Cao Quan


- Bí thư Tần, sao lại có thể gọi là suy xét không chu đáo? Một trường trung học thị trấn thì có tình huống gì đặc biệt? Đưa về quận quản lý, có lợi cho việc phân phối tổng thể tài nguyên giáo dục, việc này đã được thảo luận kỹ càng và là quyết sách của tập thể Ủy ban nhân dân quận!

Việc giáo viên trường này nhận tiền trợ cấp, là không hợp pháp, thuộc loại thu nhập trái với quy định. Loại hành vi này, ngành chủ quản nhất định phải nghiêm khắc ngăn chặn! Sao có thể lấy lý do này để chống lại quy hoạch giáo dục tổng thể của quận, thật hoang đường!

Trương Thịnh Nhiên! Chuyện đổi tên và đưa trường này về quận quản lý, tạm thời để đó, trước tiên điều tra xem tiền trợ cấp và tiền thưởng cho giáo viên là từ đâu tới! Xem có tình trạng loạn thu phí và loạn phân bổ tài chính hay không! Kiên quyết dừng ngay việc chi trợ cấp và tiền thưởng vi phạm quy định cho giáo viên! Lập tức phái một tổ công tác đi xuống! Phải điều tra, nhất định điều tra tới cùng!

Giọng Tô Vũ Hoàn tuy không lớn nhưng lanh lảnh và rất lạnh lùng. Theo như câu nói của y, dường như Trưởng phòng giáo dục quận Trương Thịnh Nhiên đang ở trong phòng làm việc của Tần Phượng.

Quả nhiên, Bành Viễn Chinh đi chậm lại, nghe Trương Thịnh Nhiên trả lời một cách kính cẩn:

- Bí thư Tần, Chủ tịch quận Tô, ý kiến của Phòng chúng tôi là phải điều tra nghiêm túc, nhưng…

- Nhưng cái gì?

Tô Vũ Hoàn bực bội phất tay:

- Có gì cứ nói, đừng có dông dài!

Trước mặt mọi người, y luôn ra vẻ điềm tĩnh, ôn hòa, lúc này "thô bạo" như vậy, đủ thấy tâm trạng y đang rất bất ổn, quên cả ngụy trang.

Tô Vũ Hoàn đến quận Tân An nhậm chức, là thỏa thuê mãn nguyện mà đến, lòng tràn trề hy vọng mà đến, định bụng bám chặt cương vị cán bộ cấp huyện ở quận hai ba năm, lấy thành tích nổi bật để vượt qua cánh cửa Phó giám đốc sở, để được điều về lại Thủ đô.

Nhưng không ngờ sau khi đến đây, mọi chuyện đều không vừa ý y. Ở mỗi dự án, công trình mà y có ý đồ tạo thành tích, đều gặp phải trở ngại này nọ, mà hầu như lần nào cũng đều dính dáng tới Bành Viễn Chinh.

Y muốn nhân cơ hội Dệt Phong Thái đưa ra thị trường, "kiếm" chút thành tích, nhưng không được kết quả gì. Y cảm thấy, chuyện này có liên quan rất nhiều đến sự "chống đối" và "quấy rối" của Bành Viễn Chinh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Lần này cũng vậy, y muốn đưa tất cả các trường trung học ở xã, thị trấn về cho quận quản lý, với khẩu hiệu "Tăng cường hiệu quả đầu tư cho giáo dục một cách rõ ràng". Nhưng trong khi việc đưa các trường ở xã, thị trấn khác về quận quản lý đều tiến hành thuận lợi, chỉ riêng trường trung học thị trấn Vân Thủy là bị trở ngại.

Một chiến lược hành động chấn chỉnh và hợp nhất tài nguyên giáo dục vốn rất hoàn hảo và tốt đẹp, rốt cuộc lại gặp trở ngại vì Bành Viễn Chinh nhúng tay vào. Hắn chuyên đối nghịch với mình sao? Hắn là khắc tinh của đời mình sao?

Nghĩ đến đây, Tô Vũ Hoàn hết sức tức giận.

Trương Thịnh Nhiên hơi do dự một chút, liếc nhìn sắc mặt của Tần Phượng, nhỏ giọng kính cẩn nói:

- Bí thư Tần, Chủ tịch quận Tô, thị trấn Vân Thủy rõ ràng là bất hợp tác. Có lãnh đạo thị trấn làm chỗ dựa, giáo viên trường đó rất mạnh mẽ, nói trường của họ là do thị trấn quản lý, Phòng giáo dục quận không có quyền quản lý họ.

Tần Phượng nhướng mày, cảm thấy Trương Thịnh Nhiên quá lớn mật, cũng rất càn rỡ.

Rõ ràng câu nói của Trương Thịnh Nhiên là nhằm vào Bành Viễn Chinh. Mà Bành Viễn Chinh là ai? Ủy viên thường vụ quận ủy, Bí thư cơ quan Công ủy kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy, là một trong các lãnh đạo chủ yếu của quận, y chỉ là một cán bộ cấp phòng nho nhỏ, lại ra mặt phê phán sau lưng lãnh đạo cấp trên, đây là điều vô cùng cấm kị!

Tô Vũ Hoàn cười lạnh:

- Nếu thị trấn Vân Thủy tiếp tục bất hợp tác, cậu trực tiếp tới tìm tôi, hoặc tìm Bí thư Tần! Một thị trấn cấp dưới, lại dám bất chấp tất cả, công khai đối nghịch với quận. Quyết sách của quận, xuống tới thị trấn Vân Thủy, không ngờ lại thành con số không, quả là buồn cười! Bí thư Tần, loại chuyện không chính đáng này, nhất định phải kiên quyết ngăn chặn!

Tần Phượng vừa định phản bác lại, chợt nghe một giọng nói lạnh lùng từ cửa vọng vào:

- Trương Thịnh Nhiên, anh nói tôi nghe, cán bộ nào của thị trấn Vân Thủy bất hợp tác với Phòng giáo dục quận? Nói đi!

Vừa nói, Bành Viễn Chinh vừa tràn đầy khí thế đi tới, sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị. Hắn trừng mắt nhìn Trương Thịnh Nhiên, hai tay chắp sau lưng, lớn tiếng nói:

- Nói đi!

Trương Thịnh Nhiên hoảng sợ, tinh thần bị khí thế mạnh mẽ của Bành Viễn Chinh áp đảo, theo phản xạ đứng dậy, trên trán lấm tấm mồ hôi, ngập ngừng cười nịnh:

- Bí thư Bành, tôi…ý tôi không phải như vậy…

- Vậy ý anh là gì?

Bành Viễn Chinh lại tiến lên một bước.

Trương Thịnh Nhiên luống cuống lui về phía sau nửa bước, hoảng hốt nói:

- Bí thư Bành…

Bộ dạng của Trương Thịnh Nhiên khiến Tô Vũ Hoàn vừa tức giận, vừa thất vọng. Y khinh miệt liếc nhìn Trương Thịnh Nhiên một cái, lạnh lùng xen vào:

- Bí thư Bành, quan uy thật lớn. Tôi hỏi cậu, trường trung học Vân Thủy chống lại quyết sách của Ủy ban nhân dân quận, chống lại Phòng giáo dục quận, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Đây là sự cố giáo dục rất tồi tệ, rất nghiêm trọng! Đồng chí Viễn Chinh, cậu là Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy, không thể trốn tránh trách nhiệm đối với chuyện này!

Tô Vũ Hoàn vỗ lên sô pha bên cạnh bàn, phát tra tiếng "bịch" trầm đục.

- Chuyện tôi phải chịu trách nhiệm, tôi tuyệt đối không thoái thác.

Bành Viễn Chinh xoay người đối diện Tô Vũ Hoàn, lãnh đạm nói:

- Chủ tịch quận Tô nói, quyết sách của quận xuống tới thị trấn Vân Thủy liền trở thành con số không, là rất tùy tiện!

Tình huống của trường trung học Vân Thủy khá đặc biệt, quận muốn cưỡng ép đưa về quận quản lý, đại đa số người dân thị trấn mạnh mẽ phản đối, nhưng tôi suy xét phải giữ gìn uy tín của quận, cho nên mới bảo lưu ý kiến, yêu cầu các đồng chí ở thị trấn phối hợp với Phòng giáo dục quận quán triệt thực hiện.

Hôm qua, sau khi xảy ra bãi khóa, tôi mới biết tin. Mà trên thực tế, lúc ấy Trương Thịnh Nhiên và người của Phòng giáo dục quận đã ở hiện trường, chuyện này xảy ra đột ngột, nhưng có nguyên nhân của nó. Nói rằng chống lại quyết sách của quận, chống lại ngành chủ quản giáo dục… thật sự là chụp một cái mũ quá lớn! Năm mươi bốn giáo viên tụ tập lại muốn gặp lãnh đạo quận phản ánh một chút nhu cầu hợp lý của bản thân, có cần phải cường điệu như vậy không?

Dù là quyết sách của quận, hay chức năng quản lý của Phòng giáo dục cũng vậy, nếu khiến cho toàn thể giáo viên và rất nhiều phụ huynh học sinh phản đối, chỉ có thể thuyết minh, bản thân quyết sách có vấn đề. Trên nguyên tắc giải phóng tư tưởng, và thực sự cầu thị, chẳng lẽ không cần ngồi xuống điều tra nghiên cứu thêm cho thấu đáo?

Đây gọi là thị trấn bất hợp tác? Trương Thịnh Nhiên, theo ý kiến của anh, nên làm như thế nào? Điều động lực lượng cảnh sát, cưỡng ép xua đuổi, bắt người? Bắt người rồi sau đó làm thế nào giải quyết cho êm xuôi? Thật là tức cười!

Bành Viễn Chinh cười lạnh ngồi xuống, "tách" một tiếng, bật bật lửa mồi một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu!

Ánh mắt hắn lạnh lùng nghiêm nghị khiếp người, Trương Thịnh Nhiên hoảng sợ hơi cúi đầu xuống, biết mình đã hoàn toàn chọc giận vị Ủy viên thường vụ Quận ủy trẻ tuổi này rồi. Nếu có thể lựa chọn, y đã không tới phòng làm việc của Tần Phượng vào lúc này. Nhưng Tô Vũ Hoàn ra lệnh, làm sao y dám phản kháng?

Trương Thịnh Nhiên biết rõ hôm nay Tô Vũ Hoàn gọi mình tới đây là để làm "cò súng" cho y, nhưng không có cách nào.

Trong mắt Tô Vũ Hoàn hiện lên một tia hung ác, trầm giọng nói:

- Đồng chí Viễn Chinh, cũng không cần phải điều động cảnh sát bắt người, nhưng đối với hành vi cố tình gây sự như thế này, phải áp dụng biện pháp cưỡng chế!

Không phải sao? Hiện giờ tiền lương, tiền trợ cấp và tiền thưởng của họ đều không hợp pháp, đều là thu nhập vi phạm quy định. Nếu đã là thu nhập vi phạm quy định, vậy thì phải cương quyết ngăn cấm!

Tô Vũ Hoàn lạnh lùng phất tay:

- Đồng chí Viễn Chinh, hôm nay ngay trước mặt Bí thư Tần, đồng chí lập tức bảo thị trấn Vân Thủy phối hợp với Phòng giáo dục quận, nghiêm khắc xử lý hành vi bãi khóa của giáo viên trường trung học Vân Thủy, tiến hành chấn chỉnh việc trợ cấp và thưởng vi phạm quy định, đồng thời thực hiện việc đổi tên trường!

- Thu nhập vi phạm quy định?

Bành Viễn Chinh đột nhiên mỉm cười:

- Toi đã nói từ trước, hình thức quản lý giáo dục ở thị trấn Vân Thủy có nguồn gốc sâu xa, từ trước tới nay, giáo viên trung học, tiểu học, nhà trẻ ở thị trấn Vân Thủy đều được hưởng trợ cấp của Hội trợ giúp học tập do các xí nghiệp ở thị trấn Vân Thủy cung cấp.

Hội trợ giúp học tập của các xí nghiệp ở thị trấn Vân Thủy, có hồ sơ lưu ở Phòng dân chính quận, cũng có văn bản phê duyệt của Ủy ban nhân dân quận thời ấy. Mà ban đầu, ngành giáo dục nội thành cũng từng cho phép Hội trợ giúp học tập cung cấp tiền trợ cấp cho giáo viên các trường trung, tiểu học ở thị trấn Vân Thủy. Hai ngày trước, tôi lật xem tư liệu, đọc được bài báo trên trang nhất của Nhật báo Tân An, đưa tin Lạc Thiên Niên, Phó bí thư Thành ủy Tân An vào thời đó, sau khi thị sát trường trung học thị trấn Vân Thủy, đã hết sức tán thành hình thức quản lý trường học này.

Như vậy sao có thể gọi là thu nhập vi phạm quy định? Thị trấn Vân Thủy có được truyền thống giáo dục tốt đẹp như vậy, một trong những nguyên nhân là nhờ vào những thu nhập đó!

Bành Viễn Chinh hơi nhếch môi, hời hợt nói:

- Chủ tịch quận Tô, những chuyện đó đều có thể điều tra rõ ràng. Xã hội quyên góp, giảm bớt gánh nặng cho ngành tài chính, lại giúp giáo viên giải quyết được khó khăn trong cuộc sống, cớ sao không làm?

Tô Vũ Hoàn tuyệt đối không ngờ, Bành Viễn Chinh lại có "con bài tẩy" quan trọng như vậy. Nhìn gương mặt thản nhiên, bình tĩnh đến mức gần như ác nghiệt của Bành Viễn Chinh, y biết mình lại vừa bại trận.

Tần Phượng hơi mím môi, khóe miệng không kìm nổi hiện lên một nụ cười cổ quái. Cô vẫn im lặng, bàng quan nhìn hai người đối chọi gay gắt, bởi vì cô nắm chắc, đấu trực tiếp thế này, Tô Vũ Hoàn không phải là đối thủ của Bành Viễn Chinh.

Tâm tư Bành Viễn Chinh thâm trầm, kín kẽ vượt xa sự tưởng tượng của người khác. Thủ đoạn quyết đoán và cá tính kiên trì của hắn, thật ra đều dựa trên cơ sở suy nghĩ kín kẽ kia. Hắn làm việc gì cũng cố gắng đạt tới sự "hoàn mỹ", không dễ dàng vạch áo cho người xem lưng, muốn nắm bím tóc của Bành Viễn Chinh, quả thật quá khó khăn.

Tô Vũ Hoàn điều chỉnh tâm trạng hỗn độn, kìm chế cảm xúc tiêu cực, cố gắng hết sức duy trì vẻ bình tĩnh, trầm giọng nói:

- Ngay cả có nguyên nhân lịch sử sâu xa, nhưng rốt cuộc cũng là vì lợi ích của một thiểu số mà bỏ qua lợi ích đại cục của toàn quận? Đồng chí Viễn Chinh, tôi thấy lập trường của đồng chí có vấn đề. Bây giờ đồng chí là Ủy viên thường vụ Quận ủy, tầm nhìn không chỉ giới hạn ở thị trấn Vân Thủy, mà phải suy xét vấn đề ở góc độ toàn quận!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui