Người một nhà còn đang thảo luận chi tiết về hôn lễ, Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như đã chuồn mất. có một số việc cần bàn bạc với hai người, Mạnh Lâm định lên lầu, Tống Dư Trân cười, kéo bà lại.
- Mạnh Lâm, đừng đi gọi chúng, vợ chồng son tình cảm khăng khít như vậy, xa nhau mấy tháng, cho hai đứa nó một chút thời gian đi.
Trương Lam cười:
- Đúng rồi, chị dâu, đừng quấy rầy chúng nó, có việc gì chúng ta quyết định là được.
Mạnh Lâm cười, dừng bước.
Thật ra thì bà chỉ lo con trai mình bỏ lên lầu trong lúc nhiều bậc cha chú còn ở đây, có phần không lễ phép thôi.
Cô Phùng Bá Hà của Bành Viễn Chinh, thấy cha mẹ và anh mình không ở phòng khách, hơi do dự, rồi nắm tay Mạnh Lâm, nhẹ nhàng nói:
- Chị dâu, em có chuyện này muốn phiền chị.
Mạnh Lâm cười:
- Sao em lại khách khí như vậy! Có gì cứ nói thẳng ra!
- Chị dâu, chị cũng biết thành tích học tập của thằng bé Hải Nam không tốt lắm. Em nghĩ nó học ở trong nước sẽ không có kết quả tốt, không bằng đưa nó đi Mỹ, sẽ có tương lai hơn.
Phùng Bá Hà thở dài:
- Nếu Hải Nam được một phần mười ưu tú của Bành Viễn Chinh, em cũng hài lòng rồi.
- Em cũng đừng yêu cầu cao quá, tạo áp lực lớn cho cháu! Chị thấy Hải Nam cũng không tệ lắm, vừa hiểu chuyện vừa lễ phép.
Phùng Bá Hà cười khổ:
- Chị dâu, chị cũng đừng bệnh vực nó, em cũng nhức đầu với nó đây. Đưa ra nước ngoài rèn luyện, nếu vẫn cứ thua kém người ta, em cũng vui lòng vì đã làm hết sức mình để lo cho nó.
- Cũng được, ra nước ngoài để Hải Nam rèn luyện mấy năm cũng tốt.
Mạnh Lâm nói theo Phùng Bá Hà.
Tống Dư Trân và Trương Lam nhìn nhau, lòng thầm nhủ, cô muốn đưa con ra nước ngoài, bàn bạc với Mạnh Lâm làm cái gì? Chẳng lẽ…
- Chị dâu, chị có thể nói với Viễn Chinh và Thiến Như giúp em, nhờ công ty Hoa Vũ cấp tiền cho Hải Nam qua Mỹ du học. Em nghe nói công ty Hoa Vũ có chi nhánh ở Mỹ, có thể cho Hải Nam ký hợp đồng với công ty, sau này tốt nghiệp sẽ trở về làm việc cho Hoa Vũ.
Phùng Bá Hà ngại ngùng xoa xoa tay:
- Thật sự là em không có nhiều tiền như vậy. Chị dâu, chị xem…
Người ngoài tưởng Phùng Bá Hà xuất thân nhà giàu có, chồng lại là cán bộ cấp tỉnh, hẳn là tiền xài không hết. Nhưng, nề nếp của Phùng gia rất chặt chẽ, Phùng lão rất nghiêm khắc trong chuyện tiền bạc, bởi vậy, cuộc sống của Phùng Bá Hà tuy giàu có dư dật, nhưng không có khả năng tự trả tiền cho con sang Mỹ du học.
Phùng Bá Hà không dám nói với Phùng lão, cũng không dám nói với Phùng Bá Đào, bà sợ sẽ bị quở mắng nặng nề.
Mạnh Lâm do dự, không biết nên trả lời như thế nào.
Tống Dư Trân nhíu mày nói:
- Bá Hà, đợi ngày mai cô hỏi Phùng Thiến Như xem sao.
Phùng Bá Hà cười khổ:
- Em làm sao không biết xấu hổ, trực tiếp nói chuyện này với cháu nó! Hai chị dâu, giúp em hỏi một chút đi!
Đúng lúc đó, Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như mặc đồ ngủ, dắt tay nhau từ trên lầu bước xuống. Trương Lam ngẩng lên, thấy mặt Phùng Thiến Như ửng đỏ, thầm nghĩ hai đứa này đúng là tranh thủ làm chuyện kia, tuổi trẻ bây giờ thật là! Bà mỉm cười:
- Viễn Chinh, Thiến Như, hai cháu tới đây, đúng lúc cô của cháu có việc tìm hai cháu!
Bành Viễn Chinh mỉm cười bước xuống tới, hắn đã nghe cuộc nói chuyện của ba người. Hắn quay lại nhìn Phùng Thiến Như một cái, cười nói:
- Cô, cô đừng lo lắng, chỉ là đi Mỹ du học thôi, không thành vấn đề! Chi phí cho Hải Nam đi Mỹ du học, cứ để cho Thiến Như lo liệu là được, không cần nhờ công ty Hoa Vũ.
Phùng Thiến Như là đại cổ đông ở công ty Hoa Vũ, trừ Bành Viễn Chinh ra, trong nhà chỉ có Phùng Bá Đào biết, những người khác, kể cả Mạnh Lâm cũng không biết.
Phùng Bá Hà nghe vậy, mặc dù vui mừng nhưng hơi chần chờ nói:
- Thiến Như, hai cháu mới chuẩn bị kết hôn, còn nhiều việc phải chi dùng, cô…
Phùng Thiến Như cười, đi tới nắm cánh tay Phùng Bá Hà:
- Cô, không sao đâu, cháu lo chi phí cho Hải Nam được mà. Cháu ở tập đoàn Hoa Vũ lĩnh lương mấy năm, lại được chia lợi nhuận, chút tiền đó không đáng kể.
Trương Lam nở nụ cười:
- Tốt lắm, cô Út, nếu Thiến Như đã nói như vậy, người một nhà, cô còn khách khí làm gì?
…
Nói là về Thủ đô chuẩn bị hôn lễ, nhưng thật ra chuyện đó Bành Viễn Chinh không xen tay vào được, hết thảy mọi việc đều do Tống Dư Trân, Mạnh Lâm, Trương Lam và Phùng Bá Hà lo liệu.
Áo cưới của Phùng Thiến Như được đặt may từ bên Mỹ, Phùng Thiến Như mặc thử hai lần, cảm thấy tương đối hài lòng. Áo sơ mi, lễ phục của Bành Viễn Chinh cũng là sản phẩm đặc biệt của những hãng thời trang nổi danh nước ngoài. Mặc dù Bành Viễn Chinh không quá coi trọng những thứ này, nhưng chiều ý Phùng Thiến Như, hắn cũng không thể qua loa.
Mặc dù Phùng Bá Đào cố giấu, nhưng tin tức Phùng Thiến Như, con gái Chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch Quốc gia Phùng Bá Đào sắp kết hôn truyền ra trong cơ quan, không ít cán bộ Ủy ban kế hoạch Quốc gia âm thầm chuẩn bị quà tặng, xem có thể có tư cách tham gia hôn lẽ của con gái Chủ nhiệm Phùng hay không.
Từ Đào là cán bộ Ủy ban kế hoạch Quốc gia, khi nghe tin này, liền nhớ tới Bành Viễn Chinh. Không nghi ngờ gì nữa, người cho Bạch Tuyết đi nhờ xe, là một Chủ tịch huyện nho nhỏ của một huyện nho nhỏ, chính là con rể của Phùng gia.
Nghĩ đến đó, Từ Đào đứng ngồi không yên. Mặc dù cha y cũng là cán bộ cấp phó bộ, nhưng không thể so sánh với Phùng gia, một trong những gia tộc quyền quý nhất Thủ đô. Nếu như có thể lợi dụng quan hệ của Bạch Tuyết, có thể có cơ hội tham gia hôn lễ của Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như, kéo gần một chút quan hệ với Phùng gia, đối với Từ Đào mà nói, là một loại kỳ ngộ.
…
Trước cổng trừơng đại học sư phạm Thủ đô, Bạch Tuyết từ từ đi ra, vócngười thon thả, tóc dài tung bay, mắt ngọc mày ngài, khiến không ít nam sinh phải quay lại nhìn. - https://truyenfull.vn
Từ Đào dừng xe ở ven đường, quay cửa kính xe xuống gọi:
- Bạch Tuyết, Bạch Tuyết!
Bạch Tuyết từ từ đi tới, cau mày nói:
- Từ Đào, có chuyện gì vậy? Hai ngày, tôi liên tục lên lớp, hôm khác rảnh rỗi, anh tới tìm tôi!
Từ Đào cười hì hì, không nhận ra tâm trạng của Bạch Tuyết, hạ giọng nói:
- Bạch Tuyết, lên xe trước rồi hãy nói.
Bạch Tuyết lắc đầu:
- Có chuyện gì anh nói ở đây đi, lát nữa tôi còn phải về chuẩn bị luận văn.
Từ Đào không vui, nhưng vẫn cười nói:
- Bạch Tuyết, cô biết không, vị Chủ tịch huyện Bành ở huyện của cô kết hôn với tiểu thư Phùng gia, nghe nói hôn lễ sẽ tiến hành vào cuối tuần. Cô và hắn coi như có quan hệ bằng hữu, chủ động gọi điện thoại hỏi một chút, chúng ta đến tham gia hôn lễ của hắn.
Bạch Tuyết biến sắc, rồi trở nên hơi ảm đạm. Cô trầm giọng nói:
- Từ Đào, hắn kết hôn thì liên quan gì tới tôi? Anh muốn tham gia hôn lễ, cứ đi, đừng lôi kéo tôi!
Bạch Tuyết tràn đầy sự khinh thường đối với Từ Đào. Mặc dù tâm tư cô hơi đơn thuần, nhưng thừa hiểu tại sao Từ Đào lại muốn tham gia hôn lễ của Bành Viễn Chinh. Chỉ có điều, lúc này cô hơi thất thần và thẫn thờ.
Từ lúc phát hiện Bành Viễn Chinh có bạn gái, rồi đến lúc nghe tin hắn kết hôn, mọi việc tới quá nhanh, quá mãnh liệt, khiến cô cảm thấy quá đột ngột.
Bạch Tuyết xoay người đi, khóe mắt hơi ướt. Cô cảm thấy lòng mình không thoải mái, đồng thời hiểu rõ, khát vọng và ước mơ đối với tình yêu vừa mới bắt đầu chớm nở trong lòng cô, thì đã đột ngột đi về phía vực sâu hủy diệt.
Nhìn Bạch Tuyết cương quyết rời đi, Từ Đào thẹn quá hóa giận, nghiến răng mắng mấy tiếng, đột nhiên đạp ga, lái xe rời đi.
…
Bệnh viện.
Chủ nhiệm phòng xét nghiệm Chu chạy ra khỏi phòng xét nghiệm, chạy về phía phòng làm việc của Chủ nhiệm khoa, kêu lên:
- Số 326, bước đầu phù hợp kiểu hình HLA! Rất phù hợp!
Tin đó rất nhanh truyền tới lãnh đạo cao cấp của bệnh viện, họ liền thông báo cho Hầu gia. Trịnh Tuyết mừng đến phát khóc, ôm chầm lấy Hầu Niệm Ba. Đối với Hầu gia, đây là một tin tốt đẹp từ trên trời giáng xuống, như vậy có nghĩa là Hầu Khinh Trần được cứu rồi, ít nhất cũng có hy vọng rất lớn được cứu sống.
Ngay cả bệnh viện cũng bất ngờ vì chuyện này. Thông qua hội Chữ thập đỏ, bệnh viện thu thập thông tin trên cả nước, đến nay vẫn chưa có tin tức. Bản thân bệnh viện cũng tiến hành kiểm tra một số người tình nguyện, nhưng người có tủy phù hợp lại xuất hiện ở ngay bệnh viện, loại xác xuất này chẳng khác gì trúng xổ số!
Chu Bình hưng phấn quơ tờ giấy kết quả xét nghiệm trong tay, sốt ruột chờ ở cửa phòng, người có số 326 này là ai, mà khiến cả bệnh viện đều phải chú ý.
Dĩ nhiên, lo lắng nhất chính là người của Hầu gia. Mười mấy người của Hầu gia chạy tới bệnh viện, vợ chồng Trịnh Tuyết và con gái Hầu Niệm Ba nôn nóng bất an chờ chực ở hành lang.
Y tá tiểu Lý cầm một bản khai đi ra ngoài, nhẹ nhàng nói:
- Lão Chu, đây là người hôm qua tới ghi danh hiến tủy, tên Bành Viễn Chinh, nơi công tác là Ủy ban nhân dân huyện Lân, thành phố Tân An, tỉnh Giang Bắc.
Chu Bình cầm tờ giấy, đưa cho lãnh đạo bệnh viện.
Số 326! Bành Viễn Chinh! Vợ chồng Trịnh Tuyết đứng bên cạnh nghe được lời của y tá, không khỏi ngạc nhiên. Hầu Niệm Ba phấn khởi lao ra ngoài, chạy tới phòng làm việc ở đầu kia hành lang gọi điện thoại.
Điện thoại không ai bắt máy. Vợ chồng Trịnh Tuyết quyết định đích thân chạy tới nhà họ Phùng. Mặc dù kiểu hình phù hợp, nhưng Bành Viễn Chinh có sẵn lòng hiến tủy cho Hầu Khinh Trần hay không, còn chưa nắm chắc, trong lòng họ cũng vẫn thấp thỏm. Huống chi, để tỏ vẻ tôn trọng đối với Phùng gia, họ cũng cần đi một chuyến.