Nghiêm Hoa quay lại liếc nhìn Tạ Huy, Tạ Huy hơi lúng túng đi tới, nhẹ nhàng nói:
- Hai vị lãnh đạo, chuyện này Chủ tịch huyện Bành đã đặc biệt chỉ thị, Cục chúng tôi đang tổ chức lực lượng cảnh sát bắt giữ mấy tên lưu manh kia, xin lãnh đạo huyện và các đồng chí ở trường yên tâm, trong lúc cuộc thi vào trường cao đẳng diễn ra, chúng tôi nhất định bố trí lực lượng ở các cổng trường để trông coi, bảo đảm cuộc thi tiến hành thuận lợi.
Hai ngày nay, Cục đã ra lệnh đồn công an tăng cường tuần tra quanh trường, xin các giáo viên và học sinh đừng lo lắng, nếu phát hiện có côn đồ đến trường gây rối, cứ gọi điện thoại báo cảnh sát, chúng tôi nhất định xử lý nghiêm!
Từ vấn đề giáo dục đã mở rộng dang vấn đề trị an xã hội, là lĩnh vực mà Bành Viễn Chinh được phân công quản lý, cho nên Nghiêm Hoa lim lặng, chờ Bành Viễn Chinh tỏ thái độ.
Bành Viễn Chinh liếc nhìn Bạch Tuyết với vẻ đánh giá, rồi quay lại nhìn Tạ Huy, thản nhiên nói:
- Cục trưởng tạ, bảo đảm cho cuộc thi vào trường cao đẳng tiến hành thuận lợi và an toàn là điều kiện tiên quyết, các vị phải tăng cường lực lượng, giữ gìn trị an xã hội, bảo đảm trường học tuyệt đối an toàn.
Tôi thấy thế này, từ bây giờ cho đến lúc cuộc thi chấm dứt, các phái một công an canh giữ mỗi ngày tại cổng trường, khẩn cấp xử lý chuyện xảy ra đột ngột.
Đồng thời, như tôi đã nói trong cuộc họp sáng hôm qua, phải nhanh chóng tổ chức hoạt động chấn chỉnh toàn diện và tổng hợp tình hình trị an xã hội, coi đây là cơ hội hình thành cơ chế công tác hiệu quả lâu dài, không chỉ bảo đảm không xảy ra bất cứ vấn đề nào cho cuộc thi vào cao đẳng, mà trình độ quản lý trị an cũng cần có sự cải tiến rõ rệt. Đây là yêu cầu không thể thay đổi của huyện đối với các vị.
Giọng Bành Viễn Chinh thong thả nhưng trầm thấp, mạnh mẽ.
Gương mặt trước mắt tuy đầy vẻ uy nghiêm của lãnh đạo, nhưng nhìn kỹ lại thì khá trẻ, Bạch Tuyết đưa ánh mắt trong như nước chăm chú nhìn Bành Viễn Chinh, trong lòng kinh ngạc: còn trẻ như vậy mà đã là Phó chủ tịch huyện…
Cô không thể không cảm thán. Anh trai cô năm nay ba mươi tuổi, tốt nghiệp đại học vào Ủy ban nhân dân thành phố công tác, suốt bảy năm mới lên được cấp Phó phòng, mà vị này chắc chắn chưa đến ba mươi tuổi, đã là cán bộ cấp phó huyện.
Tạ Huy kính cẩn liên tục gật đầu đồng ý, trong lòng thầm cười khổ.
Bành Viễn Chinh đã đưa ra chỉ thị trước mặt mọi người, nếu không làm đúng chỉ thị của hắn, chính là đánh vào thể diện của hắn.
Bành Viễn Chinh quay lại nhìn Bạch Tuyết, khẽ mỉm cười:
- Các vị giáo viên, phản ánh của các vị, ở huyện hết coi trọng, sáng hôm nay Chủ tịch huyện Cung đã ủy thác cho tôi, đặc biệt triệu tập bộ máy Đảng ủy Phòng công an huyện, họp nghiên cứu vấn đề này…
Hy vọng các vị tiếp tục tiến hành giám sát đối với công tác của huyện và các ngành liên quan. Đây là số điện thoại của tôi, nếu vấn đề không được giải quyết tới nơi tới chốn, các vị có thể trực tiếp phản ánh với tôi.
Bành Viễn Chinh đưa mắt nhìn Hoắc Quang Minh ở phía sau.
Hoắc Quang Minh vội tiến lên, đưa sổ và bút cho Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh viết tên và số điện thoại của hắn vào giấy, rồi xé tờ giấy, đưa cho một nữ giáo viên.
Bành Viễn Chinh trao đổi một ánh mắt với Nghiêm Hoa, hai người sóng vai nhau rời đi, nhưng nhìn kỹ, Nghiêm Hoa vẫn đi sau Bành Viễn Chinh một đầu vai.
Một đám cán bộ vay quanh lãnh đạo rời đi, sân trường lập tức tĩnh lặng không một tiếng động. Bạch Tuyết nhìn theo đám người rời đi, hơi có chút xuất thần, nưa giáo viên Trương Hà kinh ngạc kêu lên:
- Chà, vị Chủ tịch huyện Bành này thật khá! Bạch Tuyết, nghe nói hắn xuất thân là người viết lách, quả nhiên không giả!
Bạch Tuyết quay lại nhìn, thấy ba chữ "Bành Viễn Chinh" đẹp đẽ, khỏe khoắn, hết sức phóng khoáng. Trong lòng cô vừa động, thầm nghĩ, đúng là nét chữ dáng người.
Bạch Tuyết khẽ cười nối:
- Chị Trương, chữ viết này em nghĩ cũng không có gì đặc biệt, chỉ cảm thấy hơi lạ là trẻ tuổi như vậy mà đã là Phó chủ tịch huyện.
Trương Hà cười hì hì, cải chinh:
- Bạch Tuyết, sai rồi, là Phó chủ tịch thường trực huyện, và là Ủy viên thường vụ Huyện ủy!
Bạch Tuyết ngẩn ra:
- Không giống nhau sao?
- Khác xa chứ! Ủy viên thường vụ Huyện ủy, lại là Phó chủ tịch thường trực huyện, "ngưu" hơn so với Phó chủ tịch huyện bình thường.
Trương Hà phất phất tay, đột nhiên đùa giỡn kề tai Bạch Tuyết cười nói:
- Em gái, nghe nói vị Chủ tịch huyện Bành này vẫn còn độc thân, ông xã chị làm việc ở Ủy ban nhân dân huyện, hay là để chị nhờ ông xã chị làm mai cho?
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tuyết ửng đỏ, gắt lên:
- Chị Trương, đừng có nói linh tinh!
Hai người đùa giỡn ầm ĩ, hiệu trưởng Mã đưa lãnh đạo xong, đứng cách đó không xa, trầm mặt lơn tiengs nói:
- Ồn ào cái gì vậy? Mấy cô tới đây cho tôi!
…
Ngày 8 tháng 7 năm 93 là ngày thi cuối cùng.
Buổi sáng, lễ thành lập quỹ cứu trợ đặc biệt bệnh nhân nghèo được tiến hành ở bệnh viện huyện. Tham dự buổi lễ có Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường, Cục y tế thành phố, cục Dân chính thành phố, Văn phòng xóa đói giảm nghèo thành phố, Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm, Chủ tịch huyện Cung Hàn Lâm, Bành Viễn Chinh, Nghiêm Hoa và các ngành có liên quan trong huyện.
Tuy rằng Nghiêm Hoa được phân công quản lý mặt này, nhưng trên thực tế, công tác chuẩn bị cho buổi lễ đều do Bành Viễn Chinh ngầm thúc đẩy hoàn thành. Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường dãn theo nghiều cán bộ thành phố tớ tham dự, khiến các cơ quan truyền thông lớn của thành phố đều phái phóng viên đến phỏng vấn đưa tin. Phòng tin tức Ủy ban nhân dân thành phố còn tổ chức một cuộc họp báo, chuyện này "đánh bóng" thể diện của Nghiêm Hoa rát nhiều, đồng thời cũng làm cô nhìn thấy cái thế "mạnh vì gạo, bạo vì tiền" của Bành Viễn Chinh.
Quan trọng hơn, Bành Viễn Chinh còn tranh thủ được nguồn tài chính ở thành phố, cùng với tài chính huyện, đặc biệt dành cho quỹ cứu trợ bệnh nhân nghèo, đây không chỉ là quỹ cứu trợ bệnh nhân nghèo đầu tiên của thành phố Tân An và tỉnh Giang Bắc, mà còn là của cả nước, đi trước thời đại khơi dòng.
Cung Hàn Lâm hết sức cao hứng, đây là lần đầu tiên kể từ khi ông nhậm chức, ông có cơ hội xuất hiện công khai, "chuyện nhỏ làm thành tác phẩm lớn", đại khái chỉ có Bành Viễn Chinh mới có bãnh lãnh này. - .
Việc này ở huyện hưởng ứng nhiệt liệt, dân chúng đánh giá rất cao, bệnh nhân nghèo như mẹ Vương Quân trở thành người được hưởng lợi đầu tiên từ quỹ cứu trợ. Thông qua cơ quan truyền thông thành phố thâm nhập tuyên truyền đưa tin, khiến truyền thông cấp tỉnh cũng chú ý.
Mấy ngày liên tiếp, đài truyền hình tỉnh Giang Bắc, Giang Bắc nhật báo, Báo chiều Phương Bắc, đài phát thanh nhân dân tỉnh đều liên hệ với Ban Tuyên giáo Huyện ủy, yêu cầu đến huyện phỏng vấn.
Sáng ngày 12 tháng 7, đoàn phỏng vấn liên hợp gồm bảy cơ quan truyền thông cấp tỉnh đến huyện phỏng vấn.
Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Vương Hạo vội vàng gõ cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, kính cẩn nói:
- Chủ tịch huyện Bành, các phóng viên trên tỉnh xuống phỏng vấn huyện chúng ta về quỹ cứu trợ bệnh nhân nghèo, Chủ tịch huyện Cung chỉ thị, bảo lãnh đạo phụ trách tiếp đãi đoàn…
Chuyện này do Bành Viễn Chinh đề xuất, vả lại do hắn thúc đẩy hoàn thành, bây giờ nhận phỏng vấn, là cơ hội được rạng rỡ mặt mày, đương nhiên phải giao cho Bành Viễn Chinh. Tuy nhiên Bành Viễn Chinh lại cười thản nhiên, nói:
- Chủ nhiệm Vương, tôi còn bận một chút việc về kinh tế, nhờ Chủ tịch huyện Nghiêm ra tiếp đi, cô ấy là lãnh đạo được phân công phụ trách lĩnh vực này, phù hợp hơn.
Vương Hạo ngẩn ra, thầm nghĩ cơ hội như thế lại giao cho người khác?
Y do dự, cười khổ nói:
- Chủ tịch huyện Bành, ý của Chủ tịch huyện Cung là muốn lãnh đạo đại diện cho huyện nói vài câu trên ti vi, thể hiện sự coi trọng của huyện đối với việc này.
- Cth Nghiêm nói cũng vậy thôi.
Bành Viễn Chinh xua xua tay, ra hiệu Vương Hạo nhanh chóng đi thông báo cho Nghiêm Hoa.
Vương Hạo bất đắc dĩ phải đi tới văn phòng của Nghiêm Hoa. Nghe Vương Hạo nói xong, Nghiêm Hoa hơi trầm mặc. Một lát sau, giữa hai chân mày của cô bỗng ửng hồng lên, nhẹ nhàng nói:
- Được, tôi biết rồi. Vương Hạo, cậu bố trí hai xe đi theo đoàn phỏng vấn, tôi lập tức đi ngay. Mặt khác, thông báo cho Phòng Y tế huyện và bệnh viện huyện, chuẩn bị sẵn sàng nhận phỏng vấn.
- Dạ tôi hiểu.
Vương Hạo đáp ứng, vội quay đi.
Vương Hạo đi rồi, Nghiêm Hoa do dự một lúc, nhấc ống nghe định gọi điện cho Bành Viễn Chinh, nhưng chưa bấm số, lại không biết phải nói gì, liền cúp điện thoại.
Khi làm việc Bành Viễn Chinh cao giọng như thế, nhưng làm người lại khiêm tốn lạ thường, cũng có thể nói là hết sức chu đáo, ngay cả một người "khó chịu" như Nghiêm Hoa cũng thấy hơi cảm động.
Nghiêm Hoa đứng dậy, nhìn ra cửa sổ, ánh mắt chợt lóe lên một tia dịu dàng hiếm có. Cô đến trước gương sửa sang lại tóc tai, y phục, rồi ra khỏi văn phòng.
…
Phó trưởng phòng Công an huyện Tạ Huy chầm chậm đi dọc theo hành lang trụ sở Ủy ban nhân dân huyện, bước chân hơi nặng nề, sắc mặt cũng hơi phức tạp.
Từ lúc Bành Viễn Chinh chỉ thị, Đảng ủy Phòng Công an huyện pahir đưa ra một phương án chấn chỉnh tình hình trị an, kèm theo lộ trình và thời gian, báo cho Ủy ban nhân dân huyện, thoáng một cái đã hơn mười ngày trôi qua, văn phòng Ủy ban nhân dân huyện gọi điện thoại cho Phòng Công an huyện, nhắc nhở phải báo cáo với Chủ tịch huyện Bành.
Lận Đại Dung vẫn không ra mặt, giao chuyện này cho Tạ Huy, để Tạ Huy ra mặt ứng phó.
Nếu nói mười mấy ngày nay Phòng Công an huyện không làm gì cả, cũng không khách quan; tuy nhiên, dù bắt được vài tên lưu manh, nhưng thực chất hoạt động chấp pháp lại không phát triển thêm.
Nếu như là lãnh đạo huyện khác, nghe báo cáo một chút là xong, nhưng Tạ Huy biết rõ, không dễ gạt gẫm vị Phó chủ tịch thường trực trẻ tuổi Bành Viễn Chinh này, bản thân mình mang cái báo cáo tổng kết rỗng tuếch đến, nhất định sẽ khiến Bành Viễn Chinh càng nghi ngờ.
Tạ Huy khẽ thở dài, bước nhanh hơn.
Trong phòng làm việc, Bành Viễn Chinh nhận được một cuộc điện thoại lạ.