Bành Viễn Chinh khi trở lại UBND huyện thì đã đến giờ ra về. Hắn muốn thu dọn văn phòng một chút, rồi quay trở lại khu tập thể nghỉ ngơi thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Hắn đi qua mở cửa. Không ngờ là Nghiêm Hoa.
Nghiêm Hoa người phụ nữ này tuy nhan sắc bậc trung nhưng ngũ quan cực kỳ tinh xảo, mang đến cho người ta một cảm giác rất nhẹ nhàng. Không bàn đến tính cách của Nghiêm Hoa, cô cũng được coi như một thiếu phụ phong tình vạn chủng. Chỉ có điều với tính cách của cô như vậy, chỉ sợ UBND huyện cao thấp bất kể lãnh đạo hay nhân viên bình thường cũng đều kính trọng nhưng giữ khoảng cách.
- Chị Nghiêm!
Bành Viễn Chinh đầu tiên là ngẩn ra, chợt vẻ mặt tươi cười, đứng dậy mời Nghiêm Hoa vào.
Nghiêm Hoa miễn cưỡng cười, tuy nụ cười hơi chút cứng ngắc. Cô dường như không giỏi về việc lấy lòng người, cũng không ưa thích ăn nói mềm mại. Tuy rằng lần này mang tư thế hạ thấp, nhưng khi đến đây rồi mà vẫn không nói ra khỏi miệng được.
- Đồng chí Viễn Chinh, tôi chiều nay đã đến bệnh viện huyện điều tra nghiên cứu. Trải qua trưng cầu ý kiến và đề nghị, tôi cảm thấy đề xuất của cậu không phải là không thể được.
Nghiêm Hoa đi thẳng vào vấn đề khiến Bành Viễn Chinh ít nhiều có chút kinh ngạc. Bành Viễn Chinh vốn nghĩ đến, trải qua chuyện của Tả Kiến, Nghiêm Hoa khẳng định sẽ suy nghĩ lại, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
- Tôi đã bảo người của phòng Y tế và bệnh viện huyện thương lượng, xuất ra một phương án ban đầu. Xong rồi, chúng ta sẽ ngồi lại thương lượng, xem như thế nào để đẩy mạnh chuyện này.
Nghiêm Hoa nhẹ nhàng nói, đầu quay sang một bên.
Ánh mắt kinh ngạc của Bành Viễn Chinh khiến cho cô cảm thấy không thoải mái.
- Chị Nghiêm, cám ơn chị đã ủng hộ công tác của tôi.
Việc đã đến nước này, Bành Viễn Chinh cũng chỉ có thể nói lời cảm ơn.
Nghiêm Hoa bỗng nhiên đứng dậy, thản nhiên cười gật đầu:
- Chúng ta đều làm việc với nhau. Ủng hộ công việc cho nhau là nên làm. Được rồi, anh đang bận, tôi có việc về trước.
Nghiêm Hoa xoay người rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước cô lại dừng lại, quay đầu vội vàng nói:
- Chuyện của lão Tả nhà tôi đã khiến anh phải suy nghĩ. Anh ấy nói hôm nào sẽ mời anh uống rượu.
Bành Viễn Chinh cao giọng cười:
- Chị Nghiêm, đừng có khách sáo như vậy. Tôi và lão Tả hợp ý nhau, việc nhỏ ấy chẳng đáng là gì. Chị hãy nói với lão Tả một tiếng, hôm nào tôi mời anh ấy đi uống rượu.
Nghiêm Hoa trong đôi mắt lại hiện lên một tia dịu dàng, gật đầu rồi rời đi.
Cô là một người tính khí táo bạo, mạnh mẽ, cứng rắn và có chút bảo thủ. Nhưng cô rất quý trọng tình cảm vợ chồng. Có thể xem là một điển hình của hiền thê lương mẫu. Đây là nhược điểm lớn nhất mà cũng là ưu điểm lớn nhất của cô.
Chồng cô Tả Kiến Hòa và con trai Tả Tiểu Khải chính là điểm yếu lớn nhất của cô.
Bành Viễn Chinh nhìn theo bóng dáng của Nghiêm Hoa, khóe miệng hiện lên nụ cười, thầm nghĩ, người phụ nữ này nhìn qua không dễ tiếp xúc. Nhưng trên thực tế, chỉ cần bắt được điểm yếu của cô ta thì sẽ dễ dàng nắm cô ta trong tay.
Cô cố nhiên có chút hống hách, nhưng về phương diện khác, cô cũng là người biết nhận thức. Cô ít nhất không phải là cây cỏ đầu tường, càng không làm ra cái loại vì ích lợi mà bán đứng bạn mình.
Sáng ngày thứ hai, Cung Hàn Lâm triệu tập buổi làm việc của Chủ tịch huyện, thảo luận về vấn đề phân công điều chỉnh công tác của Chủ tịch huyện, Phó chủ tịch huyện. Vốn Cung Hàn Lâm muốn tạm hoãn chuyện này nếu không có bên Huyện ủy thúc giục, Thành ủy và UBND thành phố gọi điện tới yêu cầu đăng báo văn kiện phân công.
Trước cuộc họp, Cung Hàn Lâm đưa bản nháp văn kiện phân công của UBDN huyện cho Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh nhìn lướt qua. Phân công kỳ thật đều là theo lối mòn. Chủ tịch huyện phân công quản việc gì, Phó chủ tịch thường trực huyện quản công việc gì, Phó chủ tịch huyện phân công quản công việc gì thì vừa xem là hiểu ngay. Loại phân công này, kỳ thật ứng với phân công của Chủ tịch, Phó chủ tịch UBND thành phố.
Điều khác biệt duy nhất chính là bộ máy hiện tại của UBND huyện chỉ có bốn người. Nhân sự cực kỳ thiếu. Cho nên công tác quản lý của bốn người rất nhiều, khối lượng công việc rất lớn.
Bành Viễn Chinh nhìn qua một lượt rồi cười nói:
- Lão lãnh đạo, trọng trách mà ngài giao cho tôi có phải là hơi ít không?
Ngoại trừ những công tác quản lý thường quy của Phó chủ tịch thường trực huyện, Cung Hàn Lâm còn muốn giao kinh tế công nghiệp, thu hút đầu tư, công trình trọng điểm, vận tải và lĩnh vực trọng yếu cho hắn. Bộ môn quản lý ở dưới có hơn mười mấy bộ môn. Tất cả đều là bộ môn quan trọng.
Cung Hàn Lâm cười ha hả:
- Viễn Chinh à, công tác về kinh tế là điểm mạnh của cậu. Ngay cả lãnh đạo Thành ủy cũng điểm danh cậu quản về kinh tế. Tôi như thế nào lại không giao trọng trách này cho cậu? Hơn nữa, chúng ta nhân sự quá ít. Mỗi người đều gánh trọng trách trên vai rất nặng.
- Lão lãnh đạo, tôi có một thỉnh cầu.
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói, ánh mắt kiên định, thần sắc nghiêm túc.
- Cậu cứ nói đi, đừng khách khí với tôi như vậy.
Cung Hàn Lâm phất tay, tâm trạng cảm thấy vui sướng. Đối với Bành Viễn Chinh, ông ta hoàn toàn tín nhiệm. Ông ta biết Bành Viễn Chinh năng lực rất mạnh, gần như là đem toàn bộ công việc chủ yếu giao cho Bành Viễn Chinh. Chỉ cần Bành Viễn Chinh có thể khơi mào thì ông là Chủ tịch huyện cũng có thể an tâm mà làm.
Còn đối với Nghiêm Hoa và Lâm Trường Hà, ông cũng chỉ có thể lựa chọn tín nhiệm Bành Viễn Chinh.
- Có thể hay không giao phòng công an và trị an xã hội cho tôi quản lý luôn không?
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói.
Cung Hàn Lâm ngẩn ra. Phòng công an và trị an xã hội là do Lâm Trường Hà quản lý. Tuy rằng Cung Hàn Lâm có thể làm, nhưng tránh cho Lâm Trường Hà bắn ngược trở lại, vẫn tạm thời duy trì tình trạng hiện tại.
- Viễn Chinh à…
Cung Hàn Lâm trong lúc nhất thời không biết làm thế nào nói với Bành Viễn Chinh. Nhưng thấy thái độ của Bành Viễn Chinh kiên định như vậy thì liền nhíu mày, trầm ngâm nói:
- Tình hình xã hội rất phức tạp. Viễn Chinh, cậu suy nghĩ kỹ chưa? Đây là vũng nước đục đấy.
Bành Viễn Chinh môi nhấp nhẹ, dứt khoát nói:
- Lão lãnh đạo, tôi không phải tranh quyền với ai. Tôi chẳng qua cảm thấy ở huyện tình hình trị an quá tệ. Ngày hôm qua tôi….
Bành Viễn Chinh nhỏ giọng, đem những gì của ngày hôm qua nhìn thấy nghe thấy về lão Hổ bang cho Cung Hàn Lâm nghe. Cung Hàn Lâm sắc mặt chìm xuống, cũng im lặng không nói.
Cung Hàn Lâm đến huyện Lân nhậm chức sớm hơn Bành Viễn Chinh, đối với tình trạng trị an của huyện Lân cùng tình hình của lão Hổ bang khẳng định là hiểu rõ hơn so với Bành Viễn Chinh. Nhưng ông ta hiểu được, đây là một tổ ong vò vẽ, rút dây động rừng. Rất nhiều chuyện một khi bị vạch trần thì những tin tức sâu bên trong nhất cũng phải hiện ra. Như thế, không chỉ đề cập đến lợi ích và quyền lực phân tranh, thậm chí còn sẽ liên quan đến việc ngươi chết ta sống mà liều mạng.
- Viễn Chinh à, tình huống ở huyện khá phức tạp. Chúng ta nhất định phải thận trọng.
Cung Hàn Lâm thở phào một cái:
- Có một số việc, muốn gấp cũng không được.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Lão lãnh đạo, tôi sẽ không hành động theo cảm tính. Ngài cứ yên tâm đi. Tôi cảm giác, có thể bắt được lão Hổ bang thì chúng ta ở huyện sẽ đứng vững bước.
Cung Hàn Lâm ánh mắt ngưng tụ:
- Cậu đã quyết định?
- Lão lãnh đạo, tôi quyết định rồi. Tráng sĩ tự chặt cổ tay, không thể không quyết tâm. Nhưng tôi cũng cần lão lãnh đạo kiên định ủng hộ.
Bành Viễn Chinh nhìn vào ánh mắt của Cung Hàn Lâm, không có một tia gợn sóng.
Cung Hàn Lâm nhẹ nhàng thở dài:
- Viễn Chinh à, cậu cũng biết. Nếu cứ như vậy, cậu sẽ ở nơi đầu sóng ngọn gió, tôi lo lắng….
- Thà rằng bị gãy chứ không chịu cong.
Bành Viễn Chinh ánh mắt lóe ra:
- Lão lãnh đạo, có một số việc là không thể không làm. Có một số việc là không thể thỏa hiệp. Nhiều khi, tiến thêm một bước mới là trời cao biển rộng. Trở ra một bước đúng là vực sâu vạn trượng.
- Tốt!
Cung Hàn Lâm đột nhiên đứng dậy, vỗ tay hoan nghênh Bành Viễn Chinh.
Trong cuộc họp, đối với phân công điều chỉnh công tác của mỗi người, Nghiêm Hoa kỳ thật có chút vui sướng và bất ngờ. Phân công quản lý của cô không những không yếu đi mà ngược lại còn tăng mạnh trên diện rộng. Ngoại trừ văn hóa, giáo dục y tế ban đầu thì còn thêm Công thương, bảo vệ môi trường, Kiểm tra chất lượng, tài chính. Phải biết rằng, phòng Công thương là bộ môn thực quyền.
Nhưng Lâm Trường Hà sắc mặt lại trở nên khó coi. Kỳ thật thì công tác của Lâm Trường Hà điều chỉnh không lớn, cũng tăng mạnh. Nhưng phòng Công an và trị an xã hội lại được xếp cho Bành Viễn Chinh, tương đương với việc quyền lực của y bị suy yếu. Truyện Tiên Hiệp -
Nhưng mặc dù trong lòng phẫn nộ, nhưng ngoài miệng lại chẳng nói được gì. Lãnh đạo UBND huyện phân công, chính là điều chỉnh công tác của một số trợ thủ của Chủ tịch huyện. Là Phó chủ tịch huyện xếp hạng gần cuối, nên y cũng chẳng có cách nào khác.
Đương nhiên, đây đều là hiện tượng ngoài mặt.
Cung Hàn Lâm thản nhiên cười:
- Các đồng chí hãy thảo luận lại một chút. Nếu như không có ý kiến thì vỗ tay thông qua, để UBND huyện hành văn hạ phát, báo Thành ủy, UBND thành phố và Huyện ủy.
Nghiêm Hoa là người thứ nhất vỗ tay. Bành Viễn Chinh sắc mặt bình tĩnh. Cung Hàn Lâm liếc mắt nhìn Lâm Trường Hà, cũng bắt đầu vỗ tay. Lâm Trường Hà thấy mình là người cô đơn, liền cắn răng mỉm cười vỗ tay.
Buổi chiều cùng ngày, UBND huyện phát xuống thông báo số 23/1993 về điều chỉnh phân công Chủ tịch huyện, Phó chủ tịch huyện.
- Chủ tịch huyện Cung Hàn Lâm chủ trì công tác toàn diện của UBND huyện. Phụ trách giám sát kiểm toán, tài chính, thu nhập từ thuế, cơ cấu biên chế, vũ tranh nhân dân. Phân công quản lý phòng Tài chính, phòng Nhân sự, phòng Biên chế.
- Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực Bành Viễn Chinh hiệp trợ Chủ tịch huyện phụ trách công tác thường vụ của UBND huyện. Phụ trách đầu tư, thu hút đầu tư, công trình công điểm, vận tái, kinh tế công nghiệp. Phân công quản lý phòng Lương thực, phòng Công an, phòng Tư pháp, phòng Giao thông (Tổng chỉ huy công trình giao thông xây dựng), phòng Thống kê, phòng Thông tin đối ngoại, phòng Xử lý khẩn cấp, phòng Xử lý đường sắt, tòa án, Viện kiểm sát, phòng Cán bộ lão thành Huyện ủy. Hiệp trợ Chủ tịch huyện quản lý phòng Giám sát, phòng Tài chính, phòng Nhân sự.
Văn kiện điều chỉnh phân công vừa ra, toàn bộ Huyện ủy và UBND huyện cao thấp đều chấn động. Bành Viễn Chinh là Phó chủ tịch thường trực huyện mới tới, quyền lực vô hạn tăng mạnh. Hắn gần như thâu tóm 80% quyền lực, khiến người ta phải hoa mắt.
Có quyền lực mới có địa vị. Văn kiện phân công điều chỉnh này ra sân khấu, Bành Viễn Chinh quyền uy cá nhân ở huyện được tạo ra là không thể thay thế.
Đương nhiên, cũng có không ít người âm thầm cười lạnh, chuẩn bị xem Bành Viễn Chinh bị chê cười và có kết cục bi thảm. Trên võ đài huyện Lân này, người cười cuối cùng mới là người quan trọng nhất.