- Mạnh Lâm, chẳng lẽ các người muốn tuyệt tình sao?
Trương Mỹ Kỳ dần dần có chút không kiên nhẫn. Bà đã hạ thấp mình đến thỉnh cầu Mạnh Lâm, nhưng Mạnh Lâm thái độ lạnh lùng. Điều này khiến cho bà cảm thấy không thích.
Mạnh Lâm không nói gì, nhưng Tống Dư Trân ở một bên thì rốt cuộc nghe không vào, lạnh lùng nói:
- Không được, kiên quyết không được.
Trương Mỹ Kỳ vốn nghĩ mẹ con Tống Dư Trân là thân thích gì đó của Bành gia, đến chăm sóc cho bà ấy, cũng không để trong lòng. Đột nhiên nghe được Tống Dư Trân thái độ cứng rắn, mạnh mẽ, ngạo nghễ nói chen vào thì lập tức quay đầu lại nhìn Tống Dư Trân, nhíu mày nói:
- Chị từ đâu đến? Khi nào thì đến lượt chị nói chuyện?
- Tôi là ai thì chị không cần biết. Nhưng tôi nói cho chị biết, gây ra tai nạn giao thông rồi bỏ trốn là hành vi vi phạm pháp luật, không có khả năng giải quyết riêng, và cũng không thể giải quyết riêng.
Đừng nhìn Trương Mỹ Kỳ là phu nhân của Phó chủ tịch thành phố, nhưng trong mắt Tống Dư Trân thì chẳng là cái gì.
Trương Mỹ Kỳ thẹn quá hóa giận, bỗng nhiên đứng dậy nói:
- Mạnh Lâm, tôi đã nói hết lời, nếu cô muốn tuyệt tình thì tôi đây cũng không còn cách nào khác. Cô hãy tự giải quyết đi.
Trương Mỹ Kỳ phẩy tay bỏ đi.
Mạnh Lâm hai mắt đỏ lên, những giọt lệ bắt đầu rơi xuống. Phùng Thiến Như khẩn trương nắm lấy tay Mạnh Lâm, an ủi:
- Thím à, thím đừng buồn. Anh Viễn Chinh nhất định sẽ không sao.
Tống Dư Trân cười nói:
- Mạnh Lâm, em cũng đừng lo, đứa nhỏ Viễn Chinh này rất khôn khéo. Nó sẽ an bài đường lui cho mình. Nó đã bảo Tiểu Triệu đến đây đưa tin cho chị, ý đồ muốn chị gọi điện về nhà. Yên tâm đi, nhà chúng ta chưa bao giờ ỷ thế hiếp người, nhưng ai muốn ức hiếp chúng ta thì không có khả năng ấy đâu.
Tống Dư Trân lời nói tràn đầy sự tự tin và kiêu ngạo. Với năng lượng và lực ảnh hưởng của Phùng gia, có thể cưỡi lên đầu Phùng gia thì đúng là tên đó không còn đường lui rồi.
- Chuyện này không thể để như vậy. Đúng là khinh người quá đáng.
Phùng Thiến Như nhẹ nhàng nói.
Mạnh Lâm thở dài. Bà cũng không phải là người không có kiến thức. Bà biết có Phùng gia ở đây thì con trai bà bất kể như thế nào cũng không có vấn đề gì. Tuy nhiên, hiện tại đối với bà mà nói, bà lo lắng Mạnh Cường sẽ bởi vì vậy mà chịu liên lụy.
Bởi vì bà là một người rất lương thiện.
Bành Viễn Chinh ở phòng trực ban của phân cục trị an, đãi ngộ cũng không tệ lắm. Có thuốc, có trà, lại còn có hai nữ cảnh sát tuổi trung niên thay phiên nhau làm công tác tư tưởng cho hắn.
Nhưng bất kể hai nữ cảnh sát đó nói lời có cánh như thế nào, Bành Viễn Chinh vẫn mỉm cười, duy trì trầm mặc.
Nữ cảnh sát nói đến khô cổ họng cũng không làm nên chuyện gì, chỉ phải bất đắc dĩ rời khỏi, trở về báo cáo với đại đội trưởng Triệu Chuẩn.
Nghe nói tiểu tử này mềm cứng gì cũng không chịu, Triệu Chuẩn có chút tâm phiền ý loạn. Cục trưởng Hàn Giang Bình vẫn còn ở văn phòng chờ câu trả lời, bên này vẫn chưa làm gì được, y như thế nào mà báo cáo với lãnh đạo?
Loại chuyện này, nếu hai bên đồng ý thỏa thuận thì tốt rồi. Tuy nhiên, vạn bất đắc dĩ, Triệu Chuẩn cũng không muốn áp dụng đến thủ đoạn. Nhưng nhìn tình hình hiện tại, nếu vẫn ngồi yên thì thật là không được.
Y giận tái mặt chỉ tay vào hai cấp dưới:
- Các người đi hết cho tôi. Một tên nít ranh mà cũng không thuyết phục được. Đúng là chê cười!
Hai cấp dưới lật đật lui ra.
Bành Viễn Chinh vểnh chân bắt chéo ngồi trên ghế sofa phòng trực ban hút thuốc, nét mặt thong dong mỉm cười.
Hắn hôm nay kỳ thật là muốn dụ người của Trương gia ra mặt. Đương nhiên, trong tiềm thức của hắn cũng hy vọng Mạnh gia cũng nhảy vào.
Hắn nhất định phải mang công đạo về cho mẹ. Nếu không, người lương thiện sẽ bị bắt nạt. Chuyện như vậy về sau sẽ vẫn tiếp diễn.
Hai gã cảnh sát nhân dân, dáng người hùng hổ một trước một sau bước vào, trừng mắt nhìn Bành Viễn Chinh, nổi giận nói:
- Tiểu tử cậu thật biết hưởng thụ nhỉ? Đây là đại đội trị an hay là quán trà? Tôi nói cho cậu biết, đây là cơ quan công an, cậu hiện tại đang là nghi phạm của chúng tôi, mau chóng đứng lên.
- Rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt. Không biết xấu hổ à, mau đứng lên.
Bành Viễn Chinh chậm rãi đưa tay dụi tàn thuốc, ngẩng đầu nhìn hai người cảnh sát nhân dân gương mặt đen sì, thản nhiên nói:
- Tôi còn tưởng rằng các người đã quên thân phận của mình. Các người là ai? Còn biết mình là cảnh sát chấp pháp sao? Tôi đã phạm tội gì? Các người tự tiện bắt người. Đây chính là điển hình của việc biết luật mà phạm luật.
Hai tên cảnh sát nhân dân tức giận. Bọn họ là đại đội trị an, cả ngày đều giao tiếp với nhiều hạng người của xã hội, du côn, lưu manh đều bắt vô số. Nhưng chưa bao giờ đụng phải người vào cục rồi còn nói năng đầy lý lẽ như Bành Viễn Chinh.
Người này không phải là một tên mọt sách. Hai cảnh sát nhân dân trao đổi ánh mắt với nhau. Người vừa rồi lên tiếng bước lên phía trước, nâng cánh tay chộp lấy tay Bành Viễn Chinh, muốn đem Bành Viễn Chinh đứng dậy.
Bành Viễn Chinh lạnh lùng cười, thân hình lay động, sau đó cánh tay vung lên, thuận thế dùng khuỷa tay đánh vào ngực của gã cảnh sát nhân dân khiến gã lảo đảo một cái.
Gã cảnh sát nhân dân gần như phát hỏa. Ở cục lý này, bọn họ dù sao cũng là một mẫu ruộng còn có ba phần đất. Bành Viễn Chinh lại dám phản kháng. Đây chính là trường hợp đầu tiên.
- Tiểu tử, mày muốn tìm cái chết?
Gã cảnh sát nhân dân gào lên.
- Tôi thật ra muốn hỏi anh, cái áo trên người anh còn muốn mặc nữa hay không?
Bành Viễn Chinh lạnh lùng nói, giương tay chỉ vào các cảnh sát nhân dân khác:
- Như thế nào, trước thì biết luật mà phạm luật, hiện tại lại muốn dùng bạo lực? Các người cần phải hiểu rõ…
Bành Viễn Chinh chậm rãi lui về phía sau, giọng nói lạnh như băng.
Đại đội trưởng đại đội bảo an Triệu Chuẩn ở ngoài cửa lắng nghe một hồi, rốt cuộc không kìm nổi, đột nhiên tung một cước đá văng cửa, hổn hển giương tay chỉ vào Bành Viễn Chinh:
- Dám đánh cảnh sát, lại còn loạn ngôn. Đánh nó cho tôi, đánh mạnh vào. Có chuyện gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.
- Dừng tay!
Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng, nghiêm nghị. Triệu Chuẩn quay đầu lại, không ngờ là Cục trưởng cục Công an thành phố Cổ Đạt Xuân vẻ mặt âm trầm bước đến. Phía sau ông ta là Cục trưởng phân cục Hàn Cương Bình, Phó cục trưởng Lý Minh Nhiên và những lãnh đạo có liên quan. Hàn Cương Bình sắc mặt ảm đạm, bờ vai có chút run rẩy, còn Lý Minh Nhiên thì gương mặt che giấu sự vui sướng khi người khác gặp họa.
Triệu Chuẩn ngây ra, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào cho tốt.
Cổ Đạt Xuân bước đến phòng trực ban, vẻ mặt tươi cười ôn hòa nói với Bành Viễn Chinh:
- Đồng chí Tiểu Bành của phòng Tin tức Ban tuyên giáo Thành ủy? Tôi là Cổ Đạt Xuân, Cục trưởng cục Công an thành phố. Tôi xin đại diện cho Đảng ủy cục Công an thành phố hướng đồng chí Tiểu Bành thành thật xin lỗi.
- Sự việc hôm nay tính chất rất nghiêm trọng, làm bại hoại hình tượng cơ quan công an chúng ta. Hàn Cương Bình anh là cục trưởng phân cục, là lãnh đạo trực tiếp. Đảng ủy Cục Công an thành phố sẽ họp nghiên cứu về vấn đề của anh. Tôi hiện tại xin đại diện cho Đảng ủy cục Công an tỏ thái độ, trước tạm thời cách chức những nhân viên có liên can, sau sẽ xử lý. Cục Công an thành phố sẽ thành lập một chuyên án, tiến hành nghiêm túc xét xử.
- Lý Minh Nhiên, lập tức thông báo cho đại đội cảnh sát giao thông, tiến hành lập án xử lý vụ tai nạn của mẹ đồng chí Tiểu Bành. Bất luận đề cập đến ai, bất kể người gây ra tai họa có thân phận gì đều nhất định phải theo lẽ công bằng mà chấp pháp, nhất định điều tra đến cùng. Ai dám làm việc trái pháp luật, làm bại hoại hình tượng công an, thì sẽ nghiêm trị không tha, lập tức cởi bỏ trang phục cảnh sát, khai trừ ra khỏi đội ngũ công an.
- Nếu khu tra ra không được thì hãy giao cho cục Công an thành phố xử lý. Tóm lại, tùy theo mức độ nghiêm trọng mà xử lý, cấp cho đồng chí Tiểu Bành và toàn thể nhân dân một công đạo.
- Vâng, tôi lập tức đi ngay.
Lý Minh Nhiên cúi đầu, rồi ra ngoài.
Còn đại đội trưởng Triệu Chuẩn thì cả người đầy mồ hôi lạnh, hai chân run lên. Y làm cảnh sát đã mười lăm năm, lên đến được chức đại đội trưởng cũng không dễ dàng gì. Đây rõ ràng là làm theo lãnh đạo, tự dưng bị cách chức, thật sự là oan uổng. Truyện Tiên Hiệp -
Hơn nữa, xem thái độ của Cổ Đạt Xuân, không chỉ đơn giản là miễn chức như vậy.
Hai gã cảnh sát nhân dân vừa nãy kinh sợ cúi đầu, rắm cũng không dám thả. Đầu óc bọn họ bây giờ trở nên trống rỗng.