Tần Phượng mỉm cười:
- Chú ý cẩn thận thì sẽ không có sai lầm lớn. Hiện tại, vị Bí thư Bành này của chúng ta mới tiến vào Ủy viên thường vụ, có rất nhiều ánh mắt đang nhìn cậu ta. Cậu ta làm bất cứ chuyện gì cũng phải cẩn thận, tránh cho người khác đàm tiếu.
Tần Phượng lời nói đương nhiên là có ám chỉ điều gì, Thẩm Ngọc Lan trong lòng biết rõ, nhẹ nhàng cười, lại nói:
- Bí thư Tần, Bí thư Bành năm nay mới hai mươi ba tuổi, đã là lãnh đạo Ủy viên thường vụ cấp huyện phó. Cứ theo đà này thì tương lai tiền đồ vô lượng.
Thẩm Ngọc Lan lời nói chỉ là thuận miệng nhưng cũng có sự cảm thán. Cô năm nay đã hai tám tuổi, nhưng mới vừa giải quyết xong cấp trưởng phòng. Cô coi như là cũng khá nhanh rồi. Ở quận có rất nhiều cán bộ phải làm hơn mười năm cấp phó phòng. Ba bốn mươi tuổi cũng không chắc có thể qua được cánh cửa cấp trưởng phòng.
Ở cơ quan thành phố, cương vị cấp phòng tương đối không khó khăn. Đa số người, cho dù là kinh nghiệm lý lịch nông cũng có thể đạt được vị trí cấp Phó, Trưởng phòng. Nhưng trong cơ quan khu huyện, cấp phòng là tương đương khó khăn. Bởi vì cán bộ cấp phòng, sẽ là chủ quản bộ môn của khu, cục trưởng, Chủ tịch xã, thị trấn, Bí thư….
Bành Viễn Chinh mới hai ba tuổi, bước vào quan trường mới hai năm nhưng đã thành công lướt qua cánh cửa cấp huyện phó. Hơn nữa lại trực tiếp trở thành Ủy viên thường vụ quận ủy. Nếu cứ dựa theo tốc độ lên chức như thế này, thì chỉ cần ba năm nữa, hắn có thể lướt qua cánh cửa cấp chính huyện. Trước ba mươi tuổi sẽ bước lên cấp bậc Phó giám đốc sở. Thậm chí là rất cao mà không có bất cứ một vấn đề nào.
Kỳ thật lại nói tiếp, tốc độ lên chức của Tần Phượng cũng coi như không chậm. Chỉ trong mười năm đã vượt qua cấp phó, trở thành Ủy viên thường vụ Thành ủy, một cương vị thực quyền. Đương nhiên, cơ hội của cô có liên quan lớn lao đến Bành Viễn Chinh, còn chứa đựng mấy phần may mắn.
Tuy lời nói của Thẩm Ngọc Lan là vô tâm nhưng người nghe lại hữu ý. Tần Phượng nghe Bành Viễn Chinh mới hai ba, còn mình thì đã ba mươi, một khoảng cách tuổi tác quá nhiều, thì tâm trạng lại trở nên chán nản, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
Thẩm Ngọc Lan cũng không biết nội tâm này của Tần Phượng, khi thấy sắc mặt của cô thay đổi thì không khỏi hoảng sợ.
Cô có chút kinh sợ nhìn Tần Phượng, rồi cúi đầu nói:
- Bí thư Tần, hoạt động ở thị trấn Vân Thủy chiều nay có đi không ạ?
Tần Phượng lấy lại bình tĩnh, thản nhiên phất tay:
- Đi, tại sao lại không đi chứ? Tất cả đều đã định, không thể thất tín được.
- Gần đây, Chủ tịch quận Tô trở lại thủ đô làm việc. Sự việc bên UBND quận do cô và Chánh văn phòng Khổng Tường Quân kết nối làm việc. Có chuyện nào quan trọng thì phải trình báo với tôi.
Tần Phượng khoát tay nói, rồi có chút mệt mỏi dựa vào thành ghế:
- Cô ra ngoài đi. Tôi hơi bị đau đầu, muốn nghỉ ngơi một chút.
Công trình cải tạo phố buôn bán đã tiến vào giai đoạn kết thúc. Chỉ cần hai tháng nữa là có thể đưa vào sử dụng. Mà những công trình tương quan như công viên cũng đang hừng hực khí thế xây dựng. Dựa theo tiến độ hiện tại, trước mùa hạ là có thể hoàn thành.
Thời điểm lập dự án, chỉ có cải tạo lại phố buôn bán. Nhưng chân chính áp dụng, cũng là một hệ thống công trình tương đối lớn, xây dựng phương tiện cơ sở hai bên đường, và công viên. Truyện Tiên Hiệp -
Công ty Xây dựng Khai thác đô thị thành phố Tân An đã thêm vào khoản đầu tư gấp đôi. Nhưng bọn họ cũng chẳng mất mát gì. Dựa theo hiệp nghị hợp tác, bọn họ ngoại trừ việc bồi thường giải phóng mặt bằng, thì còn được 20% quyền sở hữu những cửa hiệu buôn bán mặt tiền.
Nói cách khác, thị trấn không bỏ ra một đồng tiền nào, thông qua buôn bán vận tác và tài sản đổi thành mà hoàn thành công trình này.
Công trình này một khi hoàn thành, toàn bộ thị trấn Vân Thủy sẽ rực rỡ hẳn lên. Bởi vì xung quanh khu phố buôn bán này là trường trung học thị trấn Vân Thủy, trường tiểu học, bệnh viện, và một số công trình công cộng, căn bản cải biến diện mạo thị trấn.
Bành Viễn Chinh cùng với Lý Tuyết Yến và thành viên bộ máy đứng ở công trường, một lần nữa nhấn mạnh an toàn và chất lượng với xí nghiệp tham gia thi công. Hắn gần như cách vài ngày lại đến đây một lần. Mỗi một lần đều lặp lại an toàn thi công và chất lượng công trình. Hoàng Hà và Cổ Lượng có đôi khi phải dở khóc dở cười.
Ở một số chi tiết, vị nhân vật số một thị trấn này biểu hiện rất chấp nhất và cứng nhắc. Không sợ làm phiền người khác, cố gắng đạt tới sự hoàn thiện.
Sau đó, Bành Viễn Chinh lại quay về thị trấn. Còn Lý Tuyết Yến và các thành viên khác lại chạy đến trường trung học cơ sở thị trấn Vân Thủy.
Chiều nay, trường liên trung thị trấn Vân Thủy sẽ tổ chức nghi thức thay tên. Bí thư Quận ủy Tần và những lãnh đạo khác của Quận ủy, UBND quận, lãnh đạo phòng giáo dục quận đều đến tham dự.
Trường liên trung thị trấn Vân Thủy từ lần lên sóng tiếp âm của đài CCTV đã trở thành một mô hình giáo dục mở rộng trên cả nước. Trung tuần tháng ba, Sở Giáo dục tỉnh đã trao tặng cho trường trung học cơ sở thị trấn Vân Thủy danh hiệu "Trường trung học cơ sở đạt tiêu chuẩn năm sao". Mà ngay sau đó, Bộ Giáo dục lại trao tặng danh hiệu "Trường trung học cơ sở điển hình trong cả nước".
Trải qua đề nghị của phòng Giáo dục quận, Đảng ủy chính quyền thị trấn Vân Thủy đồng ý, trường liên trung thị trấn Vân Thủy sẽ được đổi tên là "Trường trung học Vân Thủy". Bắt đầu từ mùa hè năm nay bắt đầu xây dựng bộ phận trung học.
Gần đây có truyền ra một tin tức, phòng Giáo dục quận muốn nâng cấp trường liên trung Vân Thủy thành trường trung học trực thuộc khu, do quận quản lý. Nghe nói phòng Giáo dục quận đã ban hành văn kiện hướng UBND quận báo cáo. Mà Chủ tịch quận Tô cũng đã phê duyệt.
Trường trung học này liên kết hai bậc phổ thông cơ sở, không ngừng đầu nhập bất kể là phương tiện cơ sở hay là tài nguyên phối trí, lực lượng giáo viên đều là số một ở thành phố Tân An. Mặc dù là trường của thị trấn, nhưng so với trường trung học của khu, thành phố thì chỉ hơn chứ không kém.
Nếu do quận quản lý thì những người ở thị trấn không chấp nhận được. Một cái cây do mình hao tâm tổn trí trồng lên, đến khi cây đơm quả thì lại bị người khác lấy mất. Lý Tuyết Yến và các lãnh đạo khác cảm nhận là có thể nghĩ.
Kỳ thật, Bành Viễn Chinh lại thấy, do thị trấn hay quận quả thì cũng không quan trọng. Dù sao thì trường học cũng tọa lạc tại thị trấn. Được lợi thì cũng là tụi nhỏ trong thị trấn. Mà sau khi quận quản lý, có tài chính của quận đầu nhập vào thì điều kiện học tập sẽ tốt hơn.
Nghi thức sẽ được cử hành vào lúc ba giờ chiều.
Lý Tuyết Yến cùng với Chủ nhiệm phòng Chính đảng Lý Tân Hoa lập tức chạy đến hiện trường, rồi cau mày. Nghi thức được bổ trí rất đơn sơ, cũng chẳng trải thảm đỏ, càng không có những biểu ngữ màu hồng. Không khí có vẻ rất tiêu điều.
Lý Tân Hoa hướng hiệu trưởng mới nhậm chức Hậu Dẫn Sơ khoát tay nói:
- Hiệu trưởng Hậu, sao lại thế này? Còn chưa đến một giờ nữa là nghi thức sẽ bắt đầu. Sao hiện trường còn chưa sắp xếp xong?
Hậu Dẫn Sơ do dự một chút, nét mặt cười khổ.
Việc trường trung học sẽ do quận quản lý truyền ra, năm mươi bốn giáo viên của trường đã mãnh liệt phản đối. Rất nhiều cha mẹ học sinh cũng oán giận. Đối với nghi thức ngày hôm nay, giáo viên của trường lại mâu thuẫn, tình cảm quần chúng xúc động phẫn nộ. Không ngờ xế chiều đột nhiên tập thể bãi khóa, thừa dịp lãnh đạo quận tới thì tiến hành thị uy kháng nghị.
Hậu Dẫn Sơ không khống chế nổi cục diện, đang muốn báo cáo với thị trấn, thì Lý Tuyết Yến đã dẫn người đến.
- Chủ tịch thị trấn Lý…
Hậu Dẫn Sơ lựa chọn lời nói, như thế nào báo cáo với lãnh đạo thị trấn. Vừa lúc đó thì trong sân trường vốn không có tiếng động, đột nhiên trở nên ồn ào. Mười mấy giáo viên giương cao biểu ngữ kháng nghị cùng bước ra. Mà phía sau họ còn có một đám học sinh, cười vang đi theo các giáo viên xem náo nhiệt.
Hầu Dẫn Sơ đỏ mặt tía tai, đứng tại chỗ tay chân luống cuống.
Lý Tuyết Yến sắc mặt đột nhiến. Còn Lý Tân Hoa thì nổi giận:
- Hậu Dẫn Sơ, các người đây là làm cái gì? Thời gian lên lớp, giáo viên không lo dạy học, chạy đến đây làm ầm ĩ cái gì?
Năm mươi bốn giáo viên trường trung học cơ sở Vân Thủy không chịu rời đi, không chịu dạy học, không muốn cấp cho lãnh đạo Quận ủy một câu trả lời.
Lý Tuyết Yến đang kiên nhẫn đàm phán với giáo viên thì Tần Phượng cùng lãnh đạo quận đến. Nghi thức lễ mừng đột nhiên trở thành kháng nghị. Sắc mặt của lãnh đạo quận đương nhiên không thể nào đẹp được.
Tần Phượng cau mày, nhìn chằm chằm vào Lý Tân Hoa. Còn Trưởng phòng Giáo dục quận Trương Thịnh thì rất mất hứng, cố gắng kềm nén cơn tức, hạ giọng nói:
- Chủ tịch thị trấn Lý, đây là rất kỳ cục rồi. Hiệu trưởng phải mất chức, nhất định phải xử lý nghiêm túc.
Lý Tuyết Yến quét mắt nhìn Trương Thịnh, thản nhiên nói:
- Trưởng phòng Trương, anh trước không nên gấp gáp. Các đồng chí trong thị trấn đang khẩn cấp xử lý, chờ tình hình rồi nói sau.
Phó bí thư Quận ủy Lệnh Tường xen vào nói:
- Tuyết Yến, rốt cuộc sao lại thế này? Trường trung học cơ sở của thị trấn được nâng lên thành trường trung học trực thuộc khu, đối với giáo viên và học sinh đều là chuyện tốt. Vậy còn làm loạn cái gì? Bí thư Viễn Chinh đâu? Sao cậu ta lại không có mặt?
- Phó bí thư Lệnh, Bí thư Bành đang trên đường tới.
- Tôi nghĩ, đại khái chỉ là vấn đề lợi ích mà thôi.
Lý Tuyết Yến cười khẽ:
- Đồng lương của giáo viên ở đây rất cao. Bởi vì ngoại trừ thị trấn đầu nhập thì bọn họ còn được các xí nghiệp trong thị trấn liên hợp trợ cấp tiền dạy học, mỗi tháng đại khái là hai trăm đồng.
Lý Tuyết Yến lời không có nói rõ, nhưng đám người Tần Phượng lại nghe rất rõ.
Nếu trường do quận quản lý, thì tài chính đầu nhập vào sẽ giống như các trường trung học khác thuộc khu. Tiền lương và những đãi ngộ khác đều phải giảm xuống. Hơn nữa, trợ cấp cũng ít hơn. Ngoài ra, học sinh của trường mỗi người còn được một đồng tiền ăn trưa. Cũng là do các xí nghiệp trong thị trấn quyên góp. Nếu trường trực thuộc khu thì những trợ cấp đó có còn hay không? Đây chính là vấn đề mất chốt của cha mẹ học sinh.
Tần Phượng xoay người đi, chỉ nói một câu:
- Lão Lệnh, chúng ta trở về. Đồng chí của phòng Giáo dục quận ở lại, cùng thị trấn thương lượng lại, xem xử lý như thế nào.
Nghi thức bị hủy bỏ, Tần Phượng phất tay bỏ đi. Còn Lệnh Tường cũng phải buồn bực đuổi theo. Những cán bộ Quận ủy và UBND quận cũng đành quay trở về. Trên đường không thiếu những nghị luận.