Chương 24. Ra mắt (2).
Chở chị Tâm trở về từ chợ với giỏ rau to ụ treo trước xe, Khoa tò mò:
- Chị Hai, nhà mình có khách đúng không?
- Ờ thì có khách. Em tính khi nào dẫn bạn gái về ra mắt?
Khoa nhún vai, có chút ngậm ngùi:
- Chắc chưa đâu chị hai.
Mắt chị sáng lên, nụ cười xuất hiện trên khóe miệng đầy hứng thú:
- Sao thế? Nàng vẫn chưa đổ hay em không có sức hút?
- Em không biết. Có khi nào là do khoảng cách tuổi tác không chị? Có vẻ như em ấy chưa chịu mở lòng mình, vẫn còn e dè với em.
- Vậy con bé có tình cảm với em không?
Chiếc xe máy bon qua góc nhỏ, lướt qua cây mai nở rộ vàng rực cả một góc đường, Khoa thở ra, giọng nhẹ bẫng:
- Em cảm thấy có, nhưng em không chắc chắn.
- Vậy giờ em tính sao?
- Kiên nhẫn.
Chị Tâm chớp mắt, môi nở nụ cười hạnh phúc. Câu trả lời của cậu em trai hoàn toàn thuyết phục được chị, Khoa đã trưởng thành.
Một người đàn ông trưởng thành không phải là vội vàng chinh phục để có được cô gái mình yêu, mà là kiên nhẫn để cô ấy từ từ chấp nhận tình yêu của chính mình rồi đáp trả.
Xe vừa đến cổng nhà, chị Tâm vừa xuống khỏi xe thì điện thoại của Khoa rung lên. Anh mở máy nghe rồi quay xe đi thật nhanh, bất chấp tiếng gọi đầy sốt ruột của chị Tâm ở sau lưng.
………………
Sau bữa cơm, Uyên xin phép chị Tâm rồi chào hỏi hai người lớn để ra về. Bé My ôm cổ Uyên quấn quít:
- Hôm sau dì có đến nữa không?
Uyên ngước mắt nhìn chị Tâm, nụ cười trên mặt chị hiền hòa, cô hôn vào má My:
- My yên tâm, hôm sau dì sẽ đến nữa, nếu không dì sẽ nhớ con chết mất.
- Dì nói thật không? Dì ngoéo tay hứa với con đi.
Uyên híp mắt cười rồi đưa ngón tay út ngoéo vào ngón tay đưa ra của cô bé, hai ngón tay cái một lớn một bé chạm vào nhau để khẳng định sự bền vững của một lời hứa. Cô ôm lấy My, hôn con bé một lần nữa rồi lấy xe ra về.
Trời bắt đầu rực nóng.
Chị tâm đóng cửa rồi dắt tay My vào phòng ngủ, sau khi cho con ngủ cô trở ra phòng khách. Ba mẹ cô đang chăm chú xem chương trình hài Tết trên ti vi, thấy Tâm ra thì bấm tắt gần như lập tức.
Bà Nguyệt thẳng lưng, nhìn Tâm có chút thăm dò:
- Con bé hôm nay là bạn con sao?
Tâm ngồi xuống đối diện ba mẹ mình, cô cười rõ tươi, đầu khẽ lắc:
- Không phải bạn con, là bạn gái thằng Khoa nhà mình.
Lần này, ngay cả ông Duy vốn thơ ơ cũng phải thẳng người nhìn vào mắt cô con gái nhà mình. Tâm cười cười, cô nhún vai:
- Là vậy đó, cô bé đó là bạn gái của thằng Khoa nhà mình. Ba mẹ thấy sao?
Bà Nguyệt đưa mắt nhìn ông Duy, ánh nhìn xa xăm trôi về khuôn mặt của cô gái tên Uyên. Đó là cô gái có khuôn mặt khá xinh, đôi mắt lanh lợi và ngây thơ, tính tình thân thiện vui vẻ. Bà nhíu mày nhìn về phía chị Tâm lo lắng:
- Hình như con bé nói nó là sinh viên phải không? Có phải là hơi trẻ so với thằng Khoa nhà mình không con?
Chị Tâm bưng cốc nước uống một ngụm, nhìn sự lo lắng trên khuôn mặt mẹ mà cười:
- Mẹ ơi, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn lo chuyện khoảng cách về tuổi tác.
- Thời đại nào mà không vậy, thằng Khoa nhà mình đã hai mươi bảy, còn bé chỉ vừa hai mươi, chờ con bé ra trường, rồi ba mươi thằng Khoa mới lấy vợ, lấy vợ tuổi đó rồi khi nào mới sinh con?
Bà Nguyệt dứt lời thì buông một tiếng thở dài. Chị Tâm đưa mắt nhìn ba mình, ông từ chối cho ý kiến, có vẻ như ý kiến của ông hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của vợ mình. Chị đứng dậy đi về chỗ mẹ rồi ngồi xuống, vòng tay ôm lấy bà:
- Mẹ của con ơi, bây giờ, đàn ông ba mươi vẫn còn trẻ chán. Quan trọng là mẹ thấy cô bé ấy như thế nào, ngoài việc trẻ đẹp ra?
- Con bé có nói nó mồ côi cha phải không? Thế mẹ con bé đâu rồi? Nó có biết nấu ăn không?
- Ba con bé mất trước Tết, chuyện của em ấy con không biết nhiều. Em ấy sống xa nhà được vài năm, biết nấu ăn và biết chăm sóc là chuyện hiển nhiên. Chẳng lẽ mẹ không tin vào khả năng chọn bạn gái của thằng cu nhà mình?
- Ừm, mẹ tin.
Chị Tâm bật cười khanh khách:
- Tin là tốt rồi. À, mà ba mẹ đừng nói chuyện này với thằng Khoa.
- Nhắc mới nhớ, nó đi đâu rồi?
- Con chịu. Tối qua nó uống bia rồi về đây ngủ, sáng dậy chả nhớ gì, con cũng không định giấu nó chuyện hôm nay, nhưng nó chở con đi chợ về thì chạy mất tiêu rồi. Ba mẹ đừng nhắc gì đến chuyện hôm nay, cứ chờ nó dắt bạn gái về ra mắt thôi.
Bà Nguyệt bóp nhẹ bàn tay chị Tâm ra điều đã hiểu.
Lọc qua xét lại, tìm con dâu hợp ý chẳng qua chỉ để vun đắp hạnh phúc cho con trai mà thôi.
……………….
Hơi nóng phả thẳng lên người Uyên, cô ngẩng đầu nhìn mặt trời, đôi mày nhăn lại vì nắng và vì khó chịu.
Uyên chạy xe nhanh, chiều nay cô có hẹn với cô bạn thân ở Gò Vấp, và giờ phải chạy đến bệnh viện Chợ Rẫy vì cô bạn vừa bị tai nạn giao thông. Uyên khẽ thở dài, cố gắng lách mình vào bóng cây đổ trên đường mong giấu mình đi dưới ánh nắng nóng bỏng của đất Sài Gòn. Đầu óc mông lung nghĩ về chị Tâm, gia đình chị và ba mẹ chị.
Thật tình mà nói, Uyên hơi khó chịu khi nhìn thấy họ đột ngột xuất hiện, nhưng là người “không phức tạp”, thật nhanh sau đó Uyên vui vẻ chấp nhận họ một cách hiển nhiên. Cô thấy ghen tỵ với chị Tâm khi nghĩ về ba mẹ mình.
Uyên tấp vào một tiệm tạp hóa, mua cho cô bạn ít sữa rồi đi tiếp. Có vẻ như gã đàn ông đang theo đuổi cô đã quẳng cô vào một góc rồi quên đi.
Đến bệnh viện, cô gửi xe rồi cầm sữa đi lên tầng ba khoa cấp cứu. Bước chân Uyên thản nhiên và có phần vui vẻ, thật may vì cô bạn chỉ bị va quẹt nhẹ, bị trầy da tay và trật khớp chân.
Theo chỉ dẫn, Uyên mở cửa phòng bệnh rồi tiến vào, bước chân cô chôn ở cửa khi nhìn thấy người đàn ông quen thuộc đang chăm chú gọt lê cho cô gái đang ngồi trên giường. Khuôn mặt anh dịu dàng, khuôn mặt cô gái trên giường có vui vẻ và pha chút hạnh phúc, nếu Uyên nhớ không lầm, đây chính là cô nàng váy đen quyến rũ gặp vào một tối cách đây vài tháng.
- Uyên.
Tiếng gọi của cô bạn thân đánh thức Uyên, đồng thời đánh thức hai người bên cạnh.
Khoa giật mình khi cái tên quen thuộc vang lên, anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa, hốt hoảng khi thấy gương mặt xinh đẹp của Uyên đang cười. Tay cầm dao vô thức kéo một đường dài, ngón tay anh rỉ máu, Khoa có cảm giác mình là người chồng đang ngoại tình và bị vợ bắt gian tại trận. Anh thở dài buông dao, lau đi vết máu trên tay để đứng dậy giải thích với Uyên, nhưng cô phớt lờ anh, mỉm cười đi về giường bên cạnh của cô bạn.
Ngang qua góc đứng của Khoa, đôi giày cao gót “vô tình” giẫm lên bàn chân anh, mặt cô vẫn cười, mặt anh vẫn cười dù nhiều đau đớn.
Uyên đặt sữa lên tủ đầu giường rồi gõ vào đầu cô bạn:
- Tết nhất không ở nhà vào đây làm chi mày? Trong này đông vui hơn hả?
Phương đưa tay ôm đầu, trừng mắt với Uyên, vừa nói vừa liếc qua giường bên cạnh:
- Mày làm như tao muốn vào đây í, mẹ nó chứ, bà đây thiệt xui xẻo mà, vừa ra khỏi nhà đã gặp phải con điên, lái xe cùi bắp mà cởi mô tô.
Uyên nhìn ánh mắt của Phương, cô nhếch môi:
- Con điên trong miệng mày có làm sao không?
- Chiếc mô tô mượn nó hẳn một cái giò, may mà tao trật khớp không đã mượn luôn nó cái giò còn lại cho đủ cặp để ăn Tết rồi.
Uyên phá lên cười rồi quay đầu, theo ánh mắt của Phương nhìn cô gái đang nằm trên giường bên cạnh, bàn tay cô ta co lại, nắm chặt, mắt nhìn Phương hằn lên những tia giận dữ, vài vết thương trên mặt đi kèm với sự giận dữ khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp trở nên thật khó xem.
- Ê mày, Tết về không nói tiếng nào, ba má tao hỏi mày đó, anh trai tao nữa.
B.ạ.n..Đ.a.n.g..Đ.ọ.c..T.r.u.y.ệ.n..T.ạ.i..W.e.b.s.i.t.e..T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. – Phương đưa mặt về phía Uyên, giọng thấp xuống đầy đùa giỡn – Anh trai ta hỏi mày có bạn trai chưa?
Sống lưng Khoa dựng thẳng, người anh căng ra tập trung mọi chú ý về phía Uyên mặc kệ cái nhìn đầy bất lực và tiếng gọi khó khăn của cô gái trên giường.
- Bạn trai á hả? Chưa có. – Uyên vừa nói vừa cười khúc khích, ngón trỏ chọc vào hông Phương làm Phương la lên oai oái.
Vai Khoa thỏng xuống, anh hậm hực trừng mắt với cô gái trên giường rồi ném dao lên bàn đi ra khỏi phòng không thèm chào hỏi.
Anh mở điện thoại goi ngay cho Nghĩa, tiếng thằng bạn vang lên sau khi chuông đổ một lúc lâu:
- Chuyện gì mày?
- Mẹ kiếp, mày đến bệnh viện mà lo cho em gái mày nhé, nó là em kết nghĩa của mày chứ không phải của tao.
- Ui cha, làm gì mà nóng vậy ông bạn?
- Mày nghĩ sao? Giờ mà mày đứng trước tao, tao sẽ đập mày què giò, mày có vợ, mày sợ vợ mày ghen, tao không có bạn gái à? Tao nói ày biết, là đàn ông, nên giải quyết cho tốt vào, coi trọng vợ thì dẹp mấy cô em gái đi nếu chúng nó không biết điều. Tao đi về đây, gọi người nhà của em gái mày đến chăm sóc nó. À, tao đề cử vợ mày đó.
- Ê, khoan, Khoa … Khoa?
Nghĩa trừng mắt nhìn màn hình điện thoại tối đen, dù không muốn nhưng anh phải thừa nhận, Khoa nói đúng.
Trong phòng bệnh, Phương dùng cánh tay không bị thương choàng qua vai Uyên, giọng cà chớn:
- Ê mày, tên đàn ông hồi nãy đẹp trai không?
Uyên đưa tay vò mái tóc ngắn củn của cô bạn thân, mắt liếc nhìn sự khó chịu trên mặt cô gái giường bên, môi nhếch lên cười thỏa mãn, giọng hết sức thản nhiên:
- Dẹp đi cưng, bạn trai chị đó cưng.
Phương buông tay khỏi cổ Uyên, trừng mắt nhìn cô rồi bất ngờ hú lên, giọng đặc sệt cao vút như không thể tin:
- Cái gì? Bạn trai mày?
Uyên đưa hai tay chộp lấy mặt Phương, cười thật đểu:
- Có cần chị chứng minh không?
Phương ôm chầm lấy Uyên, mặt méo xệch:
- Không cần, không cần, mày có người yêu rồi, vậy bỏ tao cho ai đây hả? Hai đứa mình đã yêu nhau mười năm rồi, vậy mà mày nỡ lòng nào bỏ rơi tao hả Uyên?
Giường bên cạnh gào lên:
- Hai cô có im đi không? Đây là phòng bệnh, người khác còn nghỉ ngơi.
Uyên chớp mắt kéo tay Phương:
- Im mày, người ta cáu rồi kìa, để tao đi kiếm cái xe lăn rồi đưa mày ra ngoài chơi, ở đây cũng chả thoải mái.
- Chẹp, đi đi, sống chung với người mình không ưa thì sao thoải mái được, huống chi còn sống chung với kẻ vừa gây tai nạn ình.
Uyên lắc đầu rồi đứng dậy rời đi, miệng lưỡi cô bạn thân vẫn độc như ngày nào dù đang bị đau đớn.
………………
Bảy giờ tối, nhà Uyên.
Cốc sữa trên tay chưa kịp uống thì chuông cửa vang lên, Uyên đứng dậy ra mở cửa. Cô bắt chéo chân, khoanh tay nói chuyện với Khoa qua cánh cổng sắt:
- Anh đến đây có chuyện gì?
- Em mở cửa trước đi.
Uyên cười thật tươi:
- Tại sao em phải mở cửa cho anh? Ba dặn, buổi tối ở nhà một mình không mở cửa cho đàn ông vào nhà.
Khoa cong môi, mắt nheo lại nhìn Uyên thích thú:
- Ồ, em đang ghen?
Uyên buông tay, căm ghét nhìn nụ cười trên mặt Khoa rồi mở cổng. Anh vừa bước chân trước chân sau vào nhà đã bị Uyên thụi ột quả giữa lưng, Khoa nhăn nhó:
- Em đang bạo lực gia đình sao?
- À, không được vui nên đánh bao cát xả giận í mà.
Khoa lùi chân rồi ôm lấy Uyên:
- Thôi mà, mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi, em đừng giận nữa. Xin thề, cô gái đó không hề liên quan đến em, là thằng Nghĩa nhờ anh trông dùm.
Uyên bĩu môi:
- Tạm thời tin anh.
Bởi vì anh đã bỏ về ngay khi Uyên đến mà không hề chào hỏi, bởi vì thái độ của anh đã nói lên tất cả. Anh chỉ hoảng hốt khi Uyên xuất hiện mà không hề lúng túng hay nóng vội giải thích hiểu lầm. Anh đủ chín chắn để cô xả đi cơn giận rồi mới giải thích nhẹ bẫng, hiển nhiên.
Khoa kéo Uyên vào sô pha, anh bật ti vi:
- Mình xem đá bóng đi.
Uyên nhìn Khoa rồi ngồi xuống sô pha, cô uống hết cốc sữa rồi khoanh chân bên cạnh anh, trông cô ngoan hiền đến không thể cưỡng.
Cuộc chiến giữa Arsenal và Manchester United vừa bắt đầu không bao lâu thì Uyên đã buồn ngủ, mệt mỏi cả ngày làm cô đuối sức. Bóng áo đỏ nhòe dần trên ti vi rồi mờ đi, cô gật gù rồi đổ hẳn lên người anh, mắt nhắm nghiền. Anh đang chăm chú xem trận bóng trên ti vi, người cứng đờ khi đầu cô chạm vào đùi.
Anh thở ra, cười đầy bất đắc dĩ rồi cúi người ôm lấy cô, vòng ôm dịu dàng đầy che chở.
Anh sải những bước chân dài, đá nhẹ cửa phòng rồi đặt cô xuống giường. Cánh tay vẫn đặt dưới lưng cô. Cô cựa người rồi trở mình, cánh tay anh trượt dài, lòng bàn tay lướt qua nơi mềm mại nhất trên người cô.
Anh ngẩn ra, tay vẫn đặt ở vị trí cũ, đầu nóng dần lên.
- Anh đang làm gì vậy?
Cô đang nhìn anh, đôi mắt cong cong đầy nguy hiểm.
Anh nhếch môi cười, bàn tay lướt nhẹ rồi rời khỏi người cô, nụ cười càng thêm khốn nạn:
- Anh xem thử có phải là 85 không?
Chương 25. Ghen và giận là chuyện phải có trong tình yêu.
Uyên ngồi dậy, đôi mắt mơ màng nhìn Khoa, giọng thản nhiên như chuyện cơm bữa, lời cô thốt ra giống như đang nói “trời hôm nay thật đẹp” vậy.
- Không phải 85, nếu tính cả áo lót thì đã là 88 rồi.
Khoa thẳng lưng rồi ngồi xuống cạnh Uyên, bàn tay choàng qua vai cô lướt nhẹ trên da thịt non mềm, cười cười:
- Nói thì làm gì? Em cho anh xem nào.
Uyên đưa tay vén sợi tóc lòa xòa bên gò má ra sau tai, đôi mắt cô sáng dần lên, cô quay đầu cười với Khoa, nụ cười mười phần quyến rũ. Ngay lúc anh còn ngẩn ngơ trước nụ cười xinh đẹp, cô đã bất ngờ đưa tay cầm lấy bàn tay đang đặt trên vai mình của Khoa, bẻ quặp nó ra sau lưng anh rồi đẩy anh cúi đầu, gập người trên giường. Uyên vừa khum tay gõ vào những đốt xương trên bàn tay anh, vừa nói như mắng:
- 85 nè, này thì 85. Ai cho phép vậy hả?
Khoa cười khe khẽ dù đau đớn đã buốt lên tận óc, yêu phải cao thủ đúng là làm khó chính mình:
- Anh nhớ số đo đó là em nói với anh còn gì.
Uyên trừng mắt kéo căng tay Khoa:
- Này thì nhắc lại chuyện cũ, anh còn giả gay lừa em nữa này.
Khoa úp mặt xuống gối, mùi thơm con gái quyện sâu vào mũi anh, anh lẩm nhẩm:
- Tại em ngốc quá mà.
Giọng Khoa rất khẽ đúng lúc điện thoại của Uyên vang lên.
- Anh nói cái gì?
- Không có gì, em nghe điện thoại đi.
Uyên hừ một tiếng, không hề buông Khoa, cô dùng tay còn lại lấy điện thoại trên bàn rồi mở máy nghe.
- A lô, ai vậy?
Giọng Tùng ở đầu bên kia vang lên ngập ngừng:
- Uyên có khỏe không? Khi nào thì vào thành phố?
- Ủa Tùng hả? Uyên vẫn khỏe, vào thành phố hôm qua rồi. Có chuyện gì không Tùng?
Tiếng Tùng vừa phát ra từ miệng Uyên thì Khoa bất chấp tất cả trở người ngồi cạnh cô, tai anh áp sát vào điện thoại mặc kệ cái nhìn khó chịu của Uyên.
- Không có gì, chỉ là hỏi thăm Uyên thôi. Ừm, Uyên vào thành phố sớm vậy?
- Ở nhà không có gì làm nên vào sớm để chơi.
Tùng cười khe khẽ:
- Vậy Tùng rủ Uyên đi chơi được không?
Uyên mím môi cười, quay đầu nhìn Khoa, anh đang trừng mắt như muốn nuốt gọn Tùng.
- Khi nào thì đi?
Khoa sửng cồ nhìn Uyên, cô đảo mắt, đưa tay bóp mũi anh ra điều thích thú.
- Khi nào Uyên rảnh thì đi.
Khoa choàng tay qua cổ Uyên đầy tính chiếm hữu, mắt Uyên long lanh, cô chớp thật khẽ, chần chừ chưa đưa ra câu trả lời để chọc tức Khoa.
- Ừm… - Uyên che miệng để cười khi bắt đầu thấy Khoa có dấu hiệu giận dữ - cảm ơn ý tốt của Tùng nhưng Uyên không đi được nhé. Bạn trai Uyên không cho.
Khoa cong môi cười rõ tươi, anh ôm lấy mặt Uyên rồi hôn vào má cô:
- Ngoan, thưởng cho em đó.
Uyên đẩy đầu Khoa ra, cô đưa tay lau má rồi đạp anh xuống giường, giọng nói đầy giận dữ:
- Không thèm, anh đi về ngay cho em!
Khoa bắt lấy chân Uyên chuẩn xác, gác lên đùi mình, anh vươn tay vuốt tóc cô:
- Không đùa nữa. Mai em rỗi đúng không? Chúng ta hẹn hò đi.
Uyên ngạc nhiên nghe những lời Khoa nói, cô cúi đầu, những ngón tay bấm vào nhau, tự hỏi bản thân, nhận lời ngay có phải hơi dễ dãi.
Khoa kéo tay Uyên, đặt bàn tay của cô lọt thỏm trong lòng bàn tay mình, anh chăm chú vuốt nhẹ chúng, lòng tràn đầy thỏa mãn:
- Được rồi, em không cần phải nghĩ nhiều, sáng mai tám giờ anh sẽ đón em, giờ anh đi về, được chưa?
Uyên nhìn bàn tay mình trong bàn tay anh, nhìn những ngón tay anh thon dài với đầu móng tay gọn gàng sạch sẽ, cô gật nhẹ đầu.
- Đi, em tiễn anh.
- Ừ, em tiễn anh, tiễn anh về tới nhà rồi anh lại tiễn em trở về. Vậy cũng được đó.
Uyên rút tay mình ra khỏi tay Khoa, cô kéo anh đứng dậy:
- Thôi đi về, mệt quá.
Uyên đi trước, Khoa theo sau, cô vừa mở xong cổng thì giật mình nhìn anh:
- Xe anh đâu rồi?
- Ở nhà chứ đâu?
- Lúc nãy anh đi bộ tới đây?
- Ừ, nhà anh với em cách nhau có nửa cây số.
- Ồ, gần quá, thôi anh đi bộ về đi, vừa đi vừa hóng gió. À, anh có mang khẩu trang không? Đeo vào đi, bây giờ gay nhiều lắm, coi chừng anh bị cướp sắc đó.
Khoa cho tay vào túi quần, đầu cúi xuống sát mặt Uyên khiến cô phải lùi ra sau:
- Em yên tâm, sắc của anh chỉ mình em đủ sức cướp thôi.
Uyên bĩu môi không cho là phải đẩy đầu Khoa ra xa mình:
- Đi về đi, không tiễn.
Khoa cười cười rồi đi về phía cổng, bóng lưng anh cao ngất đổ một đường dài hòa lẫn dưới những tán cây xà cừ cao vút trong đêm, cô đơn đến khác thường. Uyên đứng giữa cổng, cánh tay đặt trên cổng cứng đờ, bóng lưng của anh làm cô thấy sợ, sợ những dè chừng, những lo lắng, những sợ hãi của mình sẽ đẩy anh ra xa.
Anh đang yêu nhưng lại cô đơn. Sự cô đơn ấy như mũi kiếm cắm sâu vào lòng Uyên làm cô không cách nào rút ra.
- Thầy Khoa.
Uyên cất tiếng gọi, cô muốn bẻ gãy thanh kiếm sắc bén cắm sâu trong lòng mình.
Khoa giật mình quay đầu, anh đứng sững giữa những tán cây, đôi môi cười thật hiền, ánh mắt sáng rực giữa tối se lạnh.
Uyên chạy nhanh đến trước mặt Khoa, đôi mắt cô thản nhiên đến lạnh lùng, bất ngờ Uyên lôi cổ áo Khoa rồi nhón chân đặt lên má anh một nụ hôn thật khẽ. Hành động của cô còn nhanh hơn cả suy nghĩ của bản thân và thành công làm một người tự chủ như Khoa “đứng hình”.
Hơn phút sau, Khoa đưa tay đặt lên má mình, đôi mắt trìu mến nhìn cô gái đứng bên cạnh ngại ngùng, gò má Uyên hồng dần lên dưới ánh đen dìu dịu sáng. Một cơn gió đêm hắt nhẹ khiến những lọn tóc đùa giỡn kéo những đường dài lướt qua gò má xinh đẹp. Khoa nhướn mi cười:
- Thật không ngờ, em cũng biết ngại.
Uyên thẹn quá hóa giận trừng mắt rồi đá khẽ vào ống quyển Khoa, tay cô chống vào hông:
- Tui cũng là con gái biết không?
Khoa cười khe khẽ:
- Anh biết chuyện đó, anh đâu phải gay. – Khoa ngừng cười, anh đưa ngón tay vuốt cằm ra điều suy nghĩ, đôi mắt ngắm nhìn Uyên – Nhưng công nhận em ngại ngùng nhìn xinh thật đấy.
- Thôi anh đi về đi, khuya rồi.
Trước khi quay đầu, Khoa vuốt má mình nhìn Uyên đầy ý vị:
- Sáng mai mặt anh có bẩn em cũng đừng mắng nhé. Tối nay anh không dám rửa mặt đâu.
Uyên tròn mắt ngây người, đến khi bóng anh khuất hẳn cô mới nhận ra anh đang nhắc về nụ hôn cô vừa thình lình trao tặng.
Uyên ngẩng đầu cố tìm những vì sao lặng lẽ sáng trên bầu trời thành phố rực rỡ, đôi môi khẽ cười.
Thích một người thì ra đơn giản như vậy đấy. Thích một người là sẵn sàng làm bất cứ điều gì với họ kể cả những việc trước đây không dám và chưa hề thử qua.
………….
Sáng hôm sau.
Khoa chạy xe trên đường, trước xe là một chậu xương rồng nho nhỏ anh vừa mua được trên đường, dòng người đông đúc và nắng sớm khá nóng không làm giảm đi nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt anh.
Những người mới yêu, đa số đều thế, mọi chuyện trong mắt họ như được tiếp thêm sức mạnh của tình yêu, toàn màu hồng.
Khoa dừng xe trước nhà Uyên, anh xuống xe bấm chuông cửa, rất nhanh đầu Uyên đã ló ra khỏi ban công trên lầu, tóc cô còn rối bù, ngập màu nắng:
- Anh chờ em chải đầu đã.
Uyên mở cổng rất nhanh sau đó, cô đón lấy chậu xương rồng từ tay anh với khuôn mặt hạnh phúc.
- Quà nhân dịp gì đây?
- Kỉ niệm ngày hẹn hò đầu tiên.
Uyên đem chậu xương rồng đặt vào bàn trong bếp, nói bằng giọng chế giễu:
- Hình như thầy giáo quá lãng mạn so với tuổi đấy.
Khoa nhún vai, tỉnh khô:
- Biết làm sao được, anh mới biết yêu mà.
- Tự hào quá nhỉ, hai mươi bảy tuổi mới biết yêu, anh bị ế hoặc bị gay, thế thôi.
Khoa cười rõ tươi, nắm lấy tay Uyên đi ra khỏi nhà, nắng hắt lên con ngõ nhỏ như nhảy múa như vui đùa làm anh có cảm giác bản thân vừa có một gia đình nhỏ, sáng thức dậy được vợ tiễn đi làm…
Cây bò cạp vừa thay lá, chắt chiu xanh mướt, rập rờn trước ngọn gió non buổi sáng hanh hanh nắng. Góc đường vắng tanh, tiếng chim chuyền cành hòa lẫn với tiếng bước chân giẫm lên cỏ khô, lịch kịch những tiếng vui tai. Bàn tay anh nắm chặt lấy bàn tay cô, những ngón tay đan vào nhau gắn bó, thân thiết và hòa hợp đến kì lạ.
Mắt anh đảo thật nhanh rồi kéo cô vào gốc xà cừ to lớn, ép cô dựa vào, hai cánh tay chống hai bên vai cô, ép chặt.
Cô ngước mắt nhìn anh, đôi mắt trong veo như dò hỏi, lọn tóc mai bên tai kéo một đường dài ngang qua gò má làm cô thấy ngứa, cô mím môi:
- Buông em ra.
Anh cười dài, ngón tay vén nhẹ tóc ra sau tai cô, xoa dịu gò má rồi cúi đầu hôn cô. Bàn tay luồn ra sau đầu xổ bung những lọn tóc mềm được buộc đuôi ngựa gọn gàng, nâng niu chúng đầy yêu thương.
Nụ hôn phớt trên môi dần trở nên sâu thẳm, môi chạm môi càng thêm nồng nhiệt.
Cô cứng đờ người, hoàn toàn bị động trước áp lực nam tính của anh, đầu ngón tay níu chặt gấu áo, cứng đờ đến khó chịu. Cô mở to mắt nhìn chuyển động của đôi mi dài ngay tầm mắt, chân mày anh đen rậm phủ kín một góc thái dương. Mắt cô nhắm lại, từ từ nhưng kiên quyết.
Anh sửng sốt, mở nhẹ mắt để ngắm nhìn ngượng ngùng trên gương mặt cô gái của mình, rồi nhắm lại để hưởng thụ trọn vẹn sự đáp lại khá nhiệt tình của cô. Nụ hôn có chút vụng về đầy ngọt ngào.
Như để khỏa lấp khoảng trống, để bù đắp những năm tháng độc thân, nụ hôn của anh và cô đầy vồn vã, nồng nhiệt và nóng bỏng.
Bàn tay anh chuyền từ mái tóc xuống gáy, đỡ lấy thắt lưng của cô. Bàn tay còn lại đột ngột chuyển sâu vào tay áo ngắn, ve vuốt làn da mềm mại. Động tác như vô thức, như có chủ ý khiến cả hai đều nóng lên.
Cô hoảng hốt, giãy dụa để tránh khỏi anh, tiếng lá khô dưới chân lao xao vang vọng đến kì lạ.
Anh buông cô ra, đôi mắt nhìn sâu vào mắt cô, tiếng thở hổn hển của hai người hòa quyện vào nhau. Anh bật cười làm cô kinh ngạc:
- Anh cười cái gì hả?
Anh đưa tay vuốt má cô, mũi chạm mũi, giọng nói có chút trêu cợt và khốn nạn:
- Anh đang nghĩ gần đây có cái khách sạn nào không?
Uyên tỉnh bơ:
- Hay mình vào nhà em?
Khoa đưa tay chỉnh lại áo khoác cho Uyên, giọng bỡn cợt:
- Em chắc chứ?
Uyên đạp vào chân anh, gót giày đay nhẹ, cô nghiến răng:
- May cho anh nhà em ở cuối hẻm, nếu không em sẽ giết anh vì xấu hổ. – Uyên trừng to mắt khi Khoa định mở miệng. – Lấy xe đi chơi hay anh muốn em giận hả?
Khoa nhún vai:
- Em giận là bình thường. Em ghen và giận mới chứng tỏ em có yêu anh.