Cao Thủ Học Đường ( Hai Lớp Học Đối Đầu )

8h tối.
Màn đêm bao trùm mọi vật, những ánh đèn điện lung linh hắt ra từ quán cà phê "Love" khiến cho không gian trở nên thật lãng mạn. Tiếng nhạc dịu nhẹ vang lên từ chiếc đầu thu giúp cho tâm hồn thêm thư thái, quả nhiên là một nơi rất thích hợp cho các cặp tình nhân.
Thế Bảo hết chỉnh cà vạt lại vuốt tóc, rõ ràng những hành động đó cho thấy cậu đang rất hồi hộp. Từ phía xa, cách bàn Bảo ngồi tầm 3m là mười chín thằng con trai còn lại của lớp Toán, tụi nó đang dõi đôi mắt nhìn theo cử chỉ của bạn mà không thể nào không sốt ruột.
Đúng mười lăm phút sau, cánh cửa của quán mở ra , một cô gái xinh đẹp bước vào, đôi mắt long lanh biết nói đang cố gắng quan sát, bộ váy màu vàng óng trên người càng làm tăng thêm vẻ đẹp sắc sảo. Ánh nhìn trở nên vui mừng, cô gái tiến lại chỗ Bảo đang ngồi, nhẹ nhàng mà thướt tha ngồi xuống .
- Chào anh.
Miệng Thế Bảo há to, cậu lắc lắc đầu xem mình có nhìn nhầm hay không. Cùng lúc đó , 19 đôi mắt khác cũng đang căng lên thật to để nhìn cho kĩ. Đó chẳng phải là Hà Phương lớp 10 Toán sao ???
- Chào em, em cũng tới đây sao.
Nụ cười gượng gạo làm Bảo sái cả quai hàm, cậu cố trấn tĩnh để xoa dịu đi cái trái tim non nớt của mình.
- Vâng, Love là một địa chỉ tuyệt vời mà. Em có thể ngồi đấy không ?
Sự kênh kiệu hiện rõ trong lời nói, khác xa với sự dịu dàng khi mới bước vào quán. Bảo đâm rối, cậu xua xua cái tay, miệng rối rít giải thích :
- Hôm khác được không ? Hôm nay anh có một chút việc riêng, anh đã hẹn bạn ở đây.
Chuyển hướng nhìn, Hà Phương quay qua nhìn chính diện vào mắt Bảo, cô bé tức tối cố kìm nén cảm xúc, rít lên :
- Thì em ngồi cùng bàn với bạn anh cũng được mà. Em không gây rối gì đâu.
- Cô bé,anh không có ý đó, chỉ là...anh có chút việc riêng mong em...
Bảo nắm chặt bàn tay, cố dịu giọng, nhưng đáp lại cậu vẫn là ánh mắt khinh khỉnh kèm theo chút miệt thị, Phương cong miệng lên, vuốt ngược mái tóc ra sau rồi khẽ cười :
- Anh đang hẹn hò với một cô gái nào đó sao? Nực cười thật, vậy mà lúc sáng anh còn bảo yêu tôi cơ đấy.
- Ơ...đó chỉ là...
- Chỉ là một trò đùa phải không? Anh xem tôi là cái gì vậy hả ???
Tự vỗ vỗ vào má mình, Thái Huy đang muốn thoát ra khỏi cái giấc mơ này, không phải chứ, một cô bé lớp 10 mà đã ăn nói như vậy rồi sao ? Rõ ràng cô bé ấy tự đến, tự gây chuyện lại còn mạnh miệng lí lẽ. Ngọc Vi nhíu mày, nhỏ tiến đến gần đám con trai hơn, phát nhẹ lên vai Huy khiến cho cậu giật nảy mình. Huy xoay người, sau vài phút ngạc nhiên khi thấy cả đám con gái, cậu kéo tuột Vi ra giữa:

- Sao giờ này bà mới đến ?
- Này, tôi đến đúng giờ nhé, nhưng mấy ông hẹn tôi ra đây là để xem Thế Bảo tỏ tình đấy à.
Nộ khí tăng lên, Vi nhăn mặt đánh mắt về phía trước. Đáp lại nhỏ là một cái lắc đầu đầy đau khổ của đám con trai, lại lướt qua Thế Bảo một lúc nhỏ dần hiểu ra vấn đề. Khoan thai ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, nhỏ đang muốn quan sát kĩ hơn.
Nhật Nam ngồi khoanh chân , từ từ thưởng thức một ngụm cà phê, bỏ mặc cái bất bình tĩnh đang dâng lên cuồn cuộn trong lòng lũ bạn. Đối diện với cậu, li cà phê sữa vẫn còn đang nghi ngút tỏa ra thứ hương thơm mê hoặc, Nam ngước mặt lên, có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng nhẹ nhàng nheo đuôi mắt :
- Cậu đến từ lúc nào thế ?
- Mới thôi, đủ để nghe thấy cô bé kia nói gì .
Cát Anh đưa mắt nhìn về hướng Bảo , giọng nói dịu dàng thoảng qua. Nam gật đầu, cậu nhếch môi lên :
- Có cá tính, nhưng mà…cá tính quá cũng không ổn.
Hiểu được suy nghĩ của bạn , Cát Anh chỉ cười, nhỏ chớp nhẹ rèm mi , chăm chú nhìn theo mười đứa con gái còn lại đang đứng sau lưng tụi con trai.
- Cô bé ấy muốn kiếm chuyện.
Nam cười phá lên, cậu nhìn Cát Anh bằng đôi mắt khâm phục.
- Không hổ danh là lớp trưởng lớp Toán, này, tớ tự hỏi tại sao cậu lại thông minh như thế đấy.
Nụ cười trong veo chạm vào ánh nhìn của Nam, cậu chợt im lặng, bàn tay xoa tròn li cà phê đen trên bàn. Nén một tiếng thở dài, Cát Anh lên tiếng :
- Cậu…không thể vui vẻ hơn sao ? Cứ như trước đây không được sao ?
Nam ngước nhìn bạn, đáy mắt dao động nhanh, có cái gì đó khiến mũi cậu cay xè. Nhưng trên khuôn mặt nụ cười vẫn thật đẹp.
Phải.
Cậu không muốn trả lời nhỏ, không muốn đối diện với sự thật này. Vì…cậu sẽ khiến nhỏ đau, sẽ khiến tất cả các bạn phải tổn thương.
Bốn mắt nhìn nhau, không nói một câu nào, chỉ có màn đêm ôm trọn nỗi đau.
Tiếng nhạc vẫn vang lên thật nhẹ.

- Chết rồi, không xong rồi.
Tiếng Thái Huy rít lên khiến cho cả đám phải giật mình, xoay người lại nhìn Thế Bảo, cả lớp Toán đứng hình. Màu nước cam vàng đục đang chảy dài từ trên trán cậu bạn, trong tay Hà Phương vẫn cầm nguyên cái li thủy tinh dài.
Chẳng nhẽ ???
Đám con gái kinh hãi nhìn cô bé mười lăm tuổi ấy, ánh mắt thương cảm dành riêng chuyển nhanh sang hướng Bảo. Hà Mi ái ngại nhăn mặt , Ngọc Vi tức tối định xông ra thì bị Hàn Tuyết ngăn cản:
- Không được, để xem tình hình sao đã, cậu ra là trúng kế của chúng đấy.
- Gì chứ, tại sao lại thành ra thế này.
Giọng nói êm nhẹ của Tuyết không kìm được cơn giận trong Vi, đúng là xúc phạm lớp Toán quá thể, dù sao tụi nó cũng là đàn anh đàn chị, tại sao lại dám làm thế chứ.
- Để tớ dạy cho con nhỏ này một bài học, không thể để nó được nước lấn tới vậy được.
Vi khoát tay Tuyết , lại định lao ra, nhưng nhỏ lại bị một bàn tay ấm nóng khác giữ lại. Huy lắc đầu, cậu nhẹ giọng :
- Thôi mà Vi, đã thế này rồi thì chúng ta cố gắng nhịn một chút đi.
- Phải đấy Vi, ngày mai…tớ cho cậu muốn xử lí sao thì tùy.
Ngày mai ? Vi đứng yên một chỗ, sao mà nhỏ không nhận ra nhỉ , rõ ràng đây là một âm mưu. Ngồi xuống chiếc ghế mây cạnh đó Vi thở dài, lặng im quan sát tiếp túc mọi việc. Phía bên kia, mặt Bảo đã nhăn như khỉ ớt, có lẽ cậu quá bất ngờ trước tình huống này, Hà Phương và một đám bạn khác nhìn cậu cười ngặt nghẽo. Đôi mắt Phương cong lên, lóe qua vài tia kinh dị .
- Tôi sẽ không để yên cho các người đâu, các người chẳng là cái thá gì hết, có biết vì các người, vì cái lớp 11 Toán mà cái danh hiệu của lớp 10 Toán năm nay nó luôn bị người ta khinh bỉ hay không. Đùa chắc, các người cứ chờ đấy.
Ra là cô bé muốn nhục mạ lớp tụi nó, muốn lấy lại uy nghiêm cho lớp mình. Ra là vì lớp 10 Toán luôn bị người ta đem ra so sánh với lớp 11 Toán “hữu danh vô thực” của tụi nó nên cô bé cảm thấy tức tối. Nhưng mà sự việc tối hôm nay? Ai đã cho Hà Phương biết tụi nó đến đây ? Chẳng lẽ lớp Toán có nội gián.
Ý nghĩ đó bị gạt phăng ngay lập tức, thay vào đó một suy đoán khác lập tức được đưa ra. Đúng vậy, chỉ có một khả năng.

Rầm.
- Này, một vừa hai phải thôi nha.

Mắt Vi trừng trừng nhìn Anh Thư sau khi đá một cái thật mạnh vào cửa lớp Anh, đáp lại nhỏ Thư chỉ khẽ cười, một nụ cười mỉa mai sâu cay. Thổi nhẹ cho cánh hoa bay xuống sàn, Thư chu môi lên huýt gió, bỏ mặc cái tức tối đang xâm chiếm trong Vi.
- Cậu không muốn tôi mời bảo vệ chứ.
Nhẹ. Nhẹ lắm. Nhẹ đủ khiến cho cơn giận của Vi đạt tới đỉnh điểm.
- Đến cả không gian riêng của chúng tôi, các cậu cũng muốn xen vào nữa hay sao ?
Giọng Vi khàn khàn, dường như lời nói đã bị sự uất nghẹn trong vòm họng chặn lại. Hà Mi phía sau giật giật cánh tay bạn, nhỏ sợ hãi kéo Vi về lớp, nhưng cũng đành bất lực trước máu nóng của Vi. Anh Thư thản nhiên mở cặp, nhỏ từ từ lôi ra một cuốn sách, mắt lướt nhẹ qua từng con chữ.
- Ngọc Vi à, có chuyện gì từ từ nói, cậu không nên làm om sòm lên như thế không hay đâu.
- Hay quá ha, vừa đấm vừa xoa các cậu đúng là đồ quỷ dữ.
- Cậu…
Bảo Ngọc đấm một cái thật mạnh lên bàn, quay lưng bước thẳng một mạch xuống chỗ, vẻ đẹp thánh thiện vốn có trên khuôn mặt nhanh chóng bị mấy lời của Vi làm cho biến dạng. Thế Bảo thấy sự việc ngày một tồi tệ hơn, cậu cố năn nỉ bạn :
- Về thôi Vi, bà làm vậy cũng đâu có giải quyết được vấn đề gì.
Vi thở hắt ra, liếc Bảo một cái thật sắc :
- Ông còn nói vậy được nữa hả ? Lúc tối ông bị con nhỏ Hà Phương đó đối xử ra sao hả?
Anh Thư bật cười khanh khách, có vẻ như nhỏ rất thích thú trước màn đối thoại này của hai người bạn lớp “hàng xóm”. Tuy nhiên ánh mắt ấy vội trở nên dịu dàng, thay đổi nhanh đến kinh ngạc khiến cho Vi lẫn Bảo đều phải giật mình . Chưa kịp hiểu đầu đuôi, giọng nói như mật ngọt đã vang lên từ ngoài cửa lớp Anh :
- Sao lại có tên tôi ở đây nhỉ ?
Hà Phương bước vào, mái tóc buộc cao lắc qua lắc lại, đôi mắt long lanh nhìn qua chỗ Thư khẽ cúi đầu :
- Em chào chị ạ, mong chị thông cảm cho, em muốn nói chuyện với họ một chút.
Thư gật nhẹ, đảo mắt , rồi lại chăm chăm vào cuốn sách trên bàn :
- Cứ tự nhiên đi em, chị không phải là người nhiều chuyện.
- Không nhiều chuyện chẳng phải là Kiều Anh Thư.
Vi gằn lên, nhỏ để lộ trên khuôn mặt một nụ cười chế giễu. Bàn tay Thư siết chặt lấy chiếc ghế ngồi, nhưng tuyệt nhiên trên khuôn mặt vẫn không thể hiện thái độ gì, có vẻ như sức chịu đựng của lớp anh đã một chai lì hơn.
Hà Phương vuốt tóc, nhìn Ngọc Vi một lượt, nhỏ thầm đánh giá cô chị khóa trên , không đẹp, không sành điệu cũng chẳng dịu dàng. Rốt cuộc nhỏ không hiểu tại sao người ta vẫn thầm ca ngợi lớp 11 Toán ? Cố trưng ra một nụ cười đẹp nhất, Phương lên tiếng :
- Nào bây giờ ba mặt một lời, chị nói đi, tôi đã làm gì anh ta ?

- Làm gì cô bé tự biết.
Vi cười nhẹ, thổi qua chỗ bụi bám trên bàn tay. Phương nuốt giận, lại cố cười :
- Không biết thì đừng có mà thưa thớt.
Mắt Vi chớp một cái thật mạnh rồi nhìn xoáy sâu vào mắt Phương khiến cho Phương vô thức lùi ra sau một bước.
- Chẳng phải lúc tối cô bé muốn trả thù lớp Toán sao.
- Chị nghe lén hay anh ta mách lẻo?
Bảo trừng lên, cậu chẳng thèm để ý tới khuôn mặt đẹp như tranh vẽ nữa, trên đời này chỉ có 11 đứa con gái lớp Toán có quyền chê cậu, nói xấu cậu, còn lại đều phải xử tuốt. Áp lại cơn giận của Bảo, Vi đẩy nhẹ cậu xuống phía sau, lướt nhanh qua chỗ Thư rồi ồ lên :
- Chị đây không giống như ai kia phải gài người hay là đi lén lút mách lẻo nhé em, lớp 11 Toán học không giỏi nhưng mà còn có đạo đức, không phải như một số người cậy có chút thành tích mà lên mặt dạy đời, không phân biệt sai trái trên dưới , không biết tôn trọng anh chị khóa trên của mình.
Vi tuôn luôn một tràng khiến cho lớp Anh, Hà phương và đám bạn nhất thời bất động, cứng họng không nói được gì. Được nước, Vi bước thêm một bước, nhỏ vuốt nhẹ qua khuôn mặt yêu kiều của Phương .
- Cô bé cậy mình đẹp sao ? Cô bé cậy mình học giỏi sao ? Người ta bảo “ Biết thì thưa thớt, không biết thì dựa cột mà nghe” . Đừng có lớn tiếng hỗn xược như thế.
Hà Phương nuốt nước bọt, tim nhỏ đập mạnh, mọi giác quan dường như bị sự lấn lướt của Vi làm cho tê liệt. Nhưng đúng một phút sau, nhỏ đã vứt bỏ bộ mặt nhu mì thướt tha ấy, dằn giọng , hếch mặt lên:
- Tôi cho chị biết, chị cậy mình khóa trên ? Khóa trên thì cũng phải biết làm cái gì đó cho chúng tôi tự hào chứ. Sắc đẹp không, học hành tệ bạc, lại có chứng ăn cắp nữa chứ, chị định lên mặt với tôi sao.
Ăn cắp ?
Hai từ đấy chạm vào lòng tự ái của Vi , nhỏ bặm môi , vung tay lên nhưng lại bị tay Khánh Đăng giữ lại.
- Vi, có chuyện gì thế ?
Hàn Tuyết nhẹ nhàng bước ra, sáng nay lúc Vi lên lớp sớm nhỏ đã dự cảm có gì đó không hay, không ngờ Vi lại hành động sớm thế. Tuyết kéo nhẹ Vi về phía mình, khẽ nghiêng đầu nhìn cô bé trước mặt .
- Hà Phương ?
Khó có thể tìm thấy từ ngữ để miêu tả Phương lúc này, trước mặt nhỏ dường như bị cả một đám mây mù bao phủ. Nét đẹp thánh thiện chiếm trọn trên khuôn mặt, mái tóc đen dài như một suối nước, vẻ lạnh lùng trong đôi mắt màu xám tro càng khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
- Là…tôi.
Nhạt thếch. Nụ cười của Tuyết làm Phương đông cứng.
+=========


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận