Hai mươi tám cái lưng còm xuống, bước đi nhè nhẹ, lâu lâu đưa mắt lên tìm kiếm, tất cả đang rất sợ phải đối mặt với thầy giám thị.Thay vì đi vào lớp bằng cầu thang chính như mọi ngày, bữa nay tụi nó phải lén lút đi bằng cửa sau. Lên tới tầng ba, cả lớp mới thở phào nhẹ nhõm , vậy là thoát i, đầu xuôi đuôi lọt rồi. Nhưng mà không may...tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, và hình như cái vỏ dừa này nó còn đáng sợ hơn vỏ dưa rất nhiều. Tại hành lang , trước ngưỡng cửa hai lớp học , Lớp Anh và lớp Toán đang dành tặng cho nhau những ánh mắt vô cùng " thân thiện". Anh Thư nhếch mép, nhỏ nhìn trực diện vào Cát Anh giọng chế giễu:
- Đúng là cái lớp đoàn kết, đi học chậm cũng rủ nhau cùng đi.
Cát Anh chẳng buồn đáp trả, nhưng với cái bản mặt của Anh Thư thì một người điềm đạm như nhỏ cũng muốn nổi khùng lên
- Phải rồi, lớp mấy người cũng đoàn kết đó chứ hám sắc cũng rủ nhau đi chung cho vui mà._ Ngọc Vi lên tiếng thay cho bạn sau khi dành tặng cho cô nàng Anh Thư một viên đạn vô hình. Bảo Ngọc vuốt nhẹ lại mái tóc, mỉm cười đôn hậu:
- Thôi mình vào lớp đi Anh Thư, đừng có cãi nhau nữa.là bạn cả mà.
Ngọc Vi suýt nôn ra ngoài,bạn ư? sao mà khó nghe vậy , nhỏ không đủ sức để tưởng tượng ra chuyện Bảo Ngọc lại diễn đạt đến thế, sự giả tạo trong bản chất con người cô ta được bao bọc bởi một vẻ đẹp thánh thiện bên ngoài quá hoàn hảo. Coi kìa ! với khuôn mặt ấy, giọng nói ấy, đố ai dám tin cô ta là một cô nàng đanh đá , giảo hoạt, coi trời bằng vung.Chưa kể đến cái danh là con gái lớp 10 Anh nữa chứ, đúng là con trai phải xếp hàng dài mà chạy theo
Nhật Nam đứng dựa lưng vào tường, mấy bà cô này mà đấu khẩu thì chỉ có nước tới mai cũng không xong, cậu quay sang liếc nhìn Cát Anh, nhỏ vẫn im lặng, nhưng rõ ràng thái độ ấy tỏ rõ sự khó chịu. Nam kéo manh cánh tay Bảo, Thế Bảo giật mình, cậu tròn hai con mắt nhìn bí thư chăm chú. Nam nghiến răng mạnh , đúng là cái tên này chẳng bao giờ hiểu ra vấn đề ngay lập tức , cậu cho thẳng một cú đấm vào cái đầu của kẻ ngớ ngẩn kia,rồi thở dài, người khôn thì vẫn mãi là người khôn, còn kẻ dại thì vẫn phải ôm kiếp đời khờ dại mà thôi. Huy đứng ngay bên cạnh, thấy thái độ của Nam cậu đã hiểu ý bạn, chơi thân với nhau từ nhỏ, nên việc cậu đoán ra suy nghĩ của Nam cũng không phải là chuyện khó. Huy giả vờ ôm lấy bụng sau đó từ từ hét toáng lên:
- A, đau bụng quá, đau quá, tránh ra cho tôi đi nào tránh ra nhanh lên, mấy người còn đứng đó à.tôi cần giải quyết gấp tránh ra nào tránh ra
Mất một giây nằm trong tình trạng ngớ người , học viên của lớp Anh nhanh chóng dẹp sang hai bên, nhường đường cho cậu bạn đó. Chớp lấy thời cơ, Nhật Nam vội kéo tay Cát Anh chạy thật nhanh về lớp , hai mươi lăm đứa còn lại cũng lao tới kèm teo những nụ cười tinh nghịch.Tất cả về lớp an toàn , tụm ba tụm bảy tám chuyện lúc nãy, miệng không ngớt cười . Trong khi đó, Anh Thư ôm nguyên một cục tức, nhỏ hậm hực đi về lớp, trong lòng nổi lên cơn giận cuồng phong. Nhỏ thề sẽ không bao giờ để lớp mình làm trò hề cho lớp Toán một lần nữa.
Khánh Đăng muốn dạo thêm một vòng nữa trước khi tới phòng thầy hiệu trưởng, ngang qua dãy nhà A1 , một mùi hương nhè nhẹ xộc thẳng vào mũi , cậu tiến dần theo mùi hương ấy như một phản xạ tự nhiên, nó khiến cậu cảm thấy dễ chịu. Hai người còn lại cũng lững thững theo sau, mặc dù trong lòng đều đang rất bực bội, không biết cái cậu bạn này còn dẫn họ đi mấy chục vòng nữa mới thỏa mãn đây. Nhưng rồi tất cả những suy nghĩ ấy vụt tan biến khi họ nhìn thấy
Trước mặt mình là một rừng hoa hồng tuyệt đẹp, hương thơm ngào ngạt trải dài trên bầu trời xanh thẳm, thảm cỏ trước mặt vẫn còn đọng lại những giọt sương ban mai của buổi sớm mùa xuân. Giữa rừng hoa ấy, có hai cô nàng đang cười đùa , khẽ chọn những cành hồng đẹp nhất, nó giống như một bức tranh mơ mộn trữ tình. Theo quán tính cả ba định bước vào, nhưng bước chân họ đột ngột phải dừng lại ,khi có sự ngăn cản của bảo vệ.
- Xin lỗi ! Các cô cậu có thể đi hướng khác được không ?
Trúc Ly mím môi, nhỏ nhìn hai chú bảo vệ bằng nữa con mắt:
- Mấy người là ai mà dám không cho chúng tôi vào, có biết chúng tôi là ai không hả? có muốn ngày mai bị đuổi việc ngay không?
-Cô bạn định đuổi việc ai vậy.
Khánh Đăng và Anh Kiệt hơi bất ngờ trước sự xuất hai của hai cô bạn nữ sinh. Cả hai đều mặc đồng phục, chứng tỏ họ là học sinh trường này. Khuôn mặt thuần khiết đến kì lạ, và thoáng một chút buồn của Cát Anh khiến Khánh Đăng hơi bối rối:
- À! bọn tớ định vào trong, nhưng mà bảo vệ không cho.
Ngọc Vi mỉm cười:
- Các cậu là học sinh mới à, các cậu không vào được đâu.Nên đi tham quan những chỗ khác thì hơn.
Khánh Đăng khẽ gật đầu,cậu chưa kịp nói gì thêm đã bị Trúc Ly chen vào:
- Sao các cậu vào được mà bọn tôi lại không?
Ngọc Vi đăm chiêu suy nghĩ, sau đó nhỏ lại nở một nụ cười nhìn Trúc Ly:
-Tớ nghĩ bọn tớ không có nghĩa vụ phải trả lời các cậu chuyện đó. Thôi ! tạm biệt nhé, bọn tớ phải đi rồi.
Cát Anh khẽ liếc nhìn với Đăng và Kiệt một lần nữa sau đó bước đi cùng bạn.Không cần nói tới mức độ tức giận của Trúc Ly lúc này,tình trạng của nhỏ lúc này nhỏ giống như một con ngựa hoang bị nhốt vào chuồng không thoát ra được.Nhìn theo bóng dáng của hai cô bạn trước mặt , ánh mắt nhỏ hằn học:
- Gì chứ, họ tưởng mình là ai chứ, bọn họ có biết là được nói chuyện với chúng ta là một vinh dự không?Còn làm bộ làm tịch.
Anh Kiệt hít lấy một chút không khí dễ chịu này, rồi khẽ bật cười. Vào học ở học viện này chắc còn nhiều điều thú vị lắm đây.
Cát Anh bước vào lớp , nhỏ hưởng thụ một ít hương thơm từ những bông hồng nhung mới hái sau đó cắm chúng lên bàn giáo viên. Mimi từ đâu chạy tới, vỗ vào vai nhỏ nói nhẹ:
- Hồi nãy có chị sao đỏ đến bảo cậu và Nhật Nam lên phòng hiệu trưởng gấp đấy.
Cát Anh gật đầu, nhỏ nhìn về phía Nhật Nam đang chơi cờ tướng khoát tay:
-Nam, Lên phòng hiệu trưởng thôi.
- Có chuyện gì thế?
Nhật Nam đi thêm một nước cờ, mắt dán vào con Tốt, miệng vẫn liếng thoắn hỏi Cát Anh. Cát Anh xuống tận nơi, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ, nhưng lại mang trọng lượng rất lớn đối với người nghe:
- Đi thôi, lat nữa về chơi sau.
Nam buông quân cờ xuống ,bước vội theo Cát Anh
Phòng hiệu trưởng....
Vừa nhìn thấy hai người , mắt thầy Bình đột nhiên bừng sáng, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc:
- Giới thiệu với hai em đây là..
- Ba học viên mới hả thầy_ Nhật Nam" nhanh nhảu" cướp lời thầy một cách trắng trợn, miệng nở ra một nụ cười . Thày Hiệu trưởng cười hiền:
- Ừ !, là ba học viên mới, vì thế mà thầy mong hôm nay các em đừng gây chuyện nữa, hãy ở yên trong lớp để các bạn tới xem được không?
- Vâng ạ,thưa thầy_Hai người đồng thanh đáp, ánh mắt khẽ lướt qua chỗ ba vị khách đang ngồi. trong cái đầu óc trời phú lắm mưu mẹo của Nam đã mọc ra hàng loạt kế hoạch.
Chào hỏi xong xuôi, hai người trở về lớp. Mới bước vào cửa , Cát Anh đã bị Ngọc Vi nhảy xổ ra ,nắm lấy cái tay hỏi một loạt:
- Cậu lên đó thầy bảo gì vậy, ba học viên mới thế nào, họ có thân thiện không, thầy Bình bảo họ chọn lớp nào chưa.
- STOP ! cậu từ từ chứ làm cái gì mà vội thế, thầy hiệu trưởng bảo chúng ta hãy tiếp khách cho tử tế, để gây ấn tượng đẹp cho người ta đó mà.
Nhật Nam nghiêng đầu, cậu hơi thắc mắc:
- Thầy nói vậy à!
- Tớ nói đại vậy thôi, nhỏ này , hỏi nhiều quá._ Cát Anh mỉm cười trả lời cậu
Ngọc Vi lại đưa tay lên chống cằm, điệu bộ lúc này cho thấy nhỏ đang suy nghĩ một trò chơi quái đản nào đó. Bọn con trai thoáng chút rùng mình. Mấy bà la sát lớp này chơi hiểm lắm, khó đoán trước được điều gì sẽ xảy ra. Cuối cùng thì Ngọc Vi cũng nở một nụ cười, đánh dấu cho sự mở đầu một kế sách gì đó.
- Thật ra tớ cũng không muốn lớp mình thêm người, nhưng mà để dằn mặt mấy đứa con gái lớp Anh thì hãy cố mà kéo ba người đó về phe ta. Tớ có cách này hay lắm.
- Cách gì vậy
Cả lớp xúm vào, hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ nhỏ, có vẻ ai cũng hào hứng với chuyện này. Ngọc Vi khẽ dấu một nụ cười thỏa mãn, sau đó rành rọt trả lời:
- Mĩ nhân kế, tớ sẽ quyến rũ được hai anh chàng hào hoa đó.
- Ọe !
Hai mươi sáu cái miệng còn lại hoạt động trừ Cát Anh, Nhật Nam lắc đầu như thể Ngọc Vi mắc căn bệnh nào đó vô phương cứu chữa:
- Ngọc Vi à, cậu đang mơ đó hả,xưa rồi Diễm ơi, cậu quên rằng cậu bị dị ứng với con trai lạ sao.
Ngọc Vi cúi mặt, phải rồi, do máu quá mà nhỏ quên, cả mười đứa con gái trong lớp này đều chưa có lấy một mối tình vắt vai thì lấy đâu ra diệu kế chứ, gặp con trai lạ đã chạy biến rồi, huống chi là quyến rũ.
- Tớ có cách.
Tất cả mọi ánh nhìn một lần nữa đổ dồn về hướng Cát Anh.