Lúc thân thể con người ta yếu ớt sẽ cực kỳ ỷ lại người khác.
Dưới sự cưỡng chế ép buộc của Lý Tư Diễm, ta hết sức không tình nguyện chuyển chăn đệm về Tử Thần điện, trở lại tháng ngày cùng chung chăn gối với hắn.
Lý Tư Diễm miễn cưỡng quyết định tuân thủ lời hứa, trước khi cơ thể ta khỏe mạnh sẽ không ra tay với ta, nhưng...!cũng chỉ thế mà thôi.
Trong thời gian dưỡng thương, hắn gần như ở bên cạnh ta không rời một tấc, không có việc gì là kéo ta sát lại, ôm ấp hôn hít một phen.
Nếu như bỏ qua việc răng hàm ta âm thầm cắn chặt thì trông như là một đôi tình nhân bình thường.
Nhưng rõ ràng ta hận hắn như vậy.
Lúc nằm trong ngực hắn, ta từng nghĩ tới đề nghị của Ôn Bạch Bích không chỉ một lần.
Hôm đó quá vội vàng, rất nhiều chi tiết không kịp cân nhắc, về sau suy nghĩ lại mới phát hiện kế hoạch của nàng nhìn như kín kẽ chu toàn, nhưng trong đó lại ẩn giấu rất nhiều chi tiết không chắc chắc, tỷ như phóng hỏa.
Ta làm như vậy chắc chắn sẽ khiến người vô tội bị thương, trái với lương tâm mình.
Mà cứ cho là có người sẵn lòng chết thay ta một lần, Lý Tư Diễm có thật sự tin người chết thay là ta không?
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Ta quá sợ hãi Lý Tư Diễm nổi giận, nếu như hắn biết ta cố ý chạy trốn, chưa biết chừng...!chưa biết chừng...
Ta không thể nào tưởng tượng được hắn sẽ làm gì.
Đánh gãy chân ta? Coi ta thành nô lệ dùng xích vàng nuôi nhốt? Sau đó xâm hại ta không kể ngày đêm?
Nghĩ đến đây, ta không khỏi rùng mình một cái.
Với tính cách của Lý Tư Diễm, mỗi một việc kể trên hắn đều có khả năng làm ra được.
Hay là thôi, đợi bàn bạc kỹ hơn đi...
"Nàng đang suy nghĩ cái gì?"
Ta quay đầu lại nhìn, Lý Tư Diễm đang một tay đỡ trán, nằm nghiêng trên giường, mặt không cảm xúc nhìn ta.
"Ta...!ta ngẩn người không được sao?" Ta nói: "Mà sao ngươi lại làm tư thế này? Thái y nói ngươi không được xoay cổ đâu."
Lý Tư Diễm không quá tình nguyện ngồi thẳng lại, đổi chủ đề: "Hôm trẫm gặp chuyện, Hoàng hậu nói gì với nàng?"
Hắn đã biết Hoàng hậu tới tìm ta nhanh như vậy.
Ta liếc qua Khánh Phúc ngoài điện, chắc chắn lại là lão thái giám chết bầm này mách lẻo!
Lý Tư Diễm cụp mắt quan sát nét mặt ta.
"Hoàng hậu tới chăm sóc ngươi, thuận tiện đến gặp ta." Ta mang lời nói dối đã chuẩn bị sẵn ra: "À, nàng còn nói Ngụy Thục phi muốn hẹn ta một lần."
"Chỉ có vậy?" Rõ ràng hắn không tin, bóp mặt ta: "Ngồi với nhau gần nửa canh giờ chỉ nói mấy câu đó sao?"
Ta thành thật nghiêm túc gật đầu: "Không thì ngươi cho rằng hai nữ tử sẽ nói chuyện gì? Trò chuyện xã tắc muôn dân, làm quan làm tể sao?"
"Nếu như là hai người các nàng cũng thật sự có khả năng." Lý Tư Diễm nói: "Dòng dõi Ôn thị đơn bạc, nàng ta được nuôi dạy như con trai, nàng tiết lộ ít bí mật quan trọng cho nàng ta cũng chưa biết chừng?"
Ta giận quá hóa cười: "Phải, ta nói hết bí mật của ngươi cho Hoàng hậu.
Hai chúng ta đang âm mưu liên thủ soán vị ngươi, sau khi chuyện thành băm ngươi cho chó ăn."
Lý Tư Diễm buồn cười: "Ồ, thật có tiền đồ."
"Băm trẫm rồi, ai còn biết hầu hạ nàng như vậy?" Lý Tư Diễm cười hì hì: "Mắt nhìn nam nhân của nàng quá kém, trẫm không yên tâm."
Ta không thể nhịn được nữa, đạp hắn một phát: "Ngươi có còn nhớ mình là Hoàng đế hay không! Ngày ngày kiếm chuyện trước mặt ta, tin hay không thì tùy.
Ngươi đi thượng triều đi, còn không cần chính vì dân nữa, sớm muộn người khác cũng soán vị ngươi!"
Lý Tư Diễm ưa nhất ta cáu kỉnh đanh đá, hớn hở né tránh, nhân lúc ta không chú ý hôn lên trán ta một cái, tinh thần sảng khoái chuẩn bị mặc y phục.
Ta chỉ vào bóng lưng cái tên này, tức tối nói với Ý Đắc: "Hắn cười cái gì? Có gì đáng cười!"
Ý Đắc cũng "phụt" một tiếng, bật cười.
***
Sau khi tan triều, Lý Tư Diễm rẽ đến Hàm Lương điện của Ôn Bạch Bích một chuyến, ngồi chừng nửa canh giờ rồi đội nắng quay về.
Nhìn vẻ mặt đen sì của hắn là biết miệng Ôn Bạch Bích kín như bưng, hắn không hỏi ra được nửa câu hữu dụng.
Ta thành thục giúp hắn cởi long bào, cười trên nỗi đau của người khác: "Ai da, đến chỗ Hoàng hậu đeo mo vào mặt chứ gì? Đáng đời."
Lý Tư Diễm bực bội nói: "Trẫm không nên cưới nàng ta!"
"Không cưới nàng thì cưới ai.
Quốc triều còn có nữ nhân nào gia thế vinh hiển hơn nàng sao?"
Câu trả lời là không.
Ôn Bạch Bích không e ngại gì như thế là vì đứng đằng sau nàng là sĩ tộc hàng đầu, ngay cả Hoàng đế cũng không đắc tội nổi.
"Hồi trước nàng quen nàng ta sao?" Lý Tư Diễm tự mình chọn một bộ thường phục mặc lên, ngẩng đầu hỏi ta.
"Quen biết, không thân."
"Ồ?" Hắn nhướn mày một cái, đùa giỡn nói: "Nữ nhân suýt nữa trở thành tẩu tử của nàng, nàng và nàng ta không thân?"
Tay ta dừng lại: "Làm sao ngươi biết?"
Sau đó lại cảm thấy mình hỏi một câu ngớ ngẩn.
Dựa theo phong cách làm việc của Lý Tư Diễm, chắc chắn trước khi tuyển Hậu không thể nào không tra sạch gốc gác của người ứng cử.
Đăng bảng kén rể cũng không phải bí mật gì, hắn muốn biết đương nhiên sẽ điều tra ra.
Thế là ta thuận theo nói: "Nàng nào có được tính là tẩu tử của ta, cũng không có hôn ước chính thức, chỉ là ca ca ta vô tình được Ôn thượng thư lệnh coi trọng thôi.
Về sau cha ta đích thân đến cửa giải thích người Thẩm gia ta không cho phép ở rể nên việc này không có ai nhắc lại nữa."
"Người Thẩm gia không được ở rể? Tại sao?"
"Gia quy tổ tông quy định như thế, nhà chúng ta có ba trăm điều gia quy cơ mà.
Không cho phép nam tử vô cớ nạp thiếp, không cho phép nữ tử bỏ nhà theo trai, không cho phép cắt tóc xuất gia..."
Ta thuận miệng liệt kê mấy điều, không quên dạy dỗ: "Bà đây vì ngươi đã phạm phải ít nhất năm mươi điều gia quy.
Nếu như ngươi còn cưỡng ép ta nữa, vậy thì đúng là vong ân phụ nghĩa, không bằng cầm thú, hiểu chưa?"
Lý Tư Diễm lười biếng nói: "Cái này có hơi khó, trẫm vốn là sói mắt trắng.
Cho dù ngàn người chỉ trỏ, cũng tất phải đạt được thứ mình muốn."
"Nhưng mà nàng nghe lời một chút, đương nhiên trẫm sẽ không ép buộc nàng nữa." Hắn thấy sắc mặt ta bắt đầu méo mó, vội vàng bổ sung.
Ta "hừ" một tiếng nói: "Tốt nhất ngươi nên như thế, không thì cả đời ta cũng không thể nào cam tâm tình nguyện."
Hình như Lý Tư Diễm rất thích nghe ta nói những chuyện nhỏ trong nhà này, vừa nghe vừa quấn lấy tóc ta, cuối cùng không quên hỏi một câu: "Cho nên nàng ta tới tìm nàng chỉ là để ôn chuyện cũ?"
"Hai ta không có chuyện cũ để ôn, chỉ nói chút chuyện thường ngày." Ta nhắm mắt nói bừa: "Không phải ôn chuyện nhưng cũng có một việc.
Hồi trước nàng từng tặng ta một món quà, bỏ đó rồi đi, không để lại tên họ.
Ta vẫn luôn không biết là ai tặng, lần này nghe nàng nhắc đến mới biết là của nàng."
"Nàng ta tặng nàng cái gì?"
"Sách cổ bản tốt nhất."
Lý Tư Diễm cười cười, cúi đầu hôn lên tóc ta: "Người ta tặng cho nàng thì cất giấu như báu vật, trẫm tặng cho nàng thì nàng luôn chẳng thèm ngó ngàng."
Chắc là hắn nói đến một chồng sách hồi trước đưa cho ta giết thời gian.
Lúc những quyển sách đó đưa tới, tâm trạng ta đang sa sút, căn bản không có tâm trạng đọc kỹ, chỉ chọn bừa mấy quyển hợp mắt giữ lại, còn lại ném hết ra ngoài.
Ta nói: "Sách ngươi tặng ta nhiều lắm, ta không thể nào nâng niu toàn bộ chứ."
"Làm sao không thể?" Hình như hắn rất cố chấp với vấn đề này: "Nàng hỏi xin trẫm mấy cái giá, nhiều hơn nữa cũng để được."
Giờ ta mới hiểu thật ra là hắn muốn ta có điều cầu cạnh hắn.
Được thôi, ta nghĩ thầm.
Bất kể có chấp nhận kế hoạch của Ôn Bạch Bích hay không, dỗ Lý Tư Diễm vui vẻ vẫn là một chuyện cần thiết.
Vì vậy ta nói: "Ta không thích dùng giá, ở nhà đều dùng rương sách.
Trong phòng kho ngươi có không? Cần loại sơn phủ ấy, không thì không chống mối mọt được."
"Đương nhiên."
***
Khó khăn lắm mới bắt được cơ hội tặng đồ cho ta, Lý Tư Diễm bành trướng thấy rõ, lập tức bảo Khánh Phúc đi khuân rương, cũng dặn dò phải mang cái tốt nhất tới.
Ta lặng lẽ nhìn hắn, như đang nhìn một con chó lớn ra sức vẫy đuôi.
Từ khi Lý Tư Diễm giải phóng bản thân thì hắn không còn che giấu tình cảm yêu thích đối với ta nữa.
Có đôi khi quá lố, biển hiện cực kỳ nịnh nọt mất giá, hoàn toàn không giống một quốc quân bình thường.
Quốc quân ngày ngày điên khùng, xem ra vận số bổn triều sắp cạn...
Ta không đành lòng nhìn bộ dạng vẫy đuôi của hắn, đứng lên nói: "Ta ra ngoài đi dạo."
Lý Tư Diễm thoắt đến bên cạnh ta như ma: "Trẫm đi chung với nàng."
"Ờ."
Ta không buồn để ý đến hắn, lạnh lùng khoác một chiếc áo ngoài, đi thẳng ra ngoài điện.
Đi được nửa chừng, ta tức giận quay người lại nói: "Đám thị vệ này là âm hồn bất tán sao! Chẳng phải ngươi bảo bọn họ không được đi theo ta ư?"
"Bọn họ đến bảo vệ trẫm, không liên quan đến nàng."
"Bảo bọn họ đi đi." Ta tức giận.
Lý Tư Diễm nhìn ta một chút, phất tay sai thị vệ giải tán.
Thực ra ta cũng đi không xa, nói hay ho là ra ngoài dạo chơi, phạm vi giới hạn có thể đi nội trong ranh giới Tử Thần điện quản lý, phòng trong cung thưa thớt nhưng vách tường lại nhiều cực kỳ, ngay cả cơ hội lén chuồn đi cũng không có.
Lần thứ ba vòng về cây ngân hạnh già ở cửa điện, nét mặt ta dần dần sụp đổ.
Quá nhàm chán, ta chán đến muốn hét lên.
Trước kia có việc để làm còn tốt, bây giờ rảnh rỗi cả ngày dài, Lý Tư Diễm muốn làm ta bức bối thành bệnh sao!
Ta quay đầu chỉ vào cửa đến ngự nhai phía Bắc, nói với cẩu Hoàng đế vẫn luôn đi theo bên cạnh ta: "Ta muốn đi ra ngoài."
"Không được."
Ta bảo sao hắn nghe vậy, duy chỉ có đối với chuyện đi ra ngoài, vĩnh viễn lạnh mặt khước từ.
Ta hé miệng, thầm nghĩ có cần khóc lóc ăn vạ thử xem không?
Hắn thấy vẻ mặt ta ủ rũ, từ tốn nói: "Tử Thần điện cái gì cũng có, tại sao nàng còn muốn ra ngoài?"
"Thiên tính." Ta giải thích: "Không ai có thể bị nhốt ở một nơi cả đời, ngươi nuôi con thỏ cũng phải thỉnh thoảng cho nó ra ngoài ăn cỏ chứ!"
Lý Tư Diễm gật đầu: "Có lý, nhưng nếu như trẫm không cho nàng ra ngoài cả đời, nàng sẽ như thế nào đây?"
"Ta sẽ điên." Ta nghĩ ngợi, đưa ra một đáp án có khả năng cực cao.
"Ngươi muốn hàng ngày ôm một người điên đi ngủ sao?" Ta hỏi hắn: "Cái kiểu nửa đêm ngồi bật dậy gào rít, cào người khác ấy."
Vậy mà Lý Tư Diễm lại bật cười: "Cái nàng nói không gọi là người điên, gọi là cương thi."
"Vả lại nếu như là nàng, trái lại cũng rất thú vị."
Ta bị sở thích biến thái của hắn làm chấn động: "Ngươi biết người điên thật sự là thế nào không?"
"Biết."
Hắn nhặt từ dưới đất lên một phiến lá cây ngân hạnh lành lặn, phủi phủi bụi bẩn, cài lên một bên búi tóc của ta, có phần hăng hái liệt kê với ta: "Trẫm từng thấy không ít người điên, ác quan An Hầu gia kia, thầy của phế Thái tử chết vì bạo bệnh, còn có Thứ sử gì đó không nhớ tên, những người này đều là chính trẫm ép điên."
"Nhưng mà không cần lo lắng, nàng không giống bọn họ." Lý Tư Diễm mỉm cười ôn hòa, lại còn cố gắng an ủi ta: "Bị giam đến điên như nàng sẽ không vô duyên vô cớ tru lên thoát y, sẽ chỉ suốt ngày ngồi ngẩn người thôi."
Ta bị dọa đến xanh lét mặt mày.
Là ta lỗ mãng rồi, chó điên thật sự đang ở bên cạnh ta.
Hắn có khuôn mặt anh tuấn tà tứ, nhưng vì đôi mắt rất đẹp, lúc cười lên lại lộ vẻ hiền lành vô hại.
Hắn dùng vẻ mặt ôn hòa nhất nói với ta chuyện tàn nhẫn nhất: "Trẫm chỉ từng thấy một người bị giam đến điên là Trịnh lão thái phi của Cao Tổ.
Năm đó không đi tuẫn táng, đắc tội Thái hoàng Thái hậu, bị giam lỏng ba mươi năm, cuối cùng gầy đến chỉ còn da bọc xương, nằm trên giường đờ người chờ chết."
Ta hoảng sợ nhìn hắn đến gần từng bước, miệng xưa nay hoạt ngôn cũng cà lăm: "Ngươi ngươi ngươi có ý gì...!Ngươi muốn đối xử với ta như vậy sao? Ngươi như vậy...!ngươi như vậy...!chi bằng một đao giết ta còn hơn!"
Hắn đỡ phiến lá cây ngân hạnh trên đầu ta, cười tủm tỉm nói: "Nàng cuống cái gì? Nếu thật sự có ngày đó, trẫm sẽ kéo nàng cùng xuống địa ngục, sẽ không cho người khác cơ hội bắt nạt nàng."
Ta: "?" Ta có phần không theo kịp.
Cẩu Hoàng đế còn muốn cho ta chôn cùng??
Lý Tư Diễm nói: "Cho nên nàng phải cầu nguyện cho trẫm sống lâu một chút."
Hắn như chợt nhớ ra chuyện gì, dắt tay ta: "Nàng đi theo trẫm."
Đi tới Ngự Thư Phòng, hắn gọi thợ thuyền của Giám tạo¹ đến dặn dò vài câu, Giám tạo nhận lệnh rời đi.
Chỉ một lát sau, một đám tiểu học đồ ôm một xấp bản vẽ rất dày cầu kiến.
(1) Quan lại chịu trách nhiệm giám sát chế tạo.
Lý Tư Diễm chỉ huy bọn họ mở từng tờ bản đồ ra, chỉ vào tờ trên cùng, hỏi ta: "Biết đây là cái gì không?"
Ta nheo mắt lại, chỉ nhìn ra đại khái đó là một viện tử rất lớn, nhưng mà kiểu dáng có phần cổ quái, không giống viện tử của dương gian chúng ta lắm.
Khoan đã...!Dương gian?
Dương gian!
Ta lập tức cứng đờ người, tay run run lật bản vẽ ra xem...
Quả nhiên, tiêu đề viết chình ình: "Kiểu dáng Hoàng lăng".
Ta vội vàng hất tay ra, liên tiếp lùi về phía sau hai bước.
Tổn thọ rồi! Đây là mộ phần gia tổ của Lý Tư Diễm! Mộ tổ!
"Đúng, đây là bản vẽ bố cục Hoàng lăng Lý gia.
Lăng mộ của trẫm vừa khởi công ngày hôm trước, đại khái ở chỗ này."
Lý Tư Diễm vui vẻ ôm ta trong ngực, tì cằm lên đỉnh đầu xù của ta, chỉ chỉ một gò núi nhỏ non nước hữu tình trên bản đồ.
Trong lúc ta đang khiếp sợ, hắn lại tiện tay giở ra một tấm bản vẽ mặt phẳng, dẫn ta tham quan nơi ở tương lai của hắn: "Đây là lăng mộ của trẫm, đến lúc đó trẫm nhập chủ quách², nàng ngủ ở một chiếc nhỏ hơn bên cạnh, Hoàng hậu ở một đỉnh núi khác, không quấy rầy đến hai người chúng ta..."
(2) Cái quách: quan tài lớn chứa quan tài nhỏ thời xưa.
"Chờ đã!" Ta hô to một tiếng, thoát ra khỏi lồng ngực hắn.
"Lý Tư Diễm, đời này thì thôi, ta đánh không lại ngươi, ta nhận thua.
Nhưng ngươi lại còn muốn cho ta bồi lăng, sau khi chết cũng không được an bình, có người thất đức như ngươi sao!" Ta tức đến sôi máu.
Lý Tư Diễm chưa từng giấu giếm phần ác liệt trong tính cách của mình, nói như chuyện đương nhiên: "Nàng cũng đã nói người Hoàng gia chúng ta đều thất đức từ trong trứng, sinh thời nàng không đi được, sau khi chết cũng đừng nghĩ."
"Nhưng mà nàng có thể đề ra chút yêu cầu." Lý Tư Diễm nói: "Nàng thích hoa ngọc lan, trẫm có thể bảo thợ thuyền khắc mấy cành trên quan tài cho nàng, cũng để nàng ngủ được thoải mái chút."
Trả lời hắn là một cú nện hung ác của ta.
***
Cứ thế, yêu cầu ra ngoài của ta lại một lần nữa bị Lý Tư Diễm gạt đi.
Nguyện vọng sau khi chết an táng bên cạnh cha mẹ cũng hỏng bét.
Dưới tầng tầng đả kích nặng nề, cả người ta thất hồn lạc phách ròng rã ba ngày.
Trạng thái rất giống người điên ngây ngốc Lý Tư Diễm miêu tả trước đó.
Việc này không thể trách ta, bất kỳ một người bình thường nào gặp phải thảm cảnh xảy ra trên người ta, không hoàn toàn điên đã coi như rất tốt rồi.
Ta nuốt không trôi, ngủ không yên, tình trạng của ta khiến trên dưới Tử Thần điện đều nóng lòng như lửa đốt.
Phạm thái y đến xem một lần, nói cơ thể ta không có bệnh tật gì, kê chút thuốc bổ khí huyết rồi đi.
Ta nhìn miếng hoàng kỳ to bằng ngón cái trong bát thuốc, càng thêm tuyệt vọng, chầm chậm đưa bát thuốc ra cửa sổ...
"Uống xong đi."
Bên tai bỗng dưng vang lên giọng nói dứt khoát uy nghiêm của Lý Tư Diễm.
Hắn hiếm khi dùng loại giọng điệu chuyên dụng trên triều này nói chuyện với ta, dọa ta đến khẽ run, bát thuốc chao đi, nước sánh ra ngoài.
Lý Tư Diễm ra tay cực nhanh đón được chén thuốc, mặt không cảm xúc đưa đến gần miệng ta, nhắc lại lần nữa: "Uống xong đi."
Ta buồn bực không nói, uống một hơi cạn sạch, đưa bát không cho hắn, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.
Một bàn tay khớp xương rõ ràng vươn đến, khẽ cốc lên trán ta.
Ta ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn.
Người kia rủ mí mắt, lông mi dài để lại bóng đen mờ dưới mắt.
Hắn thả sách vào lại trong rương, hững hờ nói: "Nàng đã muốn ra ngoài như vậy, vậy thì đi thôi."
Ta trợn tròn mắt, tưởng là mình nghe nhầm.
Hắn nói: "Thời tiết tốt, trẫm dẫn nàng lên cao."
***
Đây là lần đầu tiên ta ra khỏi cửa Tử Thần trong hai tháng nay.
Lý Tư Diễm mang ta ngồi xe ngựa một khắc đồng hồ, đến tường thành phía Bắc trông về phía Long Thủ Nguyên xa xa.
Phong cảnh trên tường thành bao la, chim nhạn mang gió thu về thổi bay lá vàng ngoại ô phía Bắc, cuốn lá cờ trên lầu bay phấp phới.
"Bên kia chính là di mộ của Trường An nhà Hán, hướng Đông Bắc là Long Thủ Nguyên." Hắn chỉ vào rừng thu trùng điệp ngoài thành, thuận miệng giới thiệu cho ta.
Ta sinh ra và lớn lên ở Trường An, thường hay trèo lên Long Thủ Nguyên, nhưng lại là lần đầu tiên ở trên cổng thành nhìn vùng đồng nội này, nhìn đến nỗi lòng ngổn ngang.
Tổ tiên tin rằng Trường An có long mạch chiếm giữ, đóng đô ở nơi này có thể thiên thu vạn đại, nhưng nếu thật vậy, tại sao A Phòng lụi tàn theo lửa, cung Hán bị san thành đồi hoang? Giấc mộng Hoàng Lương, chỉ còn lại Vị Thủy cuồn cuộn chảy về Đông.
Ngóng nhìn biển rừng ngút ngàn, bản năng đau đáu hoài cổ của Sử quan chợt nổi lên.
Nhất thời, ta không thể kiềm chế nỗi phiền muộn, cảm xúc hóa thành hứng thơ, vô cùng muốn ngâm một bài ngay tại chỗ...!Nhưng Lý Tư Diễm ở đây, ta không thích làm thơ trước mặt hắn.
Lý Tư Diễm hỏi ta: "Đẹp không?"
"Phong cảnh hùng vĩ, rừng già như họa, bình thường khó thấy." Ta nói: "Đầm nước mây vờn ngày tháng trôi, mấy phen vật đổi với sao dời³.
Người Hán hao hết tâm tư chiếm lấy phong thủy long mạch này, nhưng vẫn hóa thành nắm cát vàng.
Sinh tử vô thường, thăng trầm có khi, tựa như những cái cây này vậy..."
(3) Bài thơ Đằng Vương các, bản dịch của Nam Trân.
Lý Tư Diễm lẳng lặng ở bên nghe, nghe đến câu cuối cùng mới nói với ta một câu: "Chỉ nhìn một cái cây vàng úa đã có thể liên hệ tới vương triều hưng suy, bản lĩnh này quả thực không tầm thường."
"Ngươi không hiểu." Ta ủ rũ.
Hoài cổ thương kim⁴, trọng điểm là ở thương kim.
Nếu như cuộc sống hiện tại như ý, ai lại có tâm tư hoài cổ đâu.
(4) Nghĩ về quá khứ mà xót thương cho bây giờ.
Chỉ đứng một lúc, chân trời nổi lên mấy trận gió lớn, nhìn màu mây hẳn là trời sắp mưa.
Lý Tư Diễm ôm ta quay người lại, sai người chuẩn bị xe trở về.
***
Có đôi khi ta cảm thấy con người cũng là một loại thực vật sinh trưởng dưới ánh sáng, sống ở nơi có mái thời gian dài không chịu nổi nữa cũng phải ra ngoài phơi ánh nắng mặt trời mới được.
Sau khi ngắm cảnh sắc bao la hùng vĩ, tâm trạng của ta cũng khá hơn một chút, nhưng tâm trạng tốt này không kéo dài được bao lâu, bởi vì Lý Tư Diễm mang đến cho ta một tin tức khá buồn thương.
"Tiện tỳ kia thẩm vấn xong rồi."
Mới đầu ta ngẩn ra, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, hẳn là hắn nói Bình Sinh.
"Nàng đoán xem hỏi ra cái gì?"
Ta sợ hãi kinh hoảng, ánh mắt bất giác nhìn về phía bình hoa giấu viên thuốc thủy ngân.
Nàng ta khai ra ta sao?
Nếu như Lý Tư Diễm hiểu nhầm ta muốn giết hắn thì làm sao bây giờ?
Trong chốc lát hoảng sợ đan xen, ta suýt nữa không khống chế được biểu cảm, nhưng Lý Tư Diễm vẫn đang dùng ánh mắt dò xét nhìn ta, ta không dám mảy may biểu lộ ra, chỉ cố gắng tỏ vẻ tò mò, thấp thỏm nói: "Thật sự là Trưởng công chúa?"
Vẻ mặt Lý Tư Diễm lạnh nhạt: "Nàng ta chịu mười kiểu hình phạt vẫn liều chết không nói, một con nhóc lại rất có khí phách."
"Chỉ là theo sai chủ nhân." Trong giọng nói Lý Tư Diễm như có phần tiếc nuối: "Thanh Hà và huynh trưởng ả đều ngu hết chỗ nói, phế vật không đáng đi theo.
Sau khi chuyện xảy ra nhất quyết phải vào cung xem trẫm đã chết chưa, không cả thèm che giấu."
"Trưởng công chúa...!định vào cung?" Ta cau mày nói: "Không phải chứ...!Nàng ta không có thế lực, vào cung cũng không nắm giữ được đại cục."
Lý Tư Diễm lộ ra vẻ khinh thường, vén tà áo ngồi xuống bên cạnh ta.
Ta lặng lẽ dịch hai chân ra chỗ khác.
Hắn không vui liếc xéo ta một cái nhưng không nói gì, chỉ tiếp tục nói: "Tỷ tỷ bỏ đi này của trẫm trước nay đều như thế, được Tiên hoàng nuông chiều, từ nhỏ bị mật ngọt ngâm hỏng đầu, làm việc không có cách thức, cũng không cân nhắc hậu quả."
Hắn cầm một viên mứt quả đút vào miệng cho ta, chầm chậm nói: "Lần đầu tiên lúc trẫm được dẫn đi gặp huynh tỷ, mặc dù phế Thái tử không thật lòng, nhưng tốt xấu cũng nói hai câu xã giao xuôi tai, nhưng hoàng tỷ này lại cầm một bát nước sôi hắt lên người trẫm, còn mắng trẫm một câu: Tiện chủng."
Hóa ra cẩu Hoàng đế cũng có lúc làm nhóc đáng thương bị người ta bắt nạt.
Ta cảm thấy rất bất ngờ, bất ngờ xong còn có chút cảm khái: Năm đó ta làm Sử quan hoàn toàn không biết gì về Hoàng gia, bây giờ bãi nhiệm rồi, trái lại các loại tin lá cải ảo diệu ào ào mà tới.
"Vậy ngươi đáp lại nàng ta thế nào?"
Lý Tư Diễm hờ hững nói: "Đánh ả một trận."
Đáp án này cũng không có gì bất ngờ.
Lý Tư Diễm bây giờ có thể biết nhẫn nhịn, nhưng hắn lúc mười tuổi mới đi ra từ trường tôi luyện cạnh tranh khốc liệt nhất thế gian, chỉ tôn thờ một quy tắc: Bất kể đối phương là người có thân phận cao bao nhiêu, bị bắt nạt nhất định phải đánh trả.
Đầu ta nhảy số, đột nhiên hỏi một câu: "Ngươi đánh thắng không?"
Lý Tư Diễm thoải mái cười phá lên, thân mật dùng mặt cọ chóp mũi ta, khẽ nói: "Đương nhiên thắng."
"Nàng phải biết, người như trẫm, mỗi một cuộc chiến đấu đều là một trận đánh cược, phàm là từng thua một trận đều sẽ không có tư cách đứng trước mặt nàng." Hắn xoa tóc ta, nói: "Nàng phải nghe lời một chút, trẫm không muốn dùng những thủ đoạn này trên người nàng."
Ta đã tập mãi thành quen với dăm ba bữa uy hiếp của hắn, chỉ coi như gió thoảng bên tai, tiếp tục truy hỏi: "Vậy ngươi định làm thế nào với Bình Sinh và Trưởng công chúa?"
Lý Tư Diễm lười biếng nói: "Trẫm thấy tiện tỳ kia rất có khí phách, giữ cho nàng ta toàn thây, Trưởng công chúa ấy à..."
Hắn định nói cái gì, nhưng chợt nhìn ta một cái, nuốt xuống lời bên miệng, đổi thành: "Để ả cút về đất phong."
Ta bắt gặp sát ý chợt lóe lên trong mắt hắn, không lên tiếng.
Có lẽ hắn chuẩn bị cho Trưởng công chúa kiểu chết rất mất thể diện, nhưng lại không muốn để cho ta biết.
***
Hai tháng sau, cuối cùng Lý Tư Diễm hạ lệnh giết Bình Sinh, dùng độc cho giữ lại toàn thây, coi như là khai ân.
Hôm sau khi Bình Sinh chết, tin tức Trưởng công chúa chết bay vào cung đã chứng minh ta quả thực không đoán sai.
Nàng ta chết rất mất thể diện, tin tức nói sau khi nàng ta về đất phong hàng đêm hoang dâm, bị tửu sắc đục khoét thân thể, cuối cùng chết không rõ nguyên nhân trên người một trai lơ.
Sau khi nghe nói chuyện này, ta không biết cảm tưởng thế nào.
Nàng ta định lấy ta làm vũ khí, xong chuyện thì qua cầu rút ván, ta nên ghét nàng ta mới đúng, nhưng ta cũng không mong nàng ta chết tha hương, huống chi còn là với một kiểu đáng sợ như vậy.
Ta kể chuyện này với Tiểu Kim Liên, nói đến lại rùng mình.
Thực ra trước kia ta từng gặp Trưởng công chúa.
Mặc dù nàng ta ngang bướng, không coi ai ra gì, nhưng thực chất chỉ là một cô gái nhỏ chưa trưởng thành, đầu óc không tốt lắm.
Trước khi mất đi tính mạng, có lẽ nàng ta hoàn toàn chưa từng ý thức được Lý Tư Diễm là một kẻ đáng sợ bao nhiêu.
Tính tình bộp chộp này có phần giống ta.
Ta không kìm lòng được nghĩ đến mình, hỏi Tiểu Kim Liên: "Muội bảo có khi một ngày nào đó hắn chán ta, cũng cho ta chết dứt khoát như thế không?"
Tiểu Kim Liên ngây dại: "Sao nương tử có thể nghĩ như vậy? Bệ hạ không thể rời nương tử nửa bước, lần trước đến mạng cũng không cần, rõ ràng là có tình cảm với nương tử mà."
Ta cảm thấy tư tưởng của nha đầu này có vấn đề lớn, nghiêm mặt nói: "Lời này của muội không đúng, nếu thật sự có tình cảm, hắn tuyệt đối sẽ không năm lần bảy lượt ép ta thuận theo hắn."
Tiểu Kim Liên nhẫn nhịn hồi lâu mới lầm bà lầm bầm nặn ra một câu: "Nhưng...!nhưng bệ hạ là Hoàng đế, chẳng phải Hoàng đế...!muốn làm cái gì cũng được sao?"
"Do Kim Liên muội đọc sách sử ít.
Muội xem Hoàng đế sa vào nữ sắc mấy ai có kết cục tốt? Thương Trụ, Chu U, Hán Hiếu Thành, Tề Hậu Chủ, bản thân không ra gì còn đẩy hết tội lên đầu nữ nhân, không biết xấu hổ cùng cực."
Ta nắm lấy cơ hội tiến hành cải tạo giá trị quan cho nàng: "Hoàng đế thì nên giống như Cao Tổ Thái Tông, kiến lập sự nghiệp vĩ đại, một lòng cứu giúp vạn dân mới giữ được thanh danh một đời."
Nha đầu này gật đầu cái hiểu cái không.
Lúc ta nói những lời này, đúng lúc Lý Tư Diễm đi ra giải khuây, nghe vậy nhéo hai búi tóc trên đầu ta, lười nhác nói: "Hoàng đế chẳng qua là người phàm có chút cơ nghiệp thôi, cũng có yêu hận giận si.
Nàng không hiểu nam nhân, nếu như Mạnh Tự có quyền thế độ này, hắn cũng sẽ buộc chặt nàng bên cạnh."
Dưới cái nhìn phẫn nộ của ta, Lý Tư Diễm còn thêm mắm dặm muối nói về dã sử Hoàng gia không biết nghe được ở đâu: "Nàng nói Hoàng đế nên giống như Thái Tông kiến lập sự nghiệp to lớn, chẳng lẽ trẫm không mạnh bằng ông ấy? Thế Tông cũng làm không ít chuyện thất đức, công tội bù nhau thôi.
Ông ấy còn từng nuôi không biết bao nhiêu tiểu Tài nhân xinh đẹp, chỉ là ngại miệng Ngôn quan, không dám chiêu cáo thiên hạ..."
Hắn dám giảng dã sử trước mặt một Sử quan chính danh! Ta tức đến vội vàng che tai Tiểu Kim Liên lại: "Hắn đang nói bậy! Không được nghe!"
Lý Tư Diễm cao giọng cười to, tinh thần sảng khoái trở về Ngự Thư Phòng.
Ta buông Tiểu Kim Liên ra, nghiêm túc nói: "Không được nghe hắn nói linh tinh.
Đúng rồi, muội ôn tập mấy chữ hôm qua dạy chưa? Chưa ôn thì tranh thủ viết lại mấy lần đi."
"Vậy muội đi đây." Kim Liên móc ra bút than mang theo người.
"Quay lại!" Ta đột nhiên nghĩ ra một chuyện, vội vàng gọi nàng.
Tiểu Kim Liên quay người lại: "Nương tử có gì giao phó?"
"Ta cảm thấy không đúng lắm." Ta nhíu chặt mày, phân tích tỉ mỉ nói: "Trưởng công chúa chỉ sai khiến Bình Sinh thôi, cho nàng ta vào hẳn là một người khác."
"Trong cung phòng ngự nghiêm ngặt, nàng ta là một tiểu cung nhân không rõ lai lịch sao có thể tùy tiện đến bên cạnh ta chứ? Sau khi chuyện xảy ra, Lý Tư Diễm cũng chỉ thẩm vấn Bình Sinh, lại không hề tra người khác chút nào, quá kỳ lạ phải không?"
Ta cảm giác sâu sắc mình và Thanh Thiên đại lão gia⁵ hợp thể, toàn thân phát ra chính khí cơ trí, vén ra tầng tầng lớp kén, để lộ chân tướng phủ bụi bên trong...
(5) Bao Thanh Thiên.
Không ngờ Tiểu Kim Liên không nói lắp lấy một cái, hùng hồn nói: "Bệ hạ tra rồi ạ.
Tử Thần điện và Thượng cung cục đều bị tra xét một lần.
Hai vị tỷ tỷ Huệ Nguyệt và Túc Tịch còn vì việc này mà chịu một trận roi nữa đó."
"Tại sao không ai nói cho ta biết!"
Tiểu Kim Liên nói: "Khánh Khúc gia gia không cho bọn muội nói với nương tử, sợ nương tử cầu xin với bệ hạ."
"Nương tử hỏi ai cho phép Bình Sinh vào, muội nghe người Thượng cung cục nói là Tố Hành cô cô..." Giọng nói của Tiểu Kim Liên dần dần nhỏ lại: "Nàng từng nhận ân huệ của Trưởng công chúa, cho nên mới dùng thân phận của mình giúp Bình Sinh và lão Thượng phục lần trước ở lại trong cung..."
Ta im lặng một lúc lâu, nửa buổi mới thốt được một câu không đầu không đuôi: "Nàng..
nàng ta sao lại phạm phải loại sai lầm này chứ?"
"Một bộc hai chủ, đây là tối kỵ."
"Nương tử không biết đó thôi, Tố Hành cô cô có tiếng là có ơn tất báo." Tiểu Kim Liên nói: "Không ai biết tại sao cô cô phải làm như thế, nhưng tính tình nàng cố chấp như vậy, chắc là đã liệu được kết quả từ sớm rồi."
***
Câu chuyện sau đó rất bi thương.
Tố Hành đã từng tiếng tăm vang rộng, đứng hàng đầu trong Nữ quan cung đình, bị lẻ loi phái đi Hoàng lăng, bầu bạn với trăng tàn đèn trơ, trông lăng chuộc tội.
Nhưng suy cho cùng Lý Tư Diễm vẫn nhớ tình cảm cũ, thủ đoạn với nàng ta ôn hòa hơn Trưởng công chúa nhiều, ít nhất giữ lại thể diện nên có cho nàng ta, giấu tin tức rất kín, người biết được toàn bộ sự việc chỉ có lác đác mấy người mà thôi.
Từ đó về sau, ta không còn nhìn thấy Tố Hành nữa.
Lúc đã cuối thu, đủ loại hoa cúc của nhóm cung nhân thi nhau đua nở, màu sắc diễm lệ bắt mắt, lộng lẫy vô ngần.
Lúc Tố Hành ở Tử Thần điện đã từng trồng mấy cành cúc, chăm trong một chậu gốm phù điêu.
Bây giờ mặc dù người đã đi, nhưng hoa còn ở lại.
Mấy đóa cúc kia cũng không mảy may thương cảm vì chủ nhân rời đi, vẫn xinh đẹp rung rinh cười với gió thu.
Xưa kia vàng ngọc phủ thềm nhà, mà nay chỉ thấy tùng xanh đây.
Thực vật là thứ không tim không phổi nhất, chúng chưa bao giờ bi thương.
Ngươi nhìn cúc kia cười rạng rỡ, chúng cười ta tự mình đa tình.
Lúc lá cây ngân hạnh bắt đầu chao nghiêng rơi xuống, ta cũng như một gốc thực vật, dựa vào trụ son phơi nắng.
Miệng gặm nho xanh An Tây đưa tới, đỉnh đầu là trời xanh như được gột rửa, mấy áng mây trôi ngang qua.
Tiết bạch lộ ở Trường An là thời tiết ta thích nhất.
Trông lên tường cung Tử Thần điện cao ngất, và cả lá ngân hạnh vàng óng rụng đầy trước điện, ta nhớ tới chuyện cũ Lý Tư Diễm từng nói với ta.
Năm đó tiểu Công chúa cầm một chén nước sôi tạt về phía hắn, những cung nhân khác đều ngoảnh mặt làm thinh, chỉ có một Nữ quan trẻ tuổi đi lên phía trước lau vạt áo giúp hắn.
Cho nên, trước khi Lý Tư Diễm vung quyền dạy tiểu Công chúa làm người, cố ý hỏi Nữ quan này một câu: Ngươi tên là gì?
Nữ quan ngẩn người, đáp: Bẩm điện hạ, nô tỳ tên Tố Hành.
Ta cắn nát một quả nho xanh trong vắt, mút ngón tay, trầm ngâm suy nghĩ.
Lý Tư Diễm khốn đốn ở chỗ người từng có ân tình với hắn đều là người bản tính lương thiện.
Kiểu người này giúp hắn chỉ là vì sinh lòng trắc ẩn mà thôi.
Ta, Quách Tân tiên sinh, Tố Hành đều như thế.
Cho nên khi Lý Tư Diễm lên ngôi, bắt đầu lợi dụng quyền lực trong tay hãm hại người khác, những người này cũng sẽ không chút do dự đứng ở phía đối lập với hắn.
Điều Lý Tư Diễm muốn chính là trung thành không giữ lại chút gì, nhưng chúng ta sẽ không.
Loại người ngu dại, không biết tốt xấu, không hiểu thời cục như chúng ta, nhất định sẽ khiến hắn thất vọng.
Đây chính là chỗ ý trời trêu ngươi..