Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”

Romeo đã đạt được danh hiệu bức ảnh tốt nhất hai lần liên tiếp. Sự trỗi dậy nhanh chóng của hắn khơi dậy lòng thù địch của những thí sinh khác. Mọi người cố tình xa lánh cô lập hắn, lại phát hiện ra hắn không thèm để ý đến điều này chút nào, cần ăn thì ăn, cần ngủ thì ngủ, cần tập luyện thì tập luyện, sống tự tại hơn bất kỳ ai khác. Hơn nữa trong tất cả các thí sinh, hắn chỉ nói chuyện với Evan, đến nhìn thẳng người khác cũng chẳng buồn nhìn, chẳng có vẻ gì giống như mọi người cô lập hắn, mà là hắn mặc kệ người khác.

Cảm giác đánh hụt này thực sự là rất tồi tệ. Các thí sinh cũng nhanh chóng yên ổn lại, chuyên tâm vào cuộc thi.

Sáng sớm hôm nay, một thí sinh phát hiện ra tờ giấy đặt trên TV, trên đó viết: Cần dũng cảm để bước trên sàn catwalk, bạn có không?

Vậy là có ý gì? Chắc chắn lại là phần thử thách có thể doạ người ta sợ mất mật đây mà. Trong lòng các thí sinh nổi lên dự cảm xấu. Chu Doãn Thịnh làm hai chiếc sandwich, cầm lấy hai hộp sữa rồi đi ra địa điểm dừng xe bus hạng sang với Evan, chờ đợi xuất phát.

Mọi người lục tục lên xe, lái xe thấy thời gian sắp đến, quay đầu hỏi – “Đã đến đông đủ hết chưa?”

Mọi người nhìn nhau, đều phát hiện Emily và Hayden vắng mặt, chắc là đêm qua chơi quá vui nên hôm nay không dậy nổi. Nhưng không ai trong số họ muốn nói ra, sôi nổi gật đầu nói – “Đều đã ở đây, có thể xuất phát.” – Chỉ có tài xế mới biết hôm nay đi đâu để thực hiện phần thi thử thách, nếu Emily và Hayden không đến kịp, dưới tình huống không thể sử dụng di động và máy tính để hỏi hiện nay, họ chắc chắn sẽ bỏ lỡ phần thi và mất đi điểm mười.

Với tình hình cạnh tranh càng ngày càng kịch liệt, không ai bằng lòng cho đối thủ một cơ hội.

Chu Doãn Thịnh cũng rất không muốn nhắc nhở tài xế, nhưng bây giờ hắn vẫn còn đang “yêu thầm” Hayden, không thể không nghĩ cho Hayden. Hắn vừa định lên tiếng đã bị Evan bịt miệng. Hai người giằng co trong chốc lát, cuối cùng Chu Doãn Thịnh cũng tránh thoát khỏi bàn tay kìm kẹp của Evan, la lớn – “Bác tài, xin đợi một lát, Hayden và Emily còn chưa đến, cháu đi gọi họ.”

Tài xế nhìn lướt qua đồng hồ, cảnh cáo – “Nhanh lên, tôi chỉ cho các cậu mười phút. Mười phút sau mà còn chưa đến tôi sẽ trực tiếp lái xe đi. Các cậu cũng không cần tham dự phần thi thử thách hôm nay nữa.” – Ngay từ đầu tổ làm chương trình đã đoán được sẽ có người đến trễ, cho nên trước đó đã bảo ông không cần để ý. Điều này cũng là để thể hiện sự công bằng và nghiêm khắc của cuộc thi.

“Vâng, cháu cám ơn bác.” – Romeo lập tức xuống xe, nhanh chóng chạy về phía biệt thự.


Các thí sinh đều mắng nhiếc Romeo là một thằng ngốc.

Tuy rằng Evan rất khó chịu, nhưng vẫn hừ lạnh nói – “Đúng vậy, Romeo đúng là một tên ngốc. Nhưng tôi thích giao lưu với một tên ngốc như vậy đấy, ít nhất khi tôi rơi vào hoàn cảnh khó khăn cậu ấy sẽ không giậu đổ bìm leo, cho dù là với đối thủ, cậu ấy cũng trong sạch chính trực. Giá như trên đời này có thêm vài tên ngốc như Romeo thì tốt, không khí cũng trong lành hơn nhiều.”

Những thí sinh từng bị người mà mình gọi là “bạn bè” bán đứng hãm hại, đã coi việc lục đục với nhau là chuyện thường như cơm bữa đều im lặng. Họ bỗng nhiên rất hâm mộ Evan.

Romeo dẫn dắt cô, trợ giúp cô, cẩn thận chăm sóc cô, mà cô cũng hết mực bảo vệ Romeo. Tình bạn của hai người họ khiến người ta ghen tị.

Có lẽ trong mười một người còn lại, chỉ có Romeo mới thực sự là người có trái tim đơn thuần. Tuy rằng hắn ăn nói khó nghe, nhưng hắn chưa từng thực sự làm chuyện gì gây tổn hại đến lợi ích của người khác. Gần đây hắn càng ngày càng trở nên ít lời, dường như ngoại trừ Evan, hắn không còn tin tưởng bất kỳ ai khác nữa.

Trong xe lặng thinh, mà Chu Doãn Thịnh cũng chạy về biệt thự với tốc độ đạt giải quán quân thi chạy. John phụ trách ghi hình hắn bị hắn bỏ lại tít đằng sau, lè lưỡi cảm thán – “Romeo cần dung mạo có dung mạo, cần hình thể có hình thể, cần tài năng có tài năng, cần phẩm chất có phẩm chất, cần thể lực có thể lực, thực sự là quá hoàn mỹ! Thần tượng của tôi là phải thế chứ!”

“Emily, Hayden, mau dậy đi! Hai người chỉ còn mười phút, quá mười phút sẽ không đuổi kịp xe bus đâu, phần thi thử thách hôm nay của hai người sẽ bị coi là bỏ quyền. Ngay từ đầu đã kém các thí sinh khác mười điểm, hai người rất có thể sẽ bị loại từ ngay tập này đấy.” – Hắn vừa gõ cửa vừa nhanh chóng liệt kê hậu quả.

Emily và Hayden gần như lập tức bật dậy từ trên giường. Họ mở cửa phòng, vội vội vàng vàng chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Lúc mặc quần áo, Emily nhìn thoáng qua một đống đồ đạc linh tinh vụn vặt đặt trên bàn của Hayden, trong đầu bỗng nhiên nổi lên một ý định điên cuồng. Người quay phim đang ghi hình Romeo và Hayden, không ai chú ý đến mình, hơn nữa tủ quần áo và bàn đọc sách ở đúng vị trí góc chết mà camera không thể quay được.

Làm đi! Như vậy mày mới có thể lập tức tiêu diệt hai đối thủ! Không, có thể là ba! Mau lên, không còn thời gian đâu! Ác ma trong nội tâm luôn miệng thúc giục, Emily khẽ cắn môi, nhanh chóng cầm lấy chiếc dây chuyền chữ thập kim cương trên bàn giấu vào túi quần jeans của Hayden rồi nhét vào trong cùng tủ quần áo, sau đó lo lắng gọi – “Romeo, Hayden còn chưa sắp xếp ba lô, cậu có thể giúp anh ấy một chút không?”


Chu Doãn Thịnh chạy vào vòng, nhìn lướt qua một cái là đã phát hiện trong đống đồ đạc linh tinh kia thiếu mất di vật mà bà nội Hayden để lại cho gã, một chiếc dây chuyền chữ thập kim cương, giá trị khoảng năm trăm nghìn. Trước lần thi nào Hayden cũng phải hôn chiếc vòng này, nếu không sẽ đứng ngồi không yên. Hắn tức thì hiểu ra mưu kế của Emily, lập tức bật chức năng quét hình trên trí não, xem vòng kim cương có còn trong phòng hay không.

007 phát ra tiếng tích tích chỉ có chủ nhân mới có thể nghe thấy, cũng cho ra một ảnh chiếu 4D, dùng điểm đỏ đánh dấu vị trí vòng kim cương.

Emily không hổ là nữ chính, quả nhiên lắm mưu nhiều kế. Chu Doãn Thịnh thầm than thở trong lòng, trên mặt cũng toát lên vẻ lo lắng, lập tức mở ba lô Hayden ra, cho tất cả đồ đạc rải rác trên bàn vào.

Hayden đánh răng rửa mặt xong, đúng lúc trông thấy cảnh này. Gã hung hăng trừng mắt với hắn một cái, sau đó giằng lấy ba lô, cầm tay Emily chạy như điên xuống lầu.

John ghi lại cảnh này một cách trung thực, mấp máy miệng nói câu “Cậu thật ngốc” với thiếu niên đang vô cùng xấu hổ kia, sau đó kéo hắn chạy đi.

Mấy người rốt cuộc kịp lên xe bus vào giây cuối cùng. Lúc này Evan mới rụt cái cổ duỗi dài ngoài cửa sổ lại, đập mạnh thiếu niên mấy cái.

Nửa tiếng sau, xe bus hạng sang dừng lại trước toà nhà Merckx cao nhất thế giới. Miss Jeffrey dẫn các thí sinh vào toà nhà, nụ cười có vẻ hơi quái dị. Thang máy lập tức đi lên, đến tần cao nhất mới dừng lại. Theo tiếng “keng” giòn vang, Bonnie và Acheson sóng vai đứng dưới mái vòm thuỷ tinh trong suốt.

“Xin chào, phần thi thử thách hôm nay có lẽ sẽ hơi khó với các bạn.” – Bonnie vừa cười vừa điều chỉnh máy ảnh trong tay. Trên cổ Acheson cũng treo một chiếc, xem ra hôm nay hai người sẽ phụ trách chụp hình cho các thí sinh.


Jeffrey dẫn mọi người đi đến sảnh lớn. Mới đi được ba, bốn mét, một thí sinh nữ bất chợt hoảng sợ hét ầm lên. Thì ra ngoại trừ mái vòm, ngay cả sàn cũng được làm từ thuỷ tinh công nghiệp, có thể nhìn thấy dòng người và xe cộ mấy trăm mét bên dưới. Cảm giác như đang rơi vô hạn này khiến da đầu người ta run lên.

Hayden tức thì xụi lơ dưới đất, làm thế nào cũng không đứng dậy được. Emily cảm thấy mất mặt, vừa kéo gã vừa nghiến răng nghiến lợi thì thầm – “Bonnie đang nhìn anh kìa chàng trai mạnh mẽ, anh muốn bị Bonnie chê cười à? Anh muốn sau này mỗi lần cô ấy nghĩ đến anh đều chỉ nhớ hai chữ yếu đuối hay sao? Không muốn thì mau đứng lên đi, đừng nhìn xuống dưới chân.”

Hayden khó nhọc đứng dậy, cố gắng nâng cằm lên trên. Gã có dự cảm, e rằng gã sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ phần thì thử thách ngày hôm nay. Khốn kiếp, vì sao cứ luôn đưa ra những thử thách trên không thế này? Chẳng lẽ là cố ý nhắm mục tiêu vào mình?

Đúng vậy, đây chính là món quà bất ngờ mà Gustav cố tình dành tặng cho Hayden. Phát hiện ra mèo con đang cau mày nhìn dáng vẻ chật vật của Hayden, hắn cảm thấy rất thoả mãn. Nhìn đi cục cưng, một người nhát gan như vậy mà cũng đáng để em yêu? Mượn một câu của Evan – Xin em đó, hãy lau mắt mình cho sáng chút đi mà!

Trong lòng Chu Doãn Thịnh đã cười lăn bò toài, nhưng ngoài mặt lại toát ra vẻ vừa thất vọng vừa lo lắng, nhờ chương trình mà kỹ thuật diễn xuất vốn đã chuyên nghiệp cực độ của hắn lại có tiến bộ.

Chờ các thí sinh thích ứng với sàn trong suốt, Bonnie mới chậm rãi nói – “Phần thi thử thách hôm nay là chụp ảnh. Tôi, ngài Acheson, ngài Selar, ngài Bekto sẽ là người chụp ảnh cho các bạn, mỗi người một hướng Đông Tây Nam Bắc. Việc các bạn mặc quần áo gì, tạo dáng chụp như thế nào, quay chụp ở vị trí nào hiện tại vẫn còn là một điều bí ẩn. Các bạn phải đi một vòng ra ngoài kia, tìm ba tờ giấy nhỏ treo trên cao để có được thông tin chính xác. Mọi người hãy chú ý, khi đi cần phải giữ bước đi hoàn mỹ như trên sàn Catwalk. OK, ai xung phong?”

Các thí sinh nhìn ra hành lang hình tròn bên ngoài, đều toát ra vẻ sợ hãi. Ngoài đó căn bản không có lan can, bên dưới còn là thuỷ tinh công nghiệp, gió rất to, rất dễ thổi nghiêng người. Nếu như sơ sẩy ngã xuống, nhất định sẽ bị đập thành thịt vụn.

Chúa ơi, tổ làm chương trình làm vậy là mưu sát! Ngay cả thí sinh không sợ độ cao cũng la oai oái.

“Được rồi, tôi không tàn nhẫn đến thế.” – Bonnie ngắm nghía vẻ mặt vặn vẹo của mọi người đủ rồi mới bổ sung – “Ngoài đó có nhân viên công tác, họ sẽ thắt dây an toàn lên người các bạn, dù các bạn có ngã xuống, họ cũng sẽ kịp thời kéo các bạn lại. Các bạn cứ coi phần thi thử thách lần này thành một lần nhảy bungee (4) là được.”

ĐM ai muốn chơi bungee chứ! Có giỏi thì cô chơi đi! Các thí sinh điên cuồng sỉ vả trong nội tâm, sau đó đồng loạt lui về sau một bước (ngoại trừ hai quái thai Evan và Romeo kia).

“Well, người hùng đã xuất hiện. Evan, Romeo, hai người các em ai đi trước?”


“Em.” – Chu Doãn Thịnh và Evan cùng giơ tay.

“Romeo đi trước đi, lúc này không ai chú ý vấn đề ưu tiên phụ nữ đâu.” – Bonnie cười tủm tỉm vỗ vai thiếu niên, đã thấy boss chạy ra ngoài hành lang tròn bên ngoài, đang nói gì đó với nhân viên công tác.

Gustav xác nhận đi xác nhận lại công tác an toàn không có vấn đề gì mới tự mình thắt đai cho mèo con, dịu dàng hỏi – “Em có sợ độ cao không?”

“Em không sợ.” – Chu Doãn Thịnh lắc đầu.

“Vậy em sợ cái gì?”

“Em sợ cô đơn.” – Một làn gió dường như thổi bay câu nói này, nhưng Gustav vẫn nghe thấy. Trái tim hắn nhói lên một cái.

“Đi thôi.” – Em sẽ không cô đơn, tôi sẽ mãi mãi đứng sau lưng em, chờ đợi em. Bởi vì camera vẫn đang ghi hình, hắn không thể nào biểu đạt ý tưởng chân thật nhất trong nội tâm mình ra ngoài miệng, chỉ có thể dành cho thiếu niên một cái ôm khích lệ.

Chu Doãn Thịnh mỉm cười với hắn, bắt đầu bước ra ngoài. Hắn cũng không để ý độ cao dưới chân, mà chỉ chuyên tâm nhìn xà ngang trên đầu, quả nhiên đi được nửa vòng là thấy một tờ giấy treo trên giá sắt. Hắn giơ tay lấy, lại phát hiện ra mình không với đến, chỉ có thể nhảy lên giật đứt dây buộc.

Một cơn gió lớn thổi qua, thổi nghiêng cơ thể đang lơ lửng giữa không trung của hắn một chút, thế nên khi rơi xuống, hắn suýt nữa thì ngã.

Các thí sinh bị tình huống mạo hiểm này doạ sợ, đều che mặt hét chói tai. Hayden thậm chí còn rời khỏi đám người mà lùi về bên cạnh thang máy, áp sát thân hình vào tường. Chỉ có mặt sàn xung quanh thang máy được lát bằng đá cẩm thạch, không nhìn thấy không trung mấy trăm mét, ít ra cho hắn một chút cảm giác an toàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận