Cáo Sa Bẫy Cáo

Chương 6. “Tôi không giống bình thường.”
Đọc xong tin nhắn, Uyên đưa mắt nhìn xuống cổ áo mình, những thứ xinh đẹp như ẩn như mơ hiện ra trước mắt cô. Uyên trừng mắt với chính mình qua cửa kính, kéo cao khóa áo khoác rồi đi thẳng lên gác vào phòng bỏ qua tiếng gọi í ới của chị Quỳnh bảo cô cùng ăn tối.
Uyên mở máy tính rồi dùng sự ghét bỏ của mình trả lời tin nhắn cho Khoa:
“Đẹp đúng không thầy?”
Khoa đang đăng nhập vào diễn đàn trường, vừa suy nghĩ về cô sinh viên đưa mình về tận cửa, thắc mắc tại sao Uyên không phát hiện ra anh là người bị cô “cướp” xe hôm trước thì điện thoại báo có tin nhắn. Khoa đọc xong thì bật cười ra tiếng, anh trả lời rất lạnh:
“Cũng được”
Thật ra thì anh không thấy được gì…
Uyên bắt đầu cảm thấy phẫn nộ, cô vẫn luôn tự hào về vóc dáng của mình:
“Cũng được là sao? Rõ ràng là đẹp!”
Con gái ấy mà, ghét nhất việc đàn ông săm soi cơ thể mình rồi chê nó, dù hắn là gay.
Khoa nhếch miệng cười rồi nhắn lại, rất tỉnh:
“Cũng được”.
Vốn nóng tính, cơn tức tối xông thẳng tận óc Uyên, cô gọi điện cho Khoa ngay lập tức. Khoa vừa nghe máy thì chất giọng cao vút của Uyên đã tràn đầy tai, chạy thẳng lên tận não, anh vô cùng sửng sốt.
- Thầy nói đi, rõ ràng là nó đẹp nhé, ít nhất số đo cũng là 85, còn nữa, vòng ba của em cũng được 88 nhé, cũng được là cũng được thế nào, có phải thầy không có mắt nhìn không hả? Hay thầy không biết chiêm ngưỡng cái đẹp mà đánh giá như vậy?...
Khoa đưa điện thoại ra xa, anh cười nghẹn ngào, cô nàng Uyên chẳng những tinh quái mà còn nóng như lửa.
Khoảng gần phút sau, Khoa mới nói, bằng giọng điệu không thể thản nhiên hơn:
- Tôi không giống bình thường.

Đổi lại lần này là Uyên sửng sốt, chất giọng lạnh lùng của Khoa đã làm tỉnh ý thức trong cô, cô xấu hổ che mặt mình lại, thầm rủa mình nóng tính rồi chợt nhận ra ý tứ trong lời nói của Khoa, cô bật cười:
- Chết, em xin lỗi, em quên mất thầy là gay ạ.
Uyên cúp điện thoại mà miệng vẫn cười, cô thay đồ rồi xuống nhà ăn cơm sau khi “săm soi” lại cơ thể mình trước gương không dưới năm lần.
Miếng cơm trong miệng còn chưa nuốt hẳn thì Uyên nghe chị Quỳnh la toáng lên gọi mình, cô hốt hoảng, chị Quỳnh luôn là người dịu dàng, ở chung với chị ba năm cô chưa bao giờ nghe chị lớn tiếng. Uyên vứt chén cơm chạy vội vào phòng chị:
- Có chuyện gì vậy chị?
Chị Quỳnh đang ngồi trước máy tính, khuôn mặt chị ngạc nhiên cực độ:
- Đây có phải là em không Uyên?
Uyên dán mắt vào màn hình, ý nghĩ đầu tiên toát ra trong đầu cô là “bức hình đẹp quá!”.
Trong bức hình, một chàng trai đang bước xuống cầu thang, anh đẹp trai, nghiêm túc với bộ đồ tây, đôi mắt nhìn thẳng đầy đăm chiêu trong khi khóe miệng ẩn hiện nụ cười hiền hòa. Sau anh nửa bước chân là một cô gái, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chàng trai và nụ cười đầy ý vị - có chế giễu, có thích thú, có lo lắng. Không khí xung quanh họ vô cùng kì lạ…
Uyên há miệng thở, đây chẳng phải là cô và tên thầy gớm ghiếc vào vài ngày trước sao. Chẳng xa lạ.
- Sao em lại quen biết và đi chung với thầy Khoa?
- Chị biết ổng luôn hả?
- Ừ, về trường năm em vào, đây không phải lần đầu tiên ổng có hình trong Fanpage của trường, cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện với gái, càng không phải lần đầu tiên xuất hiện vì có nghi án tình cảm với sinh viên nữ.
- Hả? Chẳng lẽ nổi tiếng đến vậy?
- Đáng buồn là thế đấy, người ta vừa giỏi vừa có bề ngoài của một hotboy mà – Quỳnh vừa nói vừa nhún vai – Mà sao em quen?
- Em có quen đâu, ổng dạy em môn Luật quốc tế, hôm bữa đi chung để che dù cho ổng ra nhà xe thôi.

Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Mà kệ đi chị ơi, trường mình đông đúc thế không ai biết em là ai đâu.
Uyên nói xong thì đi thẳng, tính cô vốn vậy, vốn vô tư với những chuyện người ta dựng lên bên mình. Uyên nhắn tin cho Khoa:
“Ui chao, không biết đám sinh viên nữ trong trường nếu biết người mà chúng nó ngưỡng mộ là một tên gay không hơn thì không biết sẽ ra sao nữa… Tự dung em muốn biết quá thầy”.
Khoa nhận được tin nhắn khi đang lướt diễn đàn trường và đang đăm chiêu với ánh nhìn sáng rỡ của Uyên trong bức hình, anh phát hiện ra Uyên rất biết mang đến bất ngờ. Anh nhếch môi cười, mặc kệ lời lẽ ra chiều hăm dọa sẽ bật mí “bí mật” vốn không phải “bí mật” của anh. Anh trả lời:
“Tôi không giống bình thường”.
Thế là xong.
Chương 7. “Đứng yên đấy nếu chưa chán sống”.
Khoa nhấp một ngụm Whisky, thứ chất lỏng cay xè trôi qua cổ làm anh nhăn mày khó chịu.
- DJ ở đây nhìn ngon quá mày.
Khoa thu lại ánh mắt như lửa rồi nhìn đám bạn xung quanh mình bằng ánh mắt thản nhiên, anh nhếch môi cười từ chối cho ý kiến. Đúng vậy, rất ngon. Hôm nay, Uyên mặc một chiếc crop top đỏ ôm sát người cùng quần short khoe toàn bộ đường cong cơ thể cùng đôi chân dài. Khoa nhớ lại số đo 85-88 mà anh được nghe từ chính miệng cô tối qua thì nụ cười trên khóe miệng lại càng sâu thêm.
Mặc kệ sự bàn tán của đám bạn về cô DJ, Khoa đứng dậy đi ra ngoài để gọi điện thoại, nụ cười trên khóe miệng không hề tắt.
Tiếng la hét hoảng hốt làm Uyên giật mình chạy sai nhạc, cô ngẩng đầu nhìn xuống dưới, làm ở Bar gần một tháng, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến một vụ đòi bảo kê hùng hổ như thế. Cô dừng nhạc, cầm lấy ba lô rồi lui vào góc tường với ý đồ xem cuộc vui.
- Mẹ kiếp, kêu thằng chủ ra đây.
Giọng nói của tên cầm đầu vang lên rõ ràng trong thứ ánh sáng mờ ảo không rõ mặt người khiến tim Uyên nhảy dựng, sự sợ hãi lần đầu xâm chiếm lí trí Uyên. Nếu cô nhớ không lầm, đây chính là tên cầm đầu đám trộm đã từng đuổi cô chạy té khói chỉ mới tuần trước. Để hắn chộp được, cô chẳng khác nào đi chết, lần đó cô lái chiếc mô tô “cướp” được, vì một phút “lỡ tay” cô đã “mượn” của hắn hai chiếc răng cửa.
Uyên mặc áo khoác vào người, đội mũ áo lên rồi cúi đầu rồi nhích dần từng bước về phía sau hi vọng có thể lẻn trốn.

- Đứng lại!
Tim Uyên thót lên, cô khựng lại giây lát rồi tiếp tục đi.
- Con mẹ nó, tao bảo mày đứng lại, bắt nó lại đây cho tao.
Một tên côn đồ đi về phía Uyên, cô trừng mắt rồi kéo cửa chạy thật nhanh ra khỏi phòng Bar ồn ào, tiếng la hoảng sợ vẫn vọng vào tai, quan trọng hơn cả cô còn nghe được tiếng la lớn của tên cầm đầu:
- Đồ ngu, mày bắt nó về cho tao, đó là con nhỏ hôm trước lái mô tô suýt nữa thì lượm xác cả đám.
Rút kinh nghiệm từ lần chạy trước, lần này Uyên tháo giày cao gót cầm trên tay rồi nhắm mắt nhắm mũi xông thẳng về phía có đường. Thế nhưng, ra khỏi bar từ cửa sau, bệnh lạc đường có dịp tái phát, Uyên ngơ ngác chạy thẳng chứ không dám rẽ hẻm lung tung.
Sức lực dần cạn kiệt, tiếng bước chân sau lưng càng ngay càng gần, bóng tối dần nuốt trọn lấy thân hình nhỏ bé của Uyên.
Một cánh tay rắn chắc kéo Uyên về phía bóng tối một cách mạnh mẽ, cô nín thở lắng nghe tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Bằng chút ánh sáng le lói hắt ra từ những căn biệt thự kín cổng cao tường, Uyên cố ngẩng đầu để xác định người vừa kéo mình là ai nhưng vô ích.
Khoa đảo mắt nhìn hai người đuổi theo Uyên, anh xoay tay ép cô dựa lưng vào tường, cánh tay cứng cáp siết cô trong lòng mình, tiếng tim đập hoảng hốt cùng tiếng thở dốc mệt mỏi của Uyên ở sát bên tai làm tim anh run lên lỗi nhịp. Anh nhếch môi cười rồi cúi sát đầu nhìn vào mắt Uyên, cùng lúc bên cạnh vang lên giọng nói khó nghe:
- Mẹ, nó lại biến đâu rồi?
- Tao thấy nó chạy vào góc này.
- Shit, tìm đi, không ra thì tao với mày bị đại ca lột da.
- Ê, đằng kia có người kìa mày.
Uyên run lên, sự sợ hãi bén nhọn bao phủ toàn bộ con người, hơi thở ấm áp của gã đàn ông trước mặt không đủ để cô yên tâm. Uyên giãy dụa muốn thoát khỏi tay anh ta để tiếp tục chạy trốn, tiếng bước chân của hai gã đàn ông đuổi theo càng lúc càng gần.
Khoa dùng tay tháo tung búi tóc sau ót của Uyên, mặt anh cúi xuống càng gần, mùi thơm con gái xộc thẳng vào mũi làm anh căng thẳng. Anh gằn giọng:
- Đứng yên đấy nếu chưa chán sống.
Uyên há hốc miệng, cô đã biết tên đàn ông đang ôm mình là thần thánh phương nào.
- Mẹ, không có, chỉ là một đôi đang yêu nhau thôi. Đi mày.
Tiếng bước chân một xa dần, thần kinh Uyên thả lỏng, cô thở phào nhẹ nhõm:

- Được rồi, thầy có thể buông em ra.
Khoa cười, vòng tay chần chừ vài giây rồi thả cô ra, quả nhiên, con gái là loài động vật mềm mại.
Uyên thở phù phù rồi trượt chân thả mình ngồi bệt dưới đất, cô lôi điện thoại từ ba lô rồi chiếu vào mặt Khoa, cô bật cười:
- Tự dưng thấy thầy đẹp trai thật đấy, có điều – Uyên lắc đầu tiếc nuối – sao thầy lại là gay cơ chứ?
Khoa lại cười, đôi mắt trong đêm của anh rực lên thứ ánh sáng của một con sói. Anh ngồi xuống bên cạnh Uyên, giọng nói vang lên thản nhiên:
- Tôi luôn biết mình đẹp trai.
- Ừ, thầy đẹp trai thật, nhưng sao thầy lại có mặt ở cái hốc tối và biết là em mà cứu?
Tất nhiên là anh biết rồi, đám giang hồ kia là anh gọi đến để hỏi thăm chuyện cô “cướp” xe của anh hôm trước. Và quan trọng hơn, anh không muốn nhìn thấy “con mồi” của mình trở thành mục tiêu của kẻ khác.
- Vô tình thôi, nhưng em nên nghỉ làm ở chỗ này đi.
- Thầy không nói em cũng định nghỉ, hết vui rồi.
- Em đi làm vì vui thôi sao?
- Tất nhiên, nếu không em cần gì phải mang giày cao gót chui vào một nơi ồn ào như thế. Mà thôi, mình về đi thầy.
Uyên đứng dậy phủi quần rồi chân không đi trước, bước chân cô vui vẻ, miệng còn lẩm nhẩm một điệu nhạc giống như những chuyện vừa xảy ra không hề tồn tại. Uyên luôn vậy, luôn lạc quan với những thứ xung quanh mình.
Rồi giống như nhớ tới điều gì, cô quay đầu nhìn Khoa, đôi mắt sáng hẳn lên:
- Câu nói lúc nãy của thầy nghe quen quá. Đừng có nói với em, người bị em cướp xe hôm trước là thầy nhé.
Khoa rảo bước lại gần Uyên, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô:
- Đã nhớ rồi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận