Tuyết rơi càng lúc càng dày, vừa lái xe, hắn vừa xem xét một lần nữa kế hoạch của hắn.
Vào giờ này, chắc người ta đã biết chuyện mất xe.
Có lẽ chị ta chạy quanh khu bãi đậu xe để tìm.
Chắc chị ta đã báo cảnh sát hay gọi về nhà rồi.
Thời gian người ta gọi điện báo cho các xe cảnh sát tuần tra thì chắc hắn đã ở ngoài khu vực lùng sục của cảnh sát bang Connecticut.
Vả lại, ai thèm quan tâm để ý đến đống sắt vụn này? Khi cảnh sát nghe thông báo có chiếc xe chỉ đáng giá hai trăm đô-la bị mất, thì chắc họ cũng không ra sức tìm kiếm làm gì.
Cô Sharon Martin một mình với hắn đây rồi! Nhìn da mặt của cô ta là hắn thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi.
Hắn nhớ khi hắn trói cô, hơi ấm trong người cô phả vào hắn thật dễ chịu.
Cô ta mảnh mai, những đường cong ở đùi và ở mông thật êm ái.
Hắn nhận ra thế qua lớp vải len dày trên váy cô.
Khi hắn mang cô ra xe, cô có vẻ hằn học, hoảng hốt, nhưng hắn tin chắc cô ta đã có ý gục đầu vào người hắn.
Hắn cho xe chạy theo xa lộ Connecticut, rồi Nam River Parkway và sau đó theo xa lộ Cross County chạy về xa lộ Henry Hudson.
Chạy trên những đường có xe cộ đông đúc hắn cảm thấy an toàn.
Nhưng, càng đến gần con đường Vồng ở West Side chạy vào trung tâm Manhattan, hắn càng chạy chậm.
Cứ nghĩ đến chuyện họ đang tìm chiếc xe hơi, hắn lại sốt ruột!
Những chiếc xe chạy như rùa bò.
Bọn khốn nạn! Chúng sợ đường trơn, chúng sợ tai nạn.
Chúng gây trở ngại cho hắn, làm cho hắn chậm việc.
Hai gò má hắn giật giật.
Hắn cảm thấy mạch máu ở đó nhảy mạnh, hắn đưa ngón tay đè lên.
Hắn hy vọng sẽ đến nhà ga chậm lắm là 19 giờ 30, lúc đó hành khách từ ngoại ô đáp tàu rất đông đúc.
Có thể mới không ai để ý đến hắn.
Khi hắn ra khỏi đường Vồng West Side để vào Đường 46, thì đã 19 giờ 10 phút.
Hắn lái xe dọc nửa khu phố về phía Đông, rồi rẽ nhanh vào một ngõ cụt, tận cùng ngõ là một nhà kho.
Ở đây, không có bảo vệ, và hắn cần chuẩn bị một lát.
Hắn dừng xe, tắt đèn.
Khi hắn mở cửa xe, một lớp bụi tuyết bay vào mắt và vào mặt hắn.
Trời lạnh, lạnh kinh khủng.
Hắn đưa mắt nhìn quanh chỗ đậu xe, tất cả đều tối om.
Hắn yên tâm, đưa tay ra sau xe, lôi cái áo măng-tô đã đắp cho cô khi nãy.
Hắn cảm thấy cặp mắt long lanh nhìn vào hắn.
Hắn mỉm cười rồi lấy ra cái máy ảnh chớp lấy liền.
Ánh sáng lóe lên làm cho cô gái lóa mắt.
Tiếp theo, hắn lấy trong túi ra cây đèn pin, với tay ra tận sau xe, bật đèn.
Hắn chiếu luồng ánh sáng nhỏ vào mắt Sharon, di chuyển chùm sáng lên xuống trên mặt cô cho đến khi cô nhắm mắt lại và quay mặt đi.
Hắn khoái chí khi đùa nghịch cô.
Hắn cười khẩy, không nói năng gì, nắm vai cô lôi lên và để cô nằm sấp xuống.
Hắn lấy dao cắt dây trói ở cổ tay và cổ chân cô.
Hơi thở yếu ớt vì mồm bị nhét đầy giẻ, người run cầm cập...
- Không sao chứ, Sharon? - Hắn nói nho nhỏ - Bây giờ tôi sẽ lôi giẻ ra cho cô nhé.
Chỉ la lên một tiếng thôi là thằng bé đi đời.
Nghe chưa?
Hắn không đợi cô trả lời, đã lấy dao cắt dung vải buộc sau đầu.
Sharon nhổ miếng giẻ nhét trong miệng ra.
Cô rên lên nho nhỏ:
- Neil...!Tôi van ông...!- Giọng cô nhỏ khó nghe.
- Thằng bé sẽ ngộp thở...
- Tùy thuộc vào cô thôi.
- Hắn lôi cô ra khỏi xe, giữ cô đứng gần bên xe.
Sharon thấy một lớp tuyết mỏng dính trên mặt hắn.
Cô choáng váng cả người.
Tứ chi rã rời, cô lảo đảo, cảm thấy hắn nắm cô một cách thô bạo.
- Mặc cái này vào.
- Giọng hắn bây giờ khác đi...!có vẻ thúc bách.
Cô đưa tay nắm đống vải xù xì, dơ bẩn.
Cái măng-tô hắn đắp cho cô hồi nãy.
Cô đưa lên một cánh tay.
Hắn lồng áo vào tay cô, rồi lồng tay khác.
- Trùm cái khăn này vào.
Cái khăn quá bẩn, cô xếp cái khăn lại.
Cái khăn bằng len quá dày.
Dù muốn dù không, cô cũng phải trùm lên đầu, buộc múi ở dưới cằm.
- Bước lại vào xe.
Cô đi càng nhanh thì thằng bé càng sớm được tháo vải nhét trong mồm nó ra.
- Hắn thô bạo đẩy cô vào chỗ ngồi trước xe.
Cái túi xách ka ki nằm dưới sàn xe.
Cô vấp phải cái bao, cố tránh chân để khỏi làm đau cậu bé.
Cúi người, cô đưa tay sờ quanh cái bao, sờ đúng cái đầu của Neil.
Sợi dây ở miệng bao không buộc.
Ít ra, Neil cũng thở được.
- Neil, Neil, có cô đây, không sao đâu, Neil à...
Cô cảm thấy nó nhúc nhích.
Ôi lạy Chúa, xin Chúa đừng để nó ngộp thở.
Hắn đi vòng qua xe thật nhanh, leo lên chỗ lái xe mở khóa công tắc.
Chiếc xe từ từ chạy đi.
"Chúng ta đang ở tại trung tâm thành phố"! Shaion kinh ngạc reo lên trong lòng, cô cảm thấy bình tĩnh trở lại.
Cô phải bình tĩnh mới được.
Cô phải làm theo tất cả những điều hắn ra lệnh.
Xe chạy đến gần Broadway, cô thấy đồng hồ trên tháp Time Square, mười chín giờ hai mươi...!Chỉ mới 19 giờ 20 phút.
Đêm qua vào giờ này cô mới từ Washington trở về.
Cô tắm vòi sen, nướng sườn cừu và mở chai rượu vang trắng.
Cô mệt mỏi, căng thẳng, muốn nghỉ ngơi cho khỏe rồi viết bài.
Và cô đã nghĩ đến Steve, trong ba tuần xa cách, cô đã đau khổ biết bao vì không thấy được mặt anh.
Anh đã gọi điện đến cho cô, giọng anh vừa vui mừng vừa lo âu, nhưng anh chỉ nói vắn tắt, ngắn gọn:
- Chào em...!anh gọi để biết em đã về chưa, thời tiết ở Washington nghe nói xấu lắm, nó đã tràn sang đây.
Hẹn gặp em ở phòng thu hình.
- Anh im lặng một lát rồi nói tiếp - Anh rất nhớ em, đừng quên tối mai đến nhà anh đấy nhé.
Cô gác máy, lòng nôn nóng muốn gặp lại anh sau khi đã nói chuyện với anh.
Thế nhưng, cô buồn chán và lo âu.
Thực rạ thì cô muốn cái gì? Anh sẽ nghĩ gì khi về nhà không thấy hai người? Ôi, Steve!
Xe dừng lại ở ngã tư đèn đỏ trên Đại lộ 6.
Một chiếc xe tuần tra của cảnh sát đến đậu ngang tầm xe họ.
Sharot nhìn vào mặt chàng thanh niên lái xe, anh ta kéo chụp cái mũ cát két xuống trên trán.
Anh ta nhìn qua cửa xe, và bốn mắt gặp nhau.
Xe rồ máy, cô vẫn nhìn người cảnh sát, muốn anh ta nhìn lại cô cho kỹ để nhận ra có điều không ổn.
Cô cảm thấy có một vật nhọn chích vào bên hông, cô quay mặt nhìn qua, kẻ lạ đang cầm con dao trong tay.
- Nếu có người theo dõi, tôi sẽ cho cô đi đời trước.
Tôi còn đủ thời gian để gϊếŧ thằng bé sau.
Giọng hắn bình tĩnh, lạnh lùng.
Chiếc xe tuần tra chạy ngay ở phía sau.
Đèn chớp báo hiệu chớp liên hồi.
Còi thổi ồn ào.
- Không, xin ông...!- Hắn nhắn mạnh ga, xe vọt lên vượt qua những chiếc khác rồi biến mất ở khu phố khác.
Họ vào Đại lộ 5, có rất ít người đi bộ.
Thời tiết rất xấu, rất lạnh, đi bộ ở New York rất bất tiện.
Xe rẽ qua trái vào Đường 44, hắn dẫn họ đi đâu nhỉ? Đường 44 là đường cụt mà.
Đường dừng lại trước nhà Ga lớn Trung tâm, hắn không để ý à?
Hắn lái xe qua hai khu phố, cho đến Đại lộ Vanderbilt rồi rẽ phải.
Hắn đậu xe gần cổng vào khách sạn Biltmore, y ngay trước mặt nhà ga.
- Đến rồi - Hắn nói nhỏ - Chúng ta sẽ vào ga.
Lạnh, hai gò má giật giật.
Nghe chưa?
Cô gật đầu, không biết Neil có nghe hắn nói không?
- Đợi một lát.
- Hắn nói rồi nhìn cô, hắn chuồi tay vào hộp đựng găng tay, lấy ra cặp kính râm, hắn nói với cô - Đeo kính vào.
Hắn mở cửa xe, lướt mắt nhìn quanh rồi bước nhanh ra.
Đường sá vắng hoe, chỉ có vài chiếc tắc-xi đậu trước mặt nhà ga, chẳng có ai thấy họ hay chú ý đến họ.
Sharon nghĩ: Chắc hắn sẽ lấy trộm xe khác.
Trước khi người ta bắt đầu tìm mình, thì chắc hắn đã đem mình đi thật xa rồi.
Cô cảm thấy bàn tay trái đau nhức.
Chiếc nhẫn! Chiếc nhẫn gắn đá quý mà Steve đã tặng cô vào hôm Giáng sinh...!Mặt đá quay về một bên khi hắn trói hai tay cô.
Đế nhẫn bằng vàng đã khía rách ngón tay cô.
Không suy nghĩ đắn đo gì hết, cô tháo chiếc nhẫn ra, cô vừa có đủ thời gian để thả chiếc nhẫn xuống nệm xe thì cánh cửa đã mở ra.
Cô run lẩy bẩy trên lề đường trơn trợt, gã đàn ông một tay nắm cổ tay cô, cúi người kiểm soát trong xe.
Hắn lấy miếng vải bịt miệng cô và sợi dây bị cắt.
Sharon nín thở, nhưng may thay hắn không thấy chiếc nhẫn.
Hắn cúi thấp người, bê cái túi xách lên, thắt hai đầu sợi dây buộc miệng cái túi lại.
Chắc Neil ngộp thở mất.
- Cô hãy nhìn đây.
- Hắn nói.
Cô nhìn lưỡi dao giấu dưới cổ tay áo khoác rộng của hắn.
- Con dao nằm ngay trái tim thằng bé.
Chỉ có một hành động khả nghi là con dao sẽ đâm vào nó ngay.
Hắn đưa tay kia nắm khuỷu tay cô, nói:
- Ta đi thôi.
- Hắn dẫn cô đi qua đường, hai người đi bên nhau.
Trông họ giống như một cặp vợ chồng đi vào ga, vì lạnh nên đi sát vào nhau, mặc áo quần cũ nghèo nàn giống nhau, cái túi xách trên tay người chồng là hành lý của họ.
Dù đã mang kính râm, nhưng ánh sáng trong nhà ga cũng làm cho Sharon chói mắt.
Họ đi vào dãy hành lang bán hàng ở trên, nằm dôi ra chênh vênh trên tiền sảnh nhà ga.
Cách bên trái họ vài bước, có một sạp bán báo.
Người bán báo nhìn họ với cặp mắt thờ ơ lạnh nhạt.
Họ đi xuống bậc thứ nhất.
Tấm quảng cáo máy ảnh Kodak khổng lồ đập vào mắt cô, hàng chữ quảng cáo viết: "Bạn gặp cái đẹp ở đâu là hãy bắt lấy nó".
Cô cố nín cười.
Hãy bắt lấy ư? Hãy bắt lấy ư?! Chiếc đồng hồ - Chiếc đồng hồ danh tiếng nằm trên phòng hướng dẫn ở giữa sân ga.
Bây giờ người ta xem đồng hồ khó khăn hơn vì họ xây nhiều quầy Quỹ tiết kiệm choán bớt chỗ trống.
Sharon đã đọc đâu đó nói rằng khi sáu ngọn đèn đỏ ở dưới cái đồng hồ cùng nhấp nháy, tức là người ta báo động khẩn cấp cho cảnh sát chuyện trách ở Ga lớn Trung tâm.
Nếu bây giờ họ biết có chuyện kỳ lạ đang xảy ra ở đây thì họ nghĩ sao?
Đã 19 giờ 29 phút, Steve sẽ đáp tàu lúc 19 giờ 30, giờ này chắc anh đang ở...!trong một toa tàu, tại nhà ga, chuyến tàu sẽ mang anh đi trong một phút nữa.
Steve! Cô muốn hét thật to lên...!Steve...
Những ngón tay cứng như thép bóp mạnh cánh tay cô.
- Đi ngã này.
- Hắn đẩy cô đi xuống tầng cấp dẫn xuống bậc dưới.
Thời điểm thuận lợi qua rồi.
Ở bậc dưới không có nhiều người...!Ở tầng cấp lại còn ít hơn nữa.
Cô thử giả vờ té xuống...!để mọi người chú ý đến họ xem sao? Không được...!cô không được liều lĩnh như thế, vì hai cánh tay như sắt đang ôm quanh cái túi xách, vì con dao sẵn sàng phóng vào người Neil.
Họ đã xuống đến bậc dưới, cô nhìn thấy cửa vào quán Oyster Bar ở phía bên phải.
Vào tháng trước, cô đã hẹn gặp Steve ở đấy để ăn sáng.
Ngồi trong quán ăn, họ đã ăn hai tô canh hàu nóng thật ngon...!Steve, hãy đi tìm chúng tôi, hãy đến cứu chúng tôi.
Cô cảm thấy bị hắn đẩy đi về phía bên trái.
- Bây giờ đi ngã này...!đừng đi nhanh quá...!- Đường sắt số 112.
Biển thông báo giờ tàu chạy ghi: "Tàu đi Moimt Vemon 20 giờ 10 phút".
Tàu vừa chạy rồi kia mà.
Tại sao hắn đến đây?
Phía bên trái là một dốc nghiêng dẫn xuống đường sắt, Sharon trông thấy một bà già khốn khổ.
Bà ta xách một cái túi đựng đồ nhật dụng trên tay, và diện một cái áo vét đàn ông ra ngoài chiếc váy vải len rách tả tơi.
Đôi bít tất dài bằng vải dày chùng xuống trên hai chân.
Bà ta nhìn chằm chằm vào cô.
Bà ta nhận ra có cái gì bất thường phải không?
- Bước tới...
Hắn dẫn cô đi xuống bờ dốc đến ke tàu số 112.
Bước chân họ vang lên trên bậc cấp thềm bằng sắt nghe leng keng.
Tiếng rì rầm của người trên sân ga biến mất, gió lạnh ẩm ướt thổi vào mặt cô.
Ke tàu vắng hoe.
- Đi ngã này.
- Hắn dẫn cô đi vòng quanh ke tàu, nơi tận cùng con đường sắt để xuống mặt dốc nghiêng thứ hai.
Cô nghe nước chảy róc rách đâu đó.
Hắn dẫn cô đi đâu nhỉ? Đôi kính râm khiến cô không thấy rõ.
Cô nghe có tiếng rung đều đều...!tiếng máy bơm...!máy ép..
hắn dẫn cô xuống sân dưới tầng hầm nhà ga...!rất sâu dưới mặt đất.
Hắn sẽ làm gì cô và thằng bé? Cô nghe có tiếng tàu chạy ầm ầm...!Chắc là có đường hầm tàu chạy rất gần đâu đây.
Hắn dẫn cô xuống sâu mãi dưới mặt đất, đường đi rộng ra.
Rồi cô thấy đến một chỗ rộng bằng một nửa sân bóng đá, một chỗ chất đầy những đường ống khổng lồ, những ống dẫn nước, những động cơ nổ rầm rầm.
Về phía bên trái cách cô khoảng năm hay sáu mét, cô thấy một chiếc cầu thang hẹp đi lên.
- Bước nhanh lên!...!- Bây giờ cô nghe hắn thở hồng hộc phía sau.
Cô leo lên cầu thang, tự nhiên cô đếm nhẩm trong miệng các bậc tháng...!mười...!mười một...!mười hai...!Cô đến mặt phẳng nhỏ ở đầu cầu thang và thấy trước mặt một cánh cửa sắt lớn.
- Xích ra.
- Hắn ra lệnh, cô cảm thấy thân hình nặng trịch của hắn đè lên người cô, cô nhích người lui.
Hắn để cái túi xách xuống nền nhà, liếc mắt nhìn cô.
Trong ánh sáng lờ mờ, cô thấy trán hắn rịn mồ hôi.
Hắn lấy chìa khóa, tra vào ổ.
Một tiếng rắc vang lên, hắn xoay nắm tay.
Cửa mở, hắn đẩy cô tới trước.
Cô nghe hắn càu nhàu, vừa cúi xuống ôm cái túi xách lên.
Cánh cửa đóng lại, trong bóng tối lạnh lẽo và ẩm ướt, cô nghe tiếng cách của cái nút bật đèn.
Trong nháy mắt, ánh sáng trên ngọn nê-ông bám đầy bụi nhấp nháy rồi bật sáng trên đầu họ.
Sharon đưa mắt nhìn quanh căn phòng dơ bẩn, những cái thùng rửa chén bốn bề đóng ván ghép lại như cái lồng, chiếc giường lính ọp ẹp, cái giỏ đi chợ lật úp lại, chiếc va-li cũ màu đen trên nền nhà.
Cô hỏi:
- Chúng tôi ở đâu đây? Ông muốn làm gì chúng tôi? - Giọng cô nho nhỏ nhưng cũng vang to trong cái phòng chật hẹp kín đáo này.
Tên bắt cóc không đáp, hắn hất cô ra, đi đến chiếc giường, để cái túi xách hải quân lên giường, rồi co hai cánh tay lại.
Sharon quỳ xuống bên giường, tháo sợi dây ở miệng túi xách ra.
Đưa tay sờ cậu bé nằm chèo queo bên trong.
Cô nâng đầu cậu bé lên, lấy hai tay tháo miếng vải bịt mồm ra.
Neil nghẹt thở, cậu vội hít không khí vào lồng ngực vừa thở hổn hển, người run cầm cập.
Cô nghe cậu thở sò sè, ngực phập phồng.
Cô ôm đầu cậu bé giữa cánh tay, cố tìm cách tháo cuộn vải bịt mắt cậu ta ra.
- Để yên thế.
- Hắn ra lệnh, giọng dữ dằn, sắc như dao.
- Xin ông làm ơn, - Cô thốt lên - thằng bé bị bệnh...!nó sẽ lên cơn hen mất...!xin ông thương hại nó.
Cô ngước mắt lên và bỗng cô cắn lấy môi để khỏi hét lớn.
Phía trên chiếc giường, có ba tấm hình thật lớn gắn ở tường.
Một thiếu nữ đang chạy, hai tay giang ra phía trước, chị ta quay mặt nhìn lui, vẻ hoảng sợ...!miệng méo như đang la lớn.
Một người phụ nữ tóc vàng, nằm dài bên cạnh một chiếc xe hơi, hai chân quặp lại dưới chân.
Một cô gái còn rất trẻ, tóc đen, một bàn tay áp lên cổ, hai mắt mở to, đứng tròng, trông có vẻ kinh hoàng..