Hai người khách thương nhân đến tỉnh Giang Nam thật ra là dượng Triệu Đình giới thiệu cho Bành Viễn Chinh. Triệu Đình ở tỉnh Giang Nam là Phó chủ tịch tỉnh, phân công quản lý kinh doanh. Biết Bành Viễn Chinh ở Giang Bắc hừng hực khí thế thu hút đầu tư, Triệu Đình liền đề cử hai doanh nghiệp này đến đây.
Giang Nam là một tỉnh có nền kinh tế lớn hàng đầu trong cả nước. Chỉ có điều, trong thời kỳ phát triển lúc trước, rất nhiều chính sách đã cạn kiệt. Hiện giờ không gian ưu đãi cho xí nghiệp cũng không còn nhiều nữa. Nhưng Giang Bắc thì lại khác. Đây là một tỉnh mới phát triển, con số định mức cao. Hơn nữa, lại đang trong giai đoạn đầu phát triển và cải cách mở ra. Các hạng mục chính sách ưu đãi cổ vũ và ủng hộ cho đầu tư đang trong tình trạng dày đặc. Đối với các xí nghiệp phía nam mà nói thì đây giống như một loại mấu chốt kinh doanh, có thể trợ giúp cho họ phát triển tình cảnh.
Bởi vậy, rất nhiều xí nghiệp lớn của tỉnh Giang Nam đều hướng ra ngoài phát triển kỳ ngộ. Còn tỉnh Giang Bắc thì không thể nghi ngờ là một khối đất hoang đang chờ khai khẩn.
Sau khi tiếp đãi hai vị thương nhân xong, Bành Viễn Chinh cùng với Mạc Xuất Hải từ lầu ba xuống lầu hai. Ngay tại khúc quanh cầu thang là phòng làm việc của Lý Tuyết Yến. Hắn nhìn thấy một đám người đang vây quanh, bên trong truyền ra tiếng cãi vã kịch liệt.
Bành Viễn Chinh nhướng mày, liếc mắt nhìn Mạc Xuất Hải:
- Lão Mạc, anh sang xem có chuyện gì?
Mạc Xuất Hải lúng túng nói:
- Bí thư Bành, để tôi qua xem.
Mạc Xuất Hải vội vàng đi qua, quát những nhân viên đến xem náo nhiệt, đi vào phòng của Lý Tuyết Yến. Mạc Xuất Hải là lãnh đạo quận ủy, lãnh đạo vào cửa, tiếng cãi vã bên trong lập tức im bặt.
Kỳ thật thì Mạc Xuất Hải đã đoán được là chuyện gì xảy ra.
Lý Tuyết Yến nắm trong tay phòng Hiệu năng xử lý. Bởi vì phòng này là một nơi đâm và bắt những cán bộ vi phạm quy định. Cho nên rất dễ dàng đắc tội với người khác. Hơn nữa, sự việc lại rất phức tạp, so với bộ môn bình thường khác thì phải loay hoay hơn nhiều.
Nhưng không chỉ như vậy, bắt lấy điển hình tiêu cực liền dính dáng đến vấn đề xử lý. Mặc dù quyết định xử lý là Quận ủy quyết định, có lãnh đạo phê chỉ thị, nhưng mâu thuẫn trở nên gay gắt vẫn đổ lên trên đầu Chủ nhiệm phòng Hiệu năng xử lý. Có những người bất mãn vì mình bị xử lý nặng, hoặc là so đo tại sao người đó cũng vi phạm giống mình nhưng lại được xử lý nhẹ hơn? Luôn luôn có người đến phòng Lý Tuyết Yến làm ầm ĩ.
Cũng thật sự là làm khó cho cô gái này. Mạc Xuất Hải thở dài, an ủi Lý Tuyết Yến hai câu, nhưng trong lòng lại có chút hồ nghi. Lẽ ra Lý Tuyết Yến là cấp dưới cũ của Bành Viễn Chinh, nhưng thế nào hắn lại đem cô thả xuống một vị trí ra vẻ là quyền lực rất lớn, nhưng kỳ thật là bởi vì đắc tội với rất nhiều người, Lý Tuyết Yến tiền đồ có thể sẽ bị xấu đi.
Kỳ thật, Bành Viễn Chinh căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Hắn đơn thuần là vì công tác và muốn cho những chính lệnh chủ đạo của hắn có thể quán triệt, chứng thực đi xuống. Ai hắn cũng không yên tâm, chỉ có Lý Tuyết Yến mà thôi.
Mạc Xuất Hải trở về báo cáo lại cho Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh bởi vậy là đột nhiên ý thức được, chính mình bảo Lý Tuyết Yến quản lý phòng hiệu năng xử lý, đối với Lý Tuyết Yến mà nói thì có thể là áp lực quá lớn, là một loại không thể chịu đựng được. Tại https://truyenfull.vn
Nghĩ đến đây, Bành Viễn Chinh liền triển khai ý niệm đổi người trong đầu. Nhưng cụ thể đổi ai, trong lúc nhất thời còn chưa nghĩ ra được.
- Lão Mạc, anh gọi Lý Tuyết Yến đến đây giùm tôi. Tôi muốn nói chuyện với cô ấy.
- Vâng!
Mạc Xuất Hải ra ngoài gọi cho Lý Tuyết Yến.
Không bao lâu sau, Lý Tuyết Yến bước vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh. Thấy Mạc Xuất Hải ở đây, cô biết rằng lãnh đạo tìm mình là vì chuyện vừa rồi. Thần sắc của cô rất bình tĩnh. Nếu như nói ngay từ đầu, tiếp xúc với công việc này, việc xử lý các loại mâu thuẫn và khi tranh cãi, cô còn dễ dàng kích động, cảm giác bị ủy khuất, nhưng thời gian dài thì không còn cảm giác gì nữa.
- Bí thư Bành, Chánh văn phòng Mạc.
- Đồng chí Tuyết Yến, ngồi đi. Bí thư Bành tìm cô, là muốn hỏi một chút tình huống vừa rồi.
Mạc Xuất Hải hướng Lý Tuyết Yến ra hiệu, ý bảo cô nên tố khổ.
Lý Tuyết Yến cười:
- Bí thư Bành, chỉ là có chút ganh đua so sánh. Nói là lái xe Lý Tường Quốc của Phó chủ tịch quận Đổng bên UBDN quận tạm thời cách chức chưa được vài ngày thì đã khôi phục lại công tác. Hiện tại trở lại làm lái xe cho lãnh đạo.
- Lý Tường Quốc tạm thời cách chức vài ngày đã được khôi phục công tác?
Bành Viễn Chinh ngẩn ra.
- Vâng, đúng như vậy. Trên căn bản bởi vì đề cập đến lãnh đạo khu nên chúng tôi không dám….
Lý Tuyết Yến cười khổ nói. Bình thường có những bộ phận, cô còn có khả năng giám sát một chút, nhưng chuyện của Phó chủ tịch quận, phòng Hiệu năng xử lý làm sao dám nhiều lời.
Rầm!
Bành Viễn Chinh đứng bật dậy, trầm mặc đi lại trong phòng làm việc. Mạc Xuất Hải và Lý Tuyết Yến không dám hé răng, chỉ yên lặng cùng đợi.
Bành Viễn Chinh trong lòng dâng lên một tia lửa giận. Đối với sự nhẫn nại với Đổng Dũng cũng đã dâng lên đến cực hạn nhất định. Hắn cảm thấy Đổng Dũng này thật sự là không thể nhân nhượng được nữa rồi. Là lãnh đạo khu, một chút đúng mực chính trị cũng không có. Nếu y không biết xấu hổ thì ….Bành Viễn Chinh đội nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Tuyết Yến, ôn hòa cười nói:
- Đồng chí, gần đây các đồng chí ở phòng Hiệu năng xử lý công tác rất vất vả, và cũng mang lại hiệu quả rất lớn. Suy xét đến tính lâu dài và hiệu quả của công tác, cũng suy xét đến việc cô là nữ đồng chí, tôi cùng lão Mạc thương lượng một chút, cô tạm thời chuyển đến phòng xử lý quận ủy làm công tác hàng ngày. Còn về phần phòng Hiệu năng xử lý thì Quận ủy sẽ an bài đồng chí khác.
- Đúng vậy, Bí thư Bành, tôi đã nói rồi, đồng chí Tuyết Yến là nữ đồng chí. Có nhiều việc xử lý không tiện lắm. Đồng chí Tuyết Yến, cô phân công quản lý phòng nghiên cứu và phòng thư ký, hỗ trợ cho tôi xử lý công tác hàng ngày của quận ủy, phục vụ cho các lãnh đạo quận ủy đến nơi đến chốn.
Mạc Xuất Hải cười, phụ họa theo.
Lý Tuyết Yến thở phào một cái, trong đôi mắt giống như trút được một gánh nặng. Cô đương nhiên không muốn tiếp tục nữa, nhưng cô không muốn làm cho Bành Viễn Chinh thất vọng. Nếu Bành Viễn Chinh hy vọng cô có thể tiếp tục thì cô sẽ làm việc nghĩa không chùn bước.
- Cám ơn lãnh đạo đã quan tâm.
Lý Tuyết Yến trong lòng có nhiều điều muốn nói, nhưng khi ra tới ngoài miệng lại chỉ thành có một câu.
- Cô cứ về trước, tôi có chút chuyện cần thương lượng với lão Mạc.
Bành Viễn Chinh phất tay. Sau khi Lý Tuyết Yến rời khỏi, hắn mới hạ giọng nói:
- Lão Mạc, tôi vốn có một ý tưởng, muốn đem phòng Hiệu năng xử lý nhập vào Ủy ban Kỷ luật, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu xác nhập bộ môn này với Ủy ban Kỷ luật thì công việc ở phòng này cơ bản chỉ giống như hình thức. Hơn nữa, Quận ủy lực khống chế không đủ.
- Vâng, Bí thư Bành, việc này thật sự là cần phải suy nghĩ lại.
- Tôi đã nghĩ rồi, cần phải thay đổi tên lại là phòng Hiệu năng cải chính. Giao cho nó quyền hạn và chức trách hơn nữa. Anh xem điều Trưởng phòng phòng Công an Trọng Tu Vĩ qua đây, khiến anh ấy đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật kiêm nhiệm chức Chủ nhiệm văn phòng Hiệu năng cải chính? Có được không?
Bành Viễn Chinh cười, nói ra quyết định của mình.
Mạc Xuất Hải có chút không ngờ. Y thật không ngờ, Bành Viễn Chinh muốn dùng đến Trưởng phòng Công an Trọng Tu Vĩ. Đây là một cao thủ phá án, tác phong quả quyết, cương liệt, nhưng tiến vào cơ quan công tác thì có thể được sao?
Nhưng Mạc Xuất Hải thầm nghĩ, phòng Thực hiện cải chính này cùng một loại với một ngành chấp pháp, nếu để cho Trọng Tu Vĩ lấy thân phận là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, xếp vào biên chế Ủy ban Kỷ luật mà trực tiế[ quản lý cho quận ủy thì năng lượng này không thể nghi ngờ là sẽ được nâng cao trên diện rộng.
-Vâng, Bí thư Bành, Trọng Tu Vĩ thiết diện vô tư, rất thích hợp để quản lý phòng Hiệu suất cải chính, Cho anh ta kiêm luôn chức Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật cũng là một chính trị đãi ngộ xem ra không tệ rồi.
Bành Viễn Chinh cao giọng cười:
- Vậy để cho Trọng Tu Vĩ đảm nhiệm. Đương nhiên, chúng ta còn phải trưng cầu ý kiến của anh ấy. Như vậy, lão Mạc, tôi sẽ nói với anh ta trước. Sau đó anh hãy kết nối với Chủ nhiệm Cố của Ủy ban Kỷ luật. Cuối cùng tôi sẽ thông báo trong Hội nghị thường vụ quận ủy.
- Vâng, Bí thư Bành, để tôi đi thông báo cho Trọng Tu Vĩ.
Mạc Xuất Hải đứng dậy rời đi.
Một tháng sau, trải qua Hội nghị thường vụ quận ủy nghiên cứu quyết định, Phó trưởng phòng công an quận Trọng Tu Vĩ được điều nhiệm đến làm Chủ nhiệm phòng Hiệu năng cải chính. Cùng lúc đó, trong cuộc họp Hội nghị thường vụ ủy viên mở rộng của Ủy ban Kỷ luật khu đã điều nhiệm Trọng Tu Vĩ làm Ủy viên, Ủy viên thường vụ Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật khu (cấp Trưởng phòng), tiếp tục tạo nên một cơn gió lốc trong sạch hóa bộ máy chính trị trong thời kỳ Bành Viễn Chinh chủ quản khu Kiến An.
Trọng Tu Vĩ thiết diện vô tư, căn bản không nói tới tình cảm. Y sau khi nhận chức, không cần điều tra cẩn thận sau khi nhận tố cáo, mà là gần như mỗi ngày đều có người "dính đạn". Mặc dù có chút lãnh đạo quận ủy lo lắng như vậy có thể oan uổng cho người khác, nhưng Bành Viễn Chinh vẫn ngầm đồng ý và ủng hộ "ba đống lửa" của Trọng Tu Vĩ.
Bành Viễn Chinh rất tin, bệnh gì thì dùng đúng thuốc đó. Một tác phong đã trở thành cố tật trong một thời gian dài, nếu không dùng thuốc mạnh thì làm sao mà trừ được tận gốc. Đương nhiên, trong thời gian nhất định, gió lốc qua đi thì hiệu năng cải chính đã trở thành một công việc mang tính chất hiệu quả và lâu dài. Cho nên, rất nhiều bộ môn đều cho rằng phòng Hiệu năng cải chính chỉ là một bộ môn lâm thời, nhưng Bành Viễn Chinh đã hướng thành phố tranh thủ biên chế danh ngạch, đem phòng Hiệu năng cải chính chính thức cố định xuống, đặt ở Ủy ban Kỷ luật, nhưng chịu sự quản lý trực tiếp của quận ủy.
Thời gian cực nhanh, trên chuyển xe kinh tế tốc hành, các hạng mục công tác đã theo quỹ tích của nó mà vận hành. Bành Viễn Chinh ngược lại không bận rộn như hai năm vừa rồi. Toàn bộ năm 1996, hắn đem hết tinh lực của mình dồn cho việc nâng cáo tính tác phong nghiêm túc và đề cao hiệu suất làm việc ở cơ quan. Hắn thậm chí trong lúc tiếp nhận công khai phỏng vấn của truyền thông cũng đề xuất ra khái niệm "Nâng cao hình tượng thanh liêm trong việc phục vụ ở các cơ quan chính đảng". Khái niệm mới này cũng đã gây ra một phen thảo luận nhiệt liệt ở tỉnh và thành phố.
Nếu như nói trong năm 1996 có một việc đáng giá nhắc tới chính là Phó chủ tịch Đổng Dũng bị dời đi. Đầu tháng 10, Thành ủy quyết định, điều nhiệm Đổng Dũng làm Phó bí thư tổ đảng, Phó trưởng phòng phòng Quy hoạch quận. Còn Chủ nhiệm phòng Xử lý tài chính Mã Khả Cương được bổ nhiệm là Phó chủ tịch UBND quận.
Mã Khả Cương là thạc sĩ kinh tế. Y đến khu Kiến An công tác, là Bành Viễn Chinh tranh thủ từ Bí thư Thành ủy Chu Tích Thuấn.
Đổng Dũng dời đi, Mã Khả Cương nhậm chức. Đối với Cố Khải Minh mà nói, đây là một cái gõ khá nặng. Y vừa mới hình thành liên minh Cố phái, nhưng bởi vì "tay súng" Đổng Dũng xám xịt rời đi, mà đã tan thành mây khói.
Cố Khải Minh biết đại thế đã mất. Y không bao giờ có cơ hội và đường nhỏ chống lại Bành Viễn Chinh. Kế tiếp y cần làm là an tâm làm việc, kiên nhẫn chờ đợi Bành Viễn Chinh lên chức rời khỏi. Lúc ấy y mới có cơ hội tiếp nhận chức vụ.