Bành Viễn Chinh im lặng nhìn ra ngoài cửa số, nhìn bầu trời trong vắt. Sắc mặt của hắn tuy rằng không đổi nhưng trong lòng lại có vẻ ngưng trọng. Đủ loại dấu hiệu cho thấy, đám người Kỷ Lượng là thiện giả bất lai, lai giả bất thiện (Kẻ đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến).
Sự tình đã rõ ràng, cái gọi là " hiềm nghi thị trấn Vân Thủy có hành vi loạn phân chia trong việc các xí nghiệp quyên tiền", nghi ngờ này trên căn bản có thể xác định là vô căn cứ. Nếu đám người Kỷ Lượng chuyên môn đến đây là vì điều tra chuyện này thì lúc này hoàn toàn có thể mang đi những tài liệu mà thị trấn Vân Thủy chuẩn bị, sau đó viết thành một báo cáo điều tra cho lãnh đạo tỉnh thì có thể kết thúc.
Nhưng Kỷ Lượng hiển nhiên là không chịu dừng tay dễ dàng. Điều này đủ để thuyết minh, bọn họ đến đây chính là tài chính thị trấn chi + xã hội quyên tiền? Đây có lẽ là ý đồ của lãnh đạo chủ chốt sở Giáo dục tỉnh. Cũng có lẽ là do Phó chủ tịch tỉnh Chúc an bài.
Thậm chí có thể nói, Phó chủ tịch tỉnh Chúc đối với hình thức quản lý trường học này của thị trấn Vân Thủy là không tán thành. Lúc này mới khiến cho sở Giáo dục tỉnh cao độ coi trọng.
Sau sự thật chứng minh, phán đoán của Bành Viễn Chinh là cực kỳ chính xác. Mà xã hội quyên tiền giúp đỡ nền giáo dục trong quá khứ không phải không có, nhưng giống như thị trấn Vân Thủy, dồn tài lực cho giáo dục, thậm chí các xí nghiệp thị trấn còn trường kỳ tài trợ cho trường trung tiểu học thị trấn Vân Thủy, thì cũng chỉ có duy nhất mình thị trấn Vân Thủy mà thôi. Điều này khiến cho Phó chủ tịch tỉnh Chúc coi trọng cao độ, cho rằng nó sẽ dễ dàng dị hóa giáo dục.
Ý kiến của lãnh đạo UBND tỉnh, sở Giáo dục tỉnh đương nhiên là không dám chậm trễ. Lúc này đây, Kỷ Lượng dẫn tổ công tác đến thị trấn Vân Thủy, mục đích thật sự chính là điều tra về hình thức quản lý trường học và giáo dục này.
4h, tổ công tác và lãnh đạo thị trấn, khu lại mở cuộc họp hội ý. Trên thực tế là tổ công tác tiến hành chất vấn thị trấn Vân Thủy.
Bành Viễn Chinh và Lý Tuyết Yến sắc mặt ngưng trọng ngồi trong phòng hội nghị. Còn Kỷ Lượng và thành viên tổ công tác thì ngồi trên đài chủ tịch, thần sắc thong dong, điềm tĩnh.
Trải qua khảo sát thực tế, kỳ thật tổ công tác cũng hiểu được hình thức này đã tồn tại hơn mười năm, đủ để cho một loại không phải thói quen, không quy phạm trở thành quy phạm.
Nhưng có chỉ thị của lãnh đạo UBND tỉnh và sở Giáo dục, bọn họ chỉ có thể quán triệt chấp hành.
Tô Vũ Hoàn và Chu Đại Dũng một trước một sau đi vào phòng họp. Sau khi hai người ngồi xuống, Kỷ Lượng lúc này mới trầm giọng nói:
- Được rồi, hai lãnh đạo khu trấn đều đã đến đông đủ. Nội thành hai cấp cục Giáo dục cũng tới rồi. Sau đây chúng ta mở cuộc họp hội ý.
- Sau khi xem qua tư liệu, thăm viếng điều tra và nói chuyện với các xí nghiệp và quần chúng, chúng tôi cảm xúc rất sâu. Thực sự cầu thị mà nói, nền giáo dục thị tấn Vân Thủy xử lý rất khá.
Kỷ Lượng hơi cảm khái nói, chợt trầm giọng lại:
- Nhưng xã hội quyên giúp học tập nhất định phải vừa phải. Giống như các người, khiến xã hội quyên góp giúp đỡ toàn bộ phí tổn tài chính của nền giáo dục thị trấn là chiếm tỉ trọng tương đối lớn. Là không thỏa đáng.
Kỷ Lượng lời vừa thốt ra, Lý Tuyết Yến cũng có chút nôn nóng, vừa muốn mở miệng giải thích thì lại bị Bành Viễn Chinh vỗ nhẹ bàn tay, ra hiệu cô bình tĩnh chờ một chút.
Tô Vũ Hoàn đôi mắt chợt lóe lên, thầm nghĩ, thật tốt. Bành Viễn Chinh, đây là ý kiến của lãnh đạo tỉnh và sở Giáo dục tỉnh, tôi xem cậu như thế nào kháng cự đây?
- Thông thường mà nói, chúng ta có thể nhận quyên góp từ các xí nghiệp và các giới trong xã hội cho giáo dục để đảm bảo chất lượng dạy và học. Nhưng không thể để cho xã hội quyên tiền làm kinh phí trọng yếu trong giáo dục được. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Điều này không phù hợp với quy định, cũng dễ dàng tạo thành gánh nặng cho xã hội. Đồng thời còn khiến cho chủ quyền nền giáo dục bị dị hóa. Các đồng chí, chúng ta là nền giáo dục công. Cái gì gọi là giáo dục công? Chính là chính phủ đầu nhập, toàn bộ ngạch chi. Các cấp chính quyền tăng cường đầu nhập mới làm tốt giáo dục chính đạo.
- Chúng ta không thể thông qua kêu gọi xã hội quyên tiền để chống lại trách nhiệm của chính phủ. Đây là ý kiến của tổ công tác chúng tôi, cũng là chỉ thị mà lãnh đạo UBND tỉnh và sở Giáo dục tỉnh.
Kỷ Lượng lời nói chưa xong, Bành Viễn Chinh còn chưa kịp lên tiếng thì Tô Vũ Hoàn đã liền mở miệng tỏ thái độ:
- Phó giám đốc sở Kỷ và tổ công tác ý kiến tôi rất tán thành. Giáo dục không thể dựa vào xã hội quyên tiền mà sống, vẫn cần chính phủ đầu nhập để bảo đảm.
- Đồng chí Viễn Chinh, thị trấn của các người hoàn toàn có tài lực để gánh vác chi phí giáo dục. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là các người không được cho lên ngựa một cách mù quáng các công trình giáo dục.
Kỷ Lượng gõ bàn, xen vào:
- Các người vừa mới đẩy mạnh công trình chỉnh hợp cải tạo các trường tiểu học, tôi cảm thấy điểm xuất phát không tệ. Nếu tài lực của các người có thể gánh vác được, sở Giáo dục nhất định sẽ ủng hộ các người. Nhưng tình huống hiện tại cho thấy, các người tạm thời không có năng lực như thế. Tổng số vốn đầu tư, xã hội quyên tiền không ngờ chiếm 30%. Đây là không bình thường, càng không cho phép, cần ngay tại chỗ chỉnh đốn và cải cách.
Nghe xong lời nói của Tô Vũ Hoàn, Chu Đại Dũng nhíu mày.
Lý Tuyết Yến dùng ánh mắt tức giận nhìn Tô Vũ Hoàn, thầm nghĩ anh là Chủ tịch quận, sao có thể vì ân oán cá nhân mà không quan tâm đến đại cục.
Bành Viễn Chinh đuôi lông mày nhướng lên. Thái độ của Kỷ Lượng đại diện cho sở Giáo dục tỉnh, thậm chí là Phó chủ tịch tỉnh Chúc. Cái này cũng chẳng kỳ quái.
Nhưng Tô Vũ Hoàn tuyệt sẽ không phải là quan niệm có vấn đề mà là tư tưởng của y có vấn đề. Y cấp bách đáp lại lời của Kỷ Lượng, cũng là đại diện cho thái độ của quận, khiến thị trấn Vân Thủy ngay tại chỗ chỉnh đốn và cải cách, phủ định công trình chỉnh hợp cải tạo trường tiểu học thị trấn Vân Thủy, chèn ép Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh ghét nhất là loại người như thế. Bởi vì mâu thuẫn cá nhân mà không nhìn đến ích lợi lâu dài. Không thể tha thứ được.
Nghĩ đến đây, Bành Viễn Chinh lạnh lùng quay đầu sang nhìn Tô Vũ Hoàn, trầm giọng nói:
- Giáo dục đương nhiên là không thể dựa vào xã hội quyên tiền mà sống. Cần tài chính đầu nhập để bảo đảm. Nhưng tôi đã sớm luôn mãi báo cáo với lãnh đạo nội thành, thị trấn Vân Thủy có bối cảnh giáo dục đặc biệt và sâu xa. Xã hội quyên tiền là tự phát, đã trở thành kinh phí giáo dục. Tôi nhớ là trong hội nghị thường vụ khu, Chủ tịch quận Tô cũng khẳng định điều này mà?
Tô Vũ Hoàn lạnh lùng nói:
- Giáo dục không thể làm thành đặc thù hóa. Đây là một vấn đề có tính nguyên tắc.
- Giảm bớt gánh nặng tài chính liền biến thành đặc thù hóa? Chủ tịch quận Tô, tôi thấy cái đặc thù hóa này không phải nhiều lắm mà là quá ít. Theo tôi được biết, tài chính của khu đầu nhập cho giáo dục không tăng lên mà còn giảm xuống. Bởi vì giáo dục đầu nhập không kịp, rất nhiều trường trung học thuộc khu đến nay chẳng có nổi một sân thể dục cho ra hồn. Phương tiện đơn sơ, lầu dạy học thì xuống cấp, phương tiện dạy học thì thiếu thốn. Thành nội còn như thế thì nông thôn càng có thể nghĩ? Đây là hiện trạng của giáo dục?
Bành Viễn Chinh đối chọi gay gắt, thanh âm tuy không lớn nhưng từng câu từng chữ như đâm thẳng vào lòng người.
Tô Vũ Hoàn giận dữ, đột nhiên vỗ bàn một cái:
- Bậy bạ! Bành Viễn Chinh, cậu cũng là Ủy viên thường vụ quận ủy, loại không có trách nhiệm này sao có thể ăn nói lung tung?
Bành Viễn Chinh ngồi một chỗ bất động như núi, thản nhiên nói:
- Tôi đến bây giờ chưa hề nói láo. Các lãnh đạo của sở Giáo dục tỉnh có thể ngay chỗ này cùng chúng tôi đến mấy trường học ở quận. Sự thật sẽ chứng minh thôi.
Tô Vũ Hoàn nhất thời nghẹn lời, sắc mặt đỏ lên, bờ vai run rẩy.
Đám người Kỷ Lượng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn hai người. Hai vị cán bộ khu Tân An này ngay trước mặt họ liền xảy ra nội chiến. Xem ra bình thường mâu thuẫn rất sâu.
Bành Viễn Chinh không thèm để ý đến Tô Vũ Hoàn, quay đầu nhìn Kỷ Lượng, giọng nói trở nên dịu dàng hơn:
- Phó giám đốc sở Kỷ, thị trấn Vân Thủy tình huống khá đặc biệt, tin rằng các lãnh đạo cũng đều thấy. Hình thức này đã có mười năm nay, tương đối đã trở thành quen thuộc. Nếu hiện tại đẩy ngã, đối với giáo dục thị trấn thương tổn thật sự là nghiêm trọng đấy. Không chỉ có phúc lợi của giáo viên thu vào sẽ giảm xuống trên diện rộng, từ đó phát sinh nhân tố không ổn định. Đồng thời học sinh cũng có tổn thất. Những học bổng trợ cấp đều bị mất. Đồng dạng cũng sẽ khiến cho cha mẹ học sinh phản đối mãnh liệt.
- Chúng tôi chỉnh hợp cải tạo trường tiểu học, xin báo cáo với lãnh đạo một chút, chúng tôi sở dĩ làm như thế là vì trường tiểu học ở nông thông điều kiện quá mức đơn sơ. Đơn sơ đến đâu thì tôi có thể dẫn các vị lãnh đạo tham quan qua một chút.
- Giáo dục là kế hoạch trăm năm. Chính quyền thị trấn chúng tôi đã trải qua điều tra, nghiên cứu luận chứng, trải qua nguyên vẹn trưng cầu ý kiến và đề nghị, phương án kế hoạch lại trải qua xem xét và phê duyệt của chủ quản bộ môn mới chính thức thực thi. Đúng vậy, công trình này tài chính xuất phá từ ba nơi. Và có xí nghiệp và cá nhân quyên tiền. Nhưng quyên tiền này đều là tự nguyện, trong thị trấn không hề phát hành văn bản nào để quyên tiền cả.
Bành Viễn Chinh kiên nhẫn giải thích. Lời hắn còn chưa nói hết thì đã bị Kỷ Lượng không kiên nhẫn cắt ngang:
- Được rồi, Bí thư Tiểu Bành, cậu không nên nói nữa.
- Những gì cậu nói chúng tôi đều hiểu. Nhưng chúng tôi làm cán bộ lãnh đạo, nhất là chủ quản cơ sở đảng như các người, làm chuyện gì cũng không thể bằng một lời nhiệt huyết. Nói tóm gọn một câu, cách làm của các người không phù hợp với chính sách và quy định. Đối với sở Giáo dục tỉnh mà nói, chúng tôi có trách nhiệm ngưng chuyện này lại.
- Các người ngay tại chỗ chỉnh đốn và cải cách lại. Xong rồi chờ văn kiện xử lý của sở Giáo dục tỉnh gửi xuống.
Kỷ Lượng phất tay, rất không cao hứng nói.
Ông ta là Phó giám đốc sở Giáo dục tỉnh, đại diện cho sở Giáo dục tỉnh. Đồng thời sau lưng còn có lãnh đạo chủ chốt của UBND tỉnh phê chỉ thị. Nếu ông ta đã đại diện cho sở Giáo dục tỉnh giáp mặt bày tỏ thái độ, ngay cả Bành Viễn Chinh trong lòng không phục cũng phải quán triệt chấp hành.
Nhưng Bành Viễn Chinh không ngờ đã bày ra tư thế chuẩn bị kháng cự. Quả thật là buồn cười.
Kỷ Lượng vốn đối với Bành Viễn Chinh ấn tượng cũng không tệ lắm. Nhưng vì chuyện này mà đã giảm xuống mức âm điểm.