú Đức được gọi tới. Bốn người ở cùng một chỗ mở một cuộc họp nhỏ. Tiết Tân Lai truyền đạt lại tinh thần chỉ thị của lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy. Đông Phương Nham trong lòng hiểu rõ nên sớm làm tốt tư tưởng chuẩn bị. Còn Chu Tú Đức thì lại biến sắc. Nhưng thái độ của Tỉnh ủy nếu đã xác định thì ông ta cũng chỉ biết quán triệt chấp hành, không thể phản bác lại.
- Bí thư Đông Phương, Bí thư Chu, vụ án này do tổ chuyên án của Sở Công an tỉnh chúng tôi tiếp nhận. Phó trưởng ban thư ký Tiết sẽ cùng với tổ công tác Tỉnh ủy trấn thủ tại thành phố Tân An, ở giữa phối hợp hai thành phố cấp địa. Dựa theo chỉ thị của Tỉnh ủy, xin hai vị hãy triệu tập cảnh lực và tư pháp của hai thành phố, hiệp trợ chúng tôi mau chóng triển khai điều tra. Đồng thời, các người phải phải bảo đảm địa phương của mình không được xảy ra sai sót, khiến ảnh hướng đển sự phát triển của toàn cục. Tại https://truyenfull.vn
Mã Tu Nghiệp tuy là nói như vậy, nhưng chỉ nhìn ở Chu Tú Đức. Bởi vì vụ án đề cập đến thành phố Trạch Lâm, bảo đảm không để xảy ra sai sót, gánh nặng đều đè lên vai Chu Tú Đức.
Thành phố Tân An bên này thì không sao.
Hơn nữa, sở Công an tỉnh phá án, nếu không có bộ môn có liên quan bên thành phố Trạch Lâm phối hợp thì cũng rất khó mà triển khai.
- Thành phố chúng tôi thì không có vấn đề gì. Thành ủy và UBND chúng tôi kiên quyết ủng hộ quyết định của Tỉnh ủy.
Đông Phương Nham phất tay.
Chu Tú Đức sắc mặt khó coi, gật đầu thở dài nói:
- Vâng, Giám đốc sở Mã cứ yên tâm. Thành ủy và UBND thành phố chúng tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực ra hỗ trợ tổ chuyên án của sở Công an tỉnh. Đề cập đến vấn đề việc làm của hàng vạn người, xí nghiệp là không thể bỏ được.
Đông Phương Nham và Tiết Tân Lai, Mã Tu Nghiệp liếc mắt nhìn nhau, im lặng không nói gì. Bọn họ cũng hiểu được nỗi khổ của Chu Tú Đức. Nhưng Đồng Hồng Nghiệp coi trời bằng vung, đã chọc giận lãnh đạo Tỉnh ủy. Không bắt tuyệt đối là không được.
- Lão Chu cứ yên tâm. Tổ chuyên án điều tra nhất định sẽ thận trọng, sẽ không phá đổ xí nghiệp. Chỉ cần anh làm tốt công tác của mình, hẳn là không có vấn đề.
Tiết Tân Lai thuận miệng an ủi một câu.
Chu Tú Đức cười khổ:
- Hy vọng là thế.
- Được rồi, mau hành động thôi.
Mã Tu Nghiệp bình tĩnh phất tay. Ngoài cửa, đã sớm có một đội cảnh sát võ trang hạng nặng đang đứng chờ lệnh.
Cửa phòng họp mở ra. Tiết Tân Lai, Mã Tu Nghiệp, Đông Phương Nham và Chu Tú Đức bốn người cùng với chiến sĩ có vũ trang xông tới. Chiến sĩ cảnh sát có vũ trang nhanh như chớp tiến lên khống chế cha con Đồng Hồng Nghiệp, khiến các lãnh đạo thành phố cấp địa đều kinh ngạc đứng dậy.
Như thế nào lại đột nhiên động thủ?
- Các người muốn làm gì? Bố mày sẽ đến tỉnh tố cáo các người.
Đồng Cương bị cảnh sát có vũ trang đè xuống, nhưng vẫn có giãy dụa, rít gào nói. Cha y Đồng Hồng Nghiệp dường như ý thức được điều gì, không có kháng cự kịch liệt, sắc mặt tái nhợt, bờ vai run rẩy, tỏ ra điềm tĩnh dưới sự khống chế của cảnh sát có vũ trang.
- Đồng Hồng Nghiệp, Đồng Cương, căn cứ vào chỉ thị của Tỉnh ủy, Sở Công an tỉnh thành lập tổ chuyên án tiếp quản vụ án này. Các người làm chủ và kích động những quần chúng không rõ chân tướng gây rối; giam giữ phi pháp cán bộ đảng chính, phá phách công trình. Sự thật rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực. Tôi xin đại diện cho tổ chuyên án Sở Công an tỉnh và tổ công tác Tỉnh ủy hướng các người tuyên bố, tạm thời giam giữ hai người, nhận sự điều tra của tổ chuyên án.
Mã Tu Nghiệp lạnh lùng cười, ra sức phất tay, trầm giọng nói:
- Mau dẫn đi!
Bí thư Thành ủy Trạch Lâm Chu Tú Đức và Chủ tịch thành phố Trương Hàn Ngân cùng với lãnh đạo Trạch Lâm rời khỏi. Tiết Tân Lai và Mã Tu Nghiệp cũng ngồi ô tô cùng với tổ công tác đến thành phố. Đông Phương Nham đã an bài Thành ủy tiếp đãi.
Mấy ngày nay, Tiết Tân Lai và Mã Tu Nghiệp phải ở lại thành phố Tân An, phối hợp với tổ chuyên án và tổ công tác điều tra. Nhất định phải có một kết quả điều tra nhất định, bọn họ mới có thể rời khỏi Tân An, trở về hướng lãnh đạo Tỉnh ủy báo cáo.
Trước khi đi, Đông Phương Nham luôn mãi dặn Bành Viễn Chinh, nhất định phải khống chế được cảm xúc của quần chúng thị trấn. Nếu chẳng may bên thôn Mộng Sơn lại xuất hiện sự tình thì phải báo cáo cho Thành ủy ngay lập tức.