Cáo Sa Bẫy Cáo

Chương 28. Chuyện kinh nghiệm.
Khoa sững người nhìn Uyên, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô thật sự giận dữ, sự giận dữ đầy nỗi bất an và lo lắng, cả nghi ngờ về anh.
- Anh…
- Anh cái gì? Anh không cố ý hả? Anh tính đưa em về ra mắt trong bộ dáng một cô gái chưa biết sự đời hay còn ngây thơ đến nỗi đến nhà bạn trai ra mắt mà không có lấy một món quà hay mặc một bộ đồ cho ra hồn? Rồi anh nghĩ ba má anh sẽ đánh giá như thế nào về em?
Mặt đường còn đẫm nước sau trận mưa lớn lúc sáng sớm như níu chân Khoa, anh đứng như trời trồng, lo lắng trào lên tận mắt, anh tiến về phía Uyên một cách khó khăn, cơn giận gần như nuốt mất cô gái cá tính đáng yêu.
- Anh xin lỗi. Đúng là anh không cố ý.
Uyên khoanh tay nhíu mày nhìn Khoa, cô nói một cách chắc chắn.
- Em sẽ không đi nữa.
- Không phải anh giấu em, là anh muốn em đi với tâm thế tự nhiên, với những gì em sẵn có một cách đơn giản nhất. Quà anh đều đã chuẩn bị, anh không muốn em vì những lo lắng vẩn vơ mà mệt mỏi, mà suy nghĩ nhiều, càng không muốn em từ chối. À không, là anh sợ em từ chối. Không phải ra mắt để xem con dâu, chỉ là anh muốn cho ba mẹ biết anh có bạn gái để họ yên tâm về anh mà thôi.
Khoa dừng lại nhìn Uyên thấp thỏm, cô đang cúi đầu, chân di di như lạc vào một thế giới khác.
- Không phải đi gặp ba mẹ chồng, chỉ là đến nhà một người bạn chơi thôi. Đi có được không em?
Giọng nói dịu dàng như thổi một làn gió mát rượi vào lòng Uyên, cô mím môi, đôi mắt mơ hồ lạc về nơi xa, nơi có người mẹ xinh đẹp đang sống với người chồng thứ hai, nơi mà cô sinh ra cách đây hai mươi mốt năm khi mẹ cô vừa qua hai mươi tuổi…
- Em không muốn lấy chồng sớm.
Uyên nói lí nhí làm Khoa đang đầy lo lắng bỗng bật cười.
- Có ai bắt em lấy chồng bây giờ đâu chứ.
- Vậy chứ giờ ra mắt làm gì?
- Anh đã hai mươi bảy tuổi rồi. Một người đàn ông ở tuổi này chưa lấy vợ là chuyện bình thường, nhưng anh là người ưu tú, nếu anh không có bạn gái thì lại không hề bình thường trong mắt người lớn. Hơn nữa, em biết không, thuyết phục hay dụ dỗ em về ra mắt đều chứng tỏ anh thật lòng trong mối quan hệ này và đã sẵn sàng tiến xa trong tương lai với em. Nhưng anh biết, chuyện đó không phải vào lúc này. Em hiểu ý anh không?
Uyên cắn môi, những ngón tay vân vê vào nhau, cô gật nhẹ đầu.
Nắng đầu ngõ bỗng rực lên vàng ươm, tiếng chim chuyền cành ríu rít khe khẽ trên những cành cây như thì thầm bài hát tình yêu vào thời khắc giao mùa tuyệt đẹp.

………….
Uyên vừa thay dép vào nhà vừa ngắm nhìn bức tranh thêu sắc sảo có bốn con ngựa đang chạy, âm thầm đánh giá độ rộng lớn, giàu có của căn nhà hai tầng được thiết kế tỉ mẩn và ấm cúng của Khoa. Bộ sô pha màu đen đặt giữa phòng khách như khẳng định vẻ nam tính đầy lịch sự của chủ nhân căn nhà.
Uyên đi sau lưng Khoa, cô cầm chặt giỏ trái cây trong tay, mồ hôi gần như ướt đẫm bàn tay.
- Ba mẹ, đây là bạn gái con.
Khoa vừa nói vừa kéo tay Uyên từ sau lưng mình ra trước, để cô đối diện ba mẹ mình.
- Con chào hai bác.
Uyên lúng túng thoát khỏi cánh tay Khoa rồi cúi đầu chào hai người lớn, ngay lúc cô ngẩng đầu lên, trái tim như bị ai bóp nghẹn, hơi thở gần như ngưng lại, nụ cười trên môi cứng đờ còn đôi mắt thì dán chặt vào nụ cười thân thiện của hai người lớn không hề xa lạ.
B.ạ.n..Đ.a.n.g..Đ.ọ.c..T.r.u.y.ệ.n..T.ạ.i..W.e.b.s.i.t.e..T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Ba mẹ của Khoa cũng là ba mẹ chị Tâm.
Giỏ trái cây trên tay hững hờ, theo độ trơn ướt đẫm của bàn tay như muốn trôi tuột khỏi tay Uyên, hệt như cảm giác cô muốn quay lưng chạy trốn tất cả vào lúc này.
- Vào nhà đi con.
Bà Nguyệt vồn vã đỡ giỏ trái cây từ tay Uyên, miệng tươi cười mừng rỡ. Cô mỉm cười đáp trả, bỏ qua những bất an lo lắng ngập tràn trong lòng. Cô ngồi xuống sô pha, không phải bên cạnh Khoa hay đối diện ba mẹ Khoa mà là ngồi bên cạnh mẹ anh – người phụ nữ có nụ cười phúc hậu và chút nghiêm khắc của một người từng trải.
- Hôm nay nhà mình có khách sao ạ?
Chị Tâm ngồi xuống bên cạnh bà Nguyệt rồi đưa mắt nhìn Uyên, khi chị đang bất ngờ thì trái tim Uyên đã rơi tõm xuống đáy cốc. Đôi mắt cô sâu thẳm đón nhận sự bất ngờ nơi chị, bất ngờ chỉ vì Uyên đang có mặt ở đây, đơn giản vậy thôi.
Uyên cười với chị, trong sâu thẳm đáy lòng lại hụt hẫng như bị ai khoét đi một lỗ để trái tim trôi tuột ra ngoài. Sự hụt hẫng vì bị lừa dối.
Uyên quên mất, thế giới này vốn tròn, và duyên phận không hẳn là do trời định mà ra.
Khoa đưa Uyên về sau bữa cơm trưa, cô ngồi sau xe anh, đưa tay hứng giọt nắng nhạt, nóng rực, đôi mắt ngước nhìn bầu trời đang dần chuyển thành màu xám xịt, hơi nước giăng đầy.
- Ba mẹ anh dễ thương thật đấy.
- Em giận chị Tâm sao?
Uyên ngả đầu vào tấm lưng rộng của Khoa, giọng cô nhẹ tênh:

- Sao em phải giận?
- Em chỉ trả lời những câu chị ấy hỏi, khuôn mặt vẫn cười nhưng đôi mắt đầy lạnh nhạt và xa cách.
Uyên cười nhẹ.
- Anh đi nhanh lên, trời sắp mưa rồi đấy.
Khoa ngẩng đầu nhìn bầu trời, có thứ gì đó bỗng mắc ngang nơi tim đầy bất ổn. Uyên nói chuyện nhẹ tênh nhưng anh lại cảm thấy sự xa cách đầy nặng nề trong đó. Anh dừng xe ở góc đường vắng, dưới tán hoa bò cạp vàng ươm trải đầy hoa đang dần rụng dưới sức gió của một cơn mưa đầu mùa.
Khoa quay đầu nhìn Uyên, nước mắt trên đôi mi xinh đẹp đầy yếu ớt và nhẹ hẫng nhưng đập nặng vào tim anh.
- Em đang nghĩ điều gì vậy Uyên?
Uyên chớp mắt, giọt nước trên khóe mi rơi xuống gò má, thứ nước vốn kiềm chế bỗng trĩu nặng tâm sự. Cô nức nở.
- Thực ra, em rất ghen tỵ với chị em anh, ghen tỵ với ba mẹ và gia đình hai người đang có trong khi em chẳng có gì, ba thì vừa mất, mẹ cũng có gia đình riêng, em thậm chí gần như mồ côi hơn mười năm qua. Mồ côi trong sự đầy đủ. Anh biết không, đây không phải lần đầu tiên em gặp ba mẹ anh.
Uyên lau nước mắt, cô nhìn Khoa, anh đang ngạc nhiên đến tột độ.
- Anh còn nhớ cái hôm em đến bệnh viện và gặp anh ở đó hay không? Hôm đó em ở nhà chị Tâm ăn trưa và gặp ba mẹ anh.
Uyên bỗng gắt lên, giọng đau đớn.
- Nhưng tại sao chứ, cả hai người đều lừa dối em. Hai người là gia đình, anh có biết em muốn có một gia đình, thậm chí thèm một bữa cơm gia đình đã mười năm nay hay không. Em ghét nhất là bị lừa dối…
Mưa.
Những hạt mưa nặng trịch không một tiếng động rơi xuống, càng lúc càng nhiều hơn, táp thẳng vào mặt, cuốn rơi những cánh hoa bò cạp, lả tả rơi xuống, cuốn thẳng vào cổ áo sơ mi đang mặc trên người của cả anh và cô, cuốn trôi từng giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp đầy đau xót của Uyên.
Khoa đưa hai tay ôm lấy mặt Uyên, đôi môi anh chạm vào môi cô thật nhanh rồi di chuyển lên đôi mắt, hôn thật sâu vào đó rồi lướt nhẹ theo gò má, như cuốn trôi mọi ưu phiền của cô gái trong lòng.
Nước mắt của cô khiến anh đau xót, từng lời của cô như cắt vào tim anh. Thì ra cô gái xinh đẹp luôn có nụ cười lạc quan lại phải một mình chịu đựng những mất mát về tình cảm và khao khát được yêu thương nhiều đến thế.
Cô gái của anh, rồi anh sẽ cho em một gia đình, không xa.

…………..
Uyên chạy ra khỏi quán bar, sau lưng cô là Khoa, sau lưng Khoa là đám người không hề xa lạ đã lâu không gặp. Cô ngoái đầu nhìn, hai chiếc răng cửa màu vàng của tên đại ca dưới ánh đèn đường làm Uyên chói mắt, cô gỡ giày rồi chạy nhanh hơn hẳn, tiếng thở hổn hển của cô thúc giục Khoa. Đôi mắt anh giữa tối rực lên những ngọn lửa bén khóa chặt vào người Uyên. Khóa chặt vào bộ váy đen trên gối ôm sát người, nửa thân áo trên bằng ren khoe những đường cong mềm mại và hoàn hảo.
Anh bắt kịp rồi kéo tọt cô vào góc khuất của những ngôi nhà cao tầng, đi sâu vào một con hẻm dài, vừa kịp cắt đuôi những kẻ đáng ghét.
Anh cởi áo khoác trùm lên người Uyên, giọng nửa đùa nửa thật.
- Em đào đâu ra bộ váy này?
Uyên nhướn mi cười một cách láu cá, một tay che ngực để thở mạnh:
- Nhặt được đấy. Mà mặc cái này làm chi, nóng.
- Em muốn đàn ông trong quán bar sẽ ghen tỵ với anh vì em hay em muốn anh phạm tội trước hôn nhân vậy?
Khoa vừa nói vừa lướt mắt hờ hững qua khuôn ngực căng tròn của Uyên. Cô nhếch môi, kéo áo khoác che kín người rồi giẫm gót giày vào chân anh, giọng đay nghiến.
- Con mẹ nó, vậy mà em tưởng anh nói chuyện sến, hóa ra…
Khoa phá lên cười.
- Ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn, sờ cũng đã từng, em còn ngại cái gì.
Lần này, Uyên dứt khoát giơ chân đá một cú ngang gối Khoa khiến anh gần như khuỵu hẳn xuống.
- Anh mà còn ở đây nói chuyện lung tung, em sẽ tống cổ anh vào đồn vì tội quấy rối. Xui thật đấy, đã lâu không đi bar, chọn nơi lạ vẫn gặp được bọn này.
Khoa cúi đầu che giấu những tiếng ho giật mình trên cuống họng, dù muốn hay không, anh vẫn phải chạy, anh không muốn cô biết đây là đám giang hồ khá quen thân với anh. Đám giang hồ nghịch phe với đám bạn giang hồ của cô.
Uyên dựa lưng vào tường, tiếng thở cô đều dần.
- Ơ có tiếng gì ấy nhỉ, là tiếng mèo hả anh?
Giữa con hẻm vắng tanh với những thùng rác xanh cam to lớn vang lên những tiếng động kì lạ, Khoa chăm chú lắng nghe rồi đưa tay níu tay Uyên khi cô có ý định tiến dần theo tiếng kêu ấy.
- Anh buông tay, để em đi xem có phải con mèo nào bị thương hay không.
Khoa mím môi nhịn cười, cô gái của anh ngây thơ hơn anh tưởng.
- Không có con mèo nào đâu, nếu em đi, em sẽ là con mèo đó.
- Thôi đi, em nghe rõ ràng là tiếng mèo kêu còn gì.

Uyên vừa nói vừa dùng sức kéo cả Khoa theo, bước chân cô nhẹ tênh tiếng vào một góc tối gần đó.
- Ơ, đâu mất rồi.
- Thôi đi về cô ơi, tiếng người ta tư tình đó.
Uyên mở to mắt nhìn Khoa.
- Thật á?
- Trong hẻm tối thế này thì chuyện gì cũng xảy ra – Khoa sờ cằm – Hay mình cũng vậy đi em.
Uyên nhăn mũi, cô đưa tay véo tai Khoa.
- Này thì ăn với nói.
- Suỵt, đi em, có người tới.
Khoa kéo tay Uyên rời đi nhanh chóng, anh đẩy cô vào một hốc tối, ngay ban công của một căn phòng nhỏ, ban công chật hẹp vừa vặn che người của cô và anh bằng một cái thùng rác xanh khá lớn.
Uyên nhón chân nhìn hai người đàn ông rời đi, cô thở phào nhẹ nhõm dựa hẳn lên người Khoa, anh cứng đờ.
Tiếng cười khúc khích trong phòng vang lên kì lạ, Uyên tò mò quay đầu, trong bóng tối mờ ảo của cửa sổ để mở, hai con người trần trụi đang quấn vào nhau nhiệt tình.
Cô há miệng. Sững sờ. Rồi nhắm chặt hai mắt.
- Mình đi thôi anh.
- Khụ khụ, em bị kích thích hả?
Uyên kéo tay Khoa đứng dậy.
- Vậy anh có bị kích thích không?
Khoa choàng tay qua cổ Uyên, bàn tay chạm nhẹ vào ngực cô.
- Em nói xem.
Uyên hít vào một hơi, cô đưa tay cầm lấy bàn tay không yên phận của anh, cười cười.
- Em thấy là có. Em cũng bị kích thích, có điều hình như thằng cha trong kia không có kinh nghiệm thì phải, chèn ép như thế thì con gái người ta sao chịu nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận