Cao Quan


Lần này hội nghị thường ủy xác định, trong huyện thành lập tổ lãnh đạo trù bị công tác xây dựng dự án trung tâm thương mại, Phó bí thư Thành ủy, Bí thư Huyện ủy Hàn Duy làm tổ trưởng, Bành Viễn Chinh làm tổ phó.

Vốn tổ lãnh đạo này, mang một chút sắc thái chính trị, Cung Hàn Lâm là Chủ tịch huyện, lẽ ra phải là tổ trưởng, Bành Viễn Chinh vẫn là tổ phó. Nhưng Hàn Duy nhưng trực tiếp gạt Cung Hàn Lâm ra ngoài, bởi vậy lần nữa chứng minh Hàn Duy hết sức coi trọng dự án này..

Dĩ nhiên, đồng thời cho thấy, hôm nay Cung Hàn Lâm quẩn quanh như gà mắc tóc, ngày càng bị "ngồi chơi xơi nước".

Hàn Duy đề nghị Lý Minh Nhiên hỗ trợ Bành Viễn Chinh thực hiện dự án, nhưng Bành Viễn Chinh không đồng ý.

- Bí thư Hàn, đồng chí Minh Nhiên ít kinh nghiệm về công tác kinh tế, hơn nữa đồng chí ấy phân quản Cục công an và trị an xã hội, trọng trách trên vai cũng rất nặng, tôi...

Bành Viễn Chinh còn chưa nói hết, đã bị Hàn Duy cắt ngang:

- Cậu không cần quanh co lòng vòng, trực tiếp nói ra luôn đi, cậu cần ai hỗ trợ?

- Đồng chí Phó chủ tịch huyện Quách Vĩ Toàn!

Bành viễn chinh vốn còn muốn giới thiệu Quách Vi Toàn với Hàn Duy một chút, nhưng thấy thái độ Hàn Duy như thế, cũng không dám nhiều lời, nói thẳng tên của Quách Vĩ Toàn ra.

Hàn Duy trầm ngâm một chút, hỏi:

- Cậu đã suy nghĩ kỹ?

- Đúng vậy, Bí thư Hàn. Đồng chí Quách Vĩ Toàn quen thuộc kinh tế công việc, vừa có chuyên môn về tài chính và đầu tư. Dự án này, thích hợp nhất đối với đồng chí ấy.

- Cũng tốt.

Hàn Duy không có thành kiến đối với Quách Vĩ Toàn, thấy Bành Viễn Chinh muốn như vậy, y cũng không nói gì. Dù sao dự án này là Bành Viễn Chinh đích thân phụ trách, công việc quan trọng nhất định phải hướng mình báo cáo xin chỉ thị, Phó chủ tịch huyện chỉ có quyền đề nghị không có quyền quyết sách, hẳn là không xảy ra cái gì lộn xộn.

Bành viễn chinh vốn là căn cứ vào công việc suy tính, nhưng trong suy nghĩ của Cung Hàn Lâm cùng một số người khác, đây chính là biểu hiện Bành Viễn Chinh nhân cơ hội lôi kéo và củng cố quan hệ đồng minh với Quách Vĩ Toàn. Sau lưng có người bàn tán, Bành Viễn Chinh tỏ vẻ xem thường.

Qua mấy ngày, đột nhiên Bành Viễn Chinh mất liên lạc với Phó Khúc Dĩnh. Suốt một ngày, hắn gọi cho Phó Khúc Dĩnh mười mấy cuộc điện thoại, nhưng không được. Ngày thứ hai, Bành Viễn Chinh tiếp tục gọi, đồng thời tìm được được số điện thoại công của tập đoàn Hoa Thương, khi hắn gọi tới, người bên kia nói không rõ ràng, cũng không biết tung tích của Phó Khúc Dĩnh. Đã xảy ra chuyện ư? !

Lại qua hai ngày nữa, vẫn không liên lạc được với Phó Khúc Dĩnh, không chỉ có Bành Viễn Chinh sốt ruột. Tất cả thành viên tổ trù bị đều choáng váng: đây là chuyện gì? Đã xác định cuối tuần sẽ tới huyện ký hiệp định khung, nhưng nhà đầu tư đột nhiên mất liên lạc!

Lời đồn đãi trong huyện nổi lên bốn phía. Có người chỉ trích Bành Viễn Chinh "thích làm việc lớn, hám công to", đẩy mạnh thu hút dẫn tư nhưng lại liên hệ với một công ty lừa gạt, nói cái gọi là " Tập đoàn Hoa Thương Singapore vô cùng nổi danh mà rất có thực lực " chỉ là một công ty ma, thậm chí là công ty bị tình nghi là lừa gạt kinh tế.

Lời đồn truyền ra nghe cứ như thật, liền tạo nên đánh giá tiêu cực của cán bộ quần chúng toàn huyện đối với lần hợp tác này của Bành Viễn Chinh.

Điền Minh cũng ở trong tổ trù bị. Đây là Bành Viễn Chinh bố trí, hắn coi đây là cơ hội để cho Điền Minh tiếp xúc một chút công tác kinh tế thực chất, đặt nền móng để ngày sau trao quyền cho Điền Minh.

Điền Minh lo lắng đi vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, nhẹ nhàng nói:

- Lãnh đạo, vẫn không liên lạc được!

Vẻ mặt Bành Viễn Chinh ngưng trọng, trầm giọng nói:

- Điền Minh, bây giờ cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể tiếp tục gọi! Lúc nào gọi được mới thôi!

- Tôi hiểu, thưa lãnh đạo. Nhưng gần đây trong huyện có những lời đồn rất tai hại, thành viên tổ trù bị cũng bị áp lực rất lớn, nên chăng lãnh đạo công khai nói mấy câu?

iền Minh kính cẩn nói.

- Cũng chỉ toàn nói hưu nói vượn! Đầy trời bịa đặt, nói chuyện không đâu!

Điền Minh tức giận phất phất tay nói:

- Lãnh đạo, tôi có liên hệ với đại sứ quán ở Singapore, hỏi thăm một chút, tập đoàn Hoa Thương đúng là doanh nghiệp đầu tư lớn của Singapore, gần đây trọng điểm đầu tư chuyển hướng sang Trung Quốc.

Vẻ mặt Bành Viễn Chinh vẫn thản nhiên, xua tay:

- Không cần để ý đến những lời đồn loại này! An tâm công tác, không nên cùng người khác ở sau lưng bàn tán.

Điền Minh thấy Bành Viễn Chinh không coi là gì, buồn bực gật đầu rời đi. Trong hành lang Điền Minh gặp Phó chủ tịch huyện Quách Vĩ Toàn. Nhìn thấy Điền Minh, Quách Vĩ Toàn dừng bước, cười nói:

- Tiểu Điền, Chủ tịch huyện Bành có ở đó không?

- Chủ tịch huyện Quách, lãnh đạo đang ở đây!

Điền Minh cười trả lời.

Quách Vĩ Toàn gật đầu, tiếp tục đi tới.

Ở trong cơ quan Ủy ban nhân dân huyện, Quách Vĩ Toàn là một Phó chủ tịch huyện có khuyết điểm rõ ràng nhưng ưu điểm cũng vô cùng rõ ràng. Khuyết điểm của y là tương đối thanh cao, kiêu ngạo, không giỏi quan hệ đối nhân xử thế, có mấy phần tính cách trí thức, quan hệ với mấy Phó chủ tịch huyện cũng bình thường; ưu điểm của hắn là năng lực công tác mạnh, tố chất tổng hợp rất cao.

Dùng lời nói của Bành Viễn Chinh và Hàn Duy chính là "Tương đối toàn diện, đáng tin cậy, là chuyên gia trong lĩnh vực kinh tế, tài chính và đầu tư."

- Chủ tịch huyện Bành!

Quách Vĩ Toàn đi vào.

Bành Viễn Chinh cười đứng dậy:

- Vĩ Toàn, mời ngồi.

Quách Vĩ Toàn cũng không khách khí, ngồi lên trên ghế sa lon, cũng không nói lời khách sáo vô vị, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

- Rốt cuộc tập đoàn Hoa Thương Singapore bên kia xảy ra chuyện gì? Nếu như không thể xác định cuối tuần tới ký hiệp định khung, tôi đề nghị hay là báo cáo với Bí thư Hàn, tạm dừng công tác trù bị trong huyện.

Lời lẽ của Quách Vĩ Toàn khá thẳng thắn, ý y muốn nói, nếu như công ty này không đáng tin, Bành Viễn Chinh nên nhanh chóng tới gặp Hàn Duy cúi đầu " nhận sai " , tránh cho đến lúc nào đó không thể thu xếp êm xuôi được.

Lời lẽ như vậy, chỉ có Quách Vĩ Toàn dám nói, những Phó chủ tịch huyện khác chắc chắn sẽ không nói, bao gồm Lý Minh Nhiên và Nghiêm Hoa, bởi vì, nói như vậy không khác gì đánh vào mặt Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh cười cười:

- Bên kia nhất định là xảy ra chuyện, có thể tạm thời chờ một chút!

Quách Vĩ Toàn nhíu mày nói:

- Chủ tịch huyện Bành, con người của tôi thẳng thắn, lời nói của tôi không dễ nghe, cậu đừng để ý. Tôi thấy nếu có gặp phải kẻ lường gạt, thì cũng rất bình thường, dù sao chúng ta lãnh đạo chính phủ lãnh đạo, không phải là đấng toàn năng, may là hợp tác lần này chỉ dừng lại ở giai đoạn vận hành, cũng không tạo thành tổn thất gì cho huyện, kịp thời kết thúc công việc, đối với tất cả mọi người đều tốt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Bành Viễn Chinh nhếch miệng:

- Vĩ Toàn, hình như anh nhận định tập đoàn Hoa Thương là lường gạt? Là tôi không có mắt, bị mắc lừa?

Quách Vĩ Toàn nhún vai, thầm nghĩ bản thân ngươi làm việc còn không rõ ràng sao? Loại chuyện này cũng không phải là chưa từng xuất hiện ở những địa phương khác.

Bành Viễn Chinh trầm mặc. Quách Vĩ Toàn cũng chịu không được áp lực rồi? Y cũng tin những lời đồn này? Bành Viễn Chinh cảm thấy có phần khó tin.

Dường như Quách Vĩ Toàn nhìn thấu sự hiểu lầm của Bành Viễn Chinh, cười khổ nói:

- Chủ tịch huyện Bành, tôi có phán đoán của mình, không có quan hệ gì với những lời đồn kia. Không biết cậu có chú ý tới một chi tiết không: chuyện chúng ta cùng tập đoàn Hoa Thương hợp tác, dường như chỉ có Tổng giám đốc Phó Khúc Dĩnh và Chủ tịch Phó Hoa Thương biết, những người khác không biết gì cả. Tôi đã liên hệ với người của tập đoàn Hoa Thương, họ rất là kinh ngạc, còn hỏi chúng ta hợp tác như vậy, có phải là có người mạo danh hay không. Điểm này, rất không bình thường.

Bành Viễn Chinh hơi buồn bực khoát tay áo nói:

- Anh không cần lo lắng, bản thân dự án này không có vấn đề gì, bản thân tập đoàn Hoa Thương cũng không có vấn đề, điểm này, tôi có thể bảo đảm.

Quách Vĩ Toàn thấy Bành Viễn Chinh vẫn khăng khăng, không khỏi có chút thất vọng. Y chậm rãi đứng dậy thở dài:

- Thôi, đó cũng chỉ là một đề nghị của tôi, làm như thế nào, còn phải do Chủ tịch huyện Bành quyết định. Được, tôi đi về trước.

Quách Vĩ Toàn đi được mấy bước, chợt quay đầu nhìn Bành Viễn Chinh trầm giọng nói:

- Chủ tịch huyện Bành, Phó Khúc Dĩnh của tập đoàn Hoa Thương có đúng là bằng hữu của cậu không? Đáng tin chứ?

- Đáng tin!

Giọng Bành Viễn Chinh hơi trầm thấp, nhưng rất kiên định. Từ đầu tới cuối, hắn chưa từng có hoài nghi về dự án và sự hợp tác lần này. Nhất định Phó Khúc Dĩnh xảy ra chuyện, điều này không thể nghi ngờ, nhưng không thể vì vậy mà khẳng định chắc chắn hợp tác thất bại.

Do dự một lát, Bành Viễn Chinh số điện thoại của Vương An Na. Phùng Thiến Như đi Mỹ, Vương An Na ở lại.

- Em trai Viễn Chinh, sao đột nhiên có thời gian gọi điện thoại cho chị thế? Chuyện này cũng không phải bình thường!

Giọng nói quyến rũ của Vương An Na vẫn tràn đầy trêu chọc.

Bành Viễn Chinh trầm giọng nói chuyện của tập đoàn Hoa Thương, Vương An Na cũng có chút gấp gáp, nghiêm mặt nói:

- Viễn Chinh, cậu đừng có gấp, chị lập tức liên lạc với con bé xấu xí kia ngay! Cô ấy chắc chắn không phải kẻ lường gạt đâu, cậu yên tâm! Đừng lo lắng, dù là hợp tác có vấn đề, chị sẽ cứu nguy cho cậu!

Giọng Vương An Na đầy quyết đoán.

- Chị An Na, tôi không nghi ngờ cô ấy, tôi chỉ cảm thấy chắc chắn xảy ra điều gì bất ngờ, chị giúp tôi liên lạc với cô ấy, tôi chờ điện thoại của chị!

Bành Viễn Chinh nói xong liền cúp điện thoại.

Vương An Na cũng không cũng gọi điện thoại, cau mày lập tức bảo thư ký mua vé máy bay, cô muốn lập tức bay đi Singapore, giáp mặt hỏi Phó Khúc Dĩnh rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Chuyện đi Singapore, Vương An Na chưa nói với Bành Viễn Chinh. Ngày đó, Bành Viễn Chinh không đợi điện thoại của Vương An Na, lại gọi điện thoại tập đoàn Hoa Vũ, biết được Vương An Na bay đi Singapore, trong lòng liền hiện lên một tia dự cảm chẳng lành.

Chẳng lẽ, mình đã nhìn lầm người thật sao? Ánh mắt Bành Viễn Chinh lóe lên, hai tay nắm chặt, sắc mặt âm trầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui