Cao Thủ Hồi Sinh


“Tịnh Nghi, để tôi làm cho!” Thấy Đường Tịnh Nghi bị đẩy vào tình huống khó xử, Lâm Tuấn thực sự không nhẫn tâm, anh đã thích người phụ nữ này rồi.

Dù sao thì cô ấy cũng khiến trái tim anh rung động, cứ giúp cô vượt qua cửa ải này đã rồi tính sau.

Tuy nhiên Đường Tịnh Nghi lại không chấp nhận.

“Tôi đã nói với anh rồi, đừng phá đám có được không, tôi đã đủ phiền phức rồi”.

“Đúng vậy, em đã nói anh ta bị thần kinh rồi mà, hơn nữa bệnh ngày càng nặng, ngoài ăn uống đái ỉa ra anh ta còn có thể làm được gì chứ, ngay cả chức năng sinh con cũng không có”.

Em gái nói những lời lẽ vô cùng cay nghiệt, môi của Đường Tịnh Nghi mấp máy nhưng không phản bác lại.

Thực ra ngay từ đầu cô đã ghét Hàn Chí Khiêm, cảm thấy anh là một tên yếu sinh lý, vô cùng đáng thương, suốt quãng thời gian qua cô luôn nhẫn nhịn anh, nếu không thì đã ly hôn từ lâu rồi.

Nhưng quyết tâm của Lâm Tuấn lại rất lớn, việc thích cô đã trở thành một lý do khiến anh không thể từ bỏ.

“Tịnh Nghi, anh thật lòng muốn tốt cho em, em nghĩ thử xem còn tình huống nào thảm hại hơn bây giờ không?”
Lời nói của anh nghe cũng rất có lý.

Đường Tịnh Nghi nghe vậy liền im lặng, cô cảm thấy hôm nay Hàn Chí Khiêm như biến thành một con người khác vậy, không còn yếu đuối như trước kia nữa.

Lâm Tuấn nói không sai, số tiền bồi thường một trăm triệu đủ để khiến nhà họ Đường khuynh gia bại sản, trở thành ăn mày, thực sự không còn tình huống nào thảm hại hơn bây giờ nữa.

Lúc này, Phác Nguyệt Phân không chịu được nữa bèn nói: “Tịnh Nghi à, Chí Khiêm nói phải, con để nó chữa đi!”
Một nụ cười nồng hậu toát ra, khác hoàn toàn với thái độ lúc nãy, như thể biến thành một con người khác vậy.

Nhưng Tịch Ngự Hà thì khác.

“Nhỡ đâu hại chết người ta thì sao?”
Hắn lại nhếch miệng cười, một lần nữa nắm được cơ hội có thể đả kích Lâm Tuấn, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng được.

Câu nói này đã nhắc nhở cả nhà họ Đường.

“Giao kèo với anh ta, nếu như hại chết người thì anh ta sẽ phải chịu trách nhiệm!”
Là em gái Đường Tịnh Liên nói, lời nói trẻ con không chút kiêng kị nhưng lại ngay đúng trọng tâm.

Trước giờ Đường Tịnh Nghi luôn dốc sức để cùng bố mẹ nắm quyền lực của Đường Thị, bọn họ đã phải trải qua bao nhiêu việc cơ chứ?
Vinh hoa phú quý không dễ dàng mới có, tuyệt đối không thể để rơi vào tay Hàn Chí Khiêm được.

“Chí Khiêm...”
Cuối cùng Đường Tịnh Nghi cũng lấy hết dũng cảm gọi tên Lâm Tuấn, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Mặc dù đối phương hơi vô liêm sỉ nhưng dù sao anh cũng thuận theo ý của cô.

“Em yên tâm, nếu như chết người anh sẽ chịu trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến nhà họ Đường!”
“Ký tên đi!”
Không ngờ Tịch Ngự Hà đã soạn sẵn một bản giao kèo đặt trước mặt Lâm Tuấn.

“Ký tên cũng được, nhưng phải thêm một điều kiện!”
Có thể nhẫn nhịn Đường Tịnh Nghi nhưng không có nghĩa là Lâm Tuấn sẽ tha cho Tịch Ngự Hà, nếu như hắn không chen chân vào thì sự việc ngày hôm nay cũng sẽ không đến mức phức tạp như vậy.

“Hả? Được lắm, nói nghe thử xem!”
Tịch Ngự Hà hứng thú nhìn Lâm Tuấn, hắn không tin tên phế vật trước mắt có thể làm được trò trống gì.

Lâm Tuấn gật đầu: “Nếu như tôi chữa khỏi bệnh cho người phụ nữ này, anh phải bồi thường cho tôi mười triệu!”
“Mười triệu? Hai mươi triệu cũng không thành vấn đề!”
Lúc này trước mặt hắn, Lâm Tuấn chỉ là một trò hề mà thôi.

Cái gì mà mười triệu hai mươi triệu chứ, tất cả chỉ là ý kiến của một mình Lâm Tuấn, là tham vọng quá đáng không thể thành hiện thực, vì vậy hắn ta không hề có chút áp lực nào, ngay lập tức đồng ý.

“Các người đứng đấy tính toán chu toàn như thế, tôi đã đồng ý để các người chữa trị chưa? Nếu như không chữa khỏi thì sao?”
Người phụ nữ béo lạnh lùng nói, bộ dạng vô cùng tức giận.

“Nếu như không chữa khỏi, tôi sẽ nhảy từ cửa sổ này xuống”, Lâm Tuấn nghiến răng, giơ tay chỉ ra ngoài cửa sổ rồi nói.

Tất cả trố mắt nhìn nhau, mọi người đều biết đây là tầng mười hai, chỉ có tên Lâm Tuấn là không biết, tên ngốc này...!
Người phụ nữ mập nhìn Lâm Tuấn từ trên xuống dưới, xem bộ dạng có vẻ anh không nói dối, vậy nên bà ấy lập tức thấy thích thú.

“Được, tôi muốn xem trình của cậu đến đâu!”
“Tôi cần một bộ kim bạc...”
“Bố có!”
Bố Đường nãy giờ chưa lên tiếng liền cầm một túi kim bạc, ông là chủ của xưởng sản xuất thuốc và còn là một thầy thuốc châm cứu Đông y vô cùng cao tay, thực ra ông ấy cũng cảm thấy Lâm Tuấn nói có lý, nhưng bản thân lại không thể nhận ra được chứng bệnh cụ thể của người phụ nữ.

Sau khi lấy kim bạc, Lâm Tuấn rút ra tổng cộng chín cây kim bạc dài ngắn đủ cả, từ cây kim châm dài một tấc đến cây kim dài hai tấc, nhìn trông so le cọc cạch nhưng thực chất chúng đều có quy luật nhất định.

Lâm Tuấn bảo người phụ nữ mập quay lưng lại, mắt sáng như đuốc, tay phải vung vài lần, mấy cây kim châm liền xuyên qua quần áo của người phụ nữ nhưng chưa vào trong cơ thể.

Điều này khiến cho mọi người có mặt tại đó, đặc biệt là bố Đường đều sửng sốt.

“Con châm cứu linh tinh thế này sẽ chết người đấy...”
Tay nghề của Lâm Tuấn rất cao siêu, điểm huyệt xuyên áo, kim bạc châm cứu là tuyệt kỹ mà tổ tiên truyền lại, người thường sao có thể hiểu được
Đường Tịnh Nghi định tiến đến ngăn Lâm Tuấn nhưng lại bị bố cản lại.

Sau khi châm cứu, người phụ nữ đột nhiên ngồi phắt dậy.

“Mau nói cho tôi biết, nhà vệ sinh ở đâu?”
Sau khi được chỉ hướng nhà vệ sinh, người phụ nữ không chịu được nữa lập tức lao đến.

“Ào ào ào ào…”
Sợ rằng thuốc nhuận tràng mạnh nhất cũng không lợi hại bằng mấy cây kim bạc của Lâm Tuấn.

“Anh làm như thế sẽ khiến người bệnh chết đấy! Tôi đi mở cửa sổ cho anh!”
Tịch Ngự Hà vừa nói vừa đi mở cửa sổ, chuẩn bị để Lâm Tuấn nhảy xuống.

Người phụ nữ béo lăn lộn trong nhà vệ sinh một lúc lâu, đột nhiên không thấy tiếng động nữa.

“Hừ, tôi thấy anh thật không đáng tin, thực sự hại chết người bệnh rồi đấy, anh tính làm sao hả?"
“Hại chết người bệnh rồi cũng không sao, dù gì giao kèo vẫn còn, cùng lắm thì bắt anh ta đền mạng!”
Câu nói này nghe tổn thương thật đấy, nhưng Lâm Tuấn không muốn chấp mà cũng chẳng thèm chấp, anh tin tưởng vào bằng chứng có sức thuyết phục.

Tịch Ngự Hà cầm điện thoại, tỏ vẻ đắc ý, chuẩn bị báo cảnh sát, nhưng hắn ta lập tức sững sờ.

Cửa nhà vệ sinh bị mở tung, người phụ nữ yểu điệu bước ra ngoài, thân hình ác ma kia dường như chỉ kém Đường Tịnh Nghi một chút mà thôi: “Xin chào, bà là phu nhân của chủ tịch thành phố sao?”
Đường Tịnh Nghi không dám tin vào mắt mình, khác biệt thực sự quá lớn so với lúc vừa đến.

Còn người nhà họ Đường lại quy tất cả công lao cho Bồ Tát.

“Bố nó à, may là nhờ tôi thắp hương cầu nguyện hằng ngày, Bồ Tát mới đồng ý phù hộ nhà họ Đường vượt qua kiếp nạn này đấy…”
Dường như Lâm Tuấn rất muốn nói với mẹ vợ mọi chuyện không phải như vậy, nhưng chẳng có ai thèm nghe đâu, có điều vị phu nhân của chủ tịch thành phố kia lại nhớ rất dai.

“Cậu, nợ cậu ấy mười triệu, nhớ trả đấy!”
Tịch Ngự Hà lập tức tái mét mặt mày, nhưng lại không dám nổi giận, người phụ nữ trước mặt là phu nhân chủ tịch thành phố, hắn không thể nào đắc tội được, nhà họ Đường cũng vậy.

Phu nhân chủ tịch thành phố muốn qua lại thân thiết với nhà họ Đường, bà định ở lại dùng bữa tối, nhưng nhà họ Đường lại quy mọi công lao cho việc thắp hương cho phần mộ tổ tiên.

Dù sao gì họ không hề muốn thừa nhận đây là công lao của Lâm Tuấn.

Lâm Tuấn cũng không để ý, quay lại nhìn Tịch Ngự Hà thì thấy mặt hắn tái mét, sau khi cầu xin ông nội bảo bà nội chuyển cho Lâm Tuấn mười triệu thì thể nào hắn ta cũng bị ông cụ mắng cho một trận.

Lâm Tuấn đã giải quyết được mọi mối nguy cho nhà họ Đường nhưng lại không nhận được sự coi trọng của bọn họ, thay vào đó, bỗng có một con xe Porsche cao cấp từ bên ngoài phóng đến thu hút sự chú ý của mọi người.

Sau khi xe dừng lại, một người trung niên hơi mập, khí chất tao nhã bước vào trong, bên cạnh có hai người thư ký đi cùng.

“Chủ tịch thành phố?”
“Chủ tịch thành phố đến rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui