Chuyển ngữ: Phong Lưu
Beta: BuBu
Từ lúc ra khỏi nhà, toàn thân Chu Doãn Thịnh đều cảm thấy không thoải mái. Để che giấu giới tính của hắn, Tiết Lý Đan Ny vốn định chọn cho hắn một bộ trang phục kín đáo, tốt nhất là che từ đầu đến chân. Nhưng bà ta chỉ coi hắn như một công cụ tồn trữ trái tim cho con gái mình, lấy đâu ra kiên nhẫn chuẩn bị cho hắn, chỉ lật qua bộ sách ảnh mà hiệu thời trang đưa đến rồi chỉ vào một chiếc váy trắng thêu hoa cổ lọ tay dài tà chấm đất, nói – “Bộ này đi.”
Bà ta chỉ nhìn ảnh chính diện của người mẫu mà không biết ngay trang sau còn một bức hình chụp từ phía sau. Bộ trang phục đằng trước trông vô cùng kín đáo lại bị khoét cả tảng to đùng phía sau lưng, ngay cả rãnh mông cũng lộ ra một phần nhỏ, huống gì xương bả vai và đường xương sống, gợi cảm đến khiến người ta không kìm lòng nổi.
Mãi đến khi chuẩn bị xuất phát, Chu Doãn Thịnh mới thay bộ váy này lên người, cũng rốt cuộc mới phát hiện ra “âm mưu” của nhà thiết kế, mặt mày tức thì tái mét. Nhưng trong nhà thực sự không còn bộ trang phục nào khác phù hợp với hắn, cũng không kịp để mua thêm bộ nữa, mọi người đành đâm lao thì phải theo lao.
Thế mà giờ đầu sỏ gây tội lại dám hỏi hắn có còn nhớ giới tính của mình là gì không nữa chứ. Hắn lập tức móc mỉa – “Nếu không phải ông trẻ chú thích đặc biệt bốn chữ “sửa soạn lộng lẫy” thì cháu sẽ phải mặc như thế này chắc?” – Tên này rõ ràng là cố ý.
Tiết Diêm cười khẽ – “Tôi không ngờ bọn họ sẽ chọn trang phục gợi cảm như vậy cho em. Làm tốt lắm, tôi rất vừa lòng.” – Bàn tay chậm rãi trượt từ xương sống xuống rãnh mông. Làn da nơi đó đặc biệt mềm mịn, khe thịt mềm hơi lún xuống bọc lấy ngón tay hắn, tựa như đang mút vào.
Hắn nuốt nước bọt, nói với giọng khàn khàn – “Chuyện của tôi thì em lanh lợi thế, đoán phát là trúng, mà sao đối mặt với nhà họ Tiết thì lại ngốc như vậy?”
Chu Doãn Thịnh đi giày cao gót vốn đã không đứng vững, nãy giờ lại bị hắn khiêu khích như vậy, chân đã sớm mềm nhũn, phải tựa mông lên tay vịn xe lăn mới không ngã bệt xuống đất.
Tiết Diêm tiện thể ôm lấy eo hắn, bày tỏ thái độ chiếm hữu. Hắn ra hiệu cho vệ sĩ châm một điếu xì gà cho mình, nói một cách chậm rãi – “Em có biết Tiết Tĩnh Y mắc bệnh tim bẩm sinh không?”
Người ta thường nói đàn ông nghiêm túc là cuốn hút nhất, nhưng Chu Doãn Thịnh lại cảm thấy đàn ông hút thuốc mới là cuốn hút nhất. Đã rất lâu rồi hắn chưa được thấy dáng vẻ nhíu mày phun mây nhả khói của chồng mình, trong lòng nhất thời tràn ngập niềm vui và sự thoả mãn khi rốt cuộc tìm thấy người mình yêu sau bao muôn trùng năm tháng.
Hắn vốn không hề chú ý người nọ đang nói gì, chỉ gật bừa cho có.
“Nếu không tìm được trái tim phù hợp với mình, Tiết Tĩnh Y chỉ có thể sống không quá hai lăm tuổi. Khắp đất nước Trung Quốc này, em là người duy nhất có thể cung cấp trái tim cho nó.”
“Ờ.” – Hồn vía Chu Doãn Thịnh vẫn để trên mây.
“Đây chính là mục đích Tiết Thuỵ đón em về nhà họ Tiết, giết em để kéo dài mạng sống cho con gái ông ta.” – Tiết Diêm rít một hơi xì gà, vẻ mặt lạnh buốt. Hắn có thể hiểu tâm trạng sốt sắng chữa chạy cho con gái mình của Tiết Thuỵ, nhưng ông ta chọn ai không chọn, lại chọn trúng bảo bối mà hắn vừa gặp đã thương.
“Ờ, em biết.” – Chu Doãn Thịnh đáp lấy lệ.
Tiết Diêm thế mới phát hiện ra hắn không quá tập trung, bèn nhướn mày hỏi – “Biết? Đây là câu trả lời của em? Vừa rồi em có nghe tôi nói không thế?” – Hắn vốn tưởng rằng thiếu niên sẽ sợ đến run lẩy bẩy, sau đó chủ động trốn vào lòng hắn mà tìm sự che chở. Như vậy, hắn sẽ có thể đường đường chính chính kéo cậu ấy vào dưới đôi cánh bảo bọc của mình.
“Không nghe.” – Chu Doãn Thịnh thẳng thắng thật thà.
Tiết Diêm giận đến bật cười, xoa mạnh mông hắn.
Chu Doãn Thịnh suýt nữa rên rỉ thành tiếng, đuôi mắt ửng đỏ. Hắn khẽ khàng nói – “Em không có hứng với chuyện nhà họ Tiết.”
“Đến chuyện liên quan đến tính mạng mà cũng không có hứng, vậy em có hứng thú với cái gì?”
“Điều em muốn biết nhất lúc này chính là nếu anh hôn em với bờ môi vừa hút xì gà này thì cảm giác sẽ như thế nào nhỉ. Em đoán nhất định sẽ như chơi bungee bên miệng núi lửa, cảm giác nóng bỏng và nhịp tim quá nhanh chắc chắn sẽ khiến em sướng đến chết đi sống lại.” – Trải qua bao nhiêu kiếp đời như vậy, kỹ năng lời ngon tiếng ngọt của Chu Doãn Thịnh đã sớm đạt đến trình độ cao nhất. Hơn nữa, những gì hắn nói đều là ý tưởng chân thực nhất trong lòng, không có gì phải ngại.
Hắn vừa thấy chồng mình liền lập tức muốn lên giường với anh ta. Đây không phải nông cạn hay thèm muốn quá độ gì, mà là biểu hiện trực tiếp nhất cho tình yêu sâu đậm mà hắn dành cho người nọ.
Dẫu là Tiết Diêm đã trải qua vô vàn sóng to gió lớn cũng không khỏi đỏ mặt vì lời đùa giỡn của thiếu niên, chút bất mãn cỏn con vừa rồi đều trở thành niềm vui khó nén. Hắn muốn lập tức ôm thiếu niên vào lòng, thưởng thức đôi môi ngọt ngào của cậu ấy. Nhưng ngay lúc vươn tay ra, hắn lại do dự.
Nơi này hiển nhiên không phải một nơi thích hợp. Thái độ đối với bảo vật vô giá không phải là tuỳ tiện dâm loạn cậu ấy trước công chúng, mà là giữ gìn cậu ấy thật cẩn thận, không cho bất kỳ ai trông thấy vẻ đẹp và sự độc đáo của cậu ấy.
Hít sâu một hơi, Tiết Diêm phải vận dụng khả năng tự chủ lớn nhất mới đẩy thiếu niên ra một chút.
“Sao không hôn em?” – Chu Doãn Thịnh biết hắn đang nghĩ gì, trong lòng thầm thấy vui vẻ, đồng thời không khỏi muốn trêu chọc hắn.
“Ngoan, nơi này không phù hợp.” – Tiết Diêm nhẹ nhàng xoa hõm lưng gợi cảm của thiếu niên.
Chu Doãn Thịnh bĩu môi. Thấy nhân viên phục vụ đi ngang qua, hắn lập tức vẫy tay gọi hai ly vang đỏ, lại bị Tiết Diêm ngăn cản – “Em vẫn chưa đến độ tuổi cho phép, không thể uống rượu. Lấy cho tôi một ly sữa ấm.”
Một ly sữa ấm được bưng lên. Chu Doãn Thịnh vung chân hất giày cao gót ra rồi nhấp một ngụm nhỏ, thoải mái đến hít hà. Vang đỏ và sữa là hai loại đồ uống hắn thích nhất, anh chồng mình vẫn luôn nhớ rõ.
Tiết Diêm nghiêng đầu nhìn hắn chăm chú, đáy mắt toát lên tình cảm dịu dàng mà chính mình cũng chưa từng hay biết. Hắn rút khăn lau đi vệt sữa bên mép thiếu niên, thì thầm hỏi – “Em đã sớm biết mục đích Tiết Thuỵ đón em về?”
“Biết chứ. Bọn họ đều cho rằng em là kẻ ngu, nhưng thực ra em là thiên tài.” – Phát hiện Tiết Tử Hiên đang nhìn mình, Chu Doãn Thịnh liền nở một nụ cười ngoan hiền với anh ta.
Tiết Tử Hiên lập tức buông ly rượu, chuẩn bị đi về hướng này, rồi lại bị Tiết Lý Đan Ny giữ chặt, đẩy vào giữa một đám thiên kim tiểu thư.
Tiết Diêm lạnh lùng nhìn phía bên kia một cái.
“Nếu em muốn rời khỏi đó, nhớ nói với anh một tiếng.” – Hắn nghiêm giọng. Thiếu niên này khác xa so với tưởng tượng của hắn. Cậu ấy hoàn toàn không phải là con cừu lạc vào bầy sói, mà là một con thú dữ đội lốt cừu. Cậu ấy ẩn núp trong bóng tối, quan sát con mồi của mình bằng thái độ đùa cợt, nhìn bọn họ làm bao nhiêu hành động nực cười, đến khi chơi chán sẽ bắt đầu thẳng tay công kích.
Cậu ấy dùng lớp vỏ hiền lành, yếu ớt để che giấu nội tâm mạnh mẽ của mình.
Càng hiểu hơn về thiếu niên, Tiết Diêm càng mê muội cậu ấy. Hắn cảm thấy trên đời này sẽ không có người thứ hai hợp với mình hơn thiếu niên.
“Vậy cho em số điện thoại của anh đi.” – Chu Doãn Thịnh lập tức được đà lấn tới.
Tiết Diêm dán môi lên tai hắn, đọc một dãy số.
Chu Doãn Thịnh lặng lẽ ghi nhớ, sau đó chỉ vào chân hắn, hỏi – “Sao lại bị thế này, có còn chữa khỏi được không?”
“Hồi nhỏ gặp tai nạn giao thông. Chữa được thì sao, không chữa được thì sao? Em để ý lắm à?” – Ánh mắt Tiết Diêm tối sầm trong giây lát, cánh tay vô thức siết chặt vòng eo thiếu niên.
Đám vệ sĩ đặc biệt thương hại mà liếc nhìn thiếu niên. Nói gì không nói, lại đi nhắc đến chân ông chủ, chẳng phải là cố tình gây khó chịu hay sao?
“Em nghĩ, nếu không chữa khỏi, sẽ có rất nhiều tư thế không dùng được. Nhưng mà không sao, khi nào về em sẽ từ từ nghiên cứu, biện pháp đều do con người nghĩ ra cả.” – Chu Doãn Thịnh gật đầu như đúng rồi. Thực ra bản thân hắn rất thích tư thế cưỡi ngựa, về sau tư thế này chắc chắn sẽ được sử dụng tương đối nhiều.
Tiết Diêm tốn một phút đồng hồ mới tiêu hoá hết lượng tin tức khổng lồ trong câu nói vô cùng đơn giản này, thân dưới tức thì dựng lên một túp lều bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy.
Mấy vệ sĩ suýt sặc nước miếng, lập tức cho thiếu niên ba mươi hai cái like. Chủ động không có gì là lạ, nhưng chủ động đến như vậy thì chưa từng thấy bao giờ, vậy mà không hề có vẻ gì là dễ dãi, buông thả, mà thậm chí còn nghiêm túc đến đáng yêu. Cực phẩm như vậy có khi trăm năm mới gặp được một người. Nhìn đi nhìn đi, ngay cả ông chủ cũng không chống đỡ nổi.
Mau thu phục đi! Đây chẳng những là tiếng lòng của vệ sĩ, mà còn là tiếng lòng của Tiết Diêm. Hắn phải nhịn lắm mới không lập tức cởi quần lót thiếu niên ra, ấn cậu ấy xuống hạ bộ rắn đanh của mình.
Hắn chống trán, phát ra tiếng thở dài bất đắc dĩ đến cùng cực. Đúng là sai lầm khi mời thiếu niên tham dự yến tiệc ngày hôm nay, đáng lẽ ra nên phái người trực tiếp đưa cậu ấy lên giường mình mới đúng.
Chu Doãn Thịnh nhướn mày, nhìn chằm chằm chỗ ấy phồng to của chồng mình bằng vẻ mặt quái dị, rục rịch lúc lắc ly sữa trên tay.
“Lại nghĩ gì thế?” – Tiết Diêm phát hiện mình không bao giờ có thể theo kịp suy nghĩ của thiếu niên. Cậu ấy là một kho báu, càng khai quật sẽ nhận được càng nhiều niềm vui bất ngờ, đương nhiên, còn cả hoảng vía nữa.
“Em đang nghĩ có nên đổ ly sữa này lên người anh không, sau đó em sẽ có thể nhân tiện theo anh về phòng thay quần áo. Trên mạng có người tổng kết đây là chiêu gạ chịch xàm nhất lỗi thời nhất, nhưng em thấy cũng thực dụng phết.” – Chu Doãn Thịnh chầm chậm nhấp từng ngụm, vẻ mặt hết sức ngoan hiền, lời nói hết sức táo bạo.
Một vệ sĩ thực sự không kìm nổi, quay đầu ho một tiếng.
Tiết Diêm cảm thấy trái tim và khả năng tự chủ của mình đang phải trải qua một sự khảo nghiệm chưa từng có. Thế nào là sức quyến rũ của yêu ma? Đây mới là ví dụ thực tế của yêu ma. Hắn quả thực muốn xé nát trang phục trên người thiếu niên, chiếm lấy cậu ấy một cách điên cuồng, mạnh bạo mà không cần quan tâm thời gian, địa điểm, khiến khuôn miệng nhỏ nhắn làm người ta vừa thương vừa ghét này không thể phát ra âm thanh nào khác ngoài rên rỉ.
Chu Doãn Thịnh mất nửa phút để suy nghĩ, cuối cùng quyết định nghiêng ly. Nào ngờ đúng lúc này, một gã đàn ông trung niên tiều tuỵ bỗng dưng xuất hiện tại khu vực nghỉ chân, bất ngờ đẩy hắn ra, quỳ rạp xuống chân Tiết Diêm.
Sữa tựu trung là đổ, nhưng không đổ lên người Tiết Diêm, mà hiến hết cho sàn cẩm thạch bóng loáng. Chu Doãn Thịnh thở dài một cách nuối tiếc.
“Diêm gia, tôi bị oan. Tôi chưa từng tiếp xúc với người của Trung Hưng bao giờ. Ngài muốn làm gì thì ít nhất cũng phải có chứng cứ…” – Ông ta vội vàng nói.
“Câm miệng!” – Tiết Diêm vung tay tát bay răng người nọ, tiếp đó cầm lấy chiếc gậy chống mà vệ sĩ đưa, cắm mạnh vào tay ông ta.
Người nọ kêu thảm thiết, ôm lấy bàn tay hở một lỗ máu của mình mà lăn lộn dưới đất. Màu máu đỏ sẫm quệt khắp nền gạch trắng tinh, trông mà rợn người. Yến tiệc đang ồn ào náo nhiệt tức thì lặng phắc như tờ. Có người lui về sau vài bước, thể hiện thái độ bo bo giữ mình; cũng có người dần dần xúm lại, tỏ vẻ ủng hộ.
Đương nhiên, những người này đều là người được Tiết Diêm tin cậy, thân sơ thế nào vừa xem là hiểu.
Tiết Thuỵ hiển nhiên thuộc nhóm người lùi đến ngoài cùng, vừa trấn an vợ mình vừa nghển cổ xem xét tình hình Hoàng Di. Cũng không phải ông ta lo lắng gì cho hắn, mà là sợ hắn chọc giận Diêm gia, làm liên luỵ đến mình. Thấy con trai mình muốn chen lên, ông ta lập tức đanh mặt giữ anh ta lại.
Tiết Tử Hiên không nhớ được đây là lần thứ mấy trong ngày bị cha mẹ mình kìm hãm tự do, tâm trạng nôn nóng tựa như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong lồng ngực anh ta.
Gã đàn ông nọ vẫn đang lăn lộn gào thét, máu tươi dính khắp sàn nhà, toả ra mùi tanh nồng khiến người khác buồn nôn. Tiết Diêm lại rất hưởng thụ điều này, rút một điếu xì gà ra châm lửa, chậm rãi hút một hơi, sau đó mới quay đầu nhìn người thanh niên đang đứng bên cạnh – “Tra xem ông ta vào bằng cách nào.”
“Vâng ạ.” – Người nọ cung kính gật đầu.
Chờ gã đàn ông nọ kêu đủ, mấy vệ sĩ mới tha ông ta đi. Nhân viên phục vụ nhanh chóng lau dọn sàn, phun nước hoa, tựa như cảnh tượng máu me trước đó chưa từng xảy ra.
Thực sự chưa từng xảy ra ư? Chu Doãn Thịnh cúi đầu nhìn làn váy dính máu của mình, thái dương hơi giật giật.
“Tiểu Di, em có sao không?” – Tiết Tử Hiên chen vào.
Chu Doãn Thịnh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Tiết Diêm kéo lên đùi, ấn đầu vào lồng ngực, nhẹ nhàng chải vuốt từng lọn tóc sau đầu. Hắn căm ghét giọng điệu và ánh mắt của Tiết Tử Hiên, không thể không biểu thị công khai quyền sở hữu của mình.
“Ông trẻ sơ ý quá, suýt nữa thì quên Di nhi bị bệnh tim bẩm sinh, không thể trông thấy những chuyện như này.” – Hắn hơi cúi đầu, đặt một nụ hôn lên tóc thiếu niên, an ủi với giọng dịu dàng chưa từng có – “Di nhi đừng sợ, có ông trẻ đây rồi.”
Chu Doãn Thịnh hết sức phối hợp, lập tức rúc vào lòng hắn, giơ tay che khuất cái ngáp lười biếng.
Bao năm qua, Tiết Diêm sống không khác gì tu, muôn hình muôn vẻ mỹ nhân được đưa đến bên cạnh hắn đều bị hắn trả về nguyên tem. Không ít người suy đoán hắn bị thương hạ bộ trong lần tai nạn giao thông trước kia, muốn cũng bất lực. Nhưng vừa rồi, khi họ xúm lại gần, chỉ cần không mù, ai cũng có thể thấy túp lều bắt mắt nơi đũng quần Tiết Diêm.
Chuyện tốt bị cắt ngang, hèn chi lại chả nổi trận lôi đình. Mấy người có quan hệ thân cận với hắn nhất đưa mắt nhìn nhau, đều biết có lẽ hắn đã nhìn trúng con gái nhà Tiết nhị gia rồi.
Đã cương thế rồi còn tự xưng ông trẻ, không sượng mặt à?
“Diêm gia, sức khoẻ em gái cháu từ nhỏ đã không tốt, cháu muốn đưa em ấy về trước.” – Tiết Tử Hiên cố gắng kìm nén xung động cướp người. Anh ta có thể không để bất kỳ ai vào mắt, nhưng trong đó không bao gồm Tiết Diêm.
“Diêm gia, chú xem trang phục của Tiểu Di bị bẩn hết rồi, quả thực…” – Tiết Thuỵ cố lấy dũng khí bước tới. Ông ta cũng không muốn đắc tội với người này, nhưng đối phương cứ ôm Hoàng Di thế cũng không ổn, lỡ hắn phát hiện ra giới tính thật của Hoàng Di thì toi.
“Tôi sẽ đưa bé con về.” – Tiết Diêm ra hiệu cho vệ sĩ đẩy mình ra ngoài. Trước khi đi, hắn nhắn lại với khách khứa đang có mặt – “Mọi người cứ tự nhiên, muốn về thì về, muốn chơi tiếp thì chơi tiếp, cần gì cứ bảo với Tiết lão tứ.”
Mọi người cười gật đầu, đồng loạt bày ra vẻ mặt “mình biết mà” đầy ám muội.
Tiết Thuỵ vừa mừng vừa lo, bám sát theo sau hắn. Đợi đến khi hắn lên xe đi trước, ông ta mới đến bãi đỗ xe lấy xe mình.
“Vừa rồi thực sự không sợ?” – Tiết Diêm lấy khăn tay lau sạch giọt máu dính trên sườn mặt thiếu niên, sau đó đặt một nụ hôn lên đôi mắt ướt át mơ màng vì buồn ngủ của hắn.
“Sợ, anh mau hôn an ủi em đi.” – Chu Doãn Thịnh xán lại gần, chỉ chỉ miệng mình.
Tiết Diêm bật cười, tách hai chân hắn ra, để hắn ngồi khoanh chân quanh hông mình, nhỏ giọng hỏi – “Sao em có thể khẳng định rằng tôi thích đàn ông?”
“Bất kể trước kia anh thích nam hay nữ thì về sau cũng sẽ chỉ thích em mà thôi.” – Chu Doãn Thịnh hấp tấp lấp kín bờ môi hắn, càn quét mùi thuốc thoang thoảng trong miệng hắn. Chan chát, mằn mặn, nhưng hơn cả là hương vị ngọt ngào không gì có thể diễn tả.
Tiết Diêm lập tức vươn lưỡi đón tiếp, trong lòng vô cùng thoả mãn.
Hai người quấn quýt hôn nhau không rời, giữa làn môi kề cận rớt xuống một sợi chỉ bạc. Mãi đến khi lưỡi tê rần, bờ môi sưng đỏ, hai người mới lưu luyến tách ra. Tiết Diêm vén váy thiếu niên lên, kéo quần lót hắn xuống mà vân vê, nắn bóp, đồng thời nhắm mắt lắng nghe tiếng thở dốc và rên rỉ nặng nề của người nọ.
Giải phóng một lần trên xe, khi về đến nhà, chân Chu Doãn Thịnh đã hơi nhũn ra. Giày cao gót đã sớm bị hắn ném đi nơi nào không hay, vừa dẫm chân trần lên con đường lát sỏi liền kêu oai oái, nhảy loi choi như lò xo.
Tiết Diêm bật cười, nhìn một lúc mới đỡ thiếu niên ngồi vào xe lăn. Trước kia, hắn chưa từng biết rằng chỉ nhìn một người thôi mà hắn cũng có thể có được cảm giác hạnh phúc lớn đến vậy. Nếu bao nhiêu gian khổ trước kia là để đổi lấy cơ hội tương ngộ với thiếu niên, vậy thì hắn sẵn sàng chịu khổ.
Thấy gia chủ đích thân đưa Hoàng Di về, quản gia vô cùng giật mình, cố nén sợ hãi mời gia chủ ở lại dùng bữa khuya.
Tiết Diêm từ chối, chỉ dặn dò thiếu niên nhanh chóng tắm rửa đi ngủ, chính mắt nhìn hắn lắc la lắc lư đi lên tầng rồi lập tức cáo biệt. Đến khi Tiết Thuỵ về đến nhà, hắn đã rời khỏi từ đời nào.
“Ông chủ, Diêm gia nói về sau để Tiết Tấn Di thường xuyên qua nhà ngài ấy chơi.” – Quản gia truyền đạt lại lời hắn.
“Tôi biết rồi.” – Tiết Thuỵ gật đầu, ánh mắt thoáng hiện vẻ vui mừng.
“Không được.” – Tiết Lý Đan Ny lạnh lùng phản đối – “Lỡ ông ấy phát hiện ra thân phận thằng nhóc kia thì sao?”
“Diêm gia bị thương, căn bản không thể làm chuyện ấy. Chỉ cần Hoàng Di cẩn thận một chút, chắc chắn sẽ không có việc gì.” – Tiết Thuỵ thì thầm gì đó vào tai vợ mình, Tiết Lý Đan Ny trầm ngâm một lúc, cuối cùng đành gật đầu. Lúc ấy, bọn họ đứng ở ngoài cùng, không thể trông thấy Diêm gia động tình, đến giờ vẫn còn tin tin vỉa hè sái cổ.
Tiết Tử Hiên không có tâm trạng nói chuyện với bất kỳ ai. Anh ta lết lên cầu thang, đứng lặng ngoài hành lang tầng hai hồi lâu mới đưa tay gõ cửa phòng thiếu niên.
“Anh tìm em có việc gì ạ?” – Chu Doãn Thịnh vừa tắm rửa xong, trên hông chỉ buộc một chiếc khăn tắm, tóc vẫn nhỏ nước tí tách, làn da ửng hồng vì hơi nóng, hương sữa tắm dịu nhẹ ập thẳng vào mặt.
Tiết Tử Hiên sững sờ, đầu óc trống rỗng.
“Không có việc gì thì em đi ngủ.” – Chu Doãn Thịnh thúc giục.
“Em quên lời anh nói rồi à? Tránh xa Tiết Diêm ra, ông ta là kẻ điên.”
“Nếu lúc đấy em không đứng ra, ông ấy sẽ làm khó anh. Anh không muốn đánh cho họ nghe, em biết mà. Chỉ cần là chuyện anh không muốn làm, em sẽ không để bất kỳ ai ép buộc anh.” – Chu Doãn Thịnh cười đầy chân thành, nhưng trong lòng đã ngán ngẩm tột độ.
Tiết Tử Hiên không có lòng đồng cảm, không thể tự thân lĩnh hội cảm thụ của người khác. Cho dù người đó bỏ ra tất cả vì anh ta, anh ta cũng sẽ không động lòng mảy may. Nhưng lúc này, trái tim sắt đá bấy lâu nay của anh ta lại bắt đầu trở nên mềm mại, tựa như được tưới nước ấm, rửa sạch bụi trần.
Anh ta hé miệng thở dốc, lại không nói được bất kỳ câu nào. Anh ta chợt dang tay ôm thiếu niên vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán hắn, sau đó vội vàng xoay người rời đi.
Chu Doãn Thịnh đóng chặt cửa phòng, lấy khăn lau đi lau lại trán, xác định cảm giác trơn trượt kia biến mất hẳn mới dừng lại. Tại phòng đối diện, vừa nghe thấy tiếng anh trai đi lên, Tiết Tĩnh Y liền lặng lẽ mở cửa phòng, không ngờ lại trông thấy cảnh tượng anh ta hôn thiếu niên.
Hôn tay là thể hiện sự sùng bái, hôn trán là thể hiện sự yêu thương, Tiết Tĩnh Y từng tình cờ đọc được hai câu này trên mạng. Anh hai sùng bái Hoàng Di? Nghĩ đến đôi mắt sâu thẳm hết mực chuyên chú khi nhìn Hoàng Di của anh hai, quả thực là sùng bái từ tận đáy lòng. Mà yêu thương, riêng việc anh hai chu đáo, cẩn thận với cậu ta đến vậy cũng đã đủ để nói lên hết thảy.
Cô ta vốn cho rằng Hoàng Di chỉ là cái bóng của mình, là một lọ chứa sớm muộn gì cũng sẽ chết, nhưng hiện giờ, tình hình đã hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của cô ta. Nếu tình cảm mà anh hai dành cho Hoàng Di càng ngày càng nhiều, anh ấy nhất định sẽ không nỡ tổn thương cậu ta.
Điều đó đồng nghĩa với việc cô ta sắp phải đối mặt với cái chết. Chết không đáng sợ, đáng sợ chính là bị người mình yêu nhất từ bỏ.
Đóng lại cửa phòng, Tiết Tĩnh Y ngã bệt xuống đất, cố gắng chịu đựng cơn đau. Cô ta không xin sự giúp đỡ từ bất kỳ ai, tự nghĩ có lẽ cứ thế chết đi cũng là một sự giải thoát. Nhưng hôm sau, cô ta lại tỉnh lại, tỉnh lại mà không cần đến uống thuốc hay tiêm thuốc trợ tim.
Cô ta lảo đảo đứng dậy, nhìn thiếu nữ xanh xao vàng vọt trong gương mà khẽ cười nhạo. Đây là một kỳ tích, đồng thời cũng chứng minh ông trời muốn cô ta sống, vậy thì cớ gì cô ta phải từ bỏ?
Tuyệt đối không! Dùng khẩu hình nói ra ba chữ này, cô ta tự sửa sang lại bản thân, nhẹ nhàng bước đến phòng ăn.
Mọi người đã ra khỏi nhà từ sớm, chỉ còn lại Chu Doãn Thịnh ngồi tại bàn ăn chơi laptop và quản gia đang nướng bánh mỳ trong bếp.
Đun một ấm nước sôi, Tiết Tĩnh Y cười nói – “Cậu muốn uống trà sữa không? Tớ pha cho?”
“Có, cám ơn cậu.” – Chu Doãn Thịnh đáp.
Nước vừa đun sôi rất nóng, y tá Tiểu Đặng định bưng giúp cô ta, lại bị cô ta từ chối. Tiết Tĩnh Y bưng hai ly nước, nhanh chóng đi đến bàn ăn. Vừa đến bên cạnh Chu Doãn Thịnh, cô ta hơi run tay, hai ly trà sữa bị hắt hết ra ngoài. Laptop bị hắt trúng, xẹt xẹt vài tiếng rồi tắt ngóm, thân máy toả ra mùi cháy khét gay mũi.
May mà Chu Doãn Thịnh kịp thời né tránh, không thì đôi tay đặt trên bàn phím không tàn cũng phế.
Tiết Tĩnh Y la hoảng, lập tức lui về phía sau, vừa khóc vừa nói xin lỗi. Y tá và quản gia vội vàng chạy đến an ủi, không ai để tâm đến người bị hại thực sự.
“Không sao, sức khoẻ cậu không tốt, những việc như này về sau để người khác làm đi.” – Chu Doãn Thịnh nhìn chiếc sơ mi dính vài giọt cà phê của mình, nói – “Tớ về phòng thay áo.”
Về phòng khoá trái cửa, Chu Doãn Thịnh cởi sơ mi ra, ngồi xuống mép giường, chống tay lên trán mà cười. Tiết Tĩnh Y muốn làm gì? Huỷ hoại đôi tay hắn? Chỉ vì đôi tay này có thể đàn những bản nhạc khiến Tiết Tử Hiên mê mệt?
Vậy nên mới nói, hắn chưa từng tin trên đời này có linh hồn nào trắng tinh. Người lương thiện nhất cũng sẽ có tham vọng của riêng mình. Liệu lòng người có bị tham vọng khống chế hay không, điều đó tuỳ thuộc vào sức hấp dẫn hoặc nguy cơ có đủ lớn hay không mà thôi.
Tiết Tĩnh Y vừa phải đối mặt với nguy cơ tử vong, vừa phải đối mặt với sự đau khổ khi mất đi người mình yêu, nếu cô ta có thể giữ vững bản tâm trước sau như một, Chu Doãn Thịnh mới thấy lạ.
Cô ta hắc hoá, điều này đã sớm nằm trong sự dự đoán của hắn. Khi cô ta trông thấy bản báo cáo kia mà ngậm tăm không nói, cô ta đã bước lên con đường mãi mãi không thể quay đầu. Cô ta biết rõ, giữa mình và Hoàng Di, chỉ một người có thể sống.
Mà cô ta rốt cuộc kiên định lựa chọn chính mình.
Hai quân cờ quan trọng nhất đều đã rơi vào bẫy, trò chơi rốt cuộc có thể bắt đầu.