Bàn tay nắm chặt lấy tay nắm cửa chính, bà Ellen đảo mắt, khẽ nhíu mày. Có cái gì đó không ổn, tia nhìn băng lãnh liếc sang phòng học bên cạnh, học viên lớp anh đứng đó, mọi sự ngạc nhiên đều đổ dồn về phía bà. Bà khẽ nở một nụ cười nhẹ, đủ khiến ọi cảm giác sợ hãi tan biến.
- Cho ta biết, lớp Toán đã đi đâu ?
Mắt Anh Thư mở to hết cỡ, nhỏ vô thức đưa bàn tay lên tự chỉ vào chính mình. Giọng nói run rẩy hơn bao giờ hết.
- Phu nhân…hỏi cháu ạ ?
Một cái gật đầu nhẹ tênh, nụ cười nơi khóe miệng vẫn thật ngọt ngào, một lần nữa bàn tay Anh Thư phản chủ từ từ đưa vội xuống sân trường. Dõi mắt nhìn theo hướng ấy, nụ cười đông cứng, bà Ellen gõ gõ lên tay nắm của cửa chính, mắt lơ đếnh, thản nhiên đến lạ lùng.
- Người yên tâm, vệ sĩ đã cho chiếc xe khách đến nơi cần đến.
Khuôn mặt trợ lí Kim giãn ra sau khi nhận được một cuộc điện thoại, vẫn là cái giọng nói lạnh như băng ấy, nhưng rõ ràng nó còn chứa đựng cả một sự tôn sùng kính cẩn đối với người nghe. Xung quanh họ, các học viên vẫn im lặng, im lặng đến nghẹt thở, chỉ đến khi lời nói ma mị của bà Ellen vang lên, tất cả mới dám hít thở mạnh.
- Thôi được rồi, chúng ta xuống gặp lớp Toán.
- Tại sao chứ? Tại sao lúc não cũng là lớp Toán chứ không phải lớp Anh?
Quay lưng định bước thì câu hỏi của Thư khiến bà phải quay lại, nhìn thật lâu vào khuôn mặt thanh tú đối diện, bà thầm đánh giá đối phương. Một cô bé khá nổi bật từ ngoại hình cho đến cách ăn nói, từ ngữ ấy, giọng điệu ấy thể hiện một sự ấm ức.
Bà khẽ cười…
….diễn rất đạt.
- Cháu gái, sao cháu lại hỏi ta như vậy ?
- Vì cháu thấy bất công, tại sao lúc nào người ta cũng hỏi tới lớp Toán mà không phải là lớp Anh chứ, chẳng nhẽ cái danh hiệu đứng đầu học viện này là hữu danh vô thực sao ?
- Ồ, ra là vậy, vậy cháu thấy bất mãn chuyện gì ?
- Bởi vì lớp Toán luôn được thiên vị hơn lớp Anh, dù năng lực của lớp Toán chưa bao giờ được công nhận.
Khẽ à một tiếng như thể đã hiểu ra vấn đề, nhìn thẳng vào mắt Thư bà tỏ vẻ không hài lòng.
-Sao cháu biết lớp Toán không có năng lực?
Nhịp thở của Anh Thư dường như ngưng lại, nhỏ lấy thêm dũng khí tiến lại gần hơn, dù không dám nhìn thẳng vào đôi mắt có lực hút như nam châm ấy, nhưng nhỏ vẫn cố ngẩng cao đầu rồi chỉ tay xung quanh.
- Người có thể hỏi các học viên ở đây.
Đôi mắt phu nhân Ellen Trịnh hơi nheo lại, bà chép miệng làm ra vẻ như không bận tâm những gì nhỏ vừa nói. Rèm mi cong phủ xuống, bà nhẹ nhàng đặt tay lên vai Thư, thì thầm vào tai nhỏ :
- Với tính khí này sẽ không bao giờ…cháu thắng nổi Cát Anh.
Đến lúc gót dày của hai người phụ nữ kia chạm đến hành lang tầng hai Anh Thư vẫn không tin nổi. Nhỏ đứng đơ ra như trời trồng mặc cho đám bạn gọi bên cạnh. Rõ ràng đó là một người phụ nữ nguy hiểm, nhưng…bà ta có quan hệ gì với lớp Toán và tại sao bà ta lại biết Cát Anh ?
…
Ngọc Vi nắm chặt lấy tay Hà Mi, nhỏ bặm môi, đôi mắt nhìn chăm chăm vào đám vệ sĩ đang đứng thẳng một hàng dài trước cổng. Những học viên còn lại của lớp Toán đứng đơ ra đó, rõ ràng…tình huống này tụi nó không lường trước.
- Chết tiệt, sao lại quên mất vụ này chứ ?
Nhật Nam quẳng chiếc cặp sang một bên, ngồi bệt xuống thành bồn hoa. Cậu đánh mắt sang nhìn Cát Anh, nhỏ vẫn im lặng, đôi mắt đen tuyền trầm tư như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Một lúc sau nhỏ tiến đến gần đám vệ sĩ, giọng nhẹ như gió thoảng :
- Các người có thể tránh đường ?
Rõ ràng là một câu hỏi, nhưng với giọng điệu đó, dù nó rất nhẹ thôi cũng đủ khiến cho đám vệ sĩ run bần bật. Một tên bước ra trước, cúi gằn mặt cố phát ra tiếng .
- Không được thưa tiểu thư, phu nhân đã dặn tiểu thư không được rời khỏi đây.
Cố can đảm lấy lại sắc thái, tên vệ sĩ chú ý nhấn mạnh tới cụm từ “phu nhân” với một mong muốn Cát Anh sẽ sợ mà bỏ qua cho hắn, nhưng thật không may lời nói của hắn lại khiến nhỏ không kiềm chế nổi chính mình. Nhỏ tiến lại gần hơn, tên vệ sĩ lại thụt lùi ra phía sau một chút, đôi mắt đen tuyền như mặt hồ phẳng lặng gợn lên vài đợt sóng.
- Chẳng phải ta đã nói rồi hay sao, ta muốn đi ra ngoài.
Câu nói vừa phát ra, ba mươi khuôn mặt của lớp Toán lập tức ngước nhìn nhỏ, và tụi nó biết lớp trưởng đã thực sự nổi giận.
- Xin lỗi tiểu thư, chúng tôi không thể .
Lại là tên lúc nãy, có vẻ như hắn sắp không trụ nổi nữa, nếu để ý sẽ thấy hai hàng mồ hôi chảy dài trên trán và phía sau lưng hắn đã là cánh cổng to đùng của học viện
- Rốt cuộc là mấy người có tránh hay không?
- Con bình tĩnh lại đi .
Bà Ellen nhìn con gái một cách thật dịu dàng, ánh mắt trìu mến đến mức người ta có thể tưởng tượng rằng bà và người phụ nữ lúc nãy là hai người hoàn toàn khác nhau. Cát Anh quay người, nhỏ nhìn mẹ thật lâu, đáy mắt giăng qua một màn sương mỏng, đây là mẹ nhỏ ư ? Người gần hai năm qua nhỏ không chạm mặt ư? Bà đang đứng trước mặt nhỏ, nói những câu yêu thương với nhỏ và mặt khác dồn ép nhỏ vào chân tường sao ?
- Chẳng lẽ hai năm đủ để làm cho con quên đi hình bóng ta rồi sao ?
Giọng nói ấm áp của bà làm nhỏ thoát ra khỏi mê cung cảm xúc, đôi mắt ngấn nước đong đưa, nhỏ lắc đầu , lắc đầu thật mạnh và ngồi sụp xuống, nước mắt bắt đầu chảy dài trên hai gò má, nhưng giọt nước mắt bất lực, mệt mỏi, hay đau đớn? Chính nhỏ cũng không lí giải nổi, chỉ biết rằng bây giờ nhỏ muốn khóc, khóc thay cho những ngày tháng đã qua và… vì nhỏ biết, giây phút gặp mẹ chính là lúc cánh cửa niềm vui đã khép lại vĩnh viễn, chôn sâu tận đáy kí ức không bao giờ có thể chạm tới.
Tất cả các học viên xung quanh đông cứng, họ nhìn Cát Anh trân trối , rồi quay sang nhìn lớp Toán, tất cả lại nhìn nhau , chẳng ai nói với ai một câu nào.
- Con xin mẹ đấy, xin mẹ hãy buông tha cho chúng con.
Từng lời của nhỏ như đâm thẳng vào trái tim của bà.
Buông tha sao ?
Từ bao giờ bà đã trói buộc bước chân của chúng?
Từ bao giờ đứa con gái của bà phải rơi nước mắt nhiều thế kia ?
Bước thật nhanh tiến lại gần con, bà đưa hai bàn tay ra ôm lấy nhỏ vào lòng, vuốt nhẹ lên mái tóc mềm của nhỏ, cảm nhận thứ tình cảm thiêng liêng suốt hai năm trời bị chia cắt.
- Cát Anh à ! Xin con đừng như thế.
Thời gian như trôi chậm lại, chiếc lá chao nghiêng giữa sân trường rực nắng. Cả học viện bàng hoàng, lớp Anh chết sững và có ba học viên bắt đầu thấy được những bí mật ẩn sau tấm rèm kia. Khánh Đăng níu chặt lấy Anh Kiệt bên cạnh, cậu bắt đầu nghĩ tới vườn hồng và những hành động kì quặc của lớp Toán, hóa ra từ trước tới nay những điều cậu biết về lớp Toán vẫn là con số không .
…
Hàn Tuyết vo tròn tờ giấy, nhỏ vứt nhanh xuống học bàn rồi cầm vội cuốn sách lên đọc trước khi Ngọc Vi bước vào phòng. Vi thở dài thườn thượt, nhỏ ném chú gấu bông lên giường rồi lướt nhẹ qua chỗ Tuyết.
- Cậu không muốn hỏi tớ điều gì sao ?
- Không.
Mắt vẫn dõi theo cuốn sách, Tuyết hờ hững đáp lại bằng cái giọng điệu thờ ơ vốn có. Ngọc Vi ngồi phịch xuống, nhỏ nhìn xuyên qua tán lá ngọc nữ , cố hỏi lại một lần nữa :
- Thực sự là không ?
Ngước khuôn mặt mình lên, Hàn Tuyết bắt đầu nhìn thấy sự mất kiên nhẫn trong mắt Vi, nhỏ nắm thật chặt cuốn sách trong tay, trong lòng do dự. Vi thở hắt ra, nhỏ chép miệng .
- Nói cho cậu biết trước khi đầu quân vào lớp Toán tớ đã học qua lớp diễn xuất rồi đấy, đường hòng qua khỏi mắt tớ, rõ ràng tớ thấy sự tò mò trong mắt cậu .
Hàn Tuyết ho khan, nhỏ cố đánh lạc hướng mắt sang chỗ khác. Vi bật cười, nhỏ hí hửng trèo sang giường của Tuyết, rúc mặt vào con gấu bông màu trắng trên giường bạn rồi reo lên .
- Này cậu tưởng thật đấy hả ?
- Chẳng lẽ cậu đùa.
Tuyết trố mắt nhìn Vi, hai con ngươi dán thẳng vào người nhỏ. Vi cốc nhẹ lên trán bạn, cười khì.
- Tớ đùa đấy, thật ra …lớp chúng ta không đơn giản như những lớp học bình thường khác.
- Ý cậu bảo là không bình thường ?
Nhận thấy sự ngớ ngẩn trong câu hỏi của mình, Hần Tuyết ái ngại nhìn Vi, Vi gượng cười, nhỏ gật nhẹ rồi ôm chặt con gấu bông vào lòng thủ thỉ
- Cậu nói cũng không hẳn là sai vì từ lâu số phận của những học viên trong lớp Toán đã …
- Bị đưa lên thớt, chỉ cần chém là đứt .
Cái giọng oang oang của Thế Bảo cắt ngang lời Vi một cách không thương tiếc. Cậu đưa tay xoẹt qua cổ , rồi trợn tròng lên lè lưỡi ra giả vờ chết. Ngọc Vi quẳng luôn con gấu bông lên người Bảo khiến cậu chúi người xuống.
- Ông làm cái gì mà vào phòng con gái không gõ cửa thế hả ? Đã vậy con nghe lén người ta nói chuyện nữa.
- Không…không phải tối cố ý mà là do…
- Do cái tên đầu heo nào nữa vậy ?
Bảo không nói, chỉ lắc lắc đầu rồi dạt sang một bên. Nhật Nam bước vào, nhe răng nhìn Vi, cậu nở một nụ cười thật tươi khiến cho Vi giật bắn.
- Hì….Nam, thật ra là…hì…
- Hố hố, cho bà chết, lá là la..
Một tia phóng xạ quét qua, tóc tai Bảo dựng đứng, cậu cúi mặt đi thẳng một mạch lại gần chỗ đám con trai đang đứng trước cửa phòng, Nhật Nam hết nhìn cậu chàng lại ngó qua Vi, cậu nghiến từng chữ qua kẽ răng.
- Còn đứng đó mà nhìn nữa, nhanh lên phu nhân cho gọi đấy
Cậu quay người sang chỗ Hàn Tuyết nhẹ giọng :
- Có chuyện gì…lát nữa các cậu sẽ biết