Một trận bệnh nặng đi như kéo tơ, trong thời gian ở Tử Thần điện, tâm trạng ta cực kỳ sa sút, sa sút đến mức xuất hiện cảm giác đau đớn sinh lý.
Đối với việc này, Phạm thái y cũng không có biện pháp gì hiệu quả nhanh chóng, chỉ bảo ta nghỉ ngơi nhiều, xem nhiều truyền kỳ sách tranh thư giãn, thả lỏng tâm trạng.
Nhưng sau những chuyện tệ hại ta trải qua thì đã có bóng ma tâm lý với truyền kỳ sách tranh, chỉ liếc mắt qua thôi là muốn treo cổ.
Sau khi Lý Tư Diễm biết được, hắn đưa tới cho ta số lượng sách lớn, trên thiên văn dưới địa lý cần cái gì cũng có, để cho ta giết thời gian.
Đương nhiên hắn cũng không quên mục đích bắt ta vào cung, đưa kèm theo một đống sách thánh hiền, lời phong nhã là một xấp Tị hỏa đồ mới lạ, cũng căn dặn ta nghiên cứu kỹ càng.
Ta không chút do dự ném những hình vẽ này vào trong lò lửa.
Sau khi tỉnh táo suy nghĩ lại, ta cảm thấy cũng chưa chắc hắn thật sự nôn nóng mấy đối với chuyện này, chẳng qua là thích xem dáng vẻ tức giận lại không thể làm gì của ta thôi.
Ta bực bội gãi đầu.
Tại sao nhỉ? Chẳng lẽ ta tức giận lên trông rất đẹp sao? Nhưng ta đâu cảm thấy vậy.
Ngoại trừ hối hận về sai lầm của mình ra, ta còn lo lắng cho người và việc ngoài cung từng thời từng khắc, nhiều lần nói bóng gió hỏi Lý Tư Diễm xem Tiểu Xuyên và Mạnh Tự thế nào.
Hắn chỉ luôn đáp rất tốt, nhưng ta thấy khuôn mặt hắn ngâm ngẩm bực tức là biết chắc không hoàn toàn như ý hắn.
Tiểu Xuyên cứng đầu như vậy, nó thật sự sẽ ngoan ngoãn tiếp nhận sắp xếp của Lý Tư Diễm tiếp tục yên tâm thoải mái học ở Thái học sao? Ta thấy chưa chắc.
Mạnh Tự thì càng không cần phải nói, ta cũng không dám nghĩ y sẽ phản kháng đến mức nào.
Nhưng không ai bằng lòng nói cho ta tin tức của bọn họ.
Ta chỉ có thể nửa đêm dậy nghe lén Túc Tịch và Huệ nguyệt nói chuyện, cố gắng biết chút hiện trạng bên ngoài.
Từ miệng hai nàng, ta biết được đại khái tình hình gần đây của Tiểu Xuyên.
Lúc Túc Tịch nói đến thi hội thu năm nay, vô tình nhắc tới đệ đệ Thẩm nương tử còn đang học ở Thái học, nhưng lại không muốn thi khoa cử.
Phản ứng đầu tiên của ta là muốn xông ra ngoài cung, hành hung đầu chó của Tiểu Xuyên.
Phản ứng thứ hai là thở dài thườn thượt như một người mẹ già lo âu, sau đó nằm về giường, ác độc niệm chú nguyền rủa Lý Tư Diễm chết bất đắc kỳ tử lúc tráng niên.
Người này như là ông trời cố ý phái xuống trần để trừng trị Thẩm gia chúng ta.
Già trung trẻ ba đời trong nhà đều bị hại thậm tệ, không một ai may mắn thoát khỏi.
Ta niệm vô số lần lời nguyền ác độc trong lòng, chợt nghe sau lưng có tiếng bước chân khe khẽ đến gần.
Ta sợ hãi kinh hoảng, lăn liên tục hai cái ngồi dậy, cảnh giác nhìn người tới.
Ánh trăng từ khe cửa sổ chiếu vào, hắt lên người Lý Tư Diễm.
Hắn mặc tẩm y vải tơ rộng rãi, đang đứng ở chỗ cách ta không xa.
Thấy ta ngồi dậy, hắn ngẩn người, hơi có vẻ xấu hổ, sờ mũi nói: "Nàng không ngủ?"
Ta nói: "Ngươi tới làm gì?"
Lý Tư Diễm không trả lời, đi lên trước vén màn lên, nghiêng người nói trong ánh mắt kinh sợ của ta: "Đây là giường của trẫm, trẫm về nghỉ ngơi."
Ta nhìn hắn cởi giày lên giường, sợ đến lông tơ cả người dựng đứng, nắm chặt chăn, vừa co rụt vào trong góc vừa hoảng sợ nói: "Ngươi ngươi ngươi...!Ngươi không được qua đây! Thân thể ta còn chưa khỏe! Ta...!hôm nay ta tới kinh nguyệt.
Không được! Tuyệt đối không được!"
Lý Tư Diễm lười biếng nhìn ta một cái.
Ta chỉ cảm thấy tay áo tơ lụa thượng hạng mềm như nước lướt qua trước mặt ta, cả người ta bị hắn ôm đến bên cạnh.
Hắn cách ta rất gần, nhiệt độ thân thể xuyên qua áo mỏng hun nóng bả vai ta.
Ta như bị ong mật chích một cái, lộn nhào ra bên ngoài trượt xuống.
Lý Tư Diễm không giữ chắc, khiến cho ta ngã phịch xuống giường, mặt chạm đất.
"Ngốc." Hắn cười nhạo ta, vừa túm mắt cá chân xách ta lên giường.
Ta bắt đầu khóc, nước mắt nước mũi thi nhau chảy: "Ta không lừa ngươi, ta tới kinh nguyệt thật.
Hôm nay ngươi tha cho ta đi, ta đã là của ngươi rồi, về sau ngươi làm gì cũng được.
Cầu xin ngươi, ta không muốn đêm nay..."
"Đêm nay làm gì?" Lý Tư Diễm kéo ta vào trong lồng ngực mình, nhéo mũi ta: "Làm nàng sao?"
Nước mắt ta rơi càng dữ hơn, nhưng lại không dám đánh hắn, cho nên chỉ khóc thở không ra hơi, cuộn tròn người lại, vọng tưởng hắn có thể từ bỏ suy nghĩ nguy hiểm này đi.
Lý Tư Diễm cứ nhìn ta rơi nước mắt như vậy, như cười như không nói: "Nói đi, tại sao hơn nửa đêm không ngủ, không phải cố ý chờ trẫm đấy chứ?"
Giọng nói nghe rất là vui vẻ.
Ta nhạy bén đánh hơi được khả năng tránh qua kiếp nạn này, lập tức thút tha thút thít giả vờ đáng thương: "Ta đau đầu, không ngủ được."
"Thuốc ông già Phạm kê cho nàng không uống sao?"
Hắn ôm ta vào trong ngực, đưa tay lau đi nước mắt của ta, một tay khác nhẹ nhàng đặt lên lưng ta.
Hắn duy trì động tác này một lúc xong vẫn chê không đủ, kéo thắt lưng gầy trơ xương của ta dán lên bụng hắn.
Ta lại vội vàng bồi thêm một câu: "Bả vai ta cũng rất đau." Cố gắng thức tỉnh chút lương tri cực kỳ nhỏ bé của hắn.
Nhưng mà Lý Tư Diễm không mảy may có ý thả ta ra, vẫn ôm chặt ta trong ngực.
Gần đây ta phát hiện hắn vô cùng thích động chạm chân tay, thích nhất là sờ mó ôm ấp ta như một con mèo con.
Dường như cảm giác da thịt tiếp xúc có thể lấp đầy trống rỗng trong nội tâm lo âu vậy.
"Bả vai nàng đau ư?" Hắn thả lỏng ta ra một chút, đưa tay kéo cổ áo tẩm y của ta: "Để trẫm nhìn xem."
Cảm nhận được ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm vào mảng nhỏ da thịt ta lộ ra, vẻ mặt ta khuất nhục như chịu trọng hình.
"Lừa đảo." Lý Tư Diễm nhìn một lát, thản nhiên nói: "Vảy đã long hết rồi còn kêu đau, tưởng trẫm dễ lừa lắm phải không?"
Ta giải thích: "Ta không nói dối, vết thương kia đâm hỏng gân cốt, mưa một chút là xương cốt khó chịu."
Nhìn hắn có vẻ không muốn thảo luận với ta vấn đề vết thương có thật hay không, ngón tay chầm chậm vươn tới bên cạnh, chạm lên bả vai nhỏ xương xẩu của ta.
Dạo này ta rất gầy, chắc hẳn xúc cảm không được tốt.
Lúc ta đang định phóng đại tính nghiêm trọng của vết thương hơn một chút, Lý Tư Diễm đột nhiên cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên chỗ miệng vết thương của ta.
Ta có bao giờ từng thấy tình thế này, vô thức hét lên một tiếng hoảng sợ.
Lý Tư Diễm đã chuẩn bị từ trước, chuẩn xác che chặt miệng ta.
"Nàng phải tập quen đi.
Trẫm không giống Mạnh Tự, hắn là quân tử, nhịn được không động vào nàng, nhưng trẫm không phải." Hắn nói.
Ta sắp sụp đổ mất, mẹ nó chẳng lẽ ta lại không biết ngươi là thổ phỉ sao? Nhưng cho dù là thổ phỉ không kén chọn nhất cũng sẽ không cưỡng ép đè một con ma bệnh đến tháng ra mà gặm!
Nụ hôn của hắn chậm rãi dời lên trên, lên tiếp, dời đến chỗ cổ ta, lưu luyến bên huyết quản đang nảy lên mãnh liệt chốc lát, lại hôn hôn tai ta.
Hơi thở nóng rẫy ướt át phả ra làm tai ta ngứa ngáy.
Cái đùi gà bị gặm ta đây không còn gì lưu luyến, dứt khoát quyết định ngồi thẳng đờ mặc hắn tùy ý hôn.
Lý Tư Diễm nhận ra ta thuận theo như thế, cả người toát ra cảm giác mừng rỡ, cũng không thô bạo với ta như lúc trước, mà là càng thêm cẩn thận từng li từng tí như sợ làm đau ta.
"Gầy như vậy..." Hắn khẽ giọng nói: "Đầy đặn tốt hơn."
"Ngày mai ta sẽ ăn." Ta khốn khổ nói: "Nếu ta đã khiến bệ hạ không thoải mái, chi bằng tối nay thả ta đi."
Lý Tư Diễm cắn tai ta một cái, tóc mai chưa chải kỹ rủ xuống, quấn quýt cùng ta.
Giọng nói của hắn truyền đến từ sau hai lọn tóc đan vào nhau: "Trẫm từng nói muốn lâm hạnh nàng đêm nay bao giờ?"
Miệng ta há hốc thành một hình dạng ngu xuẩn: "Vậy ngươi tới làm gì?"
Hắn nói: "Đến sờ thú cưng trẫm nuôi."
Vừa nghe hắn chỉ muốn đến hôn hôn gặm gặm ta mà thôi, ta lập tức thở phào một hơi, cả người mềm oặt xuống: "Ngươi...!ngươi hù chết ta."
Lý Tư Diễm lại bóp miệng ta: "Không cho phép nói nửa chữ chết nữa."
Ta nghe lời nói: "Được."
Ta cũng không dám không nghe lời.
Tuy Lý Tư Diễm nói đêm nay không động vào ta, nhưng thân thể hắn vẫn rất thành thật.
Trong mắt hắn bốc lên ánh sáng hừng hực, ánh mắt nhìn ta như con sói đói lâu ngày, nhìn chằm chằm con cừu non trong bãi nhốt cừu không buông.
Ta bị hắn nhìn đến tê cả da đầu, ôm lấy chăn co lại thành một cuộn.
Hồi lâu sau, cuối cùng hắn cũng dời ánh mắt đi, có lẽ cảm thấy con cừu này quá nhỏ, chi bằng chờ vỗ béo rồi ăn.
"Đừng nhìn nữa." Hắn lười biếng nói: "Ngộ nhỡ nhìn trẫm đến bốc hỏa, cả đêm nay vừa khóc vừa gào chẳng phải công sức đổ biển rồi sao?"
Mặt ta lại nhăn nhó sầu khổ...!Hình như hắn cũng không có ý định muốn đi.
"Ngủ đi, sáng mai trẫm còn phải vào triều." Hắn kéo ta sang, nói: "Ngày mai sẽ ban lệnh điều nhiệm Mạnh Tự, là Dương Châu, địa phương tốt trẫm chọn lựa kỹ càng cho hắn."
Ta không muốn làm hắn tức giận, thế là cân nhắc dùng từ, dối lòng nói ra lời hay Lý Tư Diễm muốn nghe: "Y và ta đã không còn liên quan, đi đâu cũng không quan trọng, chỉ có thể từ xa chúc y hoạn lộ thuận lợi."
Quả nhiên được ta cẩn thận dỗ dành, dù Lý Tư Diễm chưa tin hẳn, nhưng vẫn lộ ra vẻ tươi cười mắt thường cũng thấy được, lại hôn ta một cái nói: "Như vậy mới ngoan."
Sau khi ta chắc chắn tâm trạng hắn hiện giờ rất tốt, mím miệng suy nghĩ một lát, hỏi hắn: "Bệ hạ, năm sau Tiểu Xuyên tham gia khoa thi, ngươi có mở cửa sau cho nó không?"
Lý Tư Diễm nghiêng đầu nhìn ta một chút, lại ôm ta vào trong ngực, nằm trên gối mềm, nói: "Muốn trẫm mở cửa sau? Nàng đang dùng nhan sắc hối lộ trẫm?"
Ta nói: "Đâu có, ta cũng không được tính là đại mỹ nhân gì...!Chỉ là muốn xem xem ta có mặt mũi này hay không...!Cho dù ngươi nuôi thú cưng cũng không thể không cho một chút lợi ích chứ..."
Thực ra lời này cực kỳ trái lương tâm, vốn dĩ không phải lời có thể thốt ra từ miệng ta, quanh co vòng vèo như vậy, nói bóng nói gió là muốn hỏi xem có phải Tiểu Xuyên quyết tâm không đi con đường làm quan thật hay không.
Lý Tư Diễm thản nhiên nói: "Đương nhiên nàng có mặt mũi này."
Ta im lặng chốc lát, hít sâu một hơi, vén hết tóc ra sau đầu, dự định đổi cách hỏi trực tiếp hơn...
"Nàng muốn hỏi đệ đệ nàng phải không?" Dịu dàng vui vẻ trong mắt hắn đã sớm biến mất không còn lại gì, ánh mắt hơi lạnh rơi lên mặt ta: "Chẳng phải trẫm đã nói rồi sao? Nó rất tốt, về phần có đi khoa cử hay không, Thẩm Anh, đây không phải chuyện nàng nên quan tâm."
Ta cúi đầu xuống: "Nhưng nó là đệ đệ ta...!Ta không thể không quan tâm nó."
Lý Tư Diễm nói: "Nàng muốn cho nó làm quan, trẫm sẽ có cách để nó làm.
Nàng ở trong tay trẫm, chỉ cần thêm chút uy hiếp, đương nhiên nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời."
Hôm nay nói chuyện không nổi nữa rồi.
Trong cái nhìn của Lý Tư Diễm, tình thân chỉ là một thứ đồ có thể cho hắn lợi dụng mà thôi.
Hắn có thể ép ta đi vào khuôn khổ, thì dám mang ta ra ép Tiểu Xuyên làm quan, tất cả chỉ dựa vào ý của hắn.
Băng lạnh lặng lẽ tan hết, đêm hè Trường An nóng đến làm người ta xây xẩm.
Trong thời tiết nóng bức như vậy, hắn lại vẫn khăng khăng ôm ta, cánh tay rắn chắc đè lên eo ta, nhắm mắt lại nói: "Đi ngủ."
Ta nhỏ giọng nói: "Ngươi ôm chặt quá, nóng."
"Không ngủ được? Vậy thì làm chút chuyện trợ ngủ." Hắn đưa tay kéo đai lưng ta.
Ta kinh hãi: "Bây giờ ngủ ngay."
Lý Tư Diễm rất biết cách khiến người ta ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Ta cảm thấy đây là một loại bản năng của Hoàng đế.
Ta bị hắn ôm ngủ cả đêm, mãi đến ngày hôm sau tỉnh dậy mới ngẫm ra chỗ không đúng của sự việc: Tại sao ta lại mơ mơ màng màng ngủ chung một cái giường với hắn nhỉ?
Quá kinh dị.
Ta bóp đầu trầm tư suy nghĩ hơn nửa buổi sáng mới tổng kết ra thủ đoạn của Lý Tư Diễm, nguyên lý là uy hiếp trước dụ dỗ sau, ngoài ra thỉnh thoảng thêm chút táo ngọt.
Ta vừa uống hết nước mật ong Huệ Nguyệt bưng tới, "mứt táo" của Lý Tư Diễm đã đổ ập xuống đầu ta.
Khánh Phúc dẫn người tới, dâng cho ta một đống ban thưởng, đựng trong hộp to hộp to, chất đống cao cỡ nửa người.
"Đây là cái gì?" Ta chỉ vào một cái hộp dẹp trong số đó, hỏi Huệ Nguyệt.
Trên cái hộp kia khắc một chuỗi dài Phạn văn, hình thù cổ quái.
Huệ Nguyệt cẩn thận từng tí giúp ta mở nó ra, nhìn thoáng qua rồi cung kính nói: "Bẩm Thẩm nương tử, đây là hương liệu từ Thiên Trúc."
Ta đến gần ngửi ngửi, che mũi rụt lại: "Cái mùi này thật khó ngửi."
Huệ Nguyệt cài hộp lại, im lặng một lát, nói: "Nếu nô tỳ nhớ không nhầm, hương liệu này là cống phẩm năm ngoái của Thiên Trúc, cả cung cấm chỉ có một hộp này."
Ta cảm khái nói: "May mà chỉ có một hộp.
Nếu như trên dưới hoàng cung đều nhiễm cái mùi hương này, vậy thì không thể sống nổi nữa rồi."
Thấy vẻ mặt táo bón của Huệ Nguyệt, ta lại đi mở hộp khác, nhìn thấy lần lượt là: Tượng Hằng Nga tiên tử điêu khắc từ ngọc đẹp cao cấp, một quả đào vàng siêu to khổng lồ, lược sừng tê giác màu như hoàng kim, lò sưởi tay tinh xảo, vân vân..
Phần lớn là trân bảo bên dưới cống lên, kém nhất cũng phải là một thứ gốm sứ tinh luyện.
"Huệ Nguyệt?" Ta giơ một chuỗi vòng tay san hô đỏ xinh đẹp, nói: "Ngươi nói đây có tính là tiền "bóc bánh" hắn cho ta không?"
Tay Huệ Nguyệt run lên bần bật, giọng nói cũng lạc đi: "Thẩm nương tử sao có thể nghĩ như vậy? Đây là tấm lòng của bệ hạ..."
Tấm lòng?
Tấm lòng chính là bắt chim tước đang yên đang lành vào trong lồng vàng, rồi cho nước gạo và hòn đá nhỏ lấp lánh sao?
Ta cảm thấy thật quá hoang đường, cảm thấy mọi chuyện xảy ra gần đây đều khiến ta không biết làm thế nào.
Cuộc đời như bị một con ngựa hoang mất cương lôi đi, nó vung móng điên cuồng chạy khắp thế gian, ta cũng bị kéo theo lên núi xuống biển.
Ta ngơ ngơ ngác ngác nằm về giường rồng của Lý Tư Diễm, ngây ngẩn nhìn cầu hương nhỏ treo trên đỉnh màn thất thần.
Vết thương tối hôm qua bị Lý Tư Diễm hôn qua hơi đau, ta nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên mây đen che khuất ánh nắng, màu trời sầm sì như sắt chì, mưa to lại sắp kéo đến.
Huệ Nguyệt chú ý tới ánh mắt đờ đẫn của ta, nhẹ giọng gọi ta: "Thẩm nương tử?"
Ta miễn cưỡng lấy lại tinh thần: "Sao vậy?"
Huệ Nguyệt nói: "Lát nữa sẽ có Nữ quan Thượng cung cục đến dạy bảo nương tử, nô tỳ thông báo trước cho nương tử..."
"Thượng cung cục?" Ta nhất thời không kịp phản ứng, cau mày hỏi: "Đến dạy ta quy củ?"
Huệ Nguyệt không lên tiếng, mặt hơi đỏ lên.
Thấy khuôn mặt nàng đỏ ửng xấu hổ, dáng vẻ không biết mở miệng như thế nào, đầu óc ta nổ "bùm" một tiếng, sắc mặt chuyển thành trắng bệch hoàn toàn.
Thượng cung cục không chỉ dạy quy củ lễ tiết, còn dạy chuyện phòng the.
Ta lại nhìn những ban thưởng lấp lánh chói mắt kia, như nghẹn ở cổ họng.
Quả nhiên trên đời này làm sao có mứt táo trên trời rơi xuống, đều là phải mang thứ gì đó đồng giá ra đổi.
Đột nhiên trong lòng dâng lên một cơn cáu kỉnh không có chỗ trút.
Thà rằng hắn ép buộc ta như ban đầu, ta cũng không muốn hắn mang những thứ mang tên mỹ miều là đền bù này ra áp chế ta.
Ta nhìn những thứ kia đã cảm thấy buồn nôn.
Cái đó được coi là gì? Quà tặng của ân khách Bắc Lý¹ vung tiền như rác sao?
(1) Chỗ kỹ nữ tụ họp.
Bốp! Ta cực kỳ tức giận, cầm một quả cầu hương ném mạnh ra ngoài.
Huệ Nguyệt ngập ngừng tiến lên một bước, ta chỉ vào cửa lớn bảo nàng ra ngoài, không cho phép tới làm phiền ta.
Huệ Nguyệt là người thông minh, thấy ta nổi cơn cáu kỉnh, bèn hơi cúi người xuống, nhanh nhẹn rời đi.
Sau khi cửa điện khép lại, tẩm điện lại trở về yên tĩnh như chết, chỉ có tiếng gió lùa qua rừng trúc ngoài cửa sổ vang lên rì rào.
Ta hít thở nặng nề, cố gắng để mình bình tĩnh trở lại.
Nghe tiếng gió hè thổi vào lá, cơn giận của ta dần vơi đi, thay vào đó là nỗi bi ai che trời lấp đất.
Hắn là Hoàng đế, trong tay hắn nắm giữ tính mạng bản thân và gia đình người ta quan tâm nhất.
Ta nào có đường phản kháng, huống hồ...!tính kiên nhẫn của hắn còn kém như vậy.
Nhưng cho dù ta biết rõ tình cảnh của mình, ta vẫn khó chịu và khổ sở như vậy.
Sau đó, Nữ quan dạy việc Huệ Nguyệt đã nói đến vào giờ Mùi, mang theo một bức tượng đất "yêu tinh đánh nhau"² sống động như thật, ngoài ra còn mấy bản Tị hỏa đồ, ngồi xuống tỉ mỉ giảng giải cho ta.
Bà ta nói một câu, ta gật đầu phụ họa một tiếng, giọng nói không có một chút cảm xúc.
(2) Xuất xứ Hồng Lâu Mộng, hồi 73, hình ảnh hai người trần truồng đương ôm nhau.
Ánh mắt Nữ quan kia nhìn ta có phần sửng sốt, có lẽ là lần đầu thấy học trò phản ứng bình thản như thế.
Buổi chiều, Lý Tư Diễm chuyển công vụ đến tẩm cung xử lý, vừa vào cửa đã thấy ta ngồi dưới đất ngẩn ngơ như bức tượng đá, trước mặt mở một quyển Bác vật chí, bên chân toàn là mảnh bình lọ vỡ nát, cả người nhìn như một con chim ngốc dại ra.
Lý Tư Diễm không nói một lời, híp mắt quan sát ta hồi lâu, chợt nói: "Ngây ra đó làm gì, tới hầu hạ trẫm cởi y phục."
Ta đóng sách lại, loạng choạng đứng lên, lộ ra tất tơ lụa trắng trắng mập mập dưới váy, tầm mắt Lý Tư Diễm nhìn xuống, lông mày gần như lập tức nhíu lại, quát: "Đứng yên đừng nhúc nhích."
Ta nghe lời dừng lại tại chỗ cũ, nhìn hắn gọi Huệ nguyệt tới, gay gắt mắng nàng một trận, không gì ngoài đồ vỡ cũng không thu dọn, cần ngươi có tác dụng gì, vân vân.
Huệ Nguyệt đều im lặng chịu, cúi người nhặt từng mảnh vỡ lên.
Cảm giác áy náy của ta dâng lên, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."
Ta định cùng nhặt mảnh vỡ giúp nàng, nhưng Lý Tư Diễm lạnh lùng nói: "Dừng tay, trẫm nuôi nàng không phải để nàng đi nhặt rác."
"Tới hầu hạ trẫm cởi y phục."
Hắn nhấn mạnh mấy lần bảo ta thay y phục cho hắn, lúc này ta mới cứng nhắc quay đầu sang nhìn y phục của hắn.
Hôm nay có triều hội lớn, hắn mặc thập nhị chương thêu kim long, kim ngọc điểm xuyết trên đai lưng, lấp lánh sang quý, long trọng lộng lẫy vô cùng, giống như cố tình phô trương quyền thế của mình với ta vậy.
Ta đứng trước mặt hắn, chiều cao miễn cưỡng đến bả vai hắn.
Đối lập với sự đắc chí vừa lòng của Lý Tư Diễm là tinh thần ta hôm nay sa sút, uể oải, so sánh với hắn như là một con chim én không may bị chim ưng quắp đi.
Thấy dáng vẻ ta đờ đẫn, hắn cũng đã nhận ra trạng thái của ta hôm nay bất thường, lông mày xoắn chặt lại, ánh mắt ngày càng không lành.
Ta đối diện với con kim long giương nanh múa vuốt kia hồi lâu, cúi đầu xuống, cởi khuy ngọc trên đai lưng hắn.
Sắc mặt Lý Tư Diễm hơi dịu lại.
Nhưng mà cởi đai lưng chỉ là bước đầu tiên mà thôi, thập nhị chương của Thiên tử cực kỳ phức tạp, ta vòng quanh hắn hai vòng vẫn không tìm được chỗ xuống tay, cuối cùng chỉ có thể chọn bừa một sợi dây lưng kéo một cái...!Cứ thế rút thành một cái nút chết.
"Hay là để Huệ Nguyệt làm đi, ta không biết cái này..." Ta ủ rũ cúi đầu nói.
Lý Tư Diễm không nói gì, tự mình nới lỏng cổ áo, sau đó giữ mặt ta nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Hôm nay nàng sao vậy? Vừa nổi giận vừa ngẩn người.
Nói cho trẫm nghe nàng đang suy nghĩ cái gì?"
Ta quay đầu nhìn Huệ Nguyệt một chút, nàng yên lặng quay người, chỉ cho ta một bóng lưng chuyện không liên quan đến mình.
Nàng là đại cung nữ Lý Tư Diễm mang từ tiềm để tới, rất được Lý Tư Diễm trọng dụng.
Lần này được phái tới bên cạnh ta, mặt ngoài là đang hầu hạ ta, thực ra cũng là thay Lý Tư Diễm giám sát nhất cử nhất động của ta.
Cho nên chuyện ta làm, lời ta nói đều không thoát khỏi đôi mắt Lý Tư Diễm.
Cho nên ta không muốn quanh co lòng vòng nữa, trả lời hết sức trực tiếp: "Ta không cần những thứ kia của ngươi, khi nhìn chúng luôn khiến ta cảm thấy mình rất thấp hèn giống như kỹ nữ vậy..."
Ta ngừng lại một chút, tiếp tục nói: "Huống hồ rõ ràng ngươi biết ta hiểu chuyện này làm như thế nào, tại sao còn phải phái Nữ quan đến sỉ nhục ta?"
Nghe ta lên án, hắn cười phụt một tiếng, xoa nhẹ tóc ta, nói: "Chỉ vì việc này?"
Lý Tư Diễm phất tay đuổi Huệ Nguyệt đi, vừa tự mình cởi dây lưng cổn phục xuống, vừa không để tâm nói: "Nàng đúng là khó hầu hạ, da mặt cũng mỏng, động một chút là cảm thấy mình chịu ấm ức, chịu nhục nhã.
Có biết bên ngoài có bao nhiêu người khóc lóc kêu gào muốn chịu một phần ức hiếp này không?"
Ta nói: "Vậy sao ngươi không đi tìm bọn họ?"
"Bọn họ nào có thú vị bằng nàng." Lý Tư Diễm tùy ý treo y phục lên giá cao.
"Đừng suốt ngày đoán mò nữa.
Trẫm cho nàng đồ là vì cảm thấy vật dụng của nàng quá khó coi, làm mất mặt Tử Thần điện.
Về phần Nữ quan Thượng cung cục gì đó, nàng không thích thì đuổi bà ta ra ngoài là được.
Chẳng phải trước kia nàng thường làm như vậy sao? Tại sao bây giờ lại trở nên nhát gan rồi?"
Ta chịu chấn động lớn: "Ngươi bảo ta tùy ý đuổi Nữ quan đi? Nhưng chẳng phải ngươi đã nói, nếu ta không nghe lời, ngươi sẽ bẻ gãy ngón tay Tiểu Xuyên sao?"
Lý Tư Diễm nhíu mày nhìn ta một chút: "Không lẽ nàng sốt một trận hỏng đầu rồi? Nàng là người của trẫm, chỉ nghe lời trẫm là được rồi, còn nàng thích nghe Thượng cung cục hay không, trẫm mặc kệ nàng."
Ta trợn mắt nhìn, thử thăm dò hỏi: "Ngươi nói thật chứ?"
Lý Tư Diễm lấy làm lạ nói: "Hôm nay nàng làm sao vậy?" Vừa đưa tay thử trán ta: "Hay là lại bị bệnh?"
Ta tức tốc nói: "Vậy ngươi đổi cho ta thành Tiểu Kim Liên và Tiểu Kim Liễu đến hầu hạ đi."
"Sao đột nhiên muốn thay người? Huệ Nguyệt làm mất lòng nàng?" Trong ánh mắt hắn thoáng qua sắc bén.
Ta vội vàng giải thích: "Không có, nàng rất tốt.
Nhưng "áo không gì bằng mới, người nay đâu bằng xưa".
Ta vẫn thích người quen thuộc hầu hạ bên cạnh hơn."
Nghe thấy năm chữ "người nay đâu bằng xưa", Lý Tư Diễm cười khinh miệt một tiếng.
Ta không nhận ra mình nói sai, chỉ cảm thấy vẻ mặt hắn lại không bình thường, mờ mịt buông tay xuống, lo lắng bất an nói: "Không được sao?"
"Được, đương nhiên là được." Lý Tư Diễm nở nụ cười, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo thấu xương: "Hay cho câu "người nay đâu bằng xưa".
Chi bằng trẫm gọi Mạnh Tự về cho nàng, cắt bên dưới một đao đưa vào hầu hạ nàng, nàng thấy thế nào?"
Một trận gió lùa qua, nhiệt độ trong đại điện giảm xuống mấy phần vì cơn giận bất thình lình của Lý Tư Diễm.
Ta không khỏi rùng mình một cái: "Ta không có ý này! Chỉ...!chỉ là ta quen thuộc hai nàng, tại sao đột nhiên lại lôi Mạnh Tự vào, liên quan gì đến y!"
"Trẫm vừa nhắc đến hắn, nàng đã cuống cuồng như vậy." Hắn lại cười lạnh nói: "Người nay đâu bằng xưa? Trẫm lại cứ không tin thứ quái quỷ này."
Không cách nào giao lưu, thật sự không có cách nào giao lưu.
Dây thần kinh trong đầu ta giật lên thình thịch, cảm thấy chẳng bằng mình lại ốm một trận cho xong.
Thương lượng với Lý Tư Diễm luôn khiến ta có loại cảm giác khổ sở nước đổ đầu vịt.
Lúc hắn mỉa mai, ta nghe không hiểu.
Ta thuận miệng nói vài thứ, hắn lại có thể suy diễn ra mười tám lớp hàm nghĩa trong lời nói đó.
Đường đường là một Hoàng đế, bụng dạ còn nhỏ nhen hơn cây kim, đây là chuyện quái gì chứ!.