Chuyển ngữ: Phong Lưu
Beta: BuBu
Mười năm sau, Phương Tri Phi bị đánh chết trong tù. Nhận được tin này, Chu Doãn Thịnh còn chưa kịp phản ứng đã bị hất ra khỏi thế giới kia, một luồng năng lượng có thể xưng là cuồng bạo rót vào linh hồn hắn. Khi hắn trở về cơ thể mình, luồng năng lương nọ tức thì chuyển vào bộ nhớ 008.
“Tỉnh, cậu ấy tỉnh rồi!” – Một người nào đó reo lên.
Sau đó, mấy đôi tay đỡ Chu Doãn Thịnh đang hoa mắt chóng mặt từ khoang điều trị ra, đồng thời giúp hắn lau khô thân thể.
“Tôi hôn mê bao lâu rồi?” – Hắn cởi mũ giáp cảm biến ra, đưa mắt nhìn xung quanh. Nơi này vẫn là bệnh viện ngầm cũ nát kia.
“Cậu đã hôn mê một ngày một đêm.” – Một y tá trẻ đưa viên thuốc con nhộng vào miệng hắn.
“Đã tìm thấy lệnh tự huỷ chưa?” – Nhận được tin tức, thống soái vội vàng chạy đến.
“Chưa, nhưng đã phát hiện ra một chút dấu vết. Tôi cần nhiều thời gian hơn nữa.” – Chu Doãn Thịnh mặc quần áo, cắp mũ giáp đi vào phòng làm việc riêng của mình, nghiêm giọng – “Tôi cần sửa sang lại số liệu, trong khoảng thời gian này đừng ai quấy rầy tôi.”
Thống soái gật đầu đồng ý. Hiện nay, họ không có biện pháp tốt hơn để đối phó với Nữ Hoàng, đành phải ngựa chết chữa như ngựa sống (*), huống hồ đối phương vẫn chưa hẳn là ngựa chết.
(*) Cố hết sức để chữa trị, cho dù đã biết không còn hy vọng nào.
Chu Doãn Thịnh tốn ba ngày để cải tạo 008 từ hình thức mũ giáp cồng kềnh thành khuyên tai như trong không gian ảo. Tuy vậy, năng lượng được tồn trữ bên trong không hề giảm đi chút nào, thậm chí còn thêm một đoạn bước sóng thần kinh của Dịch Tranh. Hắn nghiên cứu đi nghiên cứu lại đoạn bước sóng này, biên dịch nó thành một bộ mã. Nếu có thể tìm thấy bộ mã nguồn hoàn chỉnh, hắn sẽ có thể đưa Dịch Tranh về thế giới hiện thực.
Bảy ngày sau, hắn rời khỏi phòng làm việc, đi đến khu chăm sóc đặc biệt. Đó là nơi đặt những nạn nhân mà linh hồn bị nhốt trên U-internet.
“Tại sao ngay cả chuẩn tướng Auer cũng bị chết não! Thể chất và tinh thần lực của anh ấy rõ ràng đều là cấp S, đáng lẽ anh ấy phải chống chọi được chứ!”
“Chúa ơi, tại sao lại xảy ra chuyện đáng sợ như vậy.”
“Chúng ta có thể chiến thắng Nữ Hoàng chứ?”
Vài y tá trẻ vừa gỡ thiết bị cảm biến trên người bệnh nhân ra vừa rơi nước mắt vì lo sợ. Chu Doãn Thịnh dõi mắt nhìn, nhận ra người đàn ông nằm trên giường bệnh chính là chuẩn tướng Auer – người từng được ngợi khen là tương lai của đế quốc. Anh ta xuất thân từ gia đình danh giá, sở hữu năng lực trác tuyệt, mới hai mươi bảy tuổi đã lập nên những chiến công hiển hách. Anh ta là người có khả năng kế thừa chức vị thống soái đế quốc nhất.
Hơn một tháng chìm sâu trong giấc ngủ khiến anh ta gầy yếu đi rất nhiều, nhưng đường nét gương mặt lại càng trở nên sắc nét, hoàn toàn không giống một người sắp chết. Một người đàn ông trẻ tuổi mặc quân phục đang cúi người vuốt ve khuôn mặt anh ta, vẻ mặt vô cùng sầu bi.
Chu Doãn Thịnh lại gần, nhìn người đàn ông trẻ tuổi kia một cái. Hắn nhận ra đối phương là Jerome Yasay, em trai chuẩn tướng Auer. Kỹ thuật diễn xuất của gã có thể lừa gạt tất cả mọi người, ngoại trừ người đã thành tinh sau mấy vạn năm luân hồi như Chu Doãn Thịnh. Hắn không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc bi ai nào toát ra từ người nọ.
“Cảm ơn sự chăm sóc của mọi người dành cho anh trai tôi bấy lâu nay.” – Thấy toàn bộ thiết bị chữa bệnh trên người Auer đều được gỡ xuống, gã bước đến bắt tay với từng người.
“Không có gì, đây là công việc của chúng tôi.” – Mấy y tá lắc đầu một cách ngại ngùng.
Jerome đang định nói thêm điều gì đó thì có binh sĩ chạy đến, thông báo với anh ta phải đi làm nhiệm vụ. Anh ta đi đến bên cạnh giường bệnh, đặt một nụ hôn thành kính lên trán anh trai. Lúc xoay người, khoé mắt anh ta còn chảy xuống một giọt nước mắt.
Đến khi anh ta rời khỏi, mấy y tá đưa mắt nhìn nhau, buông tiếng thở dài đầy thổn thức.
“Em có thể ở cùng chuẩn tướng Auer một lúc được không? Em là fan của anh ấy.” – Chu Doãn Thịnh gõ nhẹ cửa phòng đang mở.
“Đương nhiên là được.” – Các y tá nhận ra thân phận của hắn, lập tức bước đến đỡ hắn.
“Chuẩn tướng Auer thực sự đã chết não rồi ư?”
“Đúng vậy, thiết bị cảm biến đã không thể dò ra bất kỳ sóng não nào.”
“Các chị có thể nối lại thiết bị cảm biến giúp em được không? Em muốn nói chuyện với anh ấy một lúc, biết đâu anh ấy bỗng dưng tỉnh lại thì sao? Chẳng phải y học có rất nhiều ví dụ như vậy hay sao?”
Đôi mắt đen láy của thiếu niên rơm rớm nước mắt vì đau lòng, trông vô cùng đáng thương. Y tá không chống đỡ nổi ánh mắt khẩn cầu của hắn. Hơn nữa, nghĩ đến chuyện sau lần ngủ tiếp theo, không biết chắc hắn còn có thể tỉnh lại hay không, họ không đành lòng từ chối yêu cầu nho nhỏ của một người hùng.
Hoàn toàn không ngại phiền phức, họ gắn lại toàn bộ thiết bị chữa bệnh mà mình đã gỡ xuống trước đó. Nhìn điện não đồ thẳng băng, họ không khỏi lắc lắc đầu.
Chờ tất cả y tá đều ra khỏi phòng, Chu Doãn Thịnh mới cúi đầu nhìn người đàn ông trên giường bệnh. Rất hiển nhiên, linh hồn của đối phương đã bị Nữ Hoàng nuốt mất, nằm ở nơi này chỉ là một cái xác không hồn, mà hắn vừa hay cần một cái xác như vậy.
Hắn tháo 008 xuống, đâm vào vành tai người đàn ông nọ, sau đó nhấn nút truyền tải năng lượng, cấy đoạn bước sóng thần kinh của Dịch Tranh vào não bộ người nọ. Năm phút sau, điện não đồ thẳng tắp bắt đầu nhấp nhô, đồng thời phát ra tiếng tít tít tràn đầy hy vọng. Chu Doãn Thịnh mỉm cười, sau đó đeo lại 008 đã trống không lên tai.
“Có chuyện gì vậy?” – Mấy y tá chờ ngay ngoài cửa, nghe thấy động tĩnh liền lập tức chạy vào. Thấy não bộ của chuẩn tướng Auer hoạt động lại bình thường, tất cả đều ngạc nhiên đến há hốc miệng.
“Sống, sống lại, chuẩn tướng sống lại rồi! Mau đi gọi bác sĩ.”
Mấy người chạy vèo đi, chỉ có một người ở lại kiểm tra các chỉ tiêu.
“Mong mọi người về sau hãy chăm sóc anh ấy thật chu đáo nhé.” – Chu Doãn Thịnh vuốt ve gương mặt gầy gò của người đàn ông nọ, nhờ cậy một cách thành khẩn.
“Đương nhiên, chúng tôi sẽ chăm sóc anh ấy chu đáo.”
“Cảm ơn.” – Chu Doãn Thịnh gật đầu, bước nhanh đến phòng máy. Suy nghĩ của hắn là đúng, hắn có thể đưa chồng mình về hiện thực, vậy nên hắn phải tận dụng lấy từng giây từng phút. Hắn phải biên dịch trọn bộ mã nguồn của chồng mình, sau đó giúp người nọ kiến tạo một linh hồn trong thế giới thực, khiến anh ta thực sự sống lại. Hắn biết đây chính là chuyện mà Nữ Hoàng vẫn luôn muốn làm. Nó ăn tươi nuốt sống nhiều linh hồn như vậy, một là để cướp đoạt năng lượng, hai là để tìm ra bí mật tái tạo linh hồn và cơ thể.
Nếu nó có thể tìm thấy một người giúp nó trong thế giới thực, nói cho đối phương mã nguồn của mình mà không hề giấu giếm, chắc hẳn nó sẽ thành công. Nhưng Chu Doãn Thịnh không hề lo chuyện này sẽ xảy ra. Có lẽ sẽ có người bằng lòng trợ giúp Nữ Hoàng, nhưng Nữ Hoàng tuyệt đối sẽ không giao mã nguồn của mình cho bất kỳ ai. Nó quá cẩn thận, cũng quá đa nghi.
Chu Doãn Thịnh bước đi phăm phăm, vừa mở cửa phòng máy đã lập tức hô to – “Tôi muốn vào U-internet lần nữa.”
“OK.” – Mọi người chuẩn bị đâu vào đấy.
“Không cần mũ giáp cảm biến, tôi đeo cái này thôi là được.” – Hắn chỉ chiếc khuyên màu đen trên tai, sau đó cởi quần áo rồi nằm vào khoang điều trị.
———————-
Lần thứ hai mở mắt ra, Chu Doãn Thịnh đang ngồi trong một chiếc siêu xe chạy băng băng, cảnh sắc ngoài cửa sổ lướt qua như ảo ảnh, chỉ để lại một khoảng xám mơ hồ.
Cảm nhận thấy có người ngồi bên cạnh, nhưng hắn hoàn toàn không có ý định quay đầu nhìn đối phương lấy một cái, mà chỉ chăm chú tìm kiếm ký ức trong đầu, sau đó nhếch môi cười.
Hay lắm, lại là một thế giới hắn chết không toàn thây, hơn nữa mức độ uất ức còn hơn xa thế giới trước. Ở nơi này, hắn tên là Hoàng Di, lớn lên tại một xóm núi xa xôi, nghèo nàn. Hoàng Di sống xa cha mẹ từ nhỏ, từ nhỏ được ông bà nội nuôi nấng, suốt mười sáu năm mới chỉ gặp cha mẹ vài lần. Bởi vì gia cảnh bần hàn, hai vợ chồng làm việc không quản ngày đêm, ngay cả những dịp lễ tết cũng thường không đủ tiền về quê, chỉ có thể gửi phần lớn số tiền kiếm được về cho cha mẹ, để họ lo chuyện ăn học cho con trai mình.
Năm Chu Doãn Thịnh lên lớp bảy, ông bà nội đều qua đời. Lên lớp mười, cha mẹ hắn gặp tai nạn xe cộ, do không kịp cứu chữa nên đồng thời qua đời. Hắn vốn có thể đi theo cha mẹ lên thành phố, cải thiện đời sống gia đình dựa vào việc sáng tác phần mềm, nhưng hệ thống không cho hắn làm vậy. Nó đưa ra nhiệm vụ yêu cầu hắn ở lại nông thôn. Người gây tai nạn bỏ ra mấy chục nghìn hòng che giấu chân tướng cái chết của cha mẹ hắn. Khi đó, hắn vô cùng phẫn nộ, nhưng vì bị hệ thống kiểm soát, hắn không thể làm được bất cứ điều gì.
Điều duy nhất hắn có thể làm là lặng lẽ chờ đợi, chờ đến khi ông bà nội hắn qua đời, chờ đến khi cha mẹ hắn qua đời, chờ đến khi ông bà ngoại hắn qua đời, đứa con số mệnh của thế giới này mới xuất hiện.
Đối phương sở hữu một ngoại hình vô cùng điển trai, đôi mắt phượng hẹp dài toát vẻ ưu sầu và lãnh đạm. Khi anh ta xuất hiện trước lò gạch rách mướp trong bộ comple sang trọng cùng đôi găng trắng như tuyết, Chu Doãn Thịnh còn tưởng rằng mình trông thấy thiên sứ. Khí chất trong trẻo của anh ta dường như lọc sạch cả bầu không khí vẩn đục xung quanh.
Lúc ấy, Chu Doãn Thịnh đã nghĩ: Nếu người đàn ông này là gay, hắn nhất định sẽ ra tay với anh ta.
Nhưng rất tiếc, người nọ không phải gay, cũng không phải thiên sứ. Trái lại, anh ta là một ác ma, một ác ma thực thụ không có quan niệm đạo đức lẫn quan niệm thị phi.
Anh ta đi đến bên cạnh Chu Doãn Thịnh, quan sát khuôn mặt bẩn thỉu của hắn bằng ánh mắt lạnh như băng, hồi lâu sau mới lạnh nhạt lên tiếng – “Cậu còn có một người thân, cậu có muốn gặp cô ấy không?”
Đúng lúc này, hệ thống đưa ra nhiệm vụ rời đi cùng người đàn ông nọ. Hắn lập tức gật đầu, còn đưa tay quệt nước mũi trong ánh mắt chán ghét của người đàn ông nọ.
Hễ là người mà hệ thống yêu cầu mình tiếp cận thì nhất định sẽ gây nguy hiểm cho mình. Khi đó, Chu Doãn Thịnh đã hiểu mình chỉ là nhân vật phản diện, vì thế ngay lập tức gạt phăng chút cảm giác kia đi, bắt đầu đề phòng người đàn ông nọ. Nhưng đề phòng cũng chẳng có tác dụng gì. Có hệ thống tồn tại, dù lên núi đao xuống biển lửa, hắn cũng phải làm.
Mọi chuyện diễn ra đúng như suy đoán của hắn, chờ đợi hắn quả nhiên vẫn là một tương lai tăm tối.
Lúc này, hắn tỉnh lại vào đúng thời khắc theo chân người đàn ông nọ rời khỏi quê hương. Người nọ có bệnh sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng. Anh ta đưa hắn đến khách sạn tốt nhất thành phố, bắt hắn tắm suốt ba tiếng đồng hồ. Đợi đến khi nhân viên phục vụ cọ tuột ba lớp da của hắn, anh ta mới cho hắn thay một bộ trang phục thường ngày, lên xe về thủ đô.
Quê Hoàng Di cách thủ đô rất xa, hai người cộng thêm trợ lý phải đổi mấy loại phương tiện giao thông mới đến nơi một cách thuận lợi. Suốt chặng đường mười mấy tiếng đồng hồ, người đàn ông nọ không nói với Chu Doãn Thịnh lời nào, khuôn mặt lạnh tanh vô cảm, đôi mắt cũng sâu thăm thẳm. Nhiều khi, anh ta chẳng khác gì không khí, không hề có chút cảm giác hiện hữu nào, nhưng ngoại hình điển trai không gì sánh kịp cũng như phong độ quý phái, nhã nhặn của anh ta lại khiến anh ta tựa như một vầng sáng loá mắt.
Bất kể đi đến đâu cũng sẽ có người nhận ra anh ta, nhưng không ai dám chạy lại làm phiền anh ta. Họ sợ làm ô nhiễm khoảng không khí trong lành này, hoặc cũng có thể đã bị ánh sáng toát ra từ anh ta làm hoa mắt.
Lúc ấy, Chu Doãn Thịnh rất tò mò về thân phận của người đàn ông này, nhưng hệ thống phản diện chắc chắn sẽ không cung cấp bất cứ tin tức gì cho hắn. Mãi đến sau này, Chu Doãn Thịnh mới biết người nọ là nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi nhất, tài hoa nhất Trung Quốc, mười hai tuổi đã giành giải quán quân cuộc thi dương cầm quốc tế Frédéric Chopin. Cho đến năm hai mươi sáu tuổi, cũng là thời điểm hiện tại, anh ta đã tổ chức vô số buổi trình diễn độc tấu dương cầm, lần nào cũng kín chỗ.
Từ nhỏ đến lớn, anh ta liên tục nhận được vô vàn lời khen như thần đồng, thiên tài, ông hoàng dương cầm… Người như vậy có tư cách ngạo mạn, cũng có quyền coi khinh tất cả những kẻ phàm phu tục tử.
Trước mắt, họ vừa xuống máy bay, đang trên đường đến khu biệt thự tại ngoại ô thành phố của người đàn ông nọ. Ở đó, Chu Doãn Thịnh sẽ gặp được nhân vật then chốt mở ra cuộc đời bi thảm của hắn kiếp trước, nữ chính thế giới này.