Mã Thiên Quân nhìn Lý Long, thầm nghĩ, tìm Chủ tịch huyện Bành cũng không tốt, một khi cậu ta đã tỏ thái độ công khai như vậy, tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Huống chi, cán bộ trong huyện ai cũng biết Chủ tịch huyện Bành rất có nguyên tắc. Công ty Quang Minh nói một đằng làm một nẻo, đã đụng chạm đến giới hạn của hắn.
Nhưng trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng Mã Thiên Quân cười, nói:
- Cũng được, các anh gặp Chủ tịch huyện Bành nói chuyện đi, không chừng lãnh đạo nể mặt công ty của các anh.
Lý Long cười đầy thâm ý:
- Chủ nhiệm Mã, anh khoan hãy nói, cũng không biết Chủ tịch huyện Bành có nhân nhượng hay không. À, tôi sẽ báo cáo với trong nhà, rồi sẽ đi tìm Chủ tịch huyện Bành. Chiều nay Chủ tịch huyện Bành có ở Ủy ban nhân dân huyện không?
Mã Thiên Quân cười lạnh, nhưng mặt không đổi sắc, nói:
- Ừ, có.
Mã Thiên Quân nói xong, rời đi.
Chờ Mã Thiên Quân đi khuất, Lý Long lập tức gọi điện thoại đến trụ sở công ty, người nghe điện thoại là Lý Hoắc Nhiên, cha y.
- Cha, họ Bành của huyện Lân không nể tình. Hôm nay con thông qua Ủy ban kinh tế và thương mại thử dò xét hắn, kết quả là nghe nói hắn phản ứng mạnh mẽ, thái độ rất cứng rắn, nói nếu như chúng ta không theo yêu cầu mà làm, huyện Lân sẽ hủy bỏ tư cách nhà đầu tư của chúng ta, tìm người hợp tác khác.
Lý Long cười hềnh hệch:
- Xem ra, phải tạo cho hắn một chút sức ép, nếu không, cục diện của chúng ta ở huyện Lân rất khó mở.
Đầu bên kia điện thoại, Lý Hoắc Nhiên im lặng một lát.
Lần này, công ty Quang Minh chủ động nhận lấy dự án này ở huyện Lân, là bước đầu tiên trong kế hoạch tiến vào thành phố Tân An. Từ khi biết Chu Tích Thuấn làm Chủ tịch thành phố Tân An Lý Hoắc Nhiên đã nảy ra ý định chuyển một phần cơ ngơi của công ty Quang Minh đến Tân An.
Thành phố Trạch Lâm là một thành phố nông nghiệp. Cơ sở công nghiệp yếu kém, không thích hợp để công ty Quang Minh phát triển lâu dài. Mà thành phố Tân An thì khác, nó có ưu thế về địa lý và mạng lưới giao thông phát triển, là thành phố công nghiệp quan trọng của tỉnh Giang Bắc, cũng là một thành thị đầu mối, không gian và tiềm năng phát triển rất lớn. :
Nếu có thể bén rễ ở thành phố Tân An, đối với công ty Quang Minh, có ý nghĩa trọng đại. Huống chi, còn có mối quan hệ với Chu Tích Thuấn.
Sau khi nảy ra ý tưởng này, Lý Hoắc Nhiên đã mấy lần tới gặp Chu Tích Thuấn. Mặc dù Chu Tích Thuấn không sốt sắng như Lý Hoắc Nhiên tưởng tượng, nhưng vẫn nhớ mấy phần tình nghĩa ngày xưa.
Vì vậy, Lý Long theo lệnh tới huyện Lân đảm trách dự án này. Dự án trung tâm giao dịch thiết bị cơ điện chỉ là một cái cớ, là một ván cầu để công ty Quang Minh đặt chân, tiến quân vào Tân An.
Bành Viễn Chinh đồng ý chọn Quang Minh làm nhà đầu tư, khiến cho hai cha con Lý Long cảm thấy tầm ảnh hưởng to lớn và quyền lực hiển hách của Chu Tích Thuấn. Dĩ nhiên, bởi vậy họ cũng càng có tham vọng lớn hơn nữa.
Sau khi nắm được một trăm mẫu đất này, Lý Long thấy dùng toàn bộ để xây một trung tâm giao dịch là quá lãng phí, không bằng dành lại một nửa để xây dựng một trung tâm thương mại, tuyệt đối có lợi hơn.
Nhưng Lý Long cũng biết rõ, làm như vậy sẽ khiến huyện Lân phản ứng mạnh. Cho nên y thông qua Mã Thiên Quân, thử dò xét Bành Viễn Chinh.
- Con đừng làm ẩu. Chúng ta đến thành phố Tân An là để thu lợi nhuận, tìm không gian để phát triển, chứ không phải để đắc tội với người ta. Vậy đi, con đến gặp họ Bành kia, lúc cần thiết, làm một chút "công tác bí mật", tốn chút tiền cũng đáng.
Lý Hoắc Nhiên hạ giọng nhẹ nhàng nói:
- Tuyệt đối nhớ kỹ, đừng ngạo mạn đối với đối phương. Nếu làm hư chuyện, chúng ta rất khó thu xếp ổn thỏa!
- Cha, con thấy cha nên đến trực tiếp gặp Chủ tịch thành phố Chu xem sao. Đây không phải là chuyện gì to tát, hai người là chiến hữu cũ, chẳng lẽ ngay cả chút mặt mũi này ông ta cũng không cho?
Lý Long cau mày nói.
Lý Hoắc Nhiên hơi tức giận, mắng:
- Nếu như ngay cả chuyện nhỏ này cũng làm không xong, chúng ta còn làm ăn cái gì? Hơn nữa, ba và lão chu đã nhiều năm không gặp, cũng không rõ tính tình ông ta bây giờ như thế nào. Việc đến Chu gia, phải từ từ, không thể gấp gáp.
- Được rồi, được rồi, con đến tìm hắn, xem như thế nào.
Lý Long nhún vai với vẻ xem thường. Lý gia buôn bán nhiều năm, ở thành phố Trạch Lâm qua lại với những người phú quý, không coi một Chủ tịch huyện của một huyện vừa nhỏ, vừa nghèo như huyện Lân ra gì. Huống chi, Bành Viễn Chinh còn không phải là Chủ tịch huyện chính thức.
…
Lý Long tới trụ sở Ủy ban nhân dân huyện, đi thẳng tới phòng làm việc của Bành Viễn Chinh. Nhưng trên hành lang, lại bị Hoắc Quang Minh cản lại:
- Lý tổng? Anh tìm ai?
Lý Long liếc Hoắc Quang Minh một cái, khẽ mỉm cười:
- Chủ nhiệm Hoắc, tôi tới tìm Chủ tịch huyện Bành, Chủ tịch huyện Bành có ở đây không?
Hoắc Quang Minh đáp:
- Có. Anh tới đi. Nhưng anh phải tranh thủ thời gian, lát nữa Chủ tịch huyện Bành còn phải họp hội nghị, anh chỉ có nửa giờ.
- Tôi sẽ rất nhanh.
Lý Long phất tay với Hoắc Quang Minh, sau đó đi thẳng tới.
Gõ cửa và tiến vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, Lý Long kiêu ngạo cười:
- Chào Chủ tịch huyện Bành. Tôi là Lý Long của công ty Quang Minh…
Bành Viễn Chinh hờ hững cười một tiếng:
- Lý Long, mời ngồi. Tìm tôi có việc?
- Chủ tịch huyện Bành, là thế này. Tôi tới đây, là muốn nói chuyện một chút về dự án. Anh xem, chúng tôi chuẩn bị xây dựng Trung tâm giao dịch thiết bị cơ điện. Theo quy hoạch thiết kế thì diện tích quá lớn. Căn cứ vào nghiên cứu thị trường và tính toán công trình của chúng tôi, cái trung tâm này chiếm diện tích 50 mẫu là đủ, không cần làm lớn như vậy. Quá lớn, dễ dàng lãng phí tài nguyên và đất đai.
Lý Long cười nói.
Bành Viễn Chinh mặt không đổi sắc, thản nhiên nói:
- Lý tổng, tôi nghĩ có lẽ anh không xem kỹ phương án xây dựng mà huyện cung cấp cho các anh. Một trăm mẫu là diện tích tổng cộng của cả hai giai đoạn thiết kế, còn bao gồm cả các cơ sở nền tảng và công trình phụ trợ. Nói cách khác, trừ các công trình phụ trợ ra, thật sự đất dùng cho dự án chỉ có 70 mẫu, chia hai ra, thì công trình xây dựng giai đoạn một chỉ chiếm hơn 30 mẫu mà thôi.
- Ồ, chúng tôi thấy, có thể dành ra một phần ba diện tích đất để xây dựng một trung tâm kinh doanh thiết bị điện và điện gia dụng, coi như là công trình đồng bộ với trung tâm giao dịch.
Lý Long ngòi trên ghế salon, lớn tiếng nói:
- Đây chỉ là sự điều chỉnh nhỏ đối với chi tiết dự án, đồng thời cũng có thể góp phần giúp cho huyện tăng trưởng về kinh tế…Kính xin Chủ tịch huyện Bành thận trọng suy nghĩ.
- Công ty Hoa Thương Singapore đã đang xây dựng một trung tâm thương mại rồi, nếu các anh lại xây dựng một trung tâm như vậy nữa, rất không cần thiết.
Bành Viễn Chinh nghiêm mặt, trầm giọng nói:
- Thái độ của tôi hết sức rõ ràng, tất cả dựa theo phương án trước mà thực hiện, không được tự tiện sử dụng diện tích khu đất đã được quy hoạch. Anh trở về đi thôi.
Bành Viễn Chinh xua xua tay, trực tiếp tỏ ý muốn tiễn khách.
Lý Long mất hứng, thể hiện ra trên mặt. Nhưng y không nói gì, xoay người rời khỏi phòng làm việc của Bành Viễn Chinh. Trên đường về, y thầm nghĩ: Thái độ họ Bành này cứng rắn, không thỏa hiệp, có lẽ vì mình chưa đủ "lễ"?
Lý Long chạy một vòng, lại lái xe trở lại Ủy ban nhân dân huyện.
Y không vào trụ sở, lẳng lặng ngồi đợi trong xe. Chờ đến lúc tan tầm, y thấy Bành Viễn Chinh ra cửa, lái xe đi, bèn nổ máy chạy theo.
Ở khu vực giáp ranh giữa huyện Lân và nội thành, Lý Long đạp ga lao tới, rồi dừng xe lại ở phía trước, chặn đầu xe của Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh dừng xe ở ven đường, quay cửa kính xe xuống, cau mày nhìn Lý Long.
Lý Long cười hì hì, nhìn quanh, thấy không có người, bèn cúi người xuống, kín đáo đưa cho Bành Viễn Chinh một túi nhỏ màu đen căng phồng, thoạt nhìn đã biết là tiền mặt, số lượng chắc chắn không nhỏ.
- Chủ tịch huyện Bành, chúng ta còn nhiều thời gian. Lần này xin nể mặt một chút, giúp đỡ chúng tôi, công ty Quang Minh chúng tôi sẽ không quên sự chiếu cố của Chủ tịch huyện Bành.
Sắc mặt Bành Viễn Chinh đột nhiên biến đổi, nổi giận nói:
- Lý Long, anh làm cái gì vậy? Đem đồ của anh đi ngay! Đi đi, tôi sẽ coi như không có chuyện gì, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
Bành Viễn Chinh thuận tay ném bao tiền ra ngoài, lăn xuống dưới chân Lý Long.
Lý Long không ngờ Bành Viễn Chinh đột nhiên trở mặt, rất kinh ngạc. Chuyện này, y đã làm nhiều lần, đa số người đều nhận, rất ít người từ chối không nhận, dù vậy họ cũng từ chối rất khách khí, biểu lộ sự tức giận một cách thái quá như Bành Viễn Chinh, đúng là lần đầu y gặp phải.
- Chủ tịch huyện Bành, như thế này là không nể mặt chút nào!
Sắc mặt Lý Long trở nên vô cùng khó coi.
- Nên cho mặt mũi, tôi cũng đã cho. Nên nói, tôi cũng đã nói rồi. Nhưng chính anh đã không cho mình mặt mũi.
Bành Viễn Chinh lạnh lùng cười một tiếng:
- Con người phải biết tự trọng!
- Chủ tịch huyện Bành, nói vậy là ý gì?
Lý Long cũng nổi khùng.
Bành Viễn Chinh nhếch miệng, lạnh lùng nói:
- Tránh ra!
Đồng thời, hắn nổ máy xe.
- Chủ tịch huyện Bành, làm việc cũng không nên cạn tàu ráo máng quá. Việc gì cũng nên chừa một lối thoát!
Lý Long cắn răng, tránh ra.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, liếc nhìn Lý Long một cái, nhấn ga, xe ào ào lao đi, tung lên một lớp bụi. Qua kính chiếu hậu, hắn có thể nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo của Lý Long.
Khóe miệng hắn hiện lên một tia cười lạnh. Hắn phản ứng "kịch liệt" như vậy, là cố ý.
Công ty Quang Minh không tuân thủ quy định, khiến hắn hết sức chán ghét. Nếu như họ không có quan hệ với Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn, hắn đã trục xuất thẳng thừng khỏi huyện Lân, thay đối tượng hợp tác khác.
Bành Viễn Chinh hiểu rõ, đối với một doanh nghiệp "lưu manh", không nói quy tắc thế này, nếu thái độ hắn không cứng rắn, họ nhất định sẽ tiếp tục được đằng chân lân đằng đầu. Mà làm mất mặt trực tiếp như thế này, mới là một bài học sâu sắc cho Lý Long và công ty Quang Minh.
Đồng thời, hắn làm như vậy cũng là để dò xét.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cha con Lý Long chắc chắn phải tìm gặp Chu Tích Thuấn. Bành Viễn Chinh cũng muốn xem quan hệ giữa cha con Lý Long và Chu Tích Thuấn rốt cuộc đến mức độ nào, ông ta có vì cha con họ mà bất chấp nguyên tắc hay không. Nếu như Chu Tích Thuấn thờ ơ, "dừng lại" ở đây, thì bước kế tiếp, Bành Viễn Chinh sẽ có hành động thích hợp. Ngược lại, nếu Chu Tích Thuấn lại ra mặt can thiệp, dĩ nhiên hắn cũng có đối sách tương ứng.