Chương 1. Cuộc đụng độ sặc mùi bạo lực.
Hạ Uyên guồng chân chạy, chiếc ba lô trên vai xốc xếch như muốn rời khỏi người, đôi giày cao gót dưới chân vừa vặn gãy gót, cô dừng lại tháo giày ném về phía sau rồi cắm đầu chạy tiếp. Tiếng bước chân huỳnh huỵch cùng tiếng la hét của một cuộc rượt đuổi vang lên ồn ào cả một góc đường sang trọng, Uyên lo lắng quay đầu nhìn hai tốp người chạy phía sau mình, lần đầu tiên trong đời cô thấy hối hận về những quyết định của mình. Uyên hối hận vì đã làm trong quán bar, hối hận vì quen biết một đám bạn đầu trộm đuôi cướp và hối hận vì tham gia cuộc “đàm phán” để chuộc lại cái lap bị trộm của mình vào tối qua.
Chiếc váy ôm trên người khiến quán quân tám trăm mét như Uyên không thể thả hết những bước chân dài, cô chán nản rẽ trái ngay con hẻm trước mặt với hi vọng cắt đuôi nhưng tốp người phía sau vẫn đuổi theo sát nút, bỗng dưng Uyên cảm thấy cuộc đời của mình thật đen tối.
“Ánh sáng” của Uyên xuất hiện khi cô trông thấy một chiếc mô tô Honda CBR150R còn sáng đèn trước mặt, cô lao đến thì chủ nhân của nó vừa vặn đi ra, chưa kịp nhìn rõ mặt Uyên đã giáng cho anh ta một cú đấm móc ngay cằm, cô vừa leo lên xe vừa nói như hét:
- Cho tôi mượn xe một lát thôi.
Khoa không ngờ giữa trung tâm quận 7, trong một khu vực an ninh vững chắc như nhà mình lại xảy ra trộm cướp, đây là lần đầu tiên, anh còn không ngờ tới người dẫn đầu lại là một cô gái. Bất chấp mọi đau đớn, Khoa đưa tay níu chiếc ba lô nhỏ đang đeo sau lưng của Uyên rồi lao thẳng lên xe khi cô vừa rồ ga cho xe quay đầu.
Uyên rồ ga quay đầu xe một cách mạnh mẽ rồi phóng thẳng về phía tốp người đang đuổi theo cô, Khoa ngồi sau lưng thót tim khi chiếc xe gần như nằm hẳn xuống mặt đường, tốc độ xe vượt con số 90 km/h trong thời gian nhanh nhất. Anh đưa cả hai tay níu chặt chiếc ba lô gấu Pooh của cô gái trước mặt mình vô tình tháo tung búi tóc sau ót của cô. Một suối tóc đen buông xuống phủ đầy hai bàn tay, hương thảo dược xộc thẳng vào mũi làm anh quên cả đau đớn, anh nhếch môi cười rồi vòng hai tay ra trước ôm lấy Uyên.
Uyên thắng xe, gạt chân chống, cô xuống xe rồi lôi Khoa theo cùng một cách phũ phàng, cô tống anh vào góc tường rồi thụi cho anh một cú ngay bụng:
- Mẹ kiếp, bà đây mượn xe chứ không bán sắc, ở yên đây nếu chưa muốn chết.
Uyên nói xong thì đi thẳng đến chiếc xe, không nhìn Khoa thêm một lần, cô rồ ga quay đầu về hướng cũ, thêm vài lần quay đầu xe để giải thoát cho đám bạn, Uyên vinh quang lạc đường. Cô ngao ngán chạy vòng suốt con phố để tìm tên đàn ông bị mình bỏ rơi nhưng vô ích, bằng trí nhớ còn sót lại, cô chạy thêm chục phút tìm nhà hắn ta nhưng hoàn toàn thất vọng, Uyên bỗng hận cái “bệnh” quên đường của mình bởi vì nó khiến cô trở thành một tên cướp trắng trợn.
Thất vọng về chính mình, Uyên dừng xe rồi dùng con smartphone tìm đồn công an gần nhất, cô thở dài chạy xe đi “tự thú” với hi vọng tìm được chủ nhân của chiếc mô tô xịn này.
Sau khi bị cướp xe rồi bị bỏ rơi giữa đường, Khoa thích thú theo dõi chiếc mô tô của mình qua thiết bị định vị gắn trên xe bằng điện thoại, thích thú nhìn cô chạy vòng quanh những con hẻm trong khu, ngang qua nhà anh mà không hề dừng lại. Và Khoa hoàn toàn sững sờ khi “tên cướp” cá tính chạy thẳng đến đồn công an cách nhà anh hai con hẻm.
Khoa nhận điện thoại của công an, anh mỉm cười đến đồn mang xe mình về và càng vui vẻ hơn khi trở về cùng anh là cái tên cùng số điện thoại của “tên cướp” cá tính.
Chương 2. Gặp lại “như mơ”.
Tiếng cãi vả ồn ào đầu ngõ đánh thức Uyên, cô bực bội đưa tay vơ lấy cái gối bên cạnh che lên đầu ngủ tiếp để bù lại mệt mỏi tối qua, thế nhưng rất nhanh Uyên đã bật dậy vì nhớ ra hôm nay là ngày đầu tiên đi học của môn Luật quốc tế - môn học đen tối nhất của học kì này.
Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Cô cuống cuồng xuống giường, vệ sinh cá nhân một cách nhanh nhất rồi phóng xe đến trường.
Dù đã hỏi cặn kẽ chị Quỳnh cùng phòng về vị trí lớp học nhưng Hạ Uyên vẫn rất “vinh hạnh” lạc đường. Cô guồng chân chạy, ba bậc cầu thang được cô biến thành một với hi vọng đúng giờ vào lớp. Đến khúc quanh để lên đoạn cầu thang mới, cô không cẩn thận tông phải một người đi cùng chiều khiến anh ta ngã nhào ra đất và đống giấy tờ trên tay bay tán loạn. Không thèm để ý đến lịch sự, Uyên để lại một lời “xin lỗi” gió bay rồi co giò chạy mất.
Vào đến lớp, Uyên thở hổn hển ngồi xuống chỗ trống duy nhất ở bàn đầu, ổn định chỗ xong cô gục đầu xuống bàn để ngủ mặc kệ ánh nhìn của cậu bạn xinh trai bên cạnh. Được một lát thì tiếng ồn ào cũng đánh thức Uyên dậy, cô đảo mắt rồi ngẩng đầu nhìn về bục giảng và đứng hình vì con người đang cầm mic đứng ở trước mặt.
Phong độ, đẹp trai, trí thức là những từ bật ra trong óc cô. Có vẻ như ánh mắt của Uyên quá nồng nhiệt, gã trai đẹp trên bục giảng dừng hẳn tiếng nói rồi nhìn về phía cô mỉm cười, nụ cười của hắn hòa ái, dễ gần nhưng ánh mắt thì lạnh lùng đầy vẻ giễu cợt. Uyên rùng mình một cái rồi tỉnh hắn, cô chớp mắt rồi nhếch miệng cười lại với hắn một cái thật thản nhiên và cô còn vui vẻ hơn khi phát hiện ra hắn bỗng giật mình khi cô cười.
Vốn là một đứa con gái không kiên nhẫn và thêm phần mệt mỏi, Uyên chăm chú nghe giảng được vài phút rồi cũng ngáp ngắn ngáp dài ngủ gật, thứ duy nhất lọt tai cô là tên của gã trai đẹp trên bục giảng – Khoa. Xong phần điểm danh cuối giờ, Uyên mừng rỡ đeo cặp lên vai chuẩn bị ra về thì Khoa cầm mic bước xuống chỗ cô đang ngồi:
- Xin bạn giới thiệu một chút về mình với lớp.
Uyên mở to đôi mắt nhìn khóe miệng đắc ý của Khoa, cô phớt lờ cái mic đang đưa ra rồi hỏi:
- Thưa thầy, em có cần lên bục giới thiệu không ạ?
- Được thế thì tốt quá.
Uyên híp mắt cười, cô đứng tại chỗ rồi quay đầu lại nhìn toàn bộ lớp học khoảng tám mươi con người trước mặt, cô nói mà không cần mic bằng chất giọng rõ ràng, trong veo:
- Chào mọi người, mình tên là Đỗ Hạ Uyên, chúng ta đều là người mới, hi vọng sẽ được mọi người giúp đỡ.
Nói xong, Uyên còn cúi đầu “nồng nhiệt” chào tứ phía rồi mới ngồi xuống.
Bàn tay cầm mic của Khoa cứng lại, anh nhếch môi cười, đã lâu rồi mới gặp một cô sinh viên thú vị như vậy, xem thường thầy giáo ra mặt, lại là thầy giáo của môn học khó nhất trong năm.
- Từ nay Hạ Uyên sẽ là lớp trưởng lớp chúng ta, thầy hi vọng dưới sự "dìu dắt" của bạn lớp chúng ta sẽ vượt qua môn học gian khó này một cách ít người rớt nhất.
Một lần nữa Uyên giương đôi mắt của mình nhìn Khoa, ánh nhìn ngạc nhiên và đầy ngây thơ, cô cắn răng đứng lên một lần nữa:
- Mình sẽ cố gắng hết sức, hi vọng được mọi người giúp đỡ.
Giọng của Uyên thản nhiên và vui vẻ, thế nhưng chỉ Khoa mới biết lúc cô nhìn anh có bao nhiêu phẫn nộ cùng ghét bỏ và xem thường. Anh nhếch môi cười thích thú, thích thú vì gặp lại “tên cướp” thật sớm, thích thú vì sắp tính toán được với cô chuyện trộm xe cùng hai cú đấm.
Xong mọi thủ tục, Uyên ra về với tâm trạng không hề vui vẻ, cô thơ thẩn nhích từng bước theo dòng người đông đúc xuống cầu thang và mỉm cười vui vẻ khi nhìn thấy Khoa đang ôm cặp đi trước mặt. Bất chấp dòng người đông đúc, Uyên lợi dụng thân hình gầy gò cùng đôi chân dài chen lên phía trước, cô âm thầm đến gần anh rồi làm như bị xô đẩy, cô phũ phàng hất đổ cái cặp Khoa đang ôm trên người. Xong chuyện Uyên lách người rồi bình thản đi thẳng xuống, lúc ngang qua cô còn quay đầu nhìn anh bằng ánh nhìn ngây thơ nhất có thể.
Nhìn mớ giấy tờ bay tán loạn từ chiếc cặp vốn bị đứt khóa khi đầu giờ vì bị Uyên va phải Khoa chưa bao giờ phẫn nộ như lúc này. Anh bực tức quay đầu nhằm bắt quả tang thủ phạm thế nhưng vừa bắt gặp ánh nhìn ngây thơ của cô lớp trưởng láu cá, nỗi bực tức trong anh tắt ngấm thay vào đó bằng sự thú vị. Anh cúi đầu nhặt chiếc cặp che đi nụ cười xảo quyệt, cảm ơn sinh viên đã nhặt giấy tờ giúp rồi đi thẳng.
Chương 3. Gặp lại - ăn đòn.
Uyên nhìn bóng lưng cao ngạo thẳng tắp của Khoa đầy ghét bỏ, cô lững thững kéo những bước chân mệt mỏi xuống bốn tầng cầu thang rồi dừng lại, bàn tay Uyên mân mê chìa khóa và thẻ giữ xe, chân mày nhíu chặt, đôi mắt quan sát khắp nơi.
- Lớp trưởng, bạn đứng đây làm gì?
Giọng nam trầm dễ chịu vang lên ngay bên cạnh làm Uyên giật mình, cô nhìn cậu bạn bên cạnh bằng ánh mắt nghi ngờ:
- Bạn là ai? Có quen sao?
- Mình ngồi cạnh Uyên trong lớp Luật vừa rồi đó.
Uyên gật đầu rồi tiếp tục quan sát xung quanh.
- Lớp trưởng, bạn không về sao?
Uyên ghét “danh hiệu” lớp trưởng, làm lớp trưởng của một lớp đại học đồng nghĩa với việc phải đi học đầy đủ, đúng giờ, phải gặp thầy giáo thường xuyên và quan trọng hơn lớp trưởng chỉ là danh xưng của một Culi có tai mà thôi.
- Về hay không thì liên quan gì đến cậu? Mà thôi, cậu biết nhà xe này ở chỗ nào không? – Uyên vừa hỏi vừa đưa thẻ xe ra.
Tùng sửng sốt, cậu gặp Uyên khá nhiều trong những lớp học, luôn cho rằng cô bạn có đôi mắt mí lót và hay cười với bạn bè là một cô gái hiền lành, càng ngạc nhiên hơn khi một sinh viên năm 3 lại không rõ những địa chỉ xung quanh trường.
- Giờ cậu ra khỏi cổng trường, rẽ trái mười mét, đối diện tiệm photo là nhà giữ xe.
Uyên cười rõ tươi, cảm ơn Tùng rồi đi thẳng. Tùng lại sửng sốt, hóa ra Uyên vẫn hiền lành như cậu nghĩ và hơn thế nữa cô bạn có một nụ cười rất ngây thơ.
Vừa tránh khỏi cái nhìn của Tùng là Uyên thu lại nụ cười, cô sải những bước chân dài ra thẳng nhà xe, lấy xe xong thì chạy thẳng đến chỗ làm – một quán Bar ồn ào và công việc của Uyên là làm một nữ DJ kiêu ngạo.
Hơn mười giờ tối, Khoa lang thang trong con hẻm dẫn vào nhà mình sau khi kết thúc bữa tiệc chia tay độc thân của thằng bạn nối khố, đang suy ngẫm về cuộc đời độc thân hai mươi bảy năm qua thì một cái bóng xinh xinh với tóc búi củ tỏi ngang qua, là một cô gái mang ba lô gấu Pooh, bước chân nhanh nhẹn cầm một cái dù bạc trên tay. Nhận ra đó là ai gần như ngay lập tức, Khoa mỉm cười theo sau, Uyên đi chậm Khoa cũng đi chậm, Uyên đi nhanh Khoa cũng đi nhanh, Uyên cuống lên bỏ chạy Khoa cũng chạy theo.
Trong con hẻm đầy ánh sáng của bóng đèn tiết kiệm điện bỗng vang lên những tiếng bước chân quái gở, hai bóng người dài ngoằn đổ hắt lên tường khiến Uyên rùng mình ớn lạnh, cô cảm thấy may mắn vì tối nay mình mặc quần Jeans và mang giày thể thao. Thế nhưng Khoa đùa dai, biết Uyên sợ hãi anh còn chạy nhanh hơn để đuổi kịp Uyên, bàn tay vươn ra níu lấy ba lô của cô, giọng nói ép cho trầm:
- Con gái nửa đêm còn đi ngoài đường, đã thế còn mang dao, muốn chết sao?
Uyên đưa mắt nhìn chiếc dù bạc trên tay mình, dưới ánh sáng đèn mờ ảo trông nó chẳng khác một con dao sắc bén là bao. Dù là đai đen ba đẳng Karatedo, võ nghệ đầy mình, dù biết khu phố rất an ninh nhưng là con gái, lại một mình, sự sợ hãi bao trùm lấy Uyên. Cô liều mình phản xạ, vung tay trái đang cầm dù, lực tay đủ mạnh đập thẳng vào giữa mặt khiến Khoa choáng váng buông tay gần như lập tức.
Khoa ôm mũi đứng dựa vào tường, ầm ừ vài tiếng đủ để Uyên quay đầu, khuôn mặt cô trắng nõn đầy vẻ sợ sệt còn đôi mắt thì sáng rực giữa đêm. Một cái quay đầu chưa kịp rõ ràng, Uyên đã vội vàng chạy mất để lại Khoa che mặt đứng như trời trồng giữa con hẻm vắng tanh.
Anh xoa sống mũi, lắng tai nghe tiếng bước chân dần đi xa của Uyên, gió cuối ngày lướt qua khuôn mặt lạnh buốt làm Khoa nhíu mày, sự khó chịu dần lan tỏa vào tim, anh cảm thấy bắt đầu từ lúc biết đến Uyên, anh luôn gặp xui xẻo, nói đúng hơn, mỗi lần nhìn thấy cô là mỗi lần anh “đầu rơi máu chảy”. Sự đau đớn buốt lên tận óc, Khoa nắm chặt bàn tay mình, món nợ này anh nhất định sẽ đòi từ Uyên.