Bành Viễn Chinh từ trước đến nay luôn quyết định thật nhanh, nói liền làm liền, cũng không ướt át dây dưa làm gì. Nếu ý nghĩ của hắn được Hội nghị thường vụ thông qua, mặc dù là một loại chiết khấu thông qua nhưng dù sao cũng có thể làm.
Hắn lập tức rời khỏi quận ủy, về lại thị trấn Vân Thủy.
Lý Tuyết Yến đang ở trong văn phòng xử lý văn kiện. Bành Viễn Chinh phải chú ý đến công tác bên quận ủy, nên đa số công việc của thị trấn đều rơi vào tay của cô. Trừ những quyết sách trọng đại và những hạng mục quan trọng, trên cơ bản đều do cô duy trì công tác của chính quyền đảng ủy thị trấn Vân Thủy.
- Viễn Chinh, anh trở về rồi à? Cuộc họp kết thúc rồi sao?
Lý Tuyết Yến kinh ngạc nói. Cô không nghĩ Bành Viễn Chinh sẽ về sớm như vậy. Lấy kinh nghiệm của cô để phán đoán, lúc này hội nghị thường vụ sẽ tương đối dài, mà phương án thành lập công ty quản lý tài sản của thị trấn Vân Thủy khả năng không được thông qua là rất lớn.
Bành Viễn Chinh cười nói:
- Ừ, hội nghị thường vụ họp xong rồi. Tuyết Yến, cô hãy lập tức an bài Lý Tân Hoa gửi một báo cáo cho UBND quận, chuẩn bị thành lập công ty quản lý tài sản Vân Thủy, tranh thủ trong hai ngày hoàn thành thủ tục phê duyệt hành chính.
Lý Tuyết Yến đứng dậy, nhìn Bành Viễn Chinh:
- Quận ủy thông qua rồi sao?
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Ừ, thông qua rồi. Hội nghị thường vụ quận ủy hình thành quyết nghị, bảo chúng ta thăm dò trước một chút.
Lý Tuyết Yến mừng rỡ:
- Sao lại thuận lợi như vậy? Chủ tịch quận Tô không phản đối sao?
- Nghi ngờ là có, nhưng phản đối còn không đến mức. Suy nghĩ của chúng ta phù hợp với chính sách, cải cách mở cửa. Chúng ta thử hình thức hoạt động tài sản quốc hữu, cũng không có gì là không thể.
- Tuyết Yến, tôi muốn nắm chặt chuyện này, tránh để cho đêm dài lắm mộng, sinh ra phiền phức.
Bành Viễn Chinh hạ giọng nói:
- Cụ thể ai phụ trách công ty này thì chúng ta phải thương lượng lại một chút.
Bởi vì không nghĩ đến phương án sẽ được thông qua nên Bành Viễn Chinh tạm thời không có suy xét đến việc chọn người phụ trách cho công ty này. Hắn và Lý Tuyết Yến làm chủ quản chính đảng, nhất định là không phù hợp, cũng không có khả năng ở công ty kiêm chức. Chỉ có thể cắt cử một Phó chủ tịch thị trấn cùng với một số cán bộ bình thường để quản lý mà thôi.
Lý Tuyết Yến cũng trầm ngâm.
Thật lâu sau cô mới nhỏ giọng nói:
- Nếu không để Quý Kiến Quốc kiêm nhiệm đi?
Bành Viễn Chinh lắc đầu:
- Quý Kiến Quốc không hiểu về kinh tế. Để anh ta quản lý công ty này, nhất định sẽ hỏng ngay.
- Vậy thì khó tìm người quá…
Những phó chức trong thị trấn, ngoại trừ các nữ đồng chí ra thì còn lại Hoàng Hà, Chử Lượng, Cổ Lượng và Quý Kiến Quốc, Ngô Minh Quánh. Nếu Quý Kiến Quốc không thích hợp thì chỉ sợ người khác cũng không thích hợp. Đây là cách nhìn của Lý Tuyết Yến.
Bành Viễn Chinh do dự một chút. Hắn vốn muốn chọn Cổ Lượng. Cổ Lượng điềm đạm, chắc chắn, giỏi giang, cũng am hiểu về kinh tế. Để anh ta quản lý là thích hợp nhất. Nhưng Bành Viễn Chinh lại nghĩ tới tương lai, hắn muốn Cổ Lượng tiếp nối Lý Tuyết Yến làm Chủ tịch thị trấn. Cổ Lượng sang công ty kiêm chức thì hiển nhiên là không thích hợp.
- Khuông Nhã Lam được không?
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói.
Lý Tuyết Yến ngẩn ra, chợt lắc đầu:
- Tôi cảm thấy cô ấy không thích hợp. Cô ấy không có trách nhiệm, lòng dạ lại nhỏ mọn, không làm được chuyện đại sự gì. Hơn nữa, tôi sợ tương lai cô ấy không chịu nghe lời.
Bành Viễn Chinh thở dài:
- Thật đúng là không tìm được ứng cử viên thích hợp. Nếu là như vậy, thôi không cho phó chức kiêm chức nữa. Trực tiếp tìm người trong thị trấn đi.
Lý Tuyết Yến ánh mắt lóe lên:
- Có thể. Lý Tân Hoa ở phòng Đảng chính. Tôn Bình ở phòng Tài vụ. Cung Siêu của xí nghiệp xử lý. Những người này có thể suy xét một chút. Bạn đang đọc truyện được tại
- Tôi vốn muốn tổ chức một cuộc cạnh tranh, công khai chọn lựa. Nhưng hiện tại, xem ra thời gian không kịp rồi. Đảng ủy trực tiếp bổ nhiệm đi. Tôn Bình của Phòng tài vụ được tính là một. Bởi vì nhất định phải có người am hiểu về tài vụ tham gia. Cung Siêu cũng có thể tính một. Người này ý nghĩ linh hoạt, cần không gian để bồi dưỡng. Về phần Lý Tân Hoa, nếu cô ấy đi rồi thì phòng Đảng chính này sẽ lớn chuyện đấy.
Bành Viễn Chinh hơi có chút chần chừ.
Trải qua khảo sát và khảo nghiệm lâu như vậy, năng lực và độ trung thành của Lý Tân Hoa là không thể nghi ngờ. Nhưng cái khó là cô quản lý phòng đảng chính. Nếu cô tạm rời cương vị công tác, công tác tiếp theo của phòng Đảng chính trước mắt cũng không có người thích hợp để thay thế.
Lý Tuyết Yến che miệng cười:
- Viễn Chinh, phòng đảng chính chính là như vậy. Tất cả công tác đều dựa theo trình tự mà làm từng bước, ai cũng có thể quản. Chủ yếu chính là phải bảo đảm phục vụ. Anh cứ để cho Thi Bình kiêm nhiệm luôn Chủ nhiệm văn phòng chính đảng. Như thế nào?
Bành Viễn Chinh đột nhiên vỗ đùi:
- Được, quyết định như vậy đi.
Hai người thương lượng với nhau, liền định ra sườn bộ máy của công ty quản lý tài sản thị trấn Vân Thủy trong tương lai. Lý Tân Hoa làm Giám đốc, Tôn Bình làm Phó giám đốc kiêm Trưởng phòng tài vụ. Cung Siêu thì làm Phó giám đốc kiêm Trưởng phòng hành chính.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Bảo ba người này đến để tôi nói chuyện với bọn họ một chút. Mặt khác, Lý Tuyết Yến, cô ở trong thị trấn phát thông báo, tranh thủ từ trong các xí nghiệp của thị trấn mời ra một người am hiểu về quản lý, sẽ đảm nhiệm chức Phó giám đốc Kinh doanh. Dù sao, người của chúng ta không có kinh nghiệm làm xí nghiệp, nên cần một người có nghiệp vụ cao.
- Viễn Chinh, tôi thật ra có một người rất thích hợp.
Lý Tuyết Yến cười hì hì:
- Tập đoàn Huệ Phong của Hồ Tiến Học có một Phó giám đốc quản lý mảng đầu tư tên là Triệu Huân. Người này là một cao thủ về vận tác, nhưng không được trọng dụng ở tập đoàn Huệ Phong. Hồ Tiến Học không thích anh ta.
- Triệu Huân? Cái người cao gầy mang mắt kính đen, thích đeo một túi xách màu đen?
Bành Viễn Chinh suy nghĩ một chút.
Lý Tuyết Yến có chút kinh ngạc:
- Anh quen anh ta sao?
- Có gặp một lần, đúng là khiến cho tôi có ấn tượng rất sâu sắc. Người này trình độ nghiệp vụ không thấp, nhưng không biết có đáng tin cậy không?
Bành Viễn Chinh trầm ngâm.
Lý Tuyết Yến mỉm cười:
- Tôi cũng khá hiểu biết về anh ta. Là bạn học thời đại học với tôi. Vợ của anh ta cũng là bạn của tôi. Anh ta tốt nghiệp đại học, vốn được phân về nhà máy cơ giới Tân An. Nhưng sau lại từ chức nhận lời mời đến Huệ Phong, chính là do tôi dẫn đường.
- Chỉ có điều Hồ Tiến Học người này rất hống hách. Huệ Phong là xí nghiệp gia đình. Cao tầng tất cả đều là họ Hồ. Triệu Huân muốn ở Huệ Phong mả nổi bật thì trên căn bản không có khả năng.
- Vậy cô hãy nói chuyện với anh ấy. Nếu anh ấy đồng ý thì có thể qua đây. Nhưng tiền lương của chúng ta bên đây không cao, chưa chắc đã có sức hấp dẫn người ta đâu.
Bành Viễn Chinh nói xong thì đi ra ngoài.
Lý Tân Hoa chậm rãi bước đến phòng làm việc của Bành Viễn Chinh. Vừa rồi Lý Tuyết Yến có thông báo cho cô biết Bí thư Bành muốn tìm cô nói chuyện. Cô cảm thấy khá bất ngờ. Điều này hiển nhiên là không phải nói chuyện bình thường. Nếu như nói chuyện bình thường thì Bành Viễn Chinh chỉ cần một cú điện thoại có thể tìm cô ngay. Nhưng lại cố tình bảo Lý Tuyết Yến gọi điện cho cô.
Cô đi qua hành lang, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy Bành Viễn Chinh đang viết cái gì đó, liền đứng ngoài nhẹ nhàng gõ cửa.
- Vào đi.
- Lãnh đạo, anh tìm tôi?
Lý Tân Hoa lấy lại bình tĩnh, kính cẩn nói.
Tuy rằng cô là tâm phúc của Bành Viễn Chinh, nhưng cấp bậc và Bành Viễn Chinh cũng bày ở trong này. Cô chỉ là một cán bộ cấp tổ. Cấp huyện phó và cấp tổ cách nhau thật lớn, không chấp nhận cô có nửa điểm khiếm nhã.
- Vào đây Tân Hoa, cô ngồi xuống đi.
Bành Viễn Chinh đặt cây bút trong tay xuống, ra hiệu cô đóng cửa lại.
Lý Tân Hoa hơi chút khẩn trương, không biết Bành Viễn Chinh lần này trịnh trọng như thế, chẳng lẽ công tác của mình xảy ra vấn đề.
- Tân Hoa, thị trấn chuẩn bị thành lập một công ty quản lý tài sản, cô cũng biết mà. Chuyện này đã được Hội nghị thường vụ quận ủy thông qua trong ngày hôm nay. Đã bắt tay vào làm vận tác rồi. Tôi vừa rồi có nói chuyện với Chủ tịch thị trấn Lý Tuyết Yến, muốn điều động cô sang làm Giám đốc công ty quản lý tài sản, Đương nhiên, biên chế của mọi người vẫn thuộc về thị trấn.
Bành Viễn Chinh đi thẳng vào vấn đề. Lý Tân Hoa nghe vậy cảm thấy mừng như điên.
Cô công tác bên cạnh Bành Viễn Chinh, biết Bành Viễn Chinh rất coi trọng việc thành lập công ty quản lý tài sản sắp thành lập này. Nếu hắn đồng ý giao cái công ty này cho cô thì đã nói lên sự tín nhiệm của hắn đối với cô rất lớn.
- Cô có ý kiến gì không, có thể nói với tôi?
- Bí thư Bành, tôi xin cảm ơn lãnh đạo đề bạt, nhưng tôi lại lo lắng mình làm không tốt, khiến lãnh đạo thất vọng.
Lý Tân Hoa nhẹ nhàng nói.
- Cô tuy chưa từng làm qua xí nghiệp, nhưng cũng đừng lo. Chỉ là quản lý thôi mà. Quản lý xí nghiệp và quản lý văn phòng trên cơ bản là giống nhau. Thị trấn sẽ hỗ trợ cho cô một Phó giám đốc nghiệp vụ, một Phó giám đốc tài vụ và một Phó giám đốc hành chính. Cô chỉ cần nắm chắc đại cục, bảo đảm công ty không mất đi khống chế, không đi theo tà đạo là được rồi.
- Cám ơn lãnh đạo, tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo.
Lý Tuyết Yến vốn ngồi có nửa mông, lúc này lập tức thẳng sống lưng dậy, tỏ thái độ của mình.
Bành Viễn Chinh nhìn cô cười phất tay:
- Không cần có gánh nặng tư tưởng gì. Tôi tin vào năng lực công tác của cô. Tôi và Lý Tuyết Yến bước đầu quyết định, cô, Tôn Bình, Cung Siêu và một Phó giám đốc mời bên ngoài, bốn người sẽ tạo thành một bộ máy kinh doanh. Chuyện này còn phải trong hội nghị đảng ủy nghiên cứu lại. Cô trước hãy thu thập một số công tác về kinh tế, bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra.
- Tôi hiểu rồi, thưa lãnh đạo.
Lý Tân Hoa vừa mới rời khỏi phòng làm việc của Bành Viễn Chinh thì Quý Kiến Quốc đã gõ cửa bước vào, thần sắc phức tạp:
- Bí thư Bành…
Lý Tân Hoa khẩn trương rời khỏi. Cô vừa nghe Quý Kiến Quốc muốn nói rồi lại thôi, chỉ biết lời của y không muốn mình nghe được.
- Sao, có việc gì à?
Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn Quý Kiến Quốc.
- Bí thư Bành, việc lựa chọn Hiệu trưởng trường trung học Vân Thủy bước đầu đã có kết quả.
Quý Kiến Quốc nhẹ nhàng nói.
- Hả, có kết quả rồi à? Như thế nào đây?
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, chợt cười nói. Hắn gần đây công việc quá nhiều. Vừa ở quận vừa ở thị trấn, nên đã quên mất việc công khai chọn lựa Hiệu trưởng trường trung học Vân Thủy.
- Bí thư Bành, người báo danh rất nhiều, nhưng trải qua sàng lọc. Điều kiện phù hợp chỉ có ba người, trong đó có hai giáo viên một lớp 10 và một cấp hai. Người còn lại là Bí thư Đoàn trường Trương Oánh.
- Dựa theo yêu cầu của Đảng ủy, tổ chức chúng ta tiến hành cuộc thi biện hộ và quần chúng bình chọn cho ba người này. Trương Oánh đã trổ hết tài năng của mình. Nhất là trong phần thi quần chúng bình chọn thì cô đạt điểm tối đa. Rất nhiều cha mẹ học sinh thậm chí đã tìm tới tôi, yêu cầu bổ nhiệm Trương Oánh làm Hiệu trưởng.
Bành Viễn Chinh nhướng mày.