Sharon nghe tiếng giày chơi ten-nít của Neil nhẹ nhàng nhỏ dần dưới chân cầu thang.
Lạy Chúa, xin ngài giúp nó thoát được, xin ngài giúp nó lên được trên ấy.
Bà già ngừng rên, rồi lại rên, rồi lại ngừng một lát.
Khi bà rên lại, tiếng rên nhỏ hơn, nhẹ nhàng hơn, như thể tiếng rên sắp tắt hẳn.
Sharon lắng nghe với thái độ dửng dưng, cô nhớ bà đã nói bà muốn chết ở đây.
Cô cúi xuống bà, đưa tay vuốt lên mái tóc rối bời của bà.
Cô đưa đầu mấy ngón tay vuốt lên cái trán nhăn nheo của bà.
Da bà ướt lạnh, bỗng bà Lally rùng mình, rồi không rên nữa.
Sharon biết thế là bà già đã chết, bây giờ đến lượt cô sắp chết rồi.
- Steve, em yêu anh! Cô nói to lên một mình - Steve, em yêu anh! - Cô không thấy gì ngoài khuôn mặt của anh.
Nỗi mơ ước được trông thấy mặt anh đã làm cho cô đau đớn tột cùng, đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, đau như cắt hơn cả sự đau đớn ở hai chân và mắt cá cô.
Cô nhắm mắt lại.
- Xin Chúa tha tội cho chúng con như chúng con tha tội cho những kẻ đã xúc phạm đến chúng con...!Con xin nguyện phó thác linh hồn con trong bàn tay Ngài!
Có tiếng động.
Cô bỗng mở mắt ra, Cáo đang đứng trước ngưỡng cửa, mặt hắn nở nụ cười nham nhở.
Mấy ngón tay hắn cong lại, hai ngón cái dựng đứng lên, hắn tiến đến phía cô..