Cao thủ địa cầu tại tiên giới

Mặc kệ ánh mắt Đan Lệ và Đồng Tiểu Như càng trở nên kì quái, Mao Hữu Tài nằm xuống đất, áp sát lỗ tai xuống đất, sau đó dùng sức đấm mạnh.
- Càng ngày càng không hiểu, thật ra anh ấy đang làm gì nữa?
- Tiếp tục chờ đợi thôi.
Đồng Tiểu Như trước sau vẫn một câu. Mao Hữu Tài có rất nhiều chuyện không nói cho nàng, điều này càng ngày càng làm nàng buồn bực.
Bịch bịch, bịch bịch… Sau khi đấm vài đấm, dưới đất rốt cục cũng truyền đến động tĩnh. Nếu là người bình thường, với những tiếng động siêu nhỏ này cần có dụng cụ chuyên nghiệp mới có khả năng nghe được, nhưng từ khi tu luyện Linh Thể Tố Tạo, thị giác cùng khứu giác, xúc giác và thính giác của Mao Hữu Tài đều nhạy bén lạ thường, bây giờ không cần dùng đến dụng cụ hắn vẫn có thể nghe được những tiếng động siêu nhỏ này.
Thấy hành động quái dị của Mao Hữu Tài, Phạm Địch Tác bay nhanh đến:
- Tiểu Mao, ngươi phát hiện cái gì vậy?
- Bên dưới trống rỗng,
Mao Hữu Tài đứng lên nói:
- Rất có khả năng phi thuyền ngươi nói đang nằm ngay bên dưới, nhưng không có dụng cụ, làm sao chúng ta đào lên được?
- Ngươi chắc chứ?
Hai mắt Phạm Địch Tác lộ vẻ hưng phấn.
Mao Hữu Tài gật đầu, khẳng định:
- Không thể sai được.
- Vậy là tốt rồi, ngươi tránh ra, để đó cho ta.
Phạm Địch Tác xắn tay áo lên.
Mao Hữu Tài lui ra. Đến khi hắn lui được hơn hai mươi thước vừa đến bên cạnh Đan Lệ, Đồng Tiểu Như thì Phạm Địch Tác đột nhiên rống to một tiếng, nhảy lên cao mấy thước, thẳng tay nện xuống đất.
Ầm! Mặt đất hơi rung động một chút, bụi bặm, đất đá tung tóe ra xung quanh, trên mặt đất xuất hiện rõ ràng một cái hố sâu hai thước.
- Đcm nó! Chẳng lẽ đây là Nhị lực lượng sao?
Mao Hữu Tài không nhịn được kinh hô một tiếng.
Ánh mắt Đan Lệ và Đồng Tiểu Như đều tập trung trên người Phạm Địch Tác, trong đầu hai cô bé lúc này không phải sợ hãi sự cường hãn của Phạm Địch Tác mà là cùng nghĩ đến một vấn đề, cái tên nhìn nhã nhặn lịch sự như thế, sao lại nói ra những lời thô tục chứ?
Tiêu Hướng, Buck từ ba hướng khác nhau cũng chạy đến. Lúc này Phạm Địch Tác lại dùng Nhị lực lượng lần thứ hai nện xuống. Mặt đất tiếp tục hơi rung một chút, cái hố bên dưới cũng sâu thêm một thước, đường kính cũng to hơn một thước.
Ầm! Do tác dụng của phản lực, thân hình Phạm Địch Tác lại xuất hiện trên không trung, lần này đã cao hơn lần trước gấp đôi, rõ ràng đã lên tới độ cao mười thước!
Dưới trạng thái Linh Thể Tố Tạo, Mao Hữu Tài cũng có thể cố gắng nhảy lên đạt độ cao bốn thước, nhưng so với Phạm Địch Tác thì không đáng một xu. Trong khoảnh khắc yên tĩnh suy nghĩ, Mao Hữu Tài càng lúc càng mê muội, Nhị lực lượng chỉ tương tự linh lực 80% nhưng rốt cục nó là thứ gì chứ?
Sau khi nện xuống ba quyền, Phạm Địch Tác từ từ hạ xuống, nắm đấm của lão trở nên đỏ rực như bị bàn ủi ủi lên. Mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng tỏa ra một lớp hơi nước.
Ầm! Mặt đất chấn động kịch liệt, tro bụi cùng đất đá cuồn cuộn bốc lên, trong nháy mắt bao trùm lấy Phạm Địch Tác. Đến khi bụi bặm bay đi, đám Mao Hữu Tài phát hiện Phạm Địch Tác đã đứng dưới một cái hố to đường kính hai thước. Ngay dưới chân hắn, một khoang thuyền màu đen dần dần lộ ra.
- Tiểu Mao, tuy ta không thể lí giải tại sao ngươi có thể tìm chính xác vị trí phi thuyền, nhưng từ nay về sau Cổ Tu phái bọn ta nhất định nhớ ơn ngươi, chúng ta… thành công rồi!
Vẻ mặt Phạm Địch Tác tỏ ra nghiêm túc kiên nghị, tư thế hắn sững sừng vững chắc như núi, đỉnh thiên lập địa như tượng tạc.
Mọi người đều há hốc trợn mắt sùng bái, chỉ có ánh mắt Mao Hữu Tài dừng lại ở hình xăm cổ quái trên cổ Phạm Địch Tác, hắn đang tự hỏi…
Khoang thuyền ngàn năm tuổi cuối cùng cũng mở ra, một mùi vị cổ xưa xộc vào mũi, bên trong phi thuyền cũng tương đối mục nát.
- Các ngươi đều ở bên ngoài, chỉ tiểu Mao theo ta thôi.
Phạm Địch Tác chui vào trong khoang, tiếp theo Mao Hữu Tài cũng đi vào.
Vì nhiều nguyên nhân, năm đó khi rời xuống hồ nước phi thuyền cũng không chìm sâu lắm, toàn bộ phi thuyền bị bao phủ bởi một lớp bùn sình. Sau đó hồ nước khô cạn, phi thuyền càng chìm sâu vào bùn đất, do đó bên trong cũng được bảo quản tốt hơn, mức độ phong hóa cũng không nghiêm trọng lắm.
Cạch. Mao Hữu Tài bật đèn chiếu sáng khẩn cấp, một chùm tia trắng sáng như tuyết chợt xua đi một vùng tối tăm. Đi đến khoang điều khiển, một cảnh quỷ dị nhất thời đập vào mắt hắn và Phạm Địch Tác. Trong khoang điều khiển bày ra hai bộ hài cốt, trên tay bọn họ đều nắm một thanh quang đao, mà mũi quang đao lại nằm trong thân thể người kia.
Phạm Địch Tác cười lạnh:
- Xem ra lúc xưa hai tên phản đồ đều không nghĩ đến chuyện cùng nhau vui vẻ chia sẻ Nhị lực lượng này.
Mao Hữu Tài giống như không nghe thấy Phạm Địch Tác nói gì cả, hai mắt hắn đã sớm tập trung trên một cái hộp màu đen nằm lăn lóc ở một góc khoang. Lúc này hắn đã xác định chính xác, hộp màu đen trước mắt nhất định chính là nguồn gốc phát tán linh hạt phong phú dị thường ở đây.
- Tìm được rồi.
Phạm Địch Tác đến trước hộp màu đen, ngồi xuống. Thần sắc có vẻ vô cùng kích động nên thanh âm hắn có vẻ đang run rẩy.
- Bên trong chính là Nhị lực lượng sao?
Trong lòng Mao Hữu Tài rất tò mò, rất rõ ràng, Nhị lực lượng của Cổ Tu giả và linh hạt có quan hệ rất lớn, hắn cực kì muốn chứng thật những nghi ngờ vô căn cứ trong lòng.
- Ngươi có quyền xem nó.
Đôi tay Phạm Địch Tác từ từ mở hộp ra rồi dừng lại không làm thêm động tác nào khác, đúng lúc này vật đang ngủ say ngàn năm trong hộp kia từ từ vang lên những tiếng nứt vỡ.
Một luồng ánh sáng kì dị bùng lên, màu đen cùng với những âm thanh hỗn tạp mông lung tạo nên một cảm giác huyền ảo. Trong khoảnh khắc này, ánh mắt Mao Hữu Tài như ngừng lại trên vật thể ấy. Đó là một khối tinh thể hình lăng trụ có màu xanh đen, dài chừng một thước, những ánh sáng hỗn tạp chính là từ nó phát ra.
Không ngờ hình dáng của nó giống y như đúc với hình xăm trên cổ Phạm Địch Tác!
- Đây chính là Nhị lực lượng sao?
Mao Hữu Tài run giọng hỏi, hắn kích động không phải vì tìm được nguồn gốc Nhị lực lượng, mà vì hắn đột nhiên phát hiện ra, Nhị lực lượng thật chất chính là linh hạt kết tinh!
- Đúng vậy, nó chính là thánh khí Nhị lực lượng của Cổ Tu phái chúng ta, truyền thuyết kể lại rằng nó chính là vật chất trước cả khi vũ trụ hình thành, có nó bọn ta có thể khôi phục những ngày thàng vinh quang, huy hoàng ngày xưa rồi
- Ta có thể… cầm thử nó không?
Phạm Địch Tác nghiêm túc nói:
- Tiểu Mao, tuy ngươi có công giúp Cổ Tu phái bọn ta tìm được thánh khí, thỉnh cầu này của ngươi hoàn toàn hợp tình hợp lí, nhưng ta muốn cho ngươi biết, ngươi không thể chạm được vào Nhị lực lượng đâu, hoặc có thể nói, ngươi căn bản không sờ được nó.
- Vì sao thế?
Mao Hữu Tài tuyệt đối không tin lời nói Phạm Địch Tác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui