Cao Quan


Sau khi Tạ Huy nhận được điện thoại của Vương Hạo, liền chạy tới Ủy ban nhân dân huyện. Thật ra thì y đã cùng các thành viên khác trong Cục, thảo luận và đưa ra danh sách các đơn vị và cá nhân cảnh sát có công, chuẩn bị báo cáo lên cấp trên.

Nhưng bởi vì Bành Viễn Chinh không có mặt ở huyện, gần đây cũng không đề cập chuyện này, y đành để danh sách trên bàn làm việc của mình.

Hôm nay nghe nói huyện sẽ tổ chức đại hội tuyên dương, Tạ Huy như trút được gánh nặng, cầm bản danh sách tìm tới Vương Hạo. Mặc dù công việc truy quét tội phạm, trừ tham nhũng, chủ yếu là do cơ quan công an hoàn thành, nhưng chắc chắn huyện không chỉ khen thưởng Cục công an huyện, cho nên danh sách của Cục, chỉ là một phần, chứ không phải toàn bộ.

- Cục trưởng Tạ, theo ý lãnh đạo, lần đại hội này, văn phòng Ủy ban nhân dân huyện chúng tôi phụ trách, Cục công an huyện tham gia, anh xem liên hệ với Ủy ban chính trị và pháp luật, để họ cùng tham gia?

Vương Hạo cười nói.

Tạ Huy do dự một chút, hạ giọng nói:

- Chuyện này chắc phải xin chỉ thị của Chủ tịch huyện Bành, để cho lãnh đạo liên hệ với Ủy ban chính trị và pháp luật thích hợp hơn. Chúng ta ra mặt, nhỡ có vấn đề gì, cũng không gánh nổi trách nhiệm này!

Vương Hạo cười cười, mặc dù ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng rất xem thường. Y làm việc cạnh Bành Viễn Chinh, hiểu Bành Viễn Chinh hơn Tạ Huy nhiều. Y biết Bành Viễn Chinh là thích cấp dưới có tính tự chủ, có một số việc, cấp dưới thấy nên làm thì chủ động đi làm, nếu cái gì cũng để cho Bành Viễn Chinh ra mặt, chi tiết gì không rõ cũng báo cáo với hắn, nhìn thì kính cẩn, thật ra sẽ làm Bành Viễn Chinh không vui.

Từ điểm này mà nhìn, Vương Hạo cảm thấy tính cách của Tạ Huy rất khó thích ứng với phong cách lãnh đạo của Bành Viễn Chinh. Trong thời gian ngắn, có thể không có gì, thời gian dài, tất nhiên phải bị đào thải.



Nghiêm Hoa đang ở độ tuổi chín muồi của một phụ nữ, mặc dù dung mạo chỉ vào loại khá, nhưng dáng người bốc lửa, sự đầy đặn nẩy nở của cô, thiếu nữ trẻ khó thể bì kịp. Trong tâm trạng hết sức kích động, cô dựa vào ngực Bành Viễn Chinh nức nở, thân hình rung động khe khẽ, thân thể hai người khó tránh khỏi tiếp xúc chặt chẽ.

Bành Viễn Chinh lúng túng muốn đẩy Nghiêm Hoa ra, nhưng không ngờ Nghiêm Hoa ôm càng chặt hơn. (!)

Hắn cười khổ, đột nhiên nghe ngoài hành lang vọng lại tiếng bước chân, lấy làm kinh hãi, biết có người tới phòng làm việc của mình, cũng chẳng còn quan tâm thể diện và tâm tình của Nghiêm Hoa, gỡ hai tay Nghiêm Hoa, rồi đẩy cô ra.

Động tác của Bành Viễn Chinh hơi cứng nhắc, Nghiêm Hoa kinh ngạc ngẩng đầu đứng lên, đúng lúc tay Bành Viễn Chinh đẩy tới, trúng ngay bộ ngực đang dậy sóng của cô.

Cảm giác co giãn, mềm mại truyền từ tay tới toàn bộ cơ thể, khiến Bành Viễn Chinh rúng động. Như bị điện giật, hắn vội rút ray về, mà trong nháy mắt, mặt Nghiêm Hoa đờ ra, ngây ngốc nhìn hắn, hơi thở dồn dập.

Suýt nữa Nghiêm Hoa kêu lên, nhưng nghe tiếng bước chân ngoài cửa truyền vào, lập tức bụm miệng lấy lại bình tĩnh, từ từ ngồi xuống.

Bành Viễn Chinh vội đưa cho cô một khăn giấy, rồi bước nhanh về bàn làm việc của mình. Đợi Nghiêm Hoa lau nước mắt xong, ngồi thẳng lên, hắn mới trầm giọng nói:

- Mời vào!

Vương Hạo và Tạ Huy cùng đi vào:

- Chủ tịch huyện Bành!

Hai người chợt thấy Nghiêm Hoa, vội vàng chào:

- Chủ tịch huyện Nghiêm!

Nghiêm Hoa gật đầu, che dấu sự lúng túng của mình. Bành Viễn Chinh hắng giọng một cái, thản nhiên, hỏi:

- Tìm tôi có việc?

Hai người vốn định báo cáo vè chuyện đại hội tuyên dương, thấy thái độ lãnh đạo như vậy, lại thấy Nghiêm Hoa, biết hai vị lãnh đạo có việc cần nói, liếc nhìn nhau một cái, Tạ Huy cười, nói:

- Lãnh đạo đang bận, lúc khác chúng tôi báo cáo công việc!

Nói xong, hai người vội vã quay đi.

Cửa đóng lại, không khí phòng làm việc lúng túng, nặng nề. Nghiêm Hoa muốn đi, nhưng có cảm giác mình không nói gì đã vội đi, thì có gì đó không ổn; mà muốn nói vài lời để xóa tan bầu không khí gượng gạo, lại không biết nói từ đâu.

Bành Viễn Chinh trầm mặc một lát, chủ động cười nói;

- Chị Nghiêm, chị cũng nên nghĩ thoáng một chút, dù cuộc sống có muôn vàn điều không như ý, nhưng vẫn phải tiếp tục sống. Như vậy đi, tôi sẽ dành chút thời gian gặp anh Tả Kiến nói chuyện một chút…

Giờ phút này tâm trạng Nghiêm Hoa đã rối loạn, bởi vì chuyện "bất ngờ" vừa rồi, đã vô tình quét sạch cảm xúc đau thương, xấu hổ và giận dữ trong lòng cô, thay vào đó là một cảm giác phức tạp khó thể dùng lời mà diễn tả được.

Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Bành Viễn Chinh, ngồi ở đó như ngồi trên đống lửa, cuối cùng che mặt đứng dậy, không nói gì rời đi.

Bành Viễn Chinh có phần bất đắc dĩ, đứng dậy đưa tiễn, nhưng đi được hai bước liền dừng lại. Hắn không thể nào ngờ tới, giữa mình và Nghiêm Hoa lại xảy ra sự va chạm có phần mập mờ như vậy, chuyện này quả thật là…

Bành Viễn Chinh buồn bực xoay người sang chỗ khác, đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.

Chuyện của Nghiêm Hoa và Tả Kiến, hắn muốn mặc kệ, thật ra thì chuyện nhà người ta, hắn nghĩ mình cũng không cần quan tâm. Nhưng ngặt nỗi Nghiêm Hoa đã tìm tới cửa, hơn nữa, Tả Kiến đến tập đoàn Tin Kiệt làm việc, là do hắn giới thiệu, vốn định giúp người thành đạt, nhưng kết quả lại không tốt, khiến gia đình người ta tan vỡ.

Nghĩ tới đây, Bành Viễn Chinh tâm phiền ý loạn, nhấc điện thoại lên gọi cho Hoàng Đại Long.

Hoàng Đại Long nghe là Bành Viễn Chinh, liền không nhịn được, oán trách:

- Tôi nói Viễn Chinh nha, cậu càng ngày càng tệ! Từ lúc cậu đi huyện Lân, không hề thấy bóng dáng, gọi điện thoại cũng không tiếp, tôi và Tống Quả đã sớm muốn tìm cậu họp mặt.

- Tôi bận quá, tình hình lộn xộn ở huyện Lân, không phải là anh cũng hiểu rõ sao?

Bành Viễn Chinh cười cười:

- Chờ mấy ngày nữa, sắp xếp xong công việc trong huyện, tôi mời anh và Tống Quả đi núi Phượng Hoàng ăn thịt dê, nhân tiện leo núi luôn.

Hoàng Đại Long cười hì hì:

- Đây là cậu nói nha! Cậu là lãnh đạo huyện, nói thì phải giữ lời! À, Viễn Chinh, tôi có chuyện này muốn nói với cậu, cô và vợ của cậu đang ở Tân An, tôi và Tống Quả muốn mời cô ăn bữa cơm.

Bành Viễn Chinh do dự một chút, gật đầu:

- Được, cuối tuần đi, cuối tuần anh chọn một địa điểm, chúng tôi nhất định tới.

Tôi có chuyện này muốn hỏi anh. Lần trước tôi giới thiệu với anh một người tên là Tả Kiến, người này ở đó thế nào rồi?

- Tả Kiến à? Cũng không có gì không ổn. Rất có tài năng quản lý, cũng giỏi về giao thiệp với khách, hiện này đã trở thành một nhân vật không thể thiếu của công ty chúng tôi. Dĩ nhiên, vì nể mặt cậu, chúng tôi dành cho hắn sự đãi ngộ khá cao.

Hoàng Đại Long cười khà khà:

- Sao? Hắn chê đãi ngộ không xứng à?

- Có phải hắn thích một cô gái ở công ty rồi? Người này là chồng của Phó chủ tịch huyện Nghiêm Hoa của chúng tôi…

Hoàng Đại Long giật mình, rồi cười ha hả:

- Viễn Chinh à, chuyện này là thật, tôi nghe nói, tên này quan hệ với một nữ sinh viên tốt nghiệp đại học, vừa mới vào làm ở công ty. Hai người còn cùng đi Hồng Kông. Đàn ông mà, chuyện này rất bình thường. Sao, bị vợ hắn bắt được à?

- Nói nhảm! Đại Long, anh gặp người này nói chuyện một chút giúp tôi. Bảo hắn tu tỉnh lại một chút!

Bành Viễn Chinh hơi tức giận, trầm giọng nói.

Hoàng Đại Long không nói gì, chỉ cười ha hả. Thật ra Bành Viễn Chinh cũng thuận miệng mà nói, loại chuyện như thế này, cần người trong cuộc tự giải quyết, người ngoài xen vào là hỏng.

Xế chiều, lúc tan tầm, Bành Viễn Chinh vừa định đi, tối nay hắn phải về thành phố với mẹ và vợ, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.

Hắn nhíu mày, do dự nhấc điện thoại lên.

- A lô, ai vậy, tôi là Bành Viễn Chinh!

- Đồng chí Viễn Chinh, tôi là Hàn Duy.

Đầu bên kia truyền đến giọng nói bình tĩnh của Hàn Duy. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Bành Viễn Chinh à một tiếng, vội cười nói:

- Bí thư Hàn!

- Tôi vừa mới tham dự hội nghị thường vụ, thành phố đã quyết định điều ba đồng chí từ cơ quan trực thuộc thành phố và quận huyện khác tới huyện Lân làm Phó chủ tịch huyện. Ý của Thành ủy là cho ba đồng chí này lập tức đến huyện Lân nhậm chức. Tôi và các đồng chí trong ban tổ chức sẽ lập tức đưa họ đến huyện, cậu báo cho đồng chí Hàn Lâm, sẽ mở một hội nghị, chỉ triệu tập các thành viên bộ máy và lãnh đạo các ban ngành trực thuộc.

Hàn Duy nói xong liền cúp điện thoại.

Bành Viễn Chinh giật mình, việc Thành ủy điều tới ba Phó chủ tịch huyện, hắn đã sớm hiểu rõ, nhưng nhậm chức gấp gáp như vậy, ngoài dự liệu của hắn. Giờ này cũng đã tan tầm, khi họ chạy tới huyện, chẳng phải đã bảy giờ tối?

Bành Viễn Chinh không dám chậm trễ, một mặt báo cho Cung Hàn Lâm, một mặt báo cho văn phòng Ủy ban nhân dân huyện chuẩn bị hội nghị khẩn cấp và chuẩn bị nghênh đón Ban tổ chức cán bộ tới tuyên bố bổ nhiệm và ba tân Phó chủ tịch huyện.

Sắp đặt đâu vào đó xong, Bành Viễn Chinh gọi điện cho Tống Bính Nam. Tống Bính Nam nhấc điện thoại lên, không nhịn được cười ha hả:

- Đồng chí Viễn Chinh, rốt cuộc không nhịn được? Tôi đã nói rồi, lẽ ra cậu nên sớm gọi cuộc điện thoại này!

Bành Viễn Chinh cười cười:

- Chú Tống, mới vừa rồi, Bí thư Hàn gọi điện thoại tới, nên cháu mới biết Thành ủy vừa điều đến huyện Lân ba Phó chủ tịch huyện. Chú Tống, ba người họ là ai vậy?

Tống Bính Nam khẽ mỉm cười, nói:

- Phó Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế và thương mại thành phố Tôn Thắng Tuấn, Phó chủ tịch quận Hoạt Sơn Đổng Dũng, Trợ lý Chủ tịch huyện Thanh Sơn Ninh Hiểu Linh.

Bành Viễn Chinh à một tiếng, lại nói mấy câu với Tống Bính Nam, rồi cúp điện thoại. Trong ba tân Phó chủ tịch huyện này, hắn biết hai người, Tôn Thắng Tuấn và Đổng Dũng là người quen, chỉ có Ninh Hiểu Linh, hắn không quen nhưng có nghe tiếng cô ta, nghe nói cô ta có học vấn cao, là tiến sĩ, làm trợ lý Chủ tịch huyện được ba năm.

Bành Viễn Chinh trầm ngâm một lát, đẩy cửa phòng làm việc ra, đi tới trước cửa văn phòng Ủy ban, hỏi:

- Đã điện thoại thông báo chưa?

Hoắc Quang Minh vội vàng đứng dậy chạy đến kính cẩn nói:

- Lãnh đạo, đã báo cho lãnh đạo huyện và lãnh đạo các ban ngành rồi, thời gian là 7 giờ tối.

- Tốt, tôi đến chỗ Chủ tịch huyện Cung, có việc đến chỗ chúng tôi báo cáo.

Nói xong, Bành Viễn Chinh rảo bước đi về phia phòng làm việc của Cung Hàn Lâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui