Động tĩnh ở Cục Công an gần như đồng thời truyền tới Trương gia. Trương Thừa Nghiệp kinh hãi, trong vòng mười phút liên tục gọi điện cho Cổ Đạt Xuân nhưng không ai tiếp điện thoại. Trương Thừa Nghiệp có cảm giác không ổn, liền dẫn Trương Khải đến Mạnh gia.
Mạnh Cường vốn không muốn quản chuyện này, nhưng nghe nói Cục đã thành lập tổ chuyên án, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt Trương Khải vào Cục để quy án, đồng thời còn có thể liên lụy đến bản thân Trương Thừa Nghiệp, ông ta do dự mãi rồi đành phải quyết định, không thể không nhúng tay vào chuyện này.
Cùng là quan chức, lại là thân thích, tổn hại thì đều tổn hại, danh giá thì cùng danh giá. Nếu Trương Khải bị bắt, Trương Thừa Nghiệp liên lụy thì ông ta là Phó chủ tịch cũng không vinh dự gì.
Mạnh Cường đích thân gọi điện tới Cục Công an thành phố, biết tin Cổ Đạt Xuân vừa mới bị Thành ủy triệu tập đi tham gia dự thính hội nghị thường vụ khẩn cấp của Thành ủy, trong lòng càng thêm ngưng trọng. Bằng tính mẫn cảm chính trị và kinh nghiệm nhiều năm chìm nổi trong quan trường, Mạnh Cường linh cảm việc này đã thành lớn chuyện rồi.
Đúng là Cổ Đạt Xuân bị Ủy viên thường vụ, Trưởng ban thư ký Trần Ngôn Hề gọi đi họp. Trước cuộc họp, các ủy viên thường vụ Thành ủy không ai biết rõ, đề tài thảo luận của hội nghị là gì.
Cố Đạt Xuân gõ cửa văn phòng Tiết Tân Lai, sau khi được cho phép đẩy cửa vào, kính cẩn cười nói:
- Bí thư Tiết, tìm tôi ạ?
Cái gọi là quan cao hơn một cấp, đè chết người. Tuy Tiết Tân Lai sắp chuyển đi, nhưng một ngày ông ta còn chưa rời Tân An, ông ta vẫn là người cầm lái của cả thành phố.
Tiết Tân Lai cười hờ hững:
- Ừ, đồng chí Đạt Xuân, vào đi, giới thiệu với đồng chí, vị này là đồng chí Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, Phó chánh văn phòng Đông Phương Nham.
Lúc này Cổ Đạt Xuân mới phát hiện, trên ghế sô pha trong phòng làm việc của Tiết Tân Lai, có một người đàn ông trung niên phong thái nhã nhặn, dáng hơi gầy, đang ngồi. Ông ta mặc một chiếc áo khoác màu đen, đeo kính gọng vàng, tóc chải một cách cẩn thận và tỉ mỉ.
Cổ Đạt Xuân không dám chậm trễ, lập tức tiến lên một bước, cười chào hỏi Đông Phương Nham:
- Xin chào Trưởng ban Thư ký Đông Phương!
Đông Phương Nham hơi nghiêng người, khẽ mỉm cười, ừ một tiếng.
Tiết Tân Lai gật đầu, nói:
- Đồng chí Đạt Xuân, hôm nay gọi đồng chí đến đây là để tham gia dự thính hội nghị thường vụ Thành ủy. Trước khi bắt đầu cuộc họp, tôi thấy cần nói rõ trước vài điều. Đồng thời, Trưởng ban Thư ký Đông Phương cũng có lời muốn nói với đồng chí.
Ánh mắt uy nghiêm của Tiết Tân Lai chiếu tới, mà đôi mắt trầm ổn của Đông Phương Nham cũng lướt lên lướt xuống trên người Cổ Đạt Xuân, trong lòng Cổ Đạt Xuân sợ hãi, âm thầm suy nghĩ, đoán tám phần là chuyện này có liên quan tới vụ án của hai mẹ con Bành Viễn Chinh.
…
8 giờ tối, tại Mạnh gia. Hội nghị thường vụ Thành ủy vừa mới chấm dứt, từ nguồn tin riêng, Mạnh Cường đã xác định được tin tức: Thành ủy triệu tập hội nghị thường vụ khẩn cấp về vụ lái xe đụng công nhân rồi bỏ chạy và vụ giam cầm công dân bất hợp pháp, nghe Cục trưởng Cục công an thành phố cổ Đạt Xuân báo cáo.
Trong hội nghị, Bí thư Thành ủy Tiết Tân Lai yêu cầu Cục quy định thời hạn phá án cho tổ chuyên án, nghiêm túc biểu lộ thái độ, cho dù vụ án liên quan đến ai, đều phải nghiêm trị không tha, nghiêm khắc xử lý theo pháp luật. Tin này khiến lòng Mạnh Cường nguội lạnh một nửa, ông ta không sao tưởng tượng được, Thành ủy có thể vì một vụ án nhỏ mà triệu tập hội nghị thường vụ lâm thời, điều này sao có thể kia chứ?
Nhưng, càng khiến Mạnh Cường khiếp sợ là, nghe nói Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy Đông Phương Nham cũng tham gia hội nghị thường vụ lần này. Đông Phương Nham là trợ thủ đắc lực của lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy, ông ta đã đến, phải chăng có nghĩa lãnh đạo Tỉnh ủy đã quan tâm tới vụ này?
Mạnh Cường lập tức hiểu ngay, Thành ủy "chuyện bé xé ra to" như vậy, Bí thư Thành ủy đích thân nhúng tay vào một vụ án nhỏ như vậy, không phải là không có lý do.
Mà bởi vì suy đoán như vậy, sắc mặt Mạnh Cường dần trở nên tái nhợt. Không hiểu sao, trước mắt ông ta đột nhiên hiện ra gương mặt trẻ mà cương nghị, tuấn tú mà quật cường của Bành Viễn Chinh.
- Ông xã, rốt cuộc tình hình thế nào?
Trương Mỹ Kỳ đang lo lắng đi tới, đi lui trong phòng khách, buột miệng hỏi. Chuyện này có liên quan tới anh và cháu trai của bà, bà không thể không sốt truột.
- Trương Khải tiêu rồi, lần này anh bà cũng quá. Thành ủy đặc biệt triệu tập hội nghị thường vụ để nghiên cứu vụ án này. Cổ Đạt Xuân đã đại diện cho Cục Công an, báo cáo chuyên đề trước hội nghị thường vụ Thành ủy, tổ chuyên án khởi động, nhiều nhất là ngày mốt…
Mạnh Cường dừng một chút, thở dài nói:
- Tôi thấy không bằng bảo Trương Khải đi đầu thú đi, hẳn là có thể được khoan hồng.
- Ông xã, sao có thể đi đầu thú? Trương Khải còn trẻ, vừa mới tham gia công tác, nếu phải vào Cục, cả đời nó xong rồi! Không được, anh phải nghĩ biện pháp, nó là cháu em, cũng là cháu của anh mà! Anh không thể tuyệt tình như vậy!
Trương Mỹ Kỳ gấp đến mức khóc thành tiếng, một mực kéo lấy cánh tay Mạnh Cường.
Mạnh Cường nhíu mày, trầm giọng nói:
- Bà nghĩ rằng tôi không muốn lo sao? Nhưng chuyện này tôi lo không nổi! Hội nghị thường vụ Thành ủy đã ra quyết nghị, đã không có cách nào sửa đổi. Hơn nữa, không ngờ Tỉnh ủy còn phái đến một Phó trưởng ban thư ký, điều này rõ ràng là ý đồ của cấp trên...
Trương Mỹ Kỳ chợt biến sắc, trợn mắt há hốc mồm ngồi phịch xuống sô pha, khóe miệng run run.
- Thường ngày quản giáo không nghiêm, để cho thằng khốn đó gây họa khắp nơi, bây giờ gieo gió gặt bão. Con cái gây họa, bề trên cũng trở thành kẻ không biết chuyện!
Mạnh Cường lạnh lùng cười một tiếng, thoáng nhìn thấy bộ dạng vợ như thế, lòng lại mềm nhũn:
- Thôi, bà khẩn trương gọi điện cho anh trai đi, nói tôi khuyên anh ấy nên lập tức tìm gặp lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố và lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật thành phố, chủ động khai báo vấn đề, chủ động một chút, may ra sự tình còn có thể cứu vãn được. Nếu không, chẳng những vị trí Cục trưởng của anh ấy không giữ được, chỉ sợ còn phải chịu kỷ luật Đảng, xử phạt theo hành chính, thậm chí phải…
Mạnh Cường thở ra một cái, bỏ dở không nói tiếp những lời không hay.
- Tại sao có thể như vậy…Tại sao có thể như vậy?
Trương Mỹ Kỳ ngây người một lúc lâu, đột nhiên gào khóc thảm thiết.
Mạnh Cường tâm phiền ý loạn, đứng dậy châm một điếu thuốc, quát lớn:
- Hừ, khóc cái gì! Bà khóc thì giải quyết được vấn đề ư?
Mạnh Cường nói như vậy, Trương Mỹ Kỳ càng khóc dữ. Mạnh Cường tức giận, phất tay áo đi ra cửa để khỏi phải chướng tai gai mắt. Bạn đang đọc truyện được tại
…
Sáng sớm hôm sau, Trương Mỹ Kỳ sắc mặt tiều tụy dẫn theo Trương Khải ủ rũ đi vào bệnh viện, lên lầu ba, vội vã đi vào phòng bệnh của Mạnh Lâm.
Bành Viễn Chinh mới từ buồng vệ sinh đi ra, nhìn thấy hai người, biến sắc, liền xông tới một bước, quát hỏi:
- Các người tới làm cái gì? Nơi này không chào đón các người! Đi nhanh đi!
Trương Mỹ Kỳ gượng cười:
- Viễn Chinh à, mợ và Trương Khải đến thăm mẹ cháu. Trương Khải, cái thằng khốn kiếp này, còn không mau xin lỗi cô Mạnh của mày? Mày nói mày cũng không nhìn rõ, không phải mày đụng trúng người lạ, là đụng cô Mạnh của mày, người trong nhà, mày chạy cái gì? Mày thấy chưa, vốn là người trong nhà, chỉ vì một sự hiểu lầm nhỏ, bây giờ thành lớn chuyện!
Trương Khải đỏ mặt cúi đầu về phái Mạnh Lâm, nhỏ giọng nói:
- Cô Mạnh, là cháu sai, lúc ấy cháu không biết là cô…Cháu còn trẻ, không hiểu chuyện, xin cô đừng chấp nhặt, tha cho cháu lần này đi!
Mạnh Lâm dễ mềm lòng, điểm này vợ chồng Mạnh Cường thừa biết. Trương Mỹ Kỳ dẫn cháu trai đến xin lỗi, định làm Mạnh Lâm nguôi giận, chỉ cần mẹ con Mạnh Lâm buông tha, hai bên đạt được thỏa thuận, rồi Mạnh Cường ngầm vận động, Trương Khải sẽ không còn bị định tội gây tai nạn mà chạy, không đến mức bị xử theo pháp luật.
Nhưng lần này, Mạnh Lâm không mềm lòng, ra ngoài ý liệu của Trương Mỹ Kỳ. Vốn Mạnh Lâm đang nhắm chặt mắt, nghe những lời giả vờ giả vịt xin lỗi của Trương Khải, chậm rãi mở to mắt, cười lạnh:
- Lẽ ra, ta không chấp nhặt với một đứa nhỏ như cậu. Ta nói cho cậu biết, cậu không cần tới tận nơi xin lỗi, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thừa nhận sai lầm, chuyện này đã không trở thành ầm ĩ đến như vậy. Nhưng, cả nhà các người biết rõ người bị đụng là ta, lại từ đầu đến cuối, ngay cả một câu thăm hỏi cũng không có! Tệ nhất là, các người còn ỷ thế hiếp người, cho người của Cục Công an bắt nhốt Viễn Chinh…Khinh người quá đáng! Cậu là một đứa nhỏ không hiểu chuyện, người lớn trong nhà các người cũng đều không hiểu chuyện hết sao?
Mạnh Lâm càng nói càng tức giận, nhiều năm như vậy uất ức và căm phẫn tuôn trào theo lửa giận, kích động đến mức hai vai run rẩy.
Trương Mỹ Kỳ ngầm kéo kéo cánh tay Trương Khải, Trương Khải cắn chặt răng, bất ngờ vụt một cái quỳ xuống trước giường Mạnh Lâm, nhếch miệng khóc rống lên:
- Là lỗi của cháu, xin cô Mạnh tha cho cháu lần này đi…Từ nay về sau cháu không dám nữa!
Trương Mỹ Kỳ cũng ra vẻ bi thương lau mấy giọt nước mắt, nói:
- Mạnh Lâm, nhìn kìa, đứa nhỏ này cũng đã quỳ xuống trước mặt cô rồi, dầu gì cô cũng là trưởng bối…
- Tốt lắm! Các người diễn trò đủ chưa?
Bành Viễn Chinh đứng một bên, không thể tiếp tục nhìn trò hề này thêm nữa, không kìm nổi trách mắng:
- Đã gặp lắm kẻ vô sỉ, nhưng chưa từng thấy ai vô sỉ như các người! Cút!
Giọng Bành Viễn Chinh âm u lạnh lẽo mà cao vút, vang vọng ra ngoài phòng bệnh, hai nữ y tá vội vàng đẩy cửa vào, nhíu mày hỏi:
- Sao lại thế này?