Chuyển ngữ: Phong Lưu
Beta: BuBu
Tiết Tử Hiên phát hiện thiếu niên nọ là một thiên tài âm nhạc hiếm có. Hắn chỉ mất một ngày đã học được cách đọc nhạc, cách chuyển động ngón tay mới đầu chỉ là bắt chước theo mình và Tiết Tĩnh Y, nhưng sau hai tuần đã mang đậm phong cách cá nhân.
Cậu ấy cũng giống như mình, sinh ra để dành cho âm nhạc. Điều này khiến Tiết Tử Hiên giành được niềm vui thú rất lớn trong quá trình dạy học. Mỗi thứ năm hàng tuần, Tiết Tử Hiên đều phải đi dạy ở nhạc viện Bắc Kinh, vốn dĩ anh ta rất thích công việc này, nhưng nay lại chỉ thấy lãng phí thời gian. Tuy ở đó cũng có những học viên tài hoa hơn người, nhưng so với thiếu niên, họ lại trở nên tầm thường, không có gì đặc biệt. Anh ta đã có được thứ tốt nhất, cần gì những phế phẩm đó nữa?
Vì một buổi dạy, anh ta hy sinh cả một buổi sáng ở bên xem thiếu niên tập đàn. Điều này khiến anh ta có chút nôn nóng.
“Tan học.” – Rốt cuộc giảng xong khái niệm cuối cùng, anh ta từ chối trả lời vấn đề của học viên, vội vàng đi ra bãi đỗ xe.
Cùng lúc đó, Chu Doãn Thịnh đang luyện tập trong phòng đàn. Yêu cầu của Tiết Tử Hiên dành cho hắn vô cùng nghiêm khắc, sáu giờ sáng hàng ngày bắt đầu tập đàn, mười hai giờ trưa nghỉ giải lao, hai giờ chiều tiếp tục luyện, đến bảy giờ tối mới kết thúc luyện tập, gần như không có bất kỳ thời gian rảnh rỗi nào. Nếu là hắn khi mới bước vào luân hồi, có lẽ lúc này đã sớm nổi điên, nhưng giờ đây hắn cũng rất thích âm nhạc, sẽ không cảm thấy tẻ nhạt hay gian khổ.
Tiết Tĩnh Y vốn tưởng rằng tính tình thiếu niên hoạt bát, không thể ngồi yên, sẽ nhanh chóng bỏ bê chuyện học đàn. Chỉ cần cậu ta nói mấy câu như “không muốn học” hay “học đàn rất chán”, anh hai nhất định sẽ chán ghét cậu ta. Nhưng kết quả khiến cô ta hoàn toàn thất vọng. Thiếu niên nọ chẳng những kiên trì vượt qua, mà còn càng ngày càng tiến bộ. Hắn dồn toàn bộ tình yêu nồng nhiệt với âm nhạc vào tiếng đàn ngày càng thuần tuý, êm tai, khiến người nghe cảm nhận được sự vui vẻ, thoải mái.
Ánh mắt anh trai nhìn hắn chuyển dần từ nóng bỏng thành si mê, khiến Tiết Tĩnh Y càng ngày càng bất an, dù cơ thể không thoải mái cũng vẫn kiên trì ngày ngày cắm rễ trong phòng đàn.
Đánh xong một bài, Chu Doãn Thịnh nhìn về phía thiếu nữ đang ngồi ngẩn người bên cửa sổ, giọng nói lanh lảnh ẩn chứa ý cười – “Tĩnh Y, cậu có thấy chán không? Hay là mình chơi piano bốn tay đi?”
“Thôi.” – Tiết Tĩnh Y thất thần từ chối. Trông thấy xe Tiết Tử Hiên đang về gần đến nhà, cô ta lại gật đầu – “Được, chơi bài nào?” – Cô ta muốn anh hai chỉ luôn nhìn mình, không cần để ý đến bất kỳ ai khác.
“Cậu muốn chơi bài nào?” – Chu Doãn Thịnh lật nhạc phổ.
“Thuỷ Thủ đi.” – Tiết Tĩnh Y vịn tay y tá ngồi xuống trước đàn, giở đến trang tám mươi lăm. Lần đầu cô ta cùng đánh với anh trai cũng là bản nhạc này. Chàng thuỷ thủ say mèm cười đùa, hò la ngoài quán rượu, chòng ghẹo những cô gái điệu đàng đi ngang qua, không khí chuyển từ sinh động đến điên cuồng. Cuối cùng, khi chàng thuỷ thủ nọ ngả xuống chân tường, rơi vào giấc ngủ say sưa, giai điệu cũng từ từ kết thúc.
Tiết tấu cả bản nhạc thay đổi từ nhanh đến cực nhanh, rồi lại dần dần trở nên thong thả, tuy không quá khó, nhưng phải cần trăm phần trăm nhiệt tình mới có thể biểu đạt được cảm xúc sảng khoái trong cơn say bí tỉ.
Chu Doãn Thịnh biết Tiết Tĩnh Y nhất định sẽ chọn bài này. Thực ra, hắn đã đào sẵn hố cho cô ta nhảy xuống. Khi chơi đàn với Tiết Tử Hiên, vì tình cảm thầm kín trong lòng, cô ta đã bạo dạn mượn âm nhạc để giải phóng niềm vui được gần kề bên người thương. Vì tình cảm và niềm vui này, cho dù không uống rượu, cô ta cũng như chìm trong men say, tựa như những thuỷ thủ nóng lòng mua vui kia.
Điều này khiến tiếng đàn của cô ta có sức cuốn hút không gì sánh kịp.
Tiết Tử Hiên từng nói, bản nhạc mà Tiết Tĩnh Y chơi hay nhất chính là Thuỷ Thủ. Cô ta muốn giành lại sự chú ý của Tiết Tử Hiên, Chu Doãn Thịnh lại cố tình không muốn chiều ý cô ta. Hắn thích trò chơi tràn ngập sự mâu thuẫn và xung đột, thậm chí thích đẩy người khác vào đường cùng để rồi thưởng thức dáng vẻ vẫy vùng trong tuyệt vọng của đối phương.
“Tớ chưa đánh bài này lần nào.” – Ôm lòng ác ý tràn trề, Chu Doãn Thịnh cười đến không thể thảo mai hơn.
“Chẳng phải cậu biết đọc nhạc phổ hay sao? Chính vì chưa từng đánh bao giờ nên mới càng phải thử.” – Tiết Tĩnh Y đặt ngón tay lên phím đàn. Nghe thấy tiếng bước chân loáng thoáng dưới tầng, cô ta lập tức bắt đầu.
Những tiếng tinh tang chảy ra từ ngón tay, Tiết Tĩnh Y cố gắng tìm lại cảm giác khi chơi bản nhạc này trước kia. Nhưng bên cạnh không phải người có thể khiến cô ta mê đắm, cô ta không thể tìm ra bất kỳ lạc thú nào ngoài những cảm xúc tiêu cực như buồn tẻ, khó chịu, áy náy, ghen tị.
Cô ta cố ép bản thân tiếp tục, lại phát hiện ra người bên cạnh đã dừng lại, đang nhìn cô ta với vẻ do dự như muốn nói điều gì đó.
“Sao thế?” – Giọng cô ta khô khốc.
“Tĩnh Y, không muốn chơi thì đừng chơi.” – Chu Doãn Thịnh nhẹ nhàng an ủi.
“Tớ muốn chơi mà, lẽ nào tớ chơi không hay?” – Tiết Tĩnh Y vô thức che ngực. Có hay hay không, thực ra cô ta đã sớm nhận ra. Piano bốn tay yêu cầu người diễn tấu sở hữu khả năng âm nhạc cực cao, mà vừa rồi cô ta chỉ thuần tuý là nhấn phím đàn, chứ không hề đắm chìm trong âm nhạc.
Cô ta đã phá hỏng Thuỷ Thủ.
“Nếu trong lòng tràn ngập cảm xúc xấu xa, vậy thì đừng chạm tay vào đàn, chúng sẽ làm bẩn đàn mất. Tránh sang bên đi.” – Tiết Tử Hiên thong thả bước vào, ánh mắt tràn đầy sự khó chịu và bất mãn.
Anh ta gần như vô cảm với mọi thứ trong hiện thực, tựa như đang sống trong khoảng không vô hình. Nhưng khi âm nhạc chảy vào khoảng không này, anh ta sẽ trở nên đặc biệt bén nhạy, chỉ thoáng liếc qua là có thể nhìn thấu người biểu diễn đang nghĩ gì, khiến người ta không giấu đi đâu được.
Nếu nói với anh ta rằng giết người là sai, anh ta sẽ chỉ đáp lại bằng một nụ cười lạnh lùng. Nhưng nếu bạn hát ra những lời này bằng thứ âm thanh tuyệt diệu nhất, anh ta sẽ nhìn bạn chăm chú rồi gật đầu bảo: “Bạn nói rất đúng.”
Tiết Tử Hiên chính là một người quái đản như vậy.
Thấy gương mặt tái nhợt và ngón tay run rẩy của Tiết Tĩnh Y, Chu Doãn Thịnh hơi cúi đầu, che giấu nụ cười trào phúng trong mắt.
“Piano bốn tay có thể rèn luyện khả năng âm nhạc của người đánh, nhưng tiền đề là phải tìm được một người hợp tác tốt. Anh tập với em.” – Tiết Tĩnh Y vừa nhường chỗ, Tiết Tử Hiên lập tức ngồi xuống bên cạnh thiếu niên, vẻ mặt và lời nói trở nên vô cùng dịu dàng.
Lúc lên lớp, anh ta cứ luôn nghĩ không biết hôm nay cậu ấy có chăm chỉ tập đàn hay không, có tiến bộ hay không, sau này sẽ giành được thành tựu huy hoàng như thế nào. Giờ đây, anh ta đặt toàn bộ sự chú ý của mình lên cậu, cũng vô cùng trông chờ vào tương lai của cậu.
Chu Doãn Thịnh rúm ró gật đầu, ngồi hơi xa một chút.
Tiếng đàn lại vang lên, hai người phối hợp một cách hoàn hảo. Họ tựa như hai chàng thuỷ thủ đã bôn ba trên biển mấy tháng liền, đặt chân lên đất liền với tâm trạng kích động, vội vàng chạy đến quán rượu nhỏ gần nhất. Rượu nơi đó tuy rằng rẻ mạt, nhưng không có mùi tanh nồng và mặn chát của gió biển, chỉ có vị cay xè rát họng, tiếp đó là cảm giác khoái trá như thiêu như đốt.
Họ chè chén thoả thuê, bạo dạn thốt lời âu yếm với những cô nàng gợi cảm, quyến rũ, bị người theo đuổi của họ nắm áo tẩn một trận. Nhưng bọn họ là thuỷ thủ, sở hữu thân hình vững chãi do sóng biển rèn đúc, chỉ có sóng và bão mới có thể chôn vùi họ. Tất cả những thứ khác đều không thể quật ngã họ.
Cho dù say đến không phân biệt nổi đông tây nam bắc, họ vẫn hung hãn đánh trả đối thủ rồi nghênh ngang bỏ đi trong tiếng hét, tiếng mắng lẫn tiếng huýt sáo của mọi người, sau đó lặng yên ngủ lăn quay trong một hẻm tối hay chân tường nào đó.
Hai người kể lại câu chuyện tràn đầy nhiệt tình và mạo hiểm bằng tiếng đàn, như thể nó đang diễn ra ngay trước mặt họ.
Chậm rãi thu tay về, Tiết Tử Hiên quay đầu nhìn thiếu niên.
Gương mặt người nọ ửng hồng, ánh mắt mơ màng, bờ môi đỏ nhạt hơi hé mở, thở dốc như đang chìm trong men say. Thấy mình nhìn qua, cậu ấy nhanh chóng chớp mắt, trông vừa hồn nhiên vừa ngây thơ. Một chùm nắng đậu trên đỉnh đầu cậu ấy, khiến những giọt mồ hôi li ti trên mũi cậu ấy trở nên sáng ngời, bắt mắt.
Tiết Tử Hiên bỗng dưng ngơ ngẩn. Bản thân thiếu niên cũng đẹp như tiếng đàn của cậu ấy vậy.
Rõ ràng có thói sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng, anh ta lại vô thức vươn tay, định gạt đi giọt mồ hôi trên mũi thiếu niên. Thiếu niên lại bỗng ngửa đầu ra sau, tránh né sự đụng chạm của anh ta, khiến đáy lòng anh ta nảy sinh một cảm giác mất mát mơ hồ.
“Em toát mồ hôi kìa, lau đi.” – Anh ta lấy chiếc khăn tay trong túi áo ra.
“Em cảm ơn anh.” – Chu Doãn Thịnh nhận lấy chiếc khăn, cẩn thận chấm chấm lên mũi mình.
Cảm thấy dáng vẻ câu nệ, bất an của thiếu niên rất đáng yêu, Tiết Tử Hiên dịu dàng nói – “Em giống như khoá sol vậy.”
“Dạ?” – Chu Doãn Thịnh ngơ ngác nhìn anh ta. Nói thực, tuy hắn có thể nhìn thấu tính tình Tiết Tử Hiên, nhưng hắn chưa từng giao lưu với anh ta bao giờ, căn bản không hiểu nổi cách nói chuyện kỳ quặc của anh ta.
Tiết Tĩnh Y bỗng siết chặt vạt áo. Anh hai từng nói, khoá sol tròn trịa múp míp, là khoá nhạc đáng yêu nhất. Hiển nhiên. Anh ta đang dùng cách thức riêng của mình để khích lệ thiếu niên, tiếc rằng hắn chẳng hiểu mô tê gì.
Không thể để họ tiếp tục ở gần nhau nữa, thái độ của anh hai dành cho Hoàng Di càng ngày càng dịu dàng, càng ngày càng chuyên chú. Rồi một ngày nào đó, Hoàng Di sẽ chiếm trọn toàn bộ tâm trí anh ấy. Dự cảm này vô cùng khó hiểu, nhưng Tiết Tĩnh Y lại vô cùng tin tưởng. Cô ta che ngực, kêu với vẻ đau đớn – “Anh hai, em khó chịu quá.”
“Bác Phúc, đưa cô chủ về phòng nghỉ ngơi đi, để cháu gọi cho bác sĩ Trương.” – Tiết Tử Hiên lấy di động bấm số điện thoại, không hề có ý định rời khỏi phòng đàn.
Thấy tình hình này, trái tim Tiết Tĩnh Y thực sự bắt đầu đau nhói, nhưng cô ta lập tức ngăn cản – “Không cần gọi đâu anh hai, em uống thuốc một lúc là khỏi. Em ở đây nghe hai người tập đàn.”
“Cô chủ, hay là cô cứ về phòng nghỉ ngơi chút đi.” – Bác Phúc lo lắng khuyên nhủ.
“Cháu nằm đây cũng vậy mà. Âm nhạc có thể làm dịu cảm xúc, rất hữu hiệu.” – Tiết Tĩnh Y cười gượng.
Bác Phúc nghĩ thấy cũng đúng, xác định cô ta không phát bệnh, ông ta mới rời khỏi phòng.
Chu Doãn Thịnh ra vẻ quan tâm hỏi han vài câu, còn định chạy ra ngoài lấy chăn bông cho cô ta, lại bị Tiết Tử Hiên ngăn cản – “Để y tá đi lấy, chúng ta tiếp tục luyện tập.” – Anh ta thích cảm giác khi được cùng chơi đàn với thiếu niên.
Chu Doãn Thịnh không thể làm gì khác ngoài ngồi về vị trí.
Tiết Tử Hiên chọn một bản vũ khúc có tiết tấu nhanh. Anh ta vốn cho rằng thiếu niên sẽ không theo kịp mình, nhưng ngón tay thiếu niên bay lượn trên phím đàn, vẻ mặt vô cùng vui vẻ, hiển nhiên không cảm thấy khó khăn gì. Khi hắn chơi đàn, thái độ câu nệ của hắn sẽ biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự hoạt bát, phóng khoáng.
Hắn thậm chí còn nháy mắt một cách tinh nghịch với anh ta khi anh ta nhìn qua, sau đó nở một nụ cười xán lạn hơn cả ánh nắng ngoài cửa sổ.
Trong nháy mắt đó, Tiết Tử Hiên cảm nhận được một dòng nước ấm chảy qua trái tim lạnh băng của mình, dần dần ngấm khắp người, sau đó tràn qua lỗ chân lông, hoá thành những bọt khí vui vẻ rồi bốc hơi. Anh ta cũng vô thức nhoẻn miệng, nở một nụ cười tuyệt đẹp với thiếu niên. Anh ta chợt nảy ra một ý tưởng tinh quái, xen một tay vào giữa đôi tay hắn, biến tấu giai điệu.
Thiếu niên ngạc nhiên trợn tròn mắt, ngay giây sau đó liền phản ứng kịp, cũng đưa tay trái qua, phối hợp một cách ăn ý. Đôi tay họ khi thì song song, khi thì đan xen, tự do biến tấu bản nhạc này. Khi bản nhạc kết thúc, gương mặt họ đồng thời toát lên vẻ thoả thích, tựa như những vị khách sành ăn được thưởng thức một bữa ngon chính hiệu.
“Thật thú vị!” – Chu Doãn Thịnh chùi mồ hôi tay lên vạt áo, vừa cười vừa cảm thán.
“Có muốn chơi nữa không?” – Tiết Tử Hiên nhìn hắn bằng đôi mắt dịu dàng đến cùng cực.
“Có ạ.”
Thiếu niên gật mạnh đầu, mái tóc đen mượt vẽ nên một đường cong duyên dáng trong không khí.
Tiết Tử Hiên lại vươn tay, muốn vuốt ve mái tóc mềm mại của hắn, nhưng vẫn bị hắn tránh né. Đôi mắt anh ta hơi ảm đạm trong giây lát, rồi lại nhanh chóng giấu đi. Anh ta chỉ một trang nhạc phổ khác, nói – “Chơi bài Polka này đi.”
Họ cứ thế chơi hết bài này đến bài khác suốt cả buổi chiều, nếu quản gia không đến gọi họ xuống dùng bữa tối, có lẽ họ vẫn sẽ chơi đến đêm khuya. Tuổi thơ của Tiết Tử Hiên vô cùng đơn điệu, gần như chưa từng hưởng thụ niềm vui chơi đùa. Nhưng ngày hôm nay, anh ta rốt cuộc lĩnh hội tâm trạng của một cậu bé khi nhận được món quà yêu thích.
Thích đến không nỡ buông tay, không thể xa rời, ngay cả khi ngủ cũng muốn ôm chặt vào lòng.
Khi anh ta đắm chìm trong niềm vui tuyệt diệu này, Tiết Tĩnh Y lại bị cảm xúc ghen tuông lồng lộn tra tấn đến kiệt quệ. Nhìn những ngón tay bay nhảy vui đùa của họ, nhìn họ chăm chú nhìn nhau bằng ánh mắt tán thưởng, cô ta gần như không thể kiểm soát suy nghĩ muốn chạy đến tách họ ra của mình.
Đêm hôm đó, cô ta đột nhiên sốt cao, tình trạng sức khoẻ vừa mới chuyển tốt lại bắt đầu giảm sút kịch liệt. Nếu cứ như vậy, không biết phải đến khi nào, cơ thể cô ta mới được điều dưỡng đến trạng thái có thể phẫu thuật.
——————–
Nhờ sự quan tâm của Tiết Tử Hiên, thái độ của quản gia và trợ lý thay đổi một cách rõ rệt. Suy cho cùng, Tiết Tử Hiên mới là người thừa kế thực sự của nhà họ Tiết. Khi Tiết Thuỵ vắng nhà, mọi việc đều do anh ta quyết định. Chu Doãn Thịnh được nhiều tự do thân thể hơn, nhưng vẫn không được xuất hiện cùng một nơi với Tiết Tĩnh Y. Đương nhiên, nay Tiết Tĩnh Y cũng không thể tuỳ ý ra ngoài, cùng lắm là ngồi bên cửa sổ ngắm phong cảnh.
Ngày này, Chu Doãn Thịnh kết thúc thời gian luyện tập buổi sáng, chạy đến phòng ăn tìm thứ gì đó cho vào miệng. Hắn cầm cốc nước lên, chưa kịp uống ngụm nào đã lập tức sững người. Linh hồn run rẩy kịch liệt nói cho hắn biết, người hắn vẫn luôn tìm kiếm đang ở ngay gần đó.
“Bác Phúc, cháu ra ngoài chơi một lát!” – Nói đoạn liền chạy biến.
Đến khi quản gia chạy ra từ phòng bếp, thiếu niên đã chạy mất tăm, đành phải nhờ trợ lý nhanh chóng đi tìm.
Chu Doãn Thịnh chạy quanh sân golf một vòng, rốt cuộc tìm thấy mục tiêu gần lỗ golf số mười tám. Đó là một người đàn ông ngồi xe lăn, gương mặt điển trai cực độ chìm trong hơi thở hung ác, lạnh lẽo dày đặc, khiến người khác nhìn đã thấy sợ. Miệng hắn ngậm điếu xì gà, một vệ sĩ mặc đồ đen đang quỳ một gối dưới đất châm lửa cho hắn.
Không biết vệ sĩ bên cạnh nói điều gì đó, đôi mắt phượng hẹp dài của hắn hơi híp lại, toát ra sát khí lạnh thấu xương. Vệ sĩ lập tức lùi lại mấy bước, lấy di động gọi điện thoại.
Trên thảm cỏ cách đó không xa, một vài người đàn ông đang đánh golf. Dường như bị khí thế mạnh mẽ của người nọ ảnh hưởng, họ liên tiếp phạm lỗi, trán toát mồ hôi hột. Bởi vì sợ hãi, họ đã sớm mất hứng chơi golf, nhưng vì người nọ thích xem nên không ai dám tự tiện dừng lại.
Quả bóng trắng nho nhỏ rơi vào hố cát đằng xa. Mấy người phát ra tiếng thở dài chán nản, thấp thỏm nhìn trộm vẻ mặt người đàn ông nọ.
Xem đến đây, Chu Doãn Thịnh toét miệng cười, kiễng chân hô – “Hey, em có thể vào xem mọi người chơi golf không?”
Người đàn ông nọ quay đầu nhìn, tròng mắt không khỏi hơi co lại. Đó là một thiếu niên vô cùng xinh đẹp, mắt sáng mũi cao, môi hồng răng trắng, khi cười cả người đều như phát sáng, khiến người ta hoa cả mắt. Người nọ phun ra một luồng khói trắng, hòng che mờ hình ảnh đẹp đẽ khiến đôi mắt và trái tim mình đều nhói đau này.
Thấy ông chủ cau mày, có vẻ không vui cho lắm, mấy vệ sĩ lập tức qua đuổi.
“Cho cậu ấy vào.” – Người nọ hút một hơi xì gà, nhìn đi nơi khác, ra vẻ không thèm để tâm.
Nhân viên sân golf vội đi mở cánh cửa nhỏ gần hàng rào sắt cho thiếu niên, hoặc cũng có thể là thiếu nữ vào.
Người đàn ông nọ không quen tiếp xúc với người lạ. Hắn nhìn mấy người đang chơi golf cách đó không xa, vờ như đang chăm chú lắm. Nhưng thiếu niên kia cứ lúc ẩn lúc hiện trước mặt hắn, còn định thò tay chọc đôi chân không có cảm giác của hắn.
Một vệ sĩ toát vẻ “mày chết chắc rồi”, bước đến một cách dữ dằn, lại bị ánh mắt lạnh toát của ông chủ ngăn lại.
Người nọ cầm lấy ngón tay mảnh dẻ của thiếu niên, hỏi với giọng khàn khàn – “Em muốn làm gì?”
“Sao anh lại bị như này?” – Hỏi một đằng, thiếu niên nọ lại trả lời một nẻo, đôi mắt đào hoa đen láy toát lên ánh nước, như thể rất đỗi đau lòng.
Điều này khiến người đàn ông nọ vô cùng mất tự nhiên. Hắn đẩy thiếu niên nọ ra, rít mạnh một hơi xì gà. Hắn không thể hiểu nổi tại sao mình lại cho thiếu niên nọ vào. Nếu là người khác, hắn đã sớm xử lý. Thậm chí trước đó, hắn chưa từng suy xét thiếu niên tiếp cận mình vì mục đích gì. Nếu cậu ấy có ý đồ giết hắn, vừa rồi cậu ấy đã thành công.
Mặc dù trong đầu liên tục nảy ra những suy đoán tiêu cực, hắn vẫn không lên tiếng đuổi thiếu niên đi. Hễ nhìn vào đôi mắt trong trẻo của thiếu niên, hắn lại mất đi khả năng phản kháng.
“Là do bị bệnh hay gặp tai nạn? Có còn chữa được không?” – Thiếu niên không hề sợ nét mặt lạnh lùng của hắn, cứ lải nhải truy hỏi.
Đúng là nghé con không sợ cọp, kẻ vô tri thì không biết sợ mà! Mấy vệ sĩ like cho hành vi to gan lớn mật của thiếu niên này.
“Em không biết tôi?” – Hắn nhả khói vào khuôn mặt xinh xẻo của thiếu niên.
Thiếu niên bị sặc, đôi má đỏ bừng vì ho, nhưng vẫn hưng phấn truy hỏi – “Anh tên là gì? Anh nói xong là mình quen nhau ngay mà.”
Người nọ không trả lời, chỉ chỉ vào đôi chân trơn tuột của thiếu niên, nói – “Sao không mặc quần đã chạy ra ngoài?” – Tuy chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình kia có thể che khuất bộ phận riêng tư, nhưng càng làm nổi bật đôi chân dài thẳng trắng nõn của thiếu niên nọ. Cảm giác nửa kín nửa hở còn quyến rũ hơn cả không mặc.
Hắn chỉ muốn cởi vest ra, đắp kín nửa người dưới của thiếu niên nọ.
Chu Doãn Thịnh cười sang sảng, thoải mái vạch áo lên – “Em có mặc mà, anh xem.” – Để che giấu bộ ngực bằng phẳng của hắn, nhà họ Tiết hầu như chỉ mua những chiếc áo rộng thùng thình cho hắn, quần cũng toàn short với quần bó là chính, nhất định phải khiến hắn trông như con gái.
Chiếc quần short ngắn ngủn chỉ bao được đúng cặp mông tròn lẳn của thiếu niên. Cạp quần rất trễ, làm hở cả phần rốn xinh xắn bên trên. Một cảnh sắc tuyệt vời cứ thế đập thẳng vào mắt người đàn ông nọ, khiến đôi mắt hắn tức thì tối sầm.
Hắn giật mạnh vạt áo thiếu niên xuống, còn quay sang cảnh cáo những vệ sĩ đứng xung quanh bằng ánh mắt dữ tợn.
Vẻ mặt mấy vệ sĩ đều vô cùng quái dị, sau đó đồng loạt quay lưng lại.
“Mặc vào.” – Hắn nhanh chóng cởi áo khoác, ném lên người thiếu niên.
Chu Doãn Thịnh vui vẻ ra mặt, cầm lấy “tín vật đính ước” mà anh chồng mình đưa, thầm cảm thán một cách thoả mãn: Vẫn cứ thích chiếm hữu như vậy, biến thái quả nhiên vẫn không thay đổi chút nào, thật tốt quá. Hắn buộc áo khoác quanh hông, phát hiện vẻ mặt tối tăm của chồng mình hơi bình thường trở lại, bèn lập tức nở một nụ cười lấy lòng.
Đôi mắt lạnh băng của người nọ không khỏi toát lên vẻ ôn hoà. Hắn vươn tay, vuốt ve chiếc khuyên màu đen trên vành tai nhỏ xinh của thiếu niên.
Một chuỗi dữ liệu bất ngờ xâm nhập vào cơ sở dữ liệu của 008, khiến Chu Doãn Thịnh giật mình. Thì ra tình yêu và lòng tin mà người này dành cho mình đã đạt đến mức ấy. Cho dù không còn trí nhớ, cho dù lần đầu gặp mặt, anh ta vẫn có thể dựa theo tiềm thức mà phó thác bộ mã nguồn quyết định sự sống còn của mình không chút do dự.
Người nọ yêu hắn hơn cả sinh mạng.
Chu Doãn Thịnh vuốt ve vành tai nóng bừng, cười càng tươi hơn, lại vừa cười vừa rớm nước mắt.
“Tâm trạng con nít như tiết trời tháng sáu, thay đổi thất thường.” – Người đàn ông nọ véo mạnh gương mặt trắng nõn của thiếu niên, ra lệnh – “Chẳng phải em nói muốn xem chơi golf hay sao? Đẩy tôi lên đồi quả đi.”
“OK man.” – Chu Doãn Thịnh đáp thật to, huỳnh huỵch đẩy gã đàn ông cao một mét chín, nặng tám mươi hai kilogram lên đồi quả, sau đó ngồi xổm xuống cạnh hắn mà cười ngố. Lúc này, hắn làm gì còn tâm trạng mà xem chơi golf, trong lòng chỉ tràn đầy niềm vui tìm thấy chồng mình. Hắn biết ngay anh chồng nhà mình chắc chắn sẽ chờ hắn ở những thế giới hắn từng đi qua mà.
Ràng buộc giữa họ là từ tận nơi sâu nhất trong linh hồn, không ai có thể cắt đứt.
Hắn cứ nhìn chằm chằm sườn mặt điển trai của anh chồng, ánh mắt nóng bỏng khiến người ta đứng ngồi không yên.
“Nhìn tôi làm gì, xem người ta chơi kìa.” – Người nọ nhả khói lên mặt thiếu niên. Thấy cậu chàng lại bị sặc, hắn không khỏi cười rộ lên. Điều này khiến mấy vệ sĩ vô cùng hoảng sợ, không hiểu vị Diêm Vương lúc nào cũng đanh mặt, hơi một chút lại toả sát khí đi đâu mất rồi, chẳng lẽ bị người ngoài hành tinh nhập?
Chu Doãn Thịnh ho sặc sụa, nhưng trong lòng thì vui rạo rực. Hắn dịch mông, xích lại gần người nọ hơn, nằm nhoài lên đùi hắn, hỏi – “Anh tên là gì? Nhà anh ở đâu?”
“Hỏi nhiều thế làm gì?” – Người nọ vò tung mái tóc đen mượt của thiếu niên.
“Hỏi rõ để sau này còn đi tìm anh.” – Chu Doãn Thịnh sợ chồng mình sẽ đột nhiên biến mất. Điều này đã trở thành ác mộng lớn nhất trong lòng hắn.
“Vậy em nói cho tôi trước em tên là gì, nhà ở đâu xem nào.” – Người nọ nói với giọng dụ dỗ. Hắn không biết tại sao mình lại kiên nhẫn với thiếu niên đến vậy, càng không biết tại sao mình không thể sinh nổi lòng đề phòng với cậu ấy.
“Em…” – Chu Doãn Thịnh vừa định mở miệng, đằng sau bỗng vang lên một giọng nói nặng nề – “Tiểu Di, về nhà với anh!”
Hắn quay đầu, thấy xe Tiết Tử Hiên đã đỗ bên ven đường cách đó không xa. Người đàn ông vốn luôn lạnh lùng, nhã nhặn nay lại tỏ ra vô cùng căng thẳng, ánh mắt đong đầy sự e dè cùng đôi chút sợ hãi.
Chồng hắn cũng nhướn mày, ánh mắt toát vẻ sáng tỏ.
Rất rõ ràng, hai người kia cũng biết nhau. Chu Doãn Thịnh yên tâm, để lại một câu “em sẽ lại đến tìm anh” rồi chạy về phía Tiết Tử Hiên. Chỉ cần lấy được một cái tên từ chỗ Tiết Tử Hiên, hắn lập tức có thể tra sạch sành sanh thông tin về chồng mình ở thế giới này.
Thiếu niên linh hoạt nhảy qua hàng rào sắt, chạy đến chỗ Tiết Tử Hiên, sau đó bị nhét vào xe, biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Thấy người nọ cứ nhìn mãi theo đuôi xe, vẻ mặt trầm tư, một vệ sĩ hạ giọng – “Diêm gia, chắc hẳn cô ấy là con gái của Tiết nhị gia – Tiết Tĩnh Y.”
“Con gái? Con gái không thể nào đáng yêu như vậy được. Đi tra đi, cậu ấy tuyệt đối không phải là Tiết Tĩnh Y.” – Người nọ cười nhạo.
Mấy vệ sĩ rất muốn ngoáy tai mình. Diêm gia vừa mới nói đùa? Mặt trời mọc ở đằng Tây?
——————–
Chú thích:
(1) Là trò Solitaire huyền thoại này đây: