Biên tập: Erale
Rời khỏi Bích Vân trang, Chu Doãn Thịnh trực tiếp vào phủ tướng quân, sau khi đưa ra một tấm lệnh bài huyền thiết thì không trở ngại đi vào mật thất. Viên Khôn Bằng cùng vài gã tâm phúc đang kiểm kê từng rương vàng bạc châu báu, mặc dù kiến thức hắn uyên bác, định lực mười phần, vẫn không kiềm chế được trước ánh sáng màu sắc sặc sỡ của bảo vật, trên mặt mơ hồ lộ ra thần sắc kích động. Chỉ có Khôi Đấu đứng ở một bên nghiêm túc viết danh sách, vẻ mặt bình thản.
“A Khôi qua đây, cứ thấy vừa mắt bảo vật nào thì lấy đi, không cần đắn đo.” Viên Khôn Bằng vẫy tay với thiếu niên, trong lời nói khá là dung túng. Ngoài ra mấy tên phó tướng cũng được ban thưởng một món, lại cũng không đỏ mắt với đãi ngộ đặc biệt của thiếu niên, những tài bảo này vốn là đồ vật của Di tộc.
“Không muốn gì cả.” Khôi Đấu cũng không ngẩng đầu lên mà nói. Thứ hắn muốn nhất đã mất đi từ lâu rồi, trong ánh nhìn của hắn, lúc còn nhỏ cùng đồng bạn chơi đùa qua nhà gỗ, chơi ná thun bắn bi, còn quý giá hơn so với bảo vật có giá trị liên thành này.
Viên Khôn Bằng lại cảm thấy thiếu niên tính tình hồn nhiên đáng yêu, không hổ là đời sau của Di tộc thượng cổ. Người Di tộc đời đời kiếp kiếp sở hữu tài phú như vậy nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc tìm ra để tiêu xài, ngược lại càng thích nam cày nữ dệt, tự cung tự cấp sinh hoạt, bọn họ giản dị, chân thành, cần cù lương thiện, dường như toàn thân đều toát lên tiên khí, hoàn toàn không phù hợp với thời loạn chiến hỏa mù trời, mất sạch lương tri này.
Nhớ đến đây hắn mới thoáng dừng lại, thầm nghĩ: Đương nhiên phải trừ Dư Thương Hải ra. Tên kia chẳng toát ra tiên khí, mà là ma khí, bốc lên hắc thủy, tâm đều thối rữa rồi.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, nam tử mặc trang phục màu đen mở cửa mật thất, chậm rãi bước vào, đi tới một hòm giao nhân châu trước mặt, tùy ý đá đạp nói: “Trạm Thần Dương cướp giao nhân châu của Thiết Kinh Môn, coi như bảo bối dùng hàn ngọc ngàn năm nâng đỡ, e sợ linh quang biến mất, lão tổ tông chúng ta ngược lại thì hay rồi, tùy tiện tìm một cái rương rách thu nhặt. Xem ra thời thượng cổ giao nhân rất nhiều, đồ chơi này cũng không đáng giá. Bọn họ chẳng ngờ bản thân tùy tiện nhặt về làm đạn châu đùa nghịch mấy con vật nhỏ, đời sau lại trở thành bảo vật vô giá, thật sự là năm tháng thay đổi, bãi bể nương dâu a.”
Lắc đầu than thở một trận, Chu Doãn Thịnh bỗng nhiên nhếch miệng cười khẩy: “Thuốc nổ chôn hết rồi? Thả tin tức ra chưa?”
Viên Khôn Bằng thấy hắn với A Khôi giống nhau, khá là xem thường những bảo vật này, càng cảm thấy có thể tăng thêm kết giao với bọn họ, đương nhiên, đối với A Khôi thì hắn cam tâm tình nguyện đào tim móc phổi, đối với thằng nhãi Dư Thương Hải này lại chỉ có thể kính, tuyệt đối không dám làm địch.
“Mọi chuyện đều đã ổn thỏa, chỉ chờ người có tâm vào bẫy.” Viên Khôn Bằng gật đầu trả lời.
Một khi tin tức bên trong 《Vô cực tâm kinh》giấu bản đồ kho báu truyền ra, ngoại trừ thu hút các đại môn phái giang hồ, còn có thể hấp dẫn phiên chủ cát cứ bốn phương, dù sao chiêu binh mãi mã cũng cần một lượng lớn ngân lượng. Đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ phái tâm phúc hãn tướng đến đây cướp đoạt, người càng sâu xa còn có thể tự mình hiện thân thăm dò thực hư, nếu như hắc hỏa chôn ở dưới đất bị dẫn nổ, cũng không biết có thể diệt trừ bao nhiêu kình địch.
Ở tương lai không xa, thế lực khắp nơi của Đại Hạ e là sẽ phải thanh tẩy một lần nữa, mà chính mình không thể nghi ngờ chính là kẻ nổi bật trong đó. Nghĩ đến đây, Viên Khôn Bằng đầy lòng cảm kích liếc nhìn Dư Thương Hải một cái.
“Rất tốt, Trạm Thần Dương đã bị ta bức tới tuyệt cảnh, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ cầu viện ngươi.” Chu Doãn Thịnh tùy tiện lấy một cái rương báu làm ghế ngồi, gỡ bầu rượu bên hông xuống uống thả cửa. Trước đó hắn đã tiết lộ tin tức bên trong 《Vô cực tâm kinh》có giấu bản đồ kho báu cho Trạm Thần Dương, kẻ này quả nhiên tâm cơ thâm trầm, giỏi về ẩn nhẫn, lại vẫn luôn kiềm chế bất động. Nhưng bây giờ hắn đã cùng đường mạt lộ, vì tự vệ, nhất định sẽ lấy tin tức bản đồ kho báu ra làm giao dịch với Viên Khôn Bằng, nhờ hắn xuất binh tiếp viện Bích Vân trang. Nhưng mà chờ hắn ý thức được tin tức này đã truyền khắp giang hồ, sợ là sẽ thuận thế mà làm, một mặt mượn quân đội Viên Khôn Bằng chấn nhiếp các đại môn phái, một mặt mời bọn họ liên thủ chặn giết Chu Doãn Thịnh để cướp đoạt tâm kinh.
Chu Doãn Thịnh chỉ hơi phất tay áo liền lật ngược mật thất của Bích Vân trang, công lực cỡ này có thể nói là quỷ thần khó lường. Muốn cướp đoạt tâm kinh từ trong tay hắn, không có khoảng một trăm cao thủ tuyệt đỉnh thì tuyệt đối không làm nên chuyện. Vì vậy, người giang hồ trước giờ giỏi nhìn thời thế nhất định sẽ vứt bỏ hiềm khích lúc trước, nhất trí đối phó với bên ngoài.
Khi lợi ích và chính nghĩa cùng đặt trên một bàn cân, không thể nghi ngờ chút nào, tuyệt đại đa số mọi người sẽ chọn lợi ích. Đây không phải là thành kiến của Chu Doãn Thịnh, mà là sau khi trải qua vô số lần phản bội nhận được bài học xương máu. Cho nên hắn vẫn luôn quen phỏng đoán lòng người từ góc độ hiểm ác nhất, để tránh gặp phải ám hại.
Hắn tin tưởng không qua bao lâu nữa, những kẻ được gọi là nhân sĩ chính phái sẽ tẩy trắng Bích Vân trang, sau đó hất nước bẩn lên đầu hắn, từ đó tìm một cái cớ đường đường chính chính thảo phạt hắn. Mặt người dạ thú bất quá cũng chỉ như vậy.
Trong lúc suy nghĩ, một tên ám vệ quả nhiên cầm một phong mật thư vội vã tìm đến, nói là Bích Vân trang đưa tới.
Viên Khôn Bằng mở ra xem, lúc này cười lạnh: ” Đúng thật là huynh đệ tốt của bản tướng quân, nhận được tin tức hơn một tháng, hiện tại mới đưa tin cho ta, còn viết hoa mỹ muốn giúp ta giành được đại nghiệp.” Hắn lắc đầu thở dài một lúc, phất tay nói, “Lập tức điều động quân đội phụ cận Bích Vân trang đi tiếp viện.”
Ám vệ chắp tay lĩnh mệnh, trong khoảnh khắc biến mất ở cửa.
Chu Doãn Thịnh nhặt một viên phỉ thúy to bằng nắm tay lên thưởng thức, hờ hững nói: “Khối phỉ thúy này chắc là một lão tổ tông nào đó nhặt được lúc du ngoạn dã ngoại, cảm thấy đẹp mắt liền đem về nhà cất giữ, giống như đứa nhỏ bây giờ nhặt đá vũ hoa(*) và vỏ sò vậy, chẳng qua là thứ đồ chơi trưng bày dễ nhìn mà thôi.” Vừa nói vừa tiện tay ném phỉ thúy một cái, dọa một gã phó tướng nhào tới đỡ lấy.
(*) Đá vũ hoa:
Hắn thấy tình cảnh này vỗ tay cười sang sảng, mũi chân móc lên mấy khối phỉ thúy trên đất, để đám người xung quanh chạy theo lăn lộn ứng cứu, cử chí vô cùng khiến người ta tức giận.
Viên Khôn Bằng liếc nhìn hắn một cái, thầm nghĩ tên này khôn ngoan xảo quyệt như vậy, phóng túng ngỗ ngược, cũng không biết lúc trước sao lại coi trọng kỹ nữ như Mậu Thụy Linh, sau lại trúng phải mê hoặc của hòa thượng, quả nhiên là chẳng ai hoàn mỹ. Hắn lại quên mất bản thân ăn nhiều thiệt thòi từ trong tay Mậu Thụy Linh và Trạm Thần Dương.
Chu Doãn Thịnh thuận tay lấy đi mấy vò rượu ngon rồi từ biệt mọi người, chuẩn bị đón nhận lần đuổi giết thứ hai. Lúc này vì bản đồ kho báu và công pháp thượng cổ, sợ là rất nhiều lão quái vật đã thoái ẩn giang hồ cũng sẽ tự thân xuất mã, nhất định sẽ càng chơi vui hơn trận lần trước, Tử Huyền vẫn luôn trốn ở trong động Đạt Ma cũng nên ra ngoài rồi.
———————————-
Cùng lúc đó, Trạm Thần Dương còn đang chém giết với rất nhiều kẻ địch, mắt thấy tử sĩ nuôi dưỡng từng kẻ từng kẻ chết đi, tôi tớ bên trong trang cũng đều ngã vào trong vũng máu, hắn hô to về phía Mậu Thụy Linh đang khóa trái ở bên trong thư phòng: “Đưa tin đi chưa?”
“Đưa rồi, cha ta cùng Viên Khôn Bằng có lẽ sắp tới rồi.” Mậu Thụy Linh đoán chừng người đưa tin đã theo ám đạo trong thư phòng bí mật rời khỏi sơn trang, lúc này mới đẩy cửa phòng giết ra ngoài. Hai người thương tích đầy mình, máu tươi xối xả, rõ ràng đã là cung giương hết đà, ngay tại thời khắc tuyệt vọng, tiếng vó ngựa “ầm ầm ầm” từ xa truyền đến, hơn vạn binh sĩ bao quanh bốn phía sơn trang, giương cung lắp tên, thủ thế chờ đợi, đám người giang hồ có hoành hành ngang ngược cũng tuyệt đối không dám đối địch với phiên chủ Nam cảnh, vội vàng cất bảo vật của mình vào trong ngực, chật vật rút đi. Trạm Thần Dương thở phào một hơi, không để ý tới xử lý vết thương, vội vã dẫn phó tướng Viên Khôn Bằng phái tới vào trong phòng.
Người giang hồ bình thường có lẽ không dám nhìn thẳng mưa tên của quân đội, nhưng trong đó tuyệt đối không bao gồm cao thủ tuyệt đỉnh như Dư Thương Hải. Hắn chỉ thoáng chấn tay áo liền lật ngược địa cung Bích Vân trang vững như thành đồng vách sắt, có thể thấy tu vi đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, ngũ giác thần thức có thể thấy rõ vạn vật. Nếu như phái quân đội đi vây quét, lúc binh lính còn đang ở ngàn dặm bên ngoài, e là hắn đã nghe thấy động tĩnh biến mất tăm mất tích rồi.
Võ công của hắn cao cường như vậy, đủ để đi bất kỳ ngóc ngách nào của thế giới rộng lớn, đến lúc đó ai có thể tìm được bóng dáng hắn? Vì vậy, phái binh đi tiêu diệt là hạ sách, dồn ép hắn thì sợ là cái gì cũng không chiếm được.
Trạm Thần Dương khổ sở suy nghĩ chừng mấy ngày, cảm thấy muốn bắt được Dư Thương Hải, người chỉ cần tốt chứ không cần nhiều, nhiều hay ít không quan trọng, chỉ một trăm cao thủ tuyệt đỉnh bí mật mai phục theo dõi, hợp lực vây bắt, lúc này mới có khoảng năm mươi phần trăm thành công, nếu như còn có thể bắt tộc nhân của hắn dùng mạng uy hiếp, thì lại có thêm hai phần thắng.
Nhưng mà Bích Vân trang hiện giờ gây thù vô số, đi đâu tìm một trăm cao thủ tuyệt đỉnh hỗ trợ? Phó tướng nghe thỉnh cầu của hắn cũng liền xua tay, nói trong quân không có loại cao thủ này, để hắn tự nghĩ biện pháp. Nếu như hắn không thể tìm được kho báu cho tướng quân, Bích Vân trang cũng không cần tồn tại nữa.
Trạm Thần Dương một mặt thầm mắng Viên Khôn Bằng máu lạnh vô tình, một mặt lại cảm thấy bó tay toàn tập, đang lúc sứt đầu mẻ trán, Mậu Kình Tùng dẫn theo rất nhiều người vào phòng khách. Trạm Thần Dương định thần nhìn lại, không khỏi lộ ra khiếp sợ. Những người này không lâu lúc trước còn cố gắng san bằng Bích Vân trang, sao lại tới đây nữa?
Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn theo bản năng sai người dọn chỗ dâng trà, cẩn thận chiêu đãi, đợi Mậu Kình Tùng mở miệng tự thuật mới biết tin tức bản đồ kho báu đã truyền khắp giang hồ, không nói người người đều biết, mà đều tai thính mắt tinh, tâm lý nắm chắc.
Những người này chẳng phải kẻ ngu, thấy Viên Khôn Bằng phái trọng binh bảo vệ Bích Vân trang, trong lòng biết hắn với Trạm Thần Dương khẳng định có gút mắc lợi ích to lớn, nếu không sao lại nguyện ý vì hắn mà đắc tội với toàn bộ giang hồ? Kết hợp với chuyện bản đồ kho báu, lúc này liền rõ ràng ngay cả phiên chủ cũng đã để ý 《Vô cực tâm kinh》, đây là để Trạm Thần Dương thay mình tầm bảo đây.
Bọn họ tự nhiên không dám tranh cướp đồ với phiên chủ, nhưng chia một chén canh thì cũng không phải không thể. Binh sĩ của phiên chủ tuy rằng dũng mãnh, nhưng đem đi đối phó với cao thủ Tiên Thiên như Dư Thương Hải sợ là vô dụng, hắn nghe thấy động tĩnh là chạy, ai có thể làm gì được hắn? Chiến mã có nhanh hơn nữa cũng không thể nhanh hơn khinh công thần hành vạn dặm của hắn được, không bằng mời một trăm cao thủ hàng đầu hợp lực vây bắt càng thêm phần thắng. So với để phiên chủ hao tâm tổn sức chiêu mộ, không bằng bọn họ tự tiến cử, vừa có thể bán cho phiên chủ một cái ân tình, sau đó còn có thể nhận được không ít chỗ tốt.
Tâm tư của bọn họ cùng Trạm Thần Dương tình cờ trùng hợp, sau khi ngồi xuống sôi nổi đàm phán. Phó tướng Viên Khôn Bằng phái tới chỉ để ý ngồi uống trà dự thính, cũng không can thiệp, đợi cuộc họp kết thúc mới chỉ vào Mậu Thụy Linh, từ từ mở miệng: “Đã hơn một tháng rồi, Viên tướng quân khá là nhớ Mậu cô nương, đợi trang chủ rảnh rỗi, đừng quên đưa Mậu cô nương đến phủ tướng quân hầu hạ mấy ngày.” Đây cũng là lời Dư Thương Hải nói lúc trước, Mậu Thụy Linh quả thật là công cụ mà Trạm Thần Dương đem ra lung lạc lòng người.
Thụy Linh tiên tử băng thanh ngọc khiết, nổi danh giang hồ hóa ra lại là kỹ nữ mà ai cũng có thể làm chồng, quả nhiên là một đôi cánh tay ngọc ngàn người gối, một dấu son môi vạn người nếm thử. Cũng không biết bao nhiêu người đã đi vào khuê phòng, nằm qua giường của nàng ta? Mọi người ở đây vừa tràn đầy ý dâm vừa đứng lên, một mực cung kính tiễn phó tướng, sau đó cười quỷ quyệt quét mắt tới lui nhiều lần.
Trạm Thần Dương không dám tin liếc Mậu Thụy Linh một cái, thấy ánh mắt né tránh của nàng, thân thể run rẩy, trong nháy mắt liền đoán được nàng đã có tư tình với Viên Khôn Bằng, đáy lòng hận vô cùng nhưng lại không tiện phác tác tại chỗ, suýt chút nữa bị một ngụm máu đen trong ngực nghẹn chết. Hiện giờ Bích Vân trang có thể tồn tại thậm chí tiến thêm một bước hay không, tất cả chỉ nằm trong một ý nghĩ của Viên Khôn Bằng. Hắn không dám, cũng không thể đắc tội đối phương.
“Cái khác ngày mai chúng ta lại bàn. Mọi người ngàn dặm xa xôi tới tương trợ Trạm mỗ, Trạm mỗ vô cùng cảm kích, đã chuẩn bị phòng tốt mời các vị trở về nghỉ ngơi, buổi tối còn có tiệc rượu thiết đãi, kính mong nể mặt.” Hắn giả vờ thản nhiên chắp tay.
Đám người cũng không phá nữa, sau khi hàn huyên một hồi thì đường ai nấy đi. Đợi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, Trạm Thần Dương trở tay liền cho Mậu Thụy Linh một cái tát. Mậu Kình Tùng giận tím mặt, lúc này tranh chấp với hắn, nói hắn coi con gái mình là công cụ tranh quyền đoạt lợi, là cái đồ lòng lang dạ sói vong ân phụ nghĩa. Hai người đều lửa giận điên cuồng, mất lý trí, nói mãi cuối cùng đánh nhau khiến cho phòng khách bừa bộn đầy đất.
Mậu Thụy Linh không chịu nổi lời nói ác độc lúc bọn họ chỉ trích lẫn nhau, nhấc theo làn váy vội vã chạy về phía tiểu viện của mình, trên đường gặp phải mấy kẻ giang hồ ở nhờ chỗ này, cảm thấy mình dường như không mặc quần áo, quả thật không đất dung thân, vội vàng che mặt tăng nhanh tốc độ.
Chờ nàng biến mất ở chỗ rẽ, một kẻ trong đó cười lạnh nói: “Thụy Linh tiên tử, nàng ta xứng sao?”
Người này là thiếu cung chủ Bạch Thủy cung. Ông ngoại là động chủ mười hai động phủ, tu vi đã đạt tới nửa cảnh Tiên Thiên. Lần này đến đây trợ giúp Viên tướng quân cướp đoạt 《Vô cực tâm kinh》.
Thật không may, Thủy cung trước kia chính là một trong bảy đại thế gia bị Bích Vân trang diệt môn. Nếu không phải vì khoản tài phú đủ để mua mấy cái Đại Hạ, hắn với ông ngoại chắc chắn sẽ không bắt tay giảng hòa với Bích Vân trang. Lúc trước Trạm Thần Dương cùng Mậu Thụy Linh tỏ vẻ bản thân nhân nghĩa, có bao nhiêu săn sóc với đệ tử bảy thế gia còn sống sót, Mậu Thụy Linh lại vào ngày thứ hai sau thảm án bảy môn xảy ra chạy tới hiện trường, để đám tử sĩ cố ý lưu lại từng nhân chứng sống đẩy ra ngoài cứu trị.
Những người này tự biết nhận ân huệ lớn của Mậu Thụy Linh, hoặc là trung thành tuyệt đối nói gì nghe nấy, hoặc là thầm sinh lòng ngưỡng mộ không thôi với nàng, thiếu cung chủ Bạch Thủy cung chính là một trong số đông đảo người ái mộ nàng.
Nhưng ban đầu cảm kích cùng ái mộ bao nhiêu, hiện tại thù hận lại sâu bấy nhiêu. Trạm Thần Dương trước một bước dựa vào Viên tướng quân, bọn họ chỉ có thể kiềm chế không động, chờ kho báu tới tay, nhất định phải nghĩ biện pháp để Bích Vân trang vĩnh viễn biến mất.
Viên tướng quân lòng ôm chí lớn, tầm mắt rộng lớn, có lẽ sẽ không vì Trạm Thần Dương mà đắc tội toàn bộ võ lâm Trung Nguyên. Phải biết bảy đại thế gia đã từng bị diệt môn rễ sâu lá tốt, địa vị vững chắc, cho dù hiện tại bị diệt môn, cũng có rất nhiều người thân bạn bè thân thiết. Những người này liên thủ lại đủ để san bằng mười cái Bích Vân trang, trừ phi Trạm Thần Dương cũng có bản lĩnh như Dư Thương Hải, có thể dùng sức một người chống đỡ thiên quân vạn mã.
“Nếu nàng ta đã bị người chơi nát rồi, mấy ca vui đùa một chút cũng chẳng có gì ghê gớm. Trạm Thần Dương hiện giờ muốn cầu cạnh chúng ta, tất sẽ không tính toán.” Lại có một kẻ tươi cười mở miệng. Hắn cũng là nhân chứng sống Mậu Thụy Linh cứu vớt ra từ trong “huyết án”, hiện tại vừa nghĩ mới kinh ngạc phát hiện trên đời nào có sự trùng hợp nhiều như vậy, con cháu đệ tử mỗi gia tộc đều được Mậu Thụy Linh “đúng lúc đi ngang qua” cứu, lại hóa ra nàng ta mới là kẻ cầm đầu, đã biết hết từ trước.
“Ý kiến hay. Lúc nào ra tay?” Mấy người còn lại nhao nhao phụ họa.
“Giờ tý đêm nay.” Thiếu cung chủ Bạch Thủy cung cười một tiếng.
————–
Đêm đó, Mậu Thụy Linh trằn trọc khó ngủ, cảm giác nhục nhã giống như từng con trùng độc gặm cắn loạn bên trong xương cốt nàng, đau đớn vô cùng. Nhớ tới ánh mắt chán ghét của Trạm Thần Dương lúc rời phòng khách, nàng vô thức rơi lệ. Trong hoảng hốt, nàng mơ hồ ngửi được một mùi hoa mai ngọt ngào, trong lòng lộp bộp một tiếng liền định xuống giường, lại phát hiện cả người vô lực giống như trúng nhuyễn cân tán.
“Người đâu! Mau tới a!” Nàng cố gắng kêu to, mở miệng lại chỉ có thể phát ra âm thanh rên rỉ trầm thấp không nghe thấy được.
Mấy cái bóng đen nhảy vào trong phòng từ cửa sổ hé mở, đầu tiên lột quần áo nàng tùy ý đùa bỡn, lại tiếp tục đẩy hai chân nàng ra từng kẻ từng kẻ gian dâm, có lẽ là chơi đến cao hứng, lại ôm nàng kẹp ở giữa, hai người cùng nhau làm, đem hai huyệt của nàng từ đầu đến cuối máu me đầm đìa vẫn chưa hết thỏa mãn mà dừng tay, lúc gần đi còn cười đùa nói: “Mùi vị không tệ, so với hoa khôi Tần Hoài phường còn kích thích hơn. Ngươi nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta lại đổi kiểu khác.”
Toàn bộ hộ vệ và tử sĩ Bích Vân trang lúc trước trong xung đột bị giết đến sạch sẽ, vấn đề phòng ngự chỉ có thể giao cho binh lính Viên Khôn Bằng phái tới. Nhưng những người này đã sớm được cấp trên bàn giao, chẳng chịu xuất lực, rõ ràng nhìn thấy mấy bóng người chui ra từ phòng Mậu Thụy Linh, lại không hề có ý truy xét, cả đám cứ coi như mắt mình bị mù.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, thở dốc, gầm nhẹ, nhục mạ lúc trước toàn bộ đều tiêu tan, chỉ sót lại một mùi tanh gay mũi. Mậu Thụy Linh vốn tưởng rằng lần ở phủ tướng quân đó là lần bản thân bất lực nhất, đến bây giờ mới hiểu được, có một số việc một khi đã bắt đầu thì vĩnh viễn không thể ngừng lại.
Thanh danh của nàng chắc chắn đã thối đến không thể ngửi nổi, bị dán cái mác “ai cũng có thể làm chồng” lại kết nhiều kẻ thù như vậy, một khi mất đi sự chăm sóc của Viên Khôn Bằng, kết cục của nàng so với ngày hôm nay nhất định sẽ thê thảm hơn vô số lần.
Nàng hối hận, hối hận đến đứt ruột, giờ mới hiểu được đạo lý thiện ác có báo. Nhưng mà ai có thể cứu nàng khỏi vũng bùn? Nỗi khát vọng quyền thế của Trạm Thần Dương lớn hơn tất cả, vì để lung lạc Viên Khôn Bằng, nhất định sẽ không chút do dự mà đưa nàng đi. Từ nay về sau, nàng liền thật sự là một kỹ nữ, một kỹ nữ, sớm muộn cũng sẽ bị giẫm đạp thành tro.
Ai tới cứu ta? Ông trời ơi, xin người phái một người tới cứu ta! Dược hiệu dần dần mất đi, nàng che khuôn mặt đè nén khóc nức nở, biết rõ là không thể nhưng lại mê muội suy nghĩ: Nếu như Dư Thương Hải vẫn chưa phát hiện chân tướng đó, hắn nhất định sẽ đến đây đưa ta đi. Võ công của hắn tuyệt thế, trong thiên hạ không có nơi nào không đi được, cũng không có người không giết được. Đi cùng với hắn, ai cũng không thể bắt nạt ta giẫm đạp ta, bao gồm cả chủ nhân của nam cảnh, cũng bao gồm cả hoàng đế tương lai! Dư Thương Hải chàng ở đâu? Ta hối hận rồi chàng có nghe thấy không?
Nhưng mà nàng ta mãi mãi không đoán ra được, kết cục hôm nay của nàng chính do Chu Doãn Thịnh một tay thúc đẩy. Viên Khôn Bằng phẫn nộ trả thù, bản đồ kho báu cùng 《Vô cực tâm kinh》xuất thế, cục diện tranh đoạt khắp nơi cùng kết cục việc ác bị công bố sau đó mà đám người Mậu Thụy Linh sắp phải đối mặt, tất cả đều nằm trong tính toán của hắn.
Một người phụ nữ nếu muốn có chỗ đứng ở trong thời loạn, hoặc là tự dựa vào bản thân, hoặc là biết điều làm việc, hoặc là dựa vào kẻ mạnh. Bản thân Mậu Thụy Linh không cường đại, làm việc cũng chẳng biết điều, bết bát hơn chính là còn nhiều lần tính kế cường giả vẫn luôn che chở nàng.
Nàng dường như “mưu kế tính toán quá thông minh”, kết cục thường thường chỉ có một, đó chính là “thông minh quá bị thông minh hại, cuối cùng tự hại chết chính mình”. Cho nên không cần Chu Doãn Thịnh tự mình ra tay, trước kia nàng ta tạo bao nhiêu nghiệt, hiện tại liền phải trả từng ấy nợ, còn Trạm Thần Dương cùng Mậu Kình Tùng, giờ chết cũng không xa rồi.
Bên trong động Đạt Ma của thiếu lâm tự, Tử Huyền đã bế quan bảy bảy bốn chín ngày, tâm ma đã bị nhốt vào sâu trong ý thức từ lâu, khó mà trở mình tạo ra sóng gió gì. Y gõ mõ từng hồi từng hồi, trong miệng không ngừng tụng kinh. Một tiểu sa di trắng trẻo đáng yêu xách theo lồng cơm tiến vào, bày một bát cơm trắng cùng một tô nước luộc rau cải xanh dưới đất.
“Sư thúc tổ, ăn cơm thôi.” Hắn nhỏ giọng nhắc nhở, đợi Tử Huyền bưng bát cơm lên thì giống như lơ đãng mà nói, “Sư thúc tổ người biết không, hóa ra tất cả mọi người đều xử oan Dư Thương Hải. Thảm án bảy môn là do trang chủ Trạm Thần Dương của Bích Vân trang gây ra, vu oan giá họa lên đầu hắn, nhưng đáng tiếc con cháu thánh giáo đã không còn sống nữa. Giang hồ thật là hiểm ác a.” Hắn nhíu mày, dường như là vô cùng sợ hãi.
Tử Huyền yên lặng ăn uống, dường như thờ ơ không động lòng, ánh mắt lại nháy mắt phai nhạt.
Tiểu sa di đợi rồi lại đợi, thấy y từ đầu đến cuối không có phản ứng, đành phải thu dọn chén đĩa đi ba bước lại quay đầu nhìn mà rời đi, đến cửa động khó hiểu lườm y một cái.
Tiểu sa di xách hộp cơm về nhà bếp, dọc đường bĩu cái môi nhỏ lầm bẩm, biểu tình vô cùng tức giận. Cậu chẳng hiểu được vì sao giáo chủ lại để mình làm hòa thượng, còn để mình trông coi thánh tăng máu lạnh vô tình kia. Tuy rằng năm năm sau giáo chủ sẽ đến đón cậu rời đi, nhưng những ngày tháng không thể ăn thịt thật là khó khăn quá.
Cậu thu dọn lồng cơm cùng chén đĩa sạch sẽ, thấy bốn bề vắng lặng, vội vã nhón chân lên đi tới kệ bếp lấy một túi muối ăn nhỏ cùng một lọ bột tiêu, lén lún chạy ra phía sau núi. Cậu định nướng mấy con chim sẻ để giải thèm, lại không ngờ vừa mới ra khỏi tiền viện liền thấy một đám người mặc trang phục giang hồ đi tới, kẻ nào kẻ nấy vẻ mặt nghiêm nghị, mặt lộ rõ sát khí.
Tiểu sa di vội vã trốn ra sau một gốc cây bồ đề, thò nửa cái đầu trơn bóng ra nhìn lén. Vì tuổi còn nhỏ, lại không có võ công, những người này thấy ánh mắt dò xét của cậu cũng không hề nghi ngờ, chỉ coi như đứa nhỏ hiếu kỳ thôi.
Tiểu sa di trước khi tới thì đã được giáo chủ chỉ điểm, biết được một khi tin tức bản đồ kho báu cùng công pháp truyền vào giang hồ, nhất định sẽ khiến các phe thèm rỏ rãi, trong đó có môn phái võ lâm cũng có thế lực triều đình, cạnh tranh vô cùng ác liệt.
Vì giáo chủ võ công tuyệt thế, khó có thể đối phó, những người này sẽ tận lực triệu tập cao thủ hàng đầu đi trợ trận. Bàn về tu vi võ công, thánh tăng Tử Huyền và phương trượng Trí Thâm chia ra chiếm cứ vị trí nhất nhì bảng xếp hạng giang hồ, nếu như có thể mời bọn họ gia nhập liên minh, phần thắng cũng sẽ nhiều hơn.
Vì vậy, khoảnh khắc nhìn thấy những kẻ giang hồ này, tiểu sa di liền đoán được ý đồ đến đây của họ, trong lòng thầm nghĩ: Không biết phương trượng thiếu lâm tự sẽ lựa chọn thế nào, đúng như giáo chủ nói sẽ gia nhập đội ngũ đuổi giết hắn? Nhưng người xuất gia không phải lục đại giai không, lòng dạ từ bi sao?
Mặc dù mới vào tự mấy tháng, nhưng sư huynh trong tự lại khá chăm sóc cậu, không chỉ dạy cậu tập võ luyện chữ, còn thường nói cho cậu biết phải giữ vững bản tâm, nhiệt tình giúp đỡ mọi người, cậu thật sự không muốn nghĩ xấu những hòa thượng này như vậy.
Giáo chủ rõ ràng đã tìm được chứng cứ rửa sạch ô danh của thánh giáo, người giang hồ nợ Di tộc một món nợ máu, dựa vào cái gì mà không nhận tội trả lại, vẫn còn muốn trở mặt đi cướp công pháp cùng tài phú của bọn họ? Tiểu sa di tức giận không hiểu, đã quên béng bữa ăn ngon từ lâu, rón ra rón rén tới gần bảo điện Đại Hùng.
Ngoài điện có năm gã nhân sĩ giang hồ trông coi, hơi thở kéo dài, trán đầy đặn, vừa nhìn liền biết là cao thủ. Tiểu sa di vội vã trốn vào góc khuất, không dám tiến đến. Mấy người này yên tĩnh không nói mà đứng đó một hồi, dường như cảm thấy trong thiếu lâm tự sẽ không có nguy hiểm, dần dần thả lỏng đề phòng bắt đầu tán gẫu.
“Gã Dư Thương Hải kia thật là xui xẻo, cõng một lần oan ức vì Trạm Thần Dương, hiện tại lại cõng thêm lần nữa.”
“Hết cách rồi, không phải hắn gánh thì ai gánh? Chúng ta thảo phạt hắn cũng nên tìm một cách biện giải dễ nghe chứ?”
“Nhưng tội danh bịa đặt này cũng vụng về quá, làm gì có ai đem tài bảo mình cướp được lén lút chuyển vào bên trong sơn trang của người khác? Còn chuyển một lần mấy chục cái rương lớn, hộ vệ Bích Vân trang chết hết rồi chắc? Lúc bọn họ thêu dệt tội danh cho Dư Thương Hải ta suýt chút nữa bật cười, thật con mẹ nó đúng là qua loa cho xong chuyện.”
“Đối phó với người Di tộc thi cần gì tìm cái lý do đường đường chính chính, giết thì cũng giết rồi!”
“Lăn lộn như chúng ta tự nhiên không nói biện giải, nhưng kẻ khác thì không giống vậy” Một kẻ lớn tuổi nhất chỉ chỉ vào bên trong điện, cười khẩy nói: “Nếu như muốn mời phương trượng Trí Thâm bắc đẩu võ lâm(*) ra tay, ngươi không nói ra được một cái lý do đường đường chính chính, bọn họ cũng sẽ mất hết mặt mũi. Chúng ta có thể tùy tiện giết người, bọn họ lại không thể vô cơ xuất binh, rốt cuộc bị thanh danh làm cho mệt mỏi, không tiện làm bừa.”
(*) Bắc đẩu võ lâm: người có tuyệt kỹ, lai lịch thâm sâu cùng trí tuệ cao siêu, đức cao vọng trọng người người kính ngưỡng.
“Có đạo lý!” Mấy người còn lại dồn dập phụ họa.
Yên lặng một lát, lại có một kẻ tò mò hỏi: “Phương trượng Trí Thâm sẽ ra tay sao? Ông ta chưa từng quan tâm chuyện giang hồ từ hơn mười năm trước rồi.”
“Có lẽ. Nghe nói bên trong kho báu của Di tộc có một viên Hỗn Nguyên Xá Lợi Tử, chính là bảo vật thất truyền đã lâu của phật môn.” Người lớn tuổi chỉ vào một tòa phật tháp cao nhất thiếu lâm tự nói rằng, “Tòa tháp kia gọi là tháp Hỗn Nguyên, đã tồn tại từ thời thượng cổ, tên như ý nghĩa, chính là để đặt Hỗn Nguyên Xá Lợi Tử này. Xá Lợi Tử thất lạc trong hạo kiếp, tìm hơn một ngàn năm rồi cũng không thấy. Bảo vật trấn tự lại xuất thế một lần nữa, dù cho chỉ là tin tức vô căn cứ, phương trượng Trí Thâm cũng sẽ không bỏ qua, đương nhiên phải thăm dò đến cùng.”
“Ngay cả bảo bối như vậy mà người Di tộc cũng có, chẳng phải là thỏi vàng ngoài chợ con nít ôm trong ngực, sáng ngời vẫy người hạ đao sao? Bị diệt tộc cũng là số mệnh của bọn họ.” Mọi người cười nhạo, trong lời nói cực kỳ tàn nhẫn lạnh lùng.
Đồng tử tiểu sa di đỏ đậm, hai tay nắm chặt, hận không thể nhào tới cắn đứt cuống họng mấy người này, nhưng lại không thể không liều mạng nhịn xuống.
Qua khoảng chừng một khắc, một lão già hoạt bát tráng kiện sóng vai đi ra cùng Trí Thâm, cất cao giọng nói: “Mậu mỗ cảm tạ sự tương trợ của đại sư, sau này đại sự thành, nhất định sẽ dâng hai tay trả lại bảo vật cửa phật, “A di đà phật, thiện tai thiện tai.” Trí Thâm chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt thương xót, “Trừ ma vệ đạo vốn là trách nhiệm của người trong phật môn ta. Dư Thương Hải kia làm nhiều việc ác, giết người như ngóe, sớm muộn cũng phải có quả báo này.”
Mậu Kình Tùng càng ngày càng cười sang sảng, sau khi nói cám ơn mãi với Trí Thâm mới thỏa mãn rời đi.
Tiểu sa di nhanh chóng ngồi xổm xuống moi ra một đống bùn nhão chà xát, giả bộ bản thân đang chơi đùa. Đoàn người vội vã đi ngang qua, ngay cả liếc cũng không liếc, rõ ràng là không đề phòng cậu chút nào, ngược lại là sư huynh giới luật đường lắc lắc đầu, trách một câu “bướng bỉnh”.
Tiểu sa di tạo thành hình cái mõ bùn ôm vào trong lòng, vụt chảy đi, chui vào phòng nhỏ của mình, lúc này mới vùi mình vào chăn lặng lẽ khóc nức nở. Giáo chủ quả nhiên nói không sai, những người này đều đáng chết, ngay cả hòa thượng cũng không có ai tốt.
Mãi đến xế chiều, cậu mới theo thường lệ xách lồng cơm đến động Đạt Ma, dùng đầu ngón tay chạm chạm vào miệng cái bát, phát hiện nước cháo nóng bỏng, vội vàng nhịn đau đớn bưng ra, không nói hai lời liền chụp lên gáy Tử Huyền. Tử Huyền cũng không trốn không tránh, sau khi vuốt xuống nước cháo thì bình tĩnh nhìn về phía kẻ đầu têu, trong con mắt không có tức giận hay nghi ngờ, chỉ là một đầm nước chết không gợn sóng.
Tiểu sa di thấy y ngay cả hứng thú chất vấn mình cũng không có, chỉ liếc mắt một cái lại bắt đầu đọc kinh, suýt chút nữa bị tức ngất đi. Người đời đều nói thiếu lâm tự là nơi thanh tâm tĩnh tu khó có được, mà bây giờ xem ra lại hữu danh vô thực. Cái gọi là cao tăng đắc đạo cũng chỉ thường thôi, sau khi bị tiền tài dụ dỗ cũng có thể che giấu lương tâm mà làm việc, lại còn phải bày ra bộ dáng lòng dạ từ bi, giúp đỡ chính nghĩa, so với những kẻ tiểu nhân thực sự kia lại càng đê hèn!
“Ngươi biết không, giáo chủ vốn đã cọ rửa oan khuất cho thánh giáo ta rồi, chuẩn bị thoái ẩn giang hồ.” Cậu đã chuẩn bị rời khỏi thiếu lâm tự cho nên trong lời nói cũng không che giấu thân thế, “Nhưng vì hắn giấu công pháp thượng cổ trong người, mà bên trong công pháp lại giấu một tấm bản đồ kho báu, những kẻ giang hồ kia vì đoạt bảo liền đổi trắng thay đen, nói hắn vu oan hãm hại Bích Vân trang, muốn liên thủ lại đẩy hắn vào chỗ chết. Sư phụ tốt kia của ngươi đã sống hơn một trăm năm, sao lại không nhìn thấu vấn đề trong đó? Nhưng lão ban nãy cũng không vạch trần, ngược lại còn đồng ý chiêu mộ của Bích Vân trang, muốn đích thân ra tay đối phó giáo chủ. Nhìn diện mạo người Trung Nguyên các người xem, dối trá, tham lam, độc ác, ngay cả hòa thượng cũng chẳng có kẻ nào tốt! Chính các ngươi lạm sát người vô tội, đâu ra tư cách yêu cầu giáo chủ phóng hạ đồ đao lập địa thành phật?”
Tiểu sa di càng nói càng kích động, chỉ vào mũi Tử Huyền ra sức mắng: “Giáo chủ lo ngươi tẩu hỏa nhập ma, lệnh ta vào tự để ý ngươi, ngươi thì hay rồi, dốc hết sức đẩy hắn vào tử lộ. Ước hẹn mười năm, ước hẹn mười năm cái cứt chó, giáo chủ gây thù địch vô số trên giang hồ, ngươi để hắn thề không giết người nữa, cùng với để hắn nghển cổ chịu giết thì có gì khác nhau? Ngươi ngồi ở đây tụng kinh niệm phật, sống đến thật là an nhàn, ai biết giáo chủ mỗi ngày phải trải qua bao nhiêu lần đuổi giết? Lúc này cao thủ hàng đầu võ lâm Trung Nguyên dốc toàn bộ lực lượng, cho dù tu vi giáo chủ cao đến đâu cũng có lúc nội lực tiêu hao hết. Hắn sớm muộn cũng sẽ bị ngươi hại chết! Phi! Đồ hòa thượng bụng dạ độc ác, giả nhân giả nghĩa nhà ngươi, ôm cái mõ của ngươi đi tây thiên đi!” Tiểu sa di muốn phun nước bọt vào y nhưng lại không dám, hung hăng dậm chân rồi chạy xuống núi, thề phải cùng tiến cùng lui với giáo chủ.
Tử Huyền vuốt xuống nước cháo dính lên mặt, tiếp tục gõ mõ, trên mặt bình thản nhưng trong lòng lại bắt đầu sôi trào. Y biết Dư Thương Hải đã rửa sạch tiếng xấu, lại không ngờ tình thế quay ngược nhanh như thế.
Công pháp thượng cổ và kho báu, hai thứ đồ này quả thực có thể khiến người ta điên cuồng, hắn hạ xuống lời thề như vậy chẳng khác nào cởi bỏ vũ khí áo giáp, trần như nhộng mà hành tẩu bên trong núi đao biển lửa, không chỉ bị chém tới thương tích đầy mình, còn có thể bị đốt thành tro bụi.
Tử Huyền dùng sức gõ mõ, cố gắng xua đuổi gương mặt tuấn mỹ yêu dị của nam nhân không ngừng hiện lên trong đầu. Dáng vẻ đối phương cau mày, trong mắt lấp lánh trong veo cùng sắc xuân mênh mông, bộ dáng khẽ mở cánh môi kêu rên than nhẹ, thò ra đầu lưỡi uyển chuyển hôn môi…..Mỗi một vẻ mặt, mỗi một đường cong uyển chuyển đều khắc rõ ràng ở trong đáy lòng, không cách nào quên được, càng không thể tiêu tán. Nhưng mà Tử Huyền còn chưa kịp miêu tả tỉ mỉ lại hồi ức, gương mặt kia lại bốc lên ngọn lửa hóa thành tro tàn, sau đó biến mất không còn tăm tích.
Lòng y rối như tơ vò, lại lỡ tay gõ vỡ mõ thành từng mảnh, phát ra một tiếng “bùm” vang thật lớn. Tâm ma dùng thế sét đánh không kịp bịt tai phá ra, khiến y phun ra máu tanh, té xỉu đi. Lúc tỉnh lại đã là ba ngày sau, y nằm trên giường đá, xung quanh đều là đệ tử Bàn Nhược đường, trong miệng đang ngâm tụng kinh hàng ma.
“Sư phụ đâu?” Y ngồi dậy, rũ mắt che đi đồng tử mơ hồ tỏa ra ánh đỏ.
“Sư phụ có việc ra ngoài, ít ngày nữa thì về.” Bàn Nhược đường chủ mập mờ suy đoán nói.
Tử Huyền gật đầu, ung dung không vội mặc tăng y, giày vải, sau đó đi ra ngoài cửa động.
“Sư thúc, người muốn đi đâu? Đừng quên người còn đang bị cấm túc!” Bàn Nhược đường chủ vội vàng đuổi theo. Tử Huyền không đáp, nhìn như đi rất chậm nhưng chớp mắt đã kéo dài khoảng cách, bỏ xa một đám đệ tử. Cho đến giờ phút này, y mới bừng tỉnh hiểu được: Mình không thể trơ mắt mà nhìn Dư Thương Hải bị thương.
Lúc gương mặt của đối phương đột nhiên bốc cháy thành tro bụi trong đầu, linh hồn của y dường như cũng vì đau đớn kịch liệt mà run rẩy, lại có sợ hãi vô biên kéo tới. Có một giọng nói vội vàng thúc dục để y mau chóng chạy tới bên cạnh Dư Thương Hải, bảo đảm hắn bình an vô sự.