Cao Quan


Người đàn ông trung niên đeo mắt kính trầm mặc một lát, rồi lại hỏi một câu:

- Nói tiếp đi!

Gã thanh niên mặc áo sơ mi hoa tên Tiểu Lục Tử cười ha hả nói:

- Lão Đại, con quỷ nhỏ này gia đình bình thường. Còn có một người anh trai đang công tác ở tỉnh. Cha mẹ đều là giáo viên, không quyền không thế.

Tiểu Lục Tử còn có mấy lời chưa nói ra. Loại con gái gia đình bình dân không có bối cảnh như vầy, cần làm thì làm ngay, làm chi mà phải phí hoài tâm sức như vậy. Cùng lắm là cho cô ta ít tiền rồi xong. Với thân phận như lão Đại, chơi một cô gái như vậy còn không phải là chuyện dễ dàng sao.

Người đàn ông trung niên trầm ngâm:

- Phải nghĩ biện pháp, đừng thô bạo. Tôi muốn gặp cô ấy.

- Nhớ kỹ, nhất định không thể xằng bậy.

Người đàn ông trung niên lại phất tay nghiêm nghị nói:

- Đi xuống đi.

Tiểu Lục Tử khúm núm bước xuống xe, nhìn chiếc xe Mercedes Benz lao nhanh đi, rồi lại xoay người nhìn cổng chính đóng chặt của trường trung học, ánh mắt lóe ra, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Nhắc tới cũng kỳ. Một tiểu huynh đệ dưới tay y như thế nào lại phát hiện được cô gái xinh đẹp Bạch Tuyết của trường trung học, liền động tâm, năm lần bảy lượt đến hoạt động. Không nghĩ đến, chuyện này truyền đến tai lão Hổ bang, lão đại Trương Đại Hổ vừa nhìn thấy Bạch Tuyết thì không ngờ cũng động tâm.

Một tên tiểu lưu manh đang ngậm điếu thuốc từ đầu đường cái đi tới, cười ha hả:

- Lục ca!

- Lâm Tử, mày suy nghĩ biện pháp, đem cái con quỷ nhỏ kia đến công ty cho tao. Lão Đại muốn gặp cô ấy.

Tiểu Lục Tử trước mặt đàn em của mình, bày ra uy thế của một lão Đại.

Gã lưu manh tên Lâm Tử không là đúng, bĩu môi nói:

- Lục ca, nghĩ biện pháp gì? Trực tiếp đoạt người đến công ty là được rồi. Cần chi phải phí đầu óc như vậy.

Tiểu Lục Tử trừng mắt:

- Chớ làm loạn. Đây là người lão Đại nhìn trúng. Tương lai nhất định sẽ trở thành người đàn bà của lão đại. Mày không sợ cô ta mang thù sao? Hơn nữa, lão Đại luôn mãi dặn dò tao. Nhất định không thể quá đáng, yêu cầu văn minh. Văn minh, biết không?

Lâm Tử cười thầm trong lòng. Văn minh con khỉ mốc! Chúng ta chỉ là một đám côn đồ đầu đường. Đánh nhau, ẩu đả, thu phí bảo hộ, sờ mông phụ nữ thì làm sao mà văn minh.

Nhưng ngoài miệng gã lại không dám phản bác, chỉ cười hắc hắc đồng ý.

Khi Phó trưởng phòng công an huyện Tạ Huy gọi điện thoại cho Lận Đại Dung nói Phó chủ tịch thường trực huyện Bành Viễn Chinh đến phòng kiểm tra chỉ đạo, Lận Đại Dung đang trên đường đến Huyện ủy. Lận Đại Dung không có lập tức trở về mà tiếp tục lái xe đến trụ sở Huyện ủy.

Lận Đại Dung gõ cửa phòng làm việc của Bí thư Đảng ủy công an Vưu Đào. Vưu Đào liếc mắt nhìn ông ta, thản nhiên nói:

- Lão Lận, sao anh lại đến đây? Tôi nghe nói vị mới đến của UBND huyện đang đến phòng của các người mà.

Lận Đại Dung sắc mặt không thay đổi. Vị Bí thư Đảng ủy Công an này là người mánh khóe thông thiên, năng lượng quá nhiều. Lực khống chế trong phòng công an không thua gì Trưởng phòng công an như ông. Bành Viễn Chinh đột nhiên đến phòng công an tin tức khẳng định là không giấu được ông. Hẳn là có người đã gọi điện thoại thông báo cho ông ta trước.

Phòng Công an là một bộ môn cơ cấu đặc biệt, tiếp nhận sự quản lý của UBND huyện và Đảng ủy Huyện ủy Công an. Đương nhiên, người sau lại càng quan trọng hơn. Tuy nhiên, Lận Đại Dung từ trước đến nay chỉ nhận lệnh từ Vưu Đào. Vưu Đào là Bí thư Đảng ủy công an, là lãnh đạo chân chính quản lý phòng công an huyện. Trước mặt ông ta nhất định chẳng có bí mật gì.

- Bí thư Vưu, tôi đến báo cáo công tác với lãnh đạo.

Lận Đại Dung đĩnh đạc ngồi trên ghế salon trong văn phòng, đưa cho Vưu Đào một điếu thuốc rồi sau đó mới tới lượt mình.

- Anh bỏ tân lãnh đạo qua một bên mà chạy đến đây, không sợ đắc tội với Phó chủ tịch huyện Bành sao?

Vưu Đào khóe miệng hiện lên một tia nghiền ngẫm.

- Hắn vừa mới tới huyện, cái gì cũng đều không quen thuộc. Bảo Tạ Huy tiếp hắn là được rồi.

Lận Đại Dung cười lớn, thái độ thiếu sự tôn trọng lãnh đạo huyện.

- Bành Viễn Chinh này không đơn giản đâu. Nghe nói là rất có bối cảnh. Lận Đại Dung, anh cũng phải cẩn thận một chút, đừng gây chuyện thị phi cho tôi.

Vưu Đào thần sắc nghiêm nghị, ngưng trọng nói.

Lận Đại Dung ngẩn ra, lơ đễnh nói:

- Bí thư Vưu, không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ? Ở trên có Chủ tịch huyện, còn có Bí thư, hắn chỉ là một Phó chủ tịch huyện, còn muốn làm được chuyện gì?

Vưu Đào nhíu mày:

- Tóm lại, chú ý cẩn thận cho tôi. Đừng làm cho người nắm được nhược điểm của anh. Đến lúc đó, khiến tôi sẽ rất khó xử. Người này tuổi trẻ khí thịnh, nhất định sẽ làm những chuyện quá khích. Anh nếu tức giận thì cũng phải biết cách bình tĩnh.

- Tổi hiểu rồi, Bí thư Vưu.

Lận Đại Dung thấy Vưu Đào nói chuyện trịnh trọng và nghiêm túc như vậy thì cũng liền biến sắc, giọng nói trầm xuống.

Mà lúc này đây, trong phòng họp của phòng công an huyện, Bành Viễn Chinh đã đợi Lận Đại Dung một tiếng đồng hồ.

Thời gian từng phút trôi qua, trong phòng hội nghị tiếng kim đồng hồ nhảy tí tách. Tạ Huy cùng một số phó chức như ngồi trên đống lửa, trong lòng mắng Lận Đại Dung, như thế nào lại còn chưa về.

Bất kể như thế nào, Bành Viễn Chinh cũng là Ủy viên thường vụ huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện, lại là lãnh đạo phân công quản lý phòng công an huyện. Lãnh đạo trực tiếp chờ trong phòng, Lận Đại Dung lại chậm chạp không về. Đây chính là một sự khiêu khích và miệt thị. Không có một lãnh đạo nào tha thứ dễ dàng cho sự miệt thị này.

Bành Viễn Chinh sắc mặt không gợn sóng, trầm ổn kiên định ngồi như núi. Hắn ngồi một chỗ, chậm rãi hút thuốc. Hoắc Quang Minh trên trán rịn mồ hôi, lặng yên đứng dậy mở cửa phòng hội nghị, vẫy tay Tạ Huy.

Tạ Huy lúng túng bước ra ngoài, Hoắc Quang Minh nắm tay Tạ Huy thấp giọng nói:

- Phó trưởng phòng Tạ, các người đang xảy ra chuyện gì vậy? Lãnh đạo ngồi ở chỗ này chờ, Lận Đại Dung không ngờ lại bắt lãnh đạo chờ một tiếng đồng hồ.

Tạ Huy cười khổ:

- Trưởng phòng Hoắc, tôi cũng cho người gọi điện thoại cho Trưởng phòng Lận hai lần rồi, đều không liên lạc được. Không biết ra ngoài huyện làm việc hay không?

- Anh vào nói với lãnh đạo, chúng ta cứ họp trước, rồi sẽ chuyển đạt lại chỉ thị của lãnh đạo cho Trưởng phòng Lận được không?

Tạ Huy nhẹ nhàng nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Hoắc Quang Minh thở dài:

- Tôi làm sao dám nói lời này.

Đẩy cửa bước vào phòng họp, Hoắc Quang Minh do dự một chút rồi nhỏ giọng bên tai Bành Viễn Chinh:

- Phó chủ tịch Bành, Trưởng phòng Lận có thể đã ra ngoài huyện, tạm thời chưa kịp trở lại. Bằng không chúng ta cứ họp trước, không đợi ông ấy nữa.

Bành Viễn Chinh thần sắc bình tĩnh, đột nhiên khoát tay, trầm giọng nói:

- Không, cứ chờ.

Những lời này của hắn không chỉ có Hoắc Quang Minh khóe miệng co giật mà những phó chức của phòng công an cũng đều sắc mặt thay đổi, thầm nghĩ vị Phó chủ tịch huyện Bành mới đến này xem ra muốn chiến đấu với Lận Đại Dung rồi.

Không khí trong phòng hội nghị lập tức trở nên nặng nề. Lại chờ thêm một giờ nữa, cho đến giờ cơm trưa Lận Đại Dung mới trở lại. Tạ Huy nghe cấp dưới báo tin, liền bước nhanh ra ngoài đón Lận Đại Dung.

- Trưởng phòng Lận, Phó chủ tịch huyện Bành vẫn còn chờ ngài. Ngài mau khẩn trương đến chào hỏi đi.

Tạ Huy sắc mặt phức tạp nói.

Lận Đại Dung ngẩn ra, cau mày nói:

- Còn chưa đi sao? Hắn muốn làm gì vậy?

- Họp bộ máy đảng ủy của chúng ta, nên chờ ngài về.

Lận Đại Dung biến sắc, liền mang theo cặp công văn bước nhanh đến phòng họp. Đẩy cửa phòng họp, Lận Đại Dung sắc mặt tươi cười nói:

- Phó chủ tịch huyện Bành, tôi hôm nay không biết lãnh đạo đến đây, vừa lúc đến thành phố nên khiến lãnh đạo chờ lâu. Thật sự là ngại quá.

Bành Viễn Chinh ngồi một chỗ, thản nhiên cười, không có đứng dậy, bắt tay Lận Đại Dung rồi trực tiếp nói:

- Ngài ngồi xuống trước đi. Có lời gì thì họp xong rồi nói.

Bành Viễn Chinh thần sắc không có gì thay đổi, cảm xúc cũng không kích động. Vốn đám người Tạ Huy đoán rằng vị Phó chủ tịch thường trực huyện nhất định sẽ rất giận dữ. Nhưng kết quả hắn lại rất bình tĩnh.

Nhưng Hoắc Quang Minh đứng đằng sau lại rất rõ, trong đôi mắt Bành Viễn Chinh ánh lên một ánh lửa, biết Lận Đại Dung đã chọc giận Bành Viễn Chinh.

- Được rồi, đồng chí Lận Đại Dung đã trở về, chúng ta bắt đầu cuộc họp.

Bành Viễn Chinh không có bất cứ một lời dạo đầu nào, đưa ra vấn đề nghiêm trị bọn lưu manh gây rối ở trường trung học huyện Lân. Đây cũng là cơ hội để tăng cường trị an xã hội, đề cao bình yên ở huy¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬� �� �¬¬¬¬¬¬¬¬ện Lân.

Lận Đại Dung dường như không nghĩ tới Bành Viễn Chinh không ngờ lại vì cái chuyện nhỏ nhặt này để ý, mỉm cười nói:

- Phó chủ tịch huyện Bành, chỉ là vài tên lưu manh thôi mà. Xin lãnh đạo cứ yên tâm, tôi lập tức an bài người đi bắt cái đám người này để trừng trị.

- Phải theo đúng pháp luật mà xử trí.

Bành Viễn Chinh trầm giọng nói:

- Phải đào tận sâu bên trong. Tôi tuy rằng đến huyện chưa lâu, nhưng đã phát hiện, đám du côn kia hoành hành ngang ngược, tình hình an ninh không tốt. Tôi hy vọng phòng Công an huyện có thể tăng lớn độ mạnh yếu trị an, mang lại bầu trời quang đãng cho huyện Lân.

- Tôi hy vọng có thể nhìn thấy kết quả thực tế.

Bành Viễn Chinh nhìn Lận Đại Dung ánh mắt đang phóng ra tia lơ đãng thì lạnh lung nghiêm nghị:

- Phòng công an huyện phải xếp việc này vào trong nhóm quan trọng. Khi điều tra được gì thì phải báo cho UBND huyện.

Bành Viễn Chinh lời vừa thốt ra thì đám người Tạ Huy liền chấn động. Bành Viễn Chinh đây là rốt cuộc triển khai hành động nghiêm trị.

Lận Đại Dung khóe miệng nhướng lên, đột nhiên khẽ cười nói:

- Phó chủ tịch huyện Bành, chỉ bắt vài tên lưu manh, chắc chẳng có vấn đề gì. Nhưng nếu nói đến việc tập trung sửa chữa trên diện rộng thì có phải nên thận trọng một chút không?

Bành Viễn Chinh lạnh lung cười:

- Đây là quyết định của UBND huyện chứ không phải cá nhân tôi tâm huyết dâng trào. Tôi đã nói qua chuyện này với Chủ tịch huyện Cung. Tình trạng an ninh ở huyện Lân chúng ta đã xấu đến một trình độ không thể ngồi yên. Nếu tiếp tục như vậy, dân chúng không chỉ có mắng những người công an huyện các người làm việc không tròn bổn phận mà còn chỉ trí rất nặng nề.

- Các người hôm nay họp nghiên cứu bố trí. Buổi sáng ngày mai tôi có thể nhìn thấy phương án thống nhất của các người. Đồng thời mấy đám lưu manh gây rối kia nhất định phải trừng trị theo pháp luật.

Bành Viễn Chinh nói xong thì nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt sáng ngời:

- Lận Đại Dung, tôi xin nhắc một lần nữa. Tôi muốn thấy hành động quán triệt của các người nhanh một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui