Cao Quan


Cơm nước xong, ba người ở trong phòng khách trò chuyện, Trịnh Anh Nam đứng dậy cáo từ.

Tần Phượng do dự một chút, cười nói:

- Bé Anh này, cũng đã trễ rồi, đừng đi, sáng mai rồi hãy về. Em đi đêm đi hôm như vậy, chị cũng không yên lòng.

Bành Viễn Chinh cũng phụ họa nói:

- Đúng vậy, cô ở lại đi, đã trễ thế này rồi mà.

Trịnh Anh Nam luống cuống lắc đầu liên tục:

- Chị, nhưng em về còn có việc, em sẽ chạy chậm thôi, hai người đừng lo lắng.

Theo bản năng, Trịnh Anh Nam đỏ mặt liếc Bành Viễn Chinh một cái, chật vật tránh đi.

Cô cũng không dám ngủ lại nữa, hai người kia mà làm cái gì, nhỡ phản ứng điên cuồng của cô lại tái diễn, nếu để bị phát hiện thì còn mặt mũi nào nữa, chỉ còn có nước từ trên ban công nhảy đi xuống thôi ... Mà trên thực tế, từ đêm đó trở đi, cô cứ như bị bùa mê, bị hãm sâu trong sự khao khát một cách bản năng, không thể tự kềm chế. Ngày nào đêm nào cũng thế, cô lại một phen bị hành hạ, hầu như đã thành một thứ ma túy không thể từ bỏ được.

...

Thắm thoát Tết đã đến. Mấy ngày nghỉ Tết, Bành Viễn Chinh và Tần Phượng không ra cửa, ở lại trong biệt thự, quấn quýt lấy nhau trong thế giới ngọt ngào riêng của hai người. Nhưng một buổi sáng đầu tháng ba, trong huyện xảy ra chuyện lớn.

Nhà máy cung cấp khí than do Tổng công ty khí thân thành phố Tân An xây ở huyện Lân, đã căn bản xây dựng xong, đang ở vào giai đoạn kết thúc công việc. Trong khu vực nhà máy, hai lò luyện than cốc lớn đang ở vào giai đoạn mấu chốt, đó là đốt lửa lò, sau khi chấm dứt ba tháng đốt lò, có thể chính thức tiến vào hoạt động sản xuất, sản xuất ra khí than cung cấp cho người dân thành phố Tân An sử dụng.

Nhưng đúng lúc đó, tường nhà máy cung cấp khí mới vừa xây dựng xong, không biết tại sao ầm ầm sụp đổ, một số thôn dân ào ào kéo tới, không hẹn mà cùng xông vào bãi tập kết than của nhà máy, tranh nhau cướp than đá chất lượng tốt do nhà máy mua về.

Lúc đầu chỉ có mười mấy người, về sau, mấy trăm thôn dân chen chúc tới. Họ dùng hoặc dùng xe đẩy nhỏ, hoặc dùng bao bố, hốt đầy than rồi bỏ chạy, phía nhà máy cũng không khống chế được.

Nhà máy thấy tình thế không xong, vội vàng tập trung công nhân viên bắt đầu chống lại.

Trong khi bảo vệ của Tổng công ty khí than và công nhân viên chức ngăn cản thôn dân cướp than đá, phát sinh xung đột kịch liệt, làm bị thương hơn mười người, ngoài ra còn có một người chết. Người chết là một nam công nhân 23 tuổi, mới vào làm ở nhà máy, là người ở quận Tân An.

Người đầu tiên nhận được tin tức chính là Phó chủ tịch huyện Nghiêm Hoa, người phân quản về công tác an toàn, rồi Phó chủ tịch huyện Quách Vĩ Toàn, người chịu trách nhiệm xây dựng dự án cũng chạy tới hiện trường. Bí thư Đảng ủy Tổng công ty, Tổng giám đốc Mạnh Kiến Tây và Phó tổng giám đốc Cảnh Đại Niên cũng đồng thời chạy tới.

Tạ Huy đích thân dẫn hơn trăm cảnh sát huyện Lân, khống chế được

một hiện trường hỗn độn, trên con đường mòn nhà máy dẫn đến thôn, đầy than đá vương vãi, xung quanh, những nông dân ở vùng phụ cận vây quanh đứng xem.

- Bắt hung thủ! Nghiêm trị hung thủ!

Hơn trăm công nhân viên phẫn nộ, xúm lại la lên không chịu để yên. Mạnh Kiến Tây và Cảnh Đại Niên vẻ mặt âm trầm, trong lòng cũng hết sức tức giận.

- Năm mới cũng không cho người ta được yên tĩnh! Lão Cảnh, ban đầu tôi đã nói, dự án này chúng ta không nên xây ở đây, những tên nông dân "hàng xóm" chân nhiễm đầy phèn này không tốt lành chút nào!

Mạnh Kiến Tây nghiến răng nhìn hiện trường cười lạnh nói:

- Lần này, nếu như trong huyện không có câu trả lời thỏa đáng, chúng ta phải đi tìm lãnh đạo thành phố , yêu cầu dời địa điểm!

Cảnh Đại Niên im lặng, thở dài một tiếng, bố trí dặn dò mấy cán bộ trung tầng, nhanh chóng đi đi trấn an công nhân viên chức đang bị kích động, sợ mâu thuẫn càng trở nên gay gắt..

Mạnh Kiến Tây tách đám người công nhân viên chức ra, sải bước về phía Nghiêm Hoa, sắc mặt Quách Vĩ Toàn. Mặt Nghiêm Hoa cũng rất khó coi, phát sinh loại sự kiện quần thể xung đột đổ máu như thế này, mà rõ ràng phía đuối lý là huyện, nhìn đối phương tức giận la lên yêu cầu nghiêm trị hung thủ, trong lòng cô cũng cảm thấy rất nặng nề và nhục nhã.

- Chủ tịch huyện Nghiêm, Chủ tịch huyện Quách, tôi muốn gặp Chủ tịch huyện Bành của các vị!

Mạnh Kiến Tây lạnh lùng nói, phất phất tay:

- Nếu như các vị không có một câu trả lời thỏa đáng, chúng tôi phải đi gặp lãnh đạo thành phố!

Nghiêm Hoa thở dài một cái, nhẹ nhàng nói:

- Mạnh tổng, xin chờ một chút, trong huyện đang khẩn cấp liên lạc với Chủ tịch huyện Bành.

Nghiêm Hoa quay đầu lại nhìn lướt qua, thấy Hoắc Quang Minh và Vương Hạo sóng vai chạy tới, lập tức cau mày la một tiếng:

- Liên hệ với Chủ tịch huyện Bành chưa?

- Dạ rồi, Chủ tịch huyện Bành nói sẽ lập tức chạy tới!

Vương Hạo thở dốc nói.

Một chiếc Phổ Tang màu đen chạy tới, Lý Minh Nhiên nhảy xuống xe, mặt sa sầm chạy tới. Y đang ở nhà, đột nhiên nhận được tin, là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, vừa là phân quản trị an xã hội và là Cục trưởng Cục công an, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao có thể không đến được!

Lý Minh Nhiên vừa bắt tay Mạnh Kiến Tây và Cảnh Đại Niên, vừa quay lại nhìn Nghiêm Hoa hạ giọng hỏi:

- Khi nào Chủ tịch huyện Bành tới?

- Hẳn là nhanh thôi. Lão Lý, lão Quách, theo hai người, chúng ta có nên báo cáo với Bí thư Hàn không?

Nghiêm Hoa hơi lo lắng nhìn Quách Vĩ Toàn và Lý Minh Nhiên. Xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không lập tức báo cáo với Hàn Duy, sợ là không ổn.

Tại chỗ chỉ có Lý Minh Nhiên có địa vị cao nhất, là Ủy viên thường vụ Huyện ủy. Quách Vĩ Toàn nhìn Lý Minh Nhiên, chờ y quyết định. Lý Minh Nhiên cắn răng, trầm giọng nói:

- Tôi lập tức hướng Bí thư Hàn báo cáo! Nhưng xử trí hiện trường như thế nào, chờ Chủ tịch huyện Bành tới rồi hãy nói!

...

Bành Viễn Chinh để lại số điện thoại di động của hắn cho huyện, là người đứng đầu Ủy ban nhân dân huyện, ngay cả trong dịp Tết, hắn cũng phải giữ liên lạc thông suốt, xử trí chuyện khẩn cấp. Đừng nói là hắn, cả Tần Phượng cũng vậy. Hai người là quan chức, thân bất do kỷ.

Bành Viễn Chinh vội vàng mặc áo khoác, Tần Phượng yên lặng giúp hắn sắp xếp cặp công văn, nhẹ nhàng nói:

- Viễn Chinh, anh đừng gấp gáp quá, chuyện đã xảy ra, gấp gáp cũng vô dụng, hay là thử nghĩ xem làm sao giải quyết cho ổn. Trên đường lái xe cẩn thận một chút, chú ý an toàn.

- Được, anh đi đây, em nghỉ ngơi cho khỏe nhé!

Bành Viễn Chinh vừa nói, vừa xách cặp công văn đi ra ngoài.

Hắn tự lái xe về phía huyện Lân, mà Hàn Duy cũng đang trên đường chạy tới huyện Lân.

Xe của hai người xe hầu như là một trước một sau chạy tới hiện trường, Bành Viễn Chinh xuống xe, thấy Hàn Duy cũng chạy tới, vội vàng bước tới mở cửa xe cho Hàn Duy.

Hàn Duy trầm mặt xuống xe, cũng không nói gì, phất tay ý bảo Bành Viễn Chinh cùng đi với y.

- Bí thư Hàn.

- Chủ tịch huyện Bành.

Lý Minh Nhiên, Nghiêm Hoa và Quách Vĩ Toàn dẫn theo các cán bộ ngành có liên quan trong huyện tới, Mạnh Kiến Tây và Cảnh Đại Niên cũng chậm rãi đến nơi.

- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?! Lý Minh Nhiên, anh nói xem!

Hàn Duy khoát tay, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.

Trong lúc Hàn Duy cùng Bành Viễn Chinh chưa chạy tới, Lý Minh Nhiên đã dẫn người điều tra một cách đại khái. Thật ra thì chuyện cũng không phức tạp.

- Bí thư Hàn , chuyện là thế này. Tường nhà máy bị sập, các thôn dân phụ cận nhìn thấy than đá tập trung trong nhà máy, bèn tới trộm than đá, càng về sau càng rất nhiều người tham gia. Nhân viên bảo vệ tổ chức công nhân viên chức ngăn trở, bộc phát xung đột với thôn dân, trong lúc hỗn loạn có mấy người bị thương, một công nhân bị giẫm đạp đến chết. Tình huống căn bản là vậy, nhưng cụ thể thế nào, còn cần điều tra thêm.

Lý Minh Nhiên kính cẩn khẽ nói.

Hàn Duy cau chặt chân mày, mà Bành Viễn Chinh cũng hết sức phiền não và tức giận.

- Phải tra, nhất định phải điều tra rõ!

Hàn Duy liếc Lý Minh Nhiên một cái:

- Nhất định có người quạt gió thổi lửa, nhất định phải tra rõ, đưa ra pháp luật trừng trị!

Mạnh Kiến Tây sáp lại, lớn tiếng nói:

- Bí thư Hàn , chúng ta yêu cầu trong huyện có câu trả lời thỏa đáng! Về công nhân bị chết, lãnh đạo xem xử lý thế nào đây!

Đúng lúc đó, người nhà của công nhân bị chết cũng chạy tới, nhất thời, hiện trường vang lên tiếng la khóc kêu gào thảm thiết.

Hàn Duy có phần tâm phiền ý loạn liếc nhìn Mạnh Kiến Tây một cái, thản nhiên nói:

- Các vị yên tâm, trong huyện nhất định sẽ nghiêm túc xử lý, cho các vị một câu trả lời. Mạnh Kiến Tây, về phía xí nghiệp các anh, hiệp trợ trong huyện làm tốt công tác giải quyết vấn đề, về việc xử lý trường hợp người công nhân bị chết như thế nào, tôi sẽ bố trí trong huyện tiếp xúc hiệp thương với các vị.

Hàn Duy quay lại nhìn Bành Viễn Chinh:

- Đồng chí Viễn Chinh, thời gian khẩn cấp, chúng ta sẽ mở hội nghị thường vụ Huyện ủy, trong huyện lập tức thành lập khẩn cấp tổ lãnh đạo xử lý công tác, tôi là tổ trưởng, cậu là tổ phó, ba người Lý Minh Nhiên, Nghiêm Hoa, Quách Vĩ Toàn hỗ trợ cậu triển khai công tác.

Một mặt là điều tra, tất yếu trong thời gian ngắn nhất phải điều tra rõ chân tướng; về mặt khác là giải quyết trấn an, nên xử lý như thế nào, các anh cùng với các đồng chí phía xí nghiệp liên hệ và bàn bạc. Tôi muốn các anh, bằng bất cứ giá nào, phải xử lý thỏa đáng việc này, giảm ảnh hưởng tiêu cực xuống tới mức thấp nhất! Có chuyện gì, báo cáo với tôi bất cứ lúc nào.

Hàn Duy đột nhiên cao giọng:

- Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, tất cả mọi người hãy mở to mắt mà nhìn, tập trung hết mức cho tôi!

- Xin Bí thư Hàn yên tâm!

Bành Viễn Chinh gật đầu, phất phất tay về phía Nghiêm Hoa và mấy Phó chủ tịch huyện.

Hàn Duy nói xong, nhìn mọi người chung quanh hiện trường, xoay người lên xe.

Không phải y muốn tránh, mà là muốn lập tức chạy về thành phố, báo cáo với lãnh đạo chủ yếu của Thành ủy.

...

- Chị Nghiêm, lão Lý, lão Quách, bốn người chúng ta phân công. Chị Nghiêm, chị dẫn người của Ủy ban xây dựng và Cục Giám sát An toàn điều tra từ trong nội bộ, xem gần đây có hiện tượng xúi giục tranh cướp than đá hay không; lão Lý, anh dẫn người của Cục Công an, lập tức triển khai điều tra, đồng thời duy trì tốt trật tự hiện trường, không cho phép để mâu thuẫn lại trở nên gay gắt; lão Quách, anh chịu trách nhiệm liên lạc, kết nối với phía xí nghiệp, xem nên giải quyết vấn đề với người nhà của người bị chết như thế nào cho thỏa đáng... Tranh thủ, mau sớm thương lượng đưa ra một phương án bồi thường. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

Bành Viễn Chinh thở dài một cái:

- Ảnh hưởng tiêu cực của chuyện này rất ác liệt, nếu xử lý không tốt, sẽ hợp tác giữa huyện chúng ta và phía xí nghiệp tan vỡ, đồng thời cũng có thể gây tổn thất đối với việc thu hút đầu tư của huyện chúng ta.

- Chúng ta chia nhau hành động, có chuyện gì, tùy thời theo liên lạc. Tốt lắm, tất cả mọi người đi lo công việc đi.

Bành Viễn Chinh phất phất tay, vừa quay đầu nhìn Mạnh Kiến Tây, thở dài một tiếng nói:

- Mạnh tổng, thật sự là ngại quá, nhưng phát sinh loại chuyện này, cũng không phải là mong muốn của chúng tôi.

Mạnh Kiến Tây nhìn Bành Viễn Chinh, cũng thở dài một hơi:

- Chủ tịch huyện Bành, không phải chúng ta không thông tình đạt lý, không ủng hộ công việc trong huyện, thật sự là chuyện này...

Trong mắt Mạnh Kiến Tây thoáng hiện lên một tia căm tức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui