Cáo Sa Bẫy Cáo

Chương 8. “Thầy ơi, em yêu anh”.
Uyên luồn tay vò mái tóc dài của mình, cô cảm thấy hoảng hốt trước ánh mắt lạnh lùng đến hà khắc của Khoa. Nghĩ đến việc anh vừa cứu cô vài phút trước, lương tâm trơn nhẵn của Uyên bỗng chốc mọc lên vài cái răng, chúng nó thi nhau cắn xé.
Uyên phá ra cười:
- Ha ha ha, thì ra là thầy, ra là thầy thật, thảo nào nhìn thầy quen quen lại chả nhớ gặp ở đâu.
Khoa cho tay vào túi quần, anh tiến từng bước về gần cô. Uyên vẫn cười. Cô lùi về sau theo từng bước chân Khoa, áp lực nam tính ập mạnh tới làm cô nhíu mày thu lại nụ cười trên khuôn mặt. Giọng anh lạnh lùng:
- Đúng, tôi là cái tên xui xẻo đó. Thế nào, em vui không?
Uyên đứng thẳng người, cô đập tay vào trán Khoa:
- Không vui, em làm sao mà vui được khi ra tay đánh người thầy mà em yêu quí nhất.
- Đôi mắt em không biết nói dối, nó đang cười.
Một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo hương xà phòng nam tính cuốn vào mũi Uyên, cô chớp mắt, đi vòng quanh người Khoa “nghiên cứu”:
- Thầy không hề giống một tên gay, thầy quá nam tính. – Uyên tiến sát gần Khoa rồi hạ giọng – Không lẽ thầy là “chuẩn man” trong cái quan hệ yêu đương nam – nam đó?
Khoa nhếch môi cười:
- Tôi không giống bình thường.
- À, em hiểu rồi…
- Giờ em có về không hay chờ người ta tới bắt? – Khoa cắt ngang lời Uyên.
Anh quay lưng đi trước bởi vì không muốn nghe thêm bất kì điều quái gở nào phát ra từ miệng cô gái này. Nhiều khi cô thật thông minh nhưng đôi lúc trông cô thật ngớ ngẩn với những gì mình nói.
- A, thầy chờ em với, không lẽ là gay đều nhỏ mọn hơn con gái bọn em sao?
Bước chân Khoa khựng lại rồi đi nhanh hơn, anh sẽ xem những gì cô nói như tiếng gió thoảng qua…
Uyên lẽo đẽo theo chân Khoa, cô không dám lơ đãng, không dám nói hay làm gì quá đáng, cuộc chạy bộ vừa rồi đã vắt kiệt sức cô, hơn nữa Uyên còn “mù” đường. Khoa mà bỏ cô lại, chắc chắn đêm nay Uyên sẽ ngủ vệ đường bởi vì đến cả chỉ đường cô cũng không biết.
Ánh đèn đường chiếu sáng dịu dàng hắt xuống hai bóng người đi song song với nhau trên vỉa hè, thỉnh thoảng có vài chiếc xe máy chạy qua đều nghiêng đầu nhìn lại. Phố về khuya. Gió buông lơi thổi tung những chiếc lá, cuộn tròn rớt xuống đầu Khoa, cơn gió ẩm ướt báo hiệu Sài Gòn sắp có mưa đêm trong mùa.
Uyên mím môi cười nhìn chiếc lá trên đầu Khoa, cô vui vẻ hát:
- Đầu kẻ nào có lông có lá, kêu ta bằng bác ta lấy dùm cho…
Khoa im lặng đưa tay lên đầu mình, anh lấy chiếc lá xuống, vo tròn cho nó vỡ vụn rồi tung lên mặt Uyên:

- Mặt đứa nào đầy lông đầy lá, kêu ta bằng bác ta cắt miệng luôn.
Uyên phủi những chiếc lá trên mặt mình xuống, cô bực bội trừng mắt với Khoa nhưng nghe xong lời anh vừa hát thì ngậm miệng. Một thứ gì đó vừa len lén chuồn vào tim Uyên, cô bật cười:
- Thầy ơi, thầy dễ thương quá ạ.
- Tôi biết.
- Xì.
Đoạn đường từ bar về nhà Uyên vốn rất ngắn thế nhưng lần này cô và Khoa phải đi tận hai mươi phút. Khoa tiễn Uyên về đến nhà, đơn giản là anh muốn biết nhà cô mà thôi.
Vừa đến cổng nhà thì Uyên nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang tựa lưng vào cột điện, điếu thuốc trên tay cháy dở như đốt tàn bóng đêm, thả vào đó những hiu quạnh và cô độc đến đau buồn. Tim Uyên nhói lên, ngón tay cô bấm chặt vào nhau để ngăn vị đau thương tràn lên khóe mắt.
Uyên dừng chân nhìn Duy, bóng anh trải dài trên mặt đất đầy tàn thuốc, có lẽ anh đứng đấy đã lâu. Cô thở dài, những chuyện đáng buồn vẫn luôn xảy ra cho dù muốn hay không. Chị Quỳnh yêu Duy, còn Duy thì yêu cô. Như một cuộc đuổi bắt, tình yêu không có điểm dừng.
Tiếng ho khan của Khoa cắt ngang dòng suy nghĩ của Uyên đồng thời cũng khiến Duy quay đầu. Anh nhìn về phía Uyên, đôi mắt lấp lánh vui mừng phảng phất đau buồn, anh di chân nhưng lại không dám tiến về phía Uyên, anh sợ, sợ cô lại buông anh mà chạy trốn.
- Thầy ồn ào quá đi.
Uyên gắt lên khe khẽ với Khoa, đôi mắt mí lót của cô trừng anh không hề e sợ.
B.ạ.n..Đ.a.n.g..Đ.ọ.c..T.r.u.y.ệ.n..T.ạ.i..W.e.b.s.i.t.e..T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Khoa nhún vai hất cằm về phía Duy.
- Ai đó? Người yêu?
- Dạ, người yêu, nhưng em không yêu.
- Vậy sao bắt người ta chờ?
- Thầy hay nhỉ, nếu em bắt được anh ta đi em đã bắt lâu rồi.
- Anh ta tới kìa.
- Hả?
Uyên hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Duy, anh quả thật đang bước lại gần, có vẻ sự thân mật khó hiểu của Uyên và Khoa đã làm anh tò mò.
Bỗng dưng, Uyên thì thầm với Khoa, giọng cô giữa đêm tĩnh lặng vang lên rõ ràng, rung lên những hồi chuông nhức nhối trong tai của cả hai người đàn ông:
- Thầy ơi, em yêu anh.
Khoa đứng sững người nhìn cô sinh viên tinh quái, đầu óc anh gần như ngưng hoạt động, và đình trệ hẳn khi Uyên choàng tay ôm anh, một cái ôm dịu dàng như yêu thương thật sự.
Bước chân Duy dừng hẳn, anh nhìn hình ảnh tốt đẹp trước mặt mà tim đau nhói, lần này anh sai rồi. Uyên không hề chạy, cô đã đứng lại cùng với người mình yêu.

- Xin lỗi thầy.
Uyên buông Khoa ra, cô cúi đầu giấu đi nỗi buồn nhưng giọng nói không thể che đi sự thất vọng.
- Ra tôi vừa được tỏ tình cơ đấy.
- Tỏ tình con mắt thầy í, rõ ràng là em đang lợi dụng thầy, là lợi dụng thầy đó thầy biết không?
- Biết. Tôi vừa được tỏ tình.
Uyên trừng mắt với Khoa, cô dùng chân đá anh một cái thật đau vào ống quyển rồi co giò chạy thẳng vào nhà, cánh cổng nhà đóng lại không hề ngăn hết chất giọng lanh lảnh của Uyên:
- Em có điên đâu mà tỏ tình với kẻ gay như thầy. Thầy ngủ ngon ạ.
Khoa mỉm cười, anh lắc đầu khe khẽ rồi xoay người rời đi. Bóng tối dần ôm trọn lấy thân hình cao lớn của Khoa, bước chân anh bình thản giấu đi rất khéo những vui mừng.
Chương 9. Trả đũa.
Đến góc khuất của con hẻm dẫn vào nhà Uyên, Khoa dừng chân, anh đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình không chút ngạc nhiên.
- Anh là bạn trai của Uyên? – Duy hỏi.
- Anh nghĩ sao?
- Anh là gay!
Khoa bật cười khe khẽ:
- Tôi là gay? Đúng là chỉ có anh mới dễ tin những gì Uyên nói.
- Tôi yêu cô ấy.
- Ừ, vì yêu nên anh không phân biệt được đâu là lời thật, đâu là nói đùa.
- Ý anh là? – Giọng Duy phảng phất vui mừng, đôi mắt anh tràn đầy hi vọng.
- Ý tôi là… – Khoa dừng lại nhìn vào mắt Duy, thật đáng buồn cho anh ta, chỉ tiếc anh không thể giao “con mồi” của mình cho tên đàn ông khác, phải chính tay anh bẫy nó - tôi không phải gay.
Khoa bỏ qua ánh nhìn khó tin của Duy, anh đi thẳng, miệng lẩm nhẩm điệu “Let it go” đầy vui sướng.
Chiều hôm sau.
Uyên vừa vào đến cửa lớp thì nhận được hàng loạt ánh nhìn soi mói tập thể cùng lời bàn tán xì xào vang lên khắp lớp. Cô khó chịu ngồi xuống bàn đầu đối diện với bàn giáo viên. Tùng ngồi bên chạm vào tay Uyên, cô quay đầu, mày nhíu chặt:

- Gì?
- Uyên đừng nghĩ nhiều, nếu mình không có chuyện gì thì đừng quan tâm đến lời bàn tán của người khác.
- Chuyện gì là chuyện gì? Nói gì vậy?
Tùng đưa Ipad qua cho Uyên, cô nhìn bức hình quen thuộc chụp cô và Khoa thì che miệng cười:
- Ui chao, ra là chuyện này đó hả?
- Ừ, là nó đấy, với lại từ chuyện này mọi người trong lớp đều cho rằng Uyên được thầy thiên vị mới cho làm lớp trưởng.
Uyên nhe răng cười, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, dường như cô đã biết chuyện gì đang xảy ra rồi. Lúc làm lớp trưởng, cô chỉ nghĩ đơn giản Khoa đang làm khó, giờ thì cô biết thêm, anh còn cố tình đẩy cô lên làm cây to đón gió.
Miệng lưỡi thiên hạ không bao giờ đụng đến một thầy giáo đạo mạo, nhưng họ sẽ xé nát một cô sinh viên nhỏ bé như Uyên.
- Ông tên gì?
Tùng mở to mắt nhìn Uyên, không phải chứ, cô bạn này vốn rất thông minh mà.
- Tên Tùng.
- À, Tùng, ông đem tai lại đây tui nói cho nghe một chuyện bí mật.
Thế nhưng, ngay khi đầu Tùng vừa đưa qua thì một tiếng ho khan vang lên qua micro khá lớn:
- Lớp trưởng bật máy chiếu cho thầy.
Uyên quay đầu nhếch môi cười với Khoa thật đểu, đôi mắt tràn ngập ý hăm dọa và ghét bỏ. Uyên cười với Tùng, phớt lờ cái mím môi và ánh mắt đầy ý hỏi của Khoa:
- Ông bật dùm, tui không bật tới.
Tùng đảo mắt nhìn Uyên và thầy giáo đứng trên bục giảng, cậu biết, giữa họ không chỉ đơn giản là quan hệ thầy trò.
Học được hai tiết thì Khoa có điện thoại, anh liếc mắt nhìn cô lớp trưởng đang gà gật ở đầu bàn rồi đi ra ngoài. Lúc Khoa trở vào thì Uyên vừa tỉnh ngủ, cô chăm chú nhìn anh, cái nhìn săm soi như muốn lột anh sạch sẽ.
- Xin lỗi cả lớp, hiện giờ thầy có việc bận phải đi công tác vài ngày, buổi học hôm nay chúng ta sẽ nghỉ sớm ba tiết. Có điều, thầy có chuyện nhờ cả lớp và lớp trưởng, thầy cho lớp chúng ta nghỉ sớm nên để không học bù và bị thanh tra phạt, mọi người ngồi lại trong lớp thêm hai tiết nữa rồi mới đi về. Có được không?
- Dạ được ạ – Cả lớp đồng thanh.
Khoa cười hài lòng, anh nói riêng với Uyên:
- Lớp trưởng giữ trật tự lớp giúp thầy, chỉ cần thêm một tiết nữa thôi, để thanh tra hỏi thăm thì phiền.
Uyên gật đầu, cô cười đầy ý vị.
Khoa chào cả lớp rồi ra về. Uyên canh đồng hồ 10 phút rồi nhảy phắt lên bục giảng, cô đứng giữa lớp cất giọng “oanh vàng”:
- Mọi người, mọi người…
Tiếng ồn ào biến mất trong vài giây rồi lại tiếp tục.
Uyên thiếu kiên nhẫn, cô vỗ tay bôm bốp, gào lên:

- Mọi người im lặng chút coi.
Nhận được sự im lặng, Uyên hài lòng tiếp tục:
- Thầy vừa nhắn tin ình bảo mọi người có thể ra về, hôm nay thanh tra không kiểm tra khoa của bọn mình. Thầy dặn thứ sáu mọi người đi học đầy đủ, hôm đó thầy đã về.
Tiếng la hét vui mừng đồng loạt vang lên, Uyên nhếch môi đi xuống bàn lấy cặp rồi theo chân mọi người ra về. Cả quãng đường, đôi mắt Uyên nhấp nháy đầy gian xảo, Khoa đã bất nhân thì đừng trách cô bất nghĩa.
Uyên về đến nhà thì lấy điện thoại nhắn tin cho Khoa:
“Thầy, em từ chức lớp trưởng”.
Lúc nhận được tin nhắn của Uyên, Khoa đang ở sân bay chờ mua vé để đi Hà Nội, công ty anh tư vấn luật đang vướng kiện tụng của công ty đối tác, trách nhiệm của một Luật sư và của một người bạn khiến anh không thể mặc kệ mọi chuyện. Khoa lên đường gấp rút với hi vọng mọi chuyện không quá muộn
Hà Nội đón Khoa bằng cơn gió lạnh chuyển mùa, gió hanh heo khô khốc đủ làm rối bù đầu tóc ngắn của anh, chiếc áo sơ mi trên người không đủ ấm làm anh bỗng dưng nhớ tới vòng ôm dịu dàng của Uyên đêm qua.
Điện thoại đổ chuông, Khoa mở điện thoại, anh ngạc nhiên khi trông thấy dãy số từ phòng thanh tra của trường:
- A lô?
- Thầy Khoa à? Lớp luật chiều nay của thầy không đi học sao?
- Dạ có, vẫn đi bình thường mà chú. – Bỗng dưng Khoa cảm thấy có chuyện gì đó vô cùng không ổn đang đuổi theo anh.
- Có sao? Lúc tiết ba tôi lên kiểm tra có thấy sinh viên nào đâu?
….
Khoa cúp điện thoại mà lòng còn ngơ ngác, anh lắc đầu thất vọng, sinh viên quả nhiên là giống người dễ thay đổi nhất quả đất, chúng “dạ” trước mặt thầy giáo nhưng sẵn sàng phủi bay mọi chuyện khi anh vừa quay lưng.
Qua mười giờ tối Khoa mới có thời gian rảnh, anh về khách sạn rồi trả lời tin nhắn cho Uyên:
“Sao phải từ chức?”
Uyên nhắn lại gần như ngay lập tức:
“=)) Không thích làm nữa. Mà thầy đẹp trai ơi, thanh tra trường gọi điện cho thầy chưa ạ?”
Khoa đọc tin nhắn, anh sững lại vài giây rồi hiểu ra cô đang nói gì:
“Tại sao em lại làm như thế?”
“Trả đũa đấy ạ”.
“Tại sao?
“Thầy họ Tại đấy à? Tại vì em ghét thầy đấy, thầy đừng tưởng em không biết thầy đưa cho em chức lớp trưởng để làm gì, không phải cây to nào cũng đón gió được đâu. À mà chắc thầy cũng bị cảnh cáo chứ chẳng sao đâu nhỉ. Thầy ngủ ngon”.
Ừ, anh chỉ bị cảnh cáo thôi, chỉ là trừ điểm rèn luyện của giáo viên trong học kì này từ Khá xuống trung bình, chỉ là trừ của anh lương năm tiết dạy mà thôi. Không nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận