Cao Quan


Bạch Tuyết xách hai túi nước trái cây, nhẹ nhàng gõ cửa đi vào phòng bệnh, Niên Hoa nhìn cô, không khỏi thầm khen một tiếng, cô bé này xinh đẹp thuần khiết như vậy, mình thấy còn thương, thảo nào một người đàn ông ưu tú như Chủ tịch huyện Bành không động tâm.

- Chủ tịch huyện Bành, lãnh đạo thấy khá hơn chút nào không? Tôi nghe nói lãnh đạo nằm viện, nên tới thăm!

Bạch Tuyết thướt tha đi tới, cười cười.

Niên Hoa mập mờ liếc cô một cái, đứng dậy lặng lẽ lui ra khỏi phòng bệnh.

Bành Viễn Chinh nói bằng giọng khàn khàn:

- Cám ơn, cũng không tính là nằm viện, chỉ tạm thời ở bệnh viện truyền dịch thôi.

Bành Viễn Chinh xuống giường, uống một hớp nước, mời Bạch Tuyết ngồi xuống. Thật ra thì giữa hai người cũng không có gì để nói, thật sự là tiếp xúc cũng không nhiều. Nhưng đối với Bạch Tuyết, có thể nói Bành Viễn Chinh là ân nhân cứu mạng của cô.

- Gần đây tình hình khá khẩn trương, tốt nhất là cô ít đi ra ngoài, tránh xảy ra chuyện rủi ro.

Bành Viễn Chinh cười cười, tùy ý nói một câu.

Bạch Tuyết gật đầu:

- Cám ơn lãnh đạo quan tâm. Hai ngày nay tôi cũng không ra cửa, hôm nay đến thăm lãnh đạo một chút, rồi tôi lập tức về ngay.

Hai người đang nói chuyện, chuông điện thoại chợt vang lên, Bành Viễn Chinh nhấc ống nghe lên, vừa mới a lô, đã nghe một giọng nói bị biến đổi đi của một người đàn ông:

- Chủ tịch huyện Bành phải không? Tao khuyên mày nên thức thời một chút, đừng quá được voi đòi tiên! Chừa cho tao một con đường sống, tất cả mọi người đều vui vẻ! Nếu như mày gây sự, dồn chúng tao vào tuyệt lộ, chúng ta chẳng ai được sống yên đâu!

Một cuộc gọi đe dọa qua điện thoại!

Bành Viễn Chinh tức giận, nói:

- Anh là ai? Đây là anh uy hiếp tôi?

- Nếu Chủ tịch huyện Bành cho đây là uy hiếp, thì là uy hiếp vậy! Chủ tịch huyện Bành, làm việc cũng phải chừa một chút đường sống, làm chuyện cạn tàu ráo máng quá, chính là tự đẩy mình vào tuyệt lộ!

Nói xong, người kia liền cúp điện thoại.

Bành Viễn Chinh tức giận, gác ống nghe. Bạch Tuyết có phần căng thẳng và lo lắng nhìn Bành Viễn Chinh, tim đập thình thịch. Bọn xã hội đen dám gọi điện thoại uy hiếp một lãnh đạo huyện như Bành Viễn Chinh, khiến cô vô cùng khiếp sợ: chẳng lẽ người của bang Lão Hổ dám ra tay với cả người của chính quyền?

Ngoài phòng bệnh, Niên Hoa nghe được động tĩnh, vội vàng chạy vào, lo lắng hỏi:

- Lãnh đạo, có chuyện gì vậy?

- Có người gọi điện thoại uy hiếp tôi! Lập tức bảo Trọng Tu Vĩ điều tra cú điện thoại này!

Bành Viễn Chinh trầm mặt phất tay:

- Cô giáo Bạch, để người của Cục công an huyện đưa cô về.

Bạch Tuyết gật đầu:

- Dạ, làm phiền lãnh đạo.

Trọng Tu Vĩ và Hồ Duyệt dẫn theo mấy cảnh sát hình sự lên xe cảnh sát chạy đến bệnh viện, đưa Bành Viễn Chinh lên một phòng bệnh ở tầng cao nhất, phong tỏa không cho người lạ ra vào.

Sắc mặt Trọng Tu Vĩ rất khó coi, y đã tra xét số điện thoại uy hiếp Bành Viễn Chinh, nhưng đó chỉ là một số điện thoại công cộng, không có kết quả gì. Đã vậy, trong lúc y chuẩn bị chạy tới bệnh viện, lại nhận được báo cáo, nói là phòng của Bành Viễn Chinh ở ký túc xá Huyện ủy bị đập bể cửa sổ, trên cửa chống trộm còn bị kẻ gian dùng sơn quét lên một dấu gạch chéo đỏ tươi, nhìn mà giật mình.

Chuyện này hết sức nghiêm trọng, bởi vì liên quan đến Phó chủ tịch thường trực huyện Bành Viễn Chinh, hơn nữa, Bành Viễn Chinh còn kiêm quản Cục công an huyện, đây là một sự khiêu khích trắng trợn.

Trọng Tu Vĩ và Hồ Duyệt đi vào phòng bệnh. Niên Hoa đứng một bên, vẻ mặt căng thẳng.

- Chủ tịch huyện Bành, chúng tôi đã phong tỏa khu vực này, hai ngày này lãnh đạo ở bệnh viện, chúng tôi sẽ đem hết toàn lực, bảo đảm sự an toàn cho lãnh đạo.

Hồ Duyệt kính cẩn nhỏ giọng nói:

- Mặt khác, xin báo cáo với lãnh đạo một chuyện, cửa kính phòng ngủ của lãnh đạo ở ký túc xá Huyện ủy đã đã bị đập bể, cửa chống trộm bị bôi sơn đỏ…

Bành Viễn Chinh tức giận, nhưng mạnh mẽ kìm chế. Hắn thở dài một tiếng, trầm giọng nói:

- Đừng làm rầm rộ quá. Đừng vì một mình tôi mà làm kinh động và rối loạn trật tự chữa bệnh bình thường của bệnh viện.

Trọng Tu Vĩ buồn bực bước tới, nói:

- Chủ tịch huyện Bành, động thủ đi! Còn do dự cái gì? Bọn chúng đã công khai khiêu khích chúng ta!

Bành Viễn Chinh nhướng mày lên, trầm ngâm một lát, rồi lắc đầu:

- Lão Trọng, đợi thêm hai ngày nữa, cứ để cho bọn chúng tiếp tục nhảy nhót mấy ngày. Ngày mốt, Ủy ban nhân dân thành phố muốn tổ chức lễ khởi động dự án nhà máy cung cấp khí, đợi dự án khởi động xong rồi hãy nói!

Nếu như không phải vì bảo đảm dự án được đặt ở huyện Lân, Bành Viễn Chinh đã sớm ra lệnh tấn công.

Trọng Tu Vĩ cười khổ, nhún vai, hướng ngoài cửa phất phất tay.

Ngoài cửa, một cảnh sát hình sự vội vã đẩy cửa đi vào, lấy trong ba lô ra một cái áo chống đạn và một khẩu súng, đưa tới.

Bành Viễn Chinh ngẩn ra, Trọng Tu Vĩ hạ giọng nói:

- Lãnh đạo, để phòng ngừa rủi ro, cẩn thận vẫn hơn.

Bành Viễn Chinh cười;

- Trọng Tu Vĩ, không cần thần hồn nát thần tính như vậy! Bọn chúng giỏi lắm chỉ nhảy nhót mà thôi. Thôi được, để áo chống đạn lại, mang súng về đi! Anh đem súng cho tôi, tôi không dùng, chỉ là để trang trí.

Trọng Tu Vĩ do dự một chút, rồi bảo viên cảnh sát hình sự cất súng vào, lại nói:

- Lão Hồ, phái hai đồng chí thân thủ không tệ theo sát bảo vệ Chủ tịch huyện Bành!

Bành Viễn Chinh nở nụ cười:

- Vốn tối nay tôi muốn xuát viện. Xem ra, tôi còn phải ở lại bệnh viện thêm ít nhất hai ngày nữa. Bất quá, các đồng chí cũng đừng quá khẩn trương, sẽ ảnh hưởng không tốt đến công tác của các đồng chí!

- Chủ tịch huyện Bành, bảo vệ an toàn cho lãnh đạo là bổn phận của chúng tôi!

Hồ Duyệt đứng nghiêm chào Bành Viễn Chinh:

- Xin lãnh đạo yên tâm, mọi mặt công tác sẽ không bị ảnh hưởng.



Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm Bí thư Ban chính trị pháp luật Vưu Đào và Chánh văn phòng Huyện ủy Phiền Thường Tại, cùng đến Cục công an huyện điều tra nghiên cứu.

Đầu tiên, Tôn Tuyết Lâm đến tham quan đại đội bảo vệ trị an của Cục công an huyện, sau đó đi lên phòng họp, nghe Phó cục trưởng Tạ Huy báo cáo công tác.

Trong phòng họp, vừa mới ngồi xuống, Tạ Huy còn chưa bắt đầu báo cáo, Tôn Tuyết Lâm nhìn mọi người chung quanh nói:

- Sức khỏe đồng chí Viễn Chinh không tốt, gần đây phải nằm viện, đồng chí Minh Nhiên, về mặt trị an xã hội và truy quét tội phạm, anh phải gánh vác nhiều trọng trách!

Lý Minh Nhiên cười cười:

- Xin Bí thư Tôn yên tâm, hai ngày nay tôi đều túc trực ở Cục công an huyện. Có tình huống đột xuất nào, tôi sẽ kịp thời báo cáo với lãnh đạo Ủy ban nhân dân huyện và Huyện ủy!

- Vậy thì tốt. Tạ Huy, thành viên bộ máy Cục công an huyện có mấy người? Tôi nhớ còn có Trọng Tu Vĩ và Hồ Duyệt mà?

Đột nhiên, Tôn Tuyết Lâm hỏi một câu không mấy ăn nhập.

Tạ Huy do dự một chút, kính cẩn nói:

- Bí thư Tôn, ở bệnh viện Chủ tịch huyện Bành nhận được một cú điện thoại đe dọa, đồng thời cửa sổ phòng ngủ của Chủ tịch huyện Bành ở ký túc xá Huyện ủy bị đập bể, cửa bị bôi sơn đỏ, Cục trưởng Trọng và Cục trưởng Hồ đã dẫn người đến bệnh viện điều tra vụ án.

Tôn Tuyết Lâm nghe vậy giật mình, đột nhiên vỗ bàn:

- Uy hiếp lãnh đạo huyện? Thát là vô pháp vô thiên! Quá mức càn rỡ! Tạ Huy, đây không phải là chuyện nhỏ, các đồng chí phải lập tức điều tra, tôi đề nghị thành lập một tổ chuyên án!

Vưu Đào và Phiền Thường Tại cũng thất kinh, biến sắc. Dù họ bất đồng đối với Bành Viễn Chinh, nhưng đối với chuyện này, đương nhiên có sự nhất trí về lập trường. Đe dọa, uy hiếp một người đang giữ chức vụ Phó chủ tịch thường trực huyện, là một loại cấm kỵ, cho thấy sự điên cuồng của bọn xã hội đen ở huyện Lân!

- Đây là trắng trọn khiêu khích! Chúng làm như vậy, không chỉ khiêu khích một mình đồng chí Bành Viễn Chinh, mà còn miệt thị quyền uy của Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện và cơ quan công an!

Vưu Đào cũng tức giận, đập lên bàn:

- Điều tra, nhất định phải điều tra rõ ràng!

Bí thư Tôn, tôi thấy cần báo cáo chuyện này lên thành phố. Đồng chí Viễn Chinh là Phó chủ tịch thường trực huyện, vừa kiêm quản công tác của Cục công an huyện, bây giờ sự an toàn của đồng chí ấy bị đe dọa, hẳn là nên thỉnh cầu cục công an thành phố trợ giúp.

Vưu Đào quay lại nhìn Tôn Tuyết Lâm, nói.

Tôn Tuyết Lâm nhíu mày, lưỡng lự nói:

- Có cần phải kinh động đến lãnh đạo thành phố không? Thế này vậy, các đồng chí cứ điều tra, chờ điều tra được kết quả bước đầu, tôi sẽ báo cáo lên thành phố!

Trong mắt Vưu Đào hiện lên một tia cười lạnh, cũng im lạng không hói. Nguồn: https://truyenfull.vn



Cùng lúc đó, tại công ty thương mại Đại Hoa.

Trương Đại Hổ ngồi bắt chéo chân, nhìn tên côn đồ có biệt hiệu "Diêm Vương", thản nhiên nói:

- Bên Cục công an có động tĩnh gì không?

- Hình như không có động tĩnh gì.

Diêm Vương cười nịnh:

- Lão Đại, Cục công an có không ít người bị ta nắm trong tay, bọn họ không dám động. À, lão Đại, có muốn tôi…cho thêm chút lửa?

- Mày biết cái gì! Không phải họ không dám động, mà là muốn buộc ta đây ra tay trước! Tốt thôi, bố đây sẽ động cho chúng xem một chút! Mày đi đi, làm cho tốt theo lời dặn của tao, ba mươi ngàn này sẽ là của mày!

Trương Đại Hổ cầm một chồng tiền mặt để bên cạnh mình, trầm giọng nói.

Ánh mắt Diêm Vương lóe lên một tia tham lam, quay đầu rời đi.

Trương Đại Hổ đứng dậy, lấy một cái túi du lịch màu đen phía sau bàn làm việc, kéo khóa kéo ra, lấy ra một khẩu súng đen nhánh, ngắm nghía một lát, rồi bỏ lại vào túi du lịch.

Trong túi này có quần áo, có lượng lớn tiền mặt và tất cả giấy chứng nhận tài sản của hắn, lúc nào hắn cũng có thể lẩn trốn khỏi huyện Lân.

Trương Đại Hổ ngẩng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt hung ác của y lóe lên, cười lạnh nói:

- Dù bố đây phải đi, cũng phải quậy một trận cho huyện Lân này ngả nghiêng điên đảo! Khiến bố đây khổ sở, các người cũng đừng hòng sống yên lành!

Suy nghĩ một chút, Trương Đại Hổ xách túi du lịch lên, đi xuống lầu, mở cửa ga ra, đem túi du lịch bỏ vào sau xe, rồi quay mặt vào phía trong ga ra, đi tiểu…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui