Cao Thủ Kiếm Tiền!

Từ Hải Sinh bật cười:

- Tin tức cực có giá trị? Ha ha, Tiểu Trương, cậu là chàng trai chững chạc cẩn thận hiếm có, sao lại cũng học người ta nói khoác rồi? Ha ha ha, nói xem nào, tin gì thế?

Trương Thắng hơi đỏ mặt, ấp úng nói:

- Tôi nói thật mà, tôi vừa không có vốn liếng, lại không quen biết, nói ra muốn làm được việc này chỉ có cách dựa vào giám đốc Từ. Điều duy nhất tôi làm được là cung cấp tin tức có thể phát tài, chỉ là .. Nếu anh biết rồi gạt tôi qua một bên tự làm ... Hì, giám đốc Từ, đừng để bụng, không phải tôi hoài nghi anh, tôi chẳng qua là bị rắn cắn sợ dây thừng ... Thực đó, tôi bị cái hợp đồng thuê quán ăn kia làm sợ rồi.

Từ Hải Sinh cười phá lên:

- Được rồi, được rồi, có tin tức gì cậu cứ nói ra, không cần phải vòng vo, khi ở nhà máy, tôi là giám đốc, cậu là công nhân. Cậu rời nhà máy, chúng ta là bạn cờ. Ngoài xã hội, Từ Hải Sinh này cũng là hán tử đường hoàng, không làm chuyện qua cầu rút ván, yên tâm đi, nếu có giá trị thật sẽ không thiếu phần của cậu.

Trương Thắng cắn răng, y đã suy nghĩ kỹ rồi, không tìm Từ Hải Sinh, tối đa y chỉ mua được mảnh đất nhỏ, đợi giá lên kiếm vài ba chục nhìn là hết. Rủ Từ Hải Sinh tham gia, cho dù ông ta có trở mặt, y dựa vào vốn trong tay tự làm thì kết quả cũng như thế thôi, nếu rào trước đón sau chỉ tổ khiến giao tình cũng mất, nên sảng khoái nói:

- Tôi nói cho anh biết, hôm qua khi tôi cùng anh Quách bàn tính chuyện nghỉ kinh doanh quán ăn, mời chủ nhà tới trao đổi, em vợ chủ nhà là chủ nhiệm của ủy ban kinh tế kế hoạch ...

Từ Hải Sinh chống tay dưới cằm chăm chú lắng nghe không sót một từ, đợi Trương Thắng nói hết, ông ta kẹp điều thuốc suy nghĩ xuất thần, hồi lâu sau búng tàn thuốc dài ngoằng vào gạt tàn, giọng trầm ngâm:

- Nói như vậy chỗ dựa của cậu là từ bản văn kiện của vị chủ nhiệm Thôi kia, mà cậu cũng chỉ nhìn thấy mỗi cái tiêu đề?

Trương Thắng gật đầu khẳng định:

- Vâng, nhưng tôi tin văn kiện đó là thật, tôi còn bỏ ra cả một buổi chiều tới khu Kiều Tây khảo sát, nơi đó có hai cái thôn, từ năm năm bắt đầu lục tục rời đi, bây giờ rất tiêu điều, giờ cả một vùng đất rộng lớn để hoang nằm sát ngay bên cạnh thành phố, chính phủ không tận dụng, chẳng lẽ để làm bãi rác sao? Cho nên tôi tin vào tính khả thi của nó.

Từ Hải Sinh khẽ lắc đầu:

- Cậu suy nghĩ còn đơn giản lắm, không chỉ là có khai phát xã Kiều Tây không, mà còn bao giờ mới khai phát, nếu bây giờ mua đất, mười năm sau mới khai phát thì ích gì ..

- Giám đốc Từ, không phải là tôi không nghĩ tới điều đó, nhưng đây là cơ hội khó gặp, đợi khi hạng mục lập nên, ngày tháng được ấn định thì sẽ có bao nhiêu người dựa vào quan hệ biết được, bằng tài lực của bọn họ, chúng ta làm gì có cơ hội nữa. Tầng lớp phú hào đầu tiên của nước ta chẳng phải nhờ đi trước người ta một bước sao?

Từ Hải Sinh nghe câu này có chút động lòng, lần nữa trầm tư.

Ông ta hiểu chàng trai trẻ này, rất thành thật, Trương Thắng không phải là loại xớn xác, biết một thổi lên mười như đám thanh niên cùng lứa, y nói ra cái gì thì đảm bảo phải có thật trăm phần trăm. Vấn đề là tin tức mà Trương Thắng nắm được còn quá ít, chính phủ chỉ mới có ý hướng thôi, có thực hiện hay không chẳng thể xác định được.

Có quá nhiều nhân tố có thể khiến ý hướng của chính phủ thay đổi, như biến động lãnh đạo, thay đổi chính sách, không kêu gọi được đầu tư nếu ý hưởng này bị hủy bỏ thì sao? Nếu như vội vàng ném tiền vào Kiều Tây, đến lúc muốn bán cái mảnh đất hoang đó cũng chẳng ai thèm. Nhưng Trương Thắng nói cũng không sai, nếu mà đúng, thì đây là món lời kếch xù, chớp mắt lãi gấp mấy lần, thậm chí mười mấy lần, kiếm mấy đời chẳng bằng.

Nếu đợi lập báo cáo hạng mục đưa lên, chính phủ đồng ý bắt đầu quy hoạch thì giai tầng đặc quyền, nhân vật lớn tai mắt thông thiên biết tin, chưa đợi chính phủ tuyên bố chính thức, đất đai đã bị người ta chia sạch, lúc đó mình có muốn chen chân vào kiếm bát cháo loãng cũng khó.

Nghĩ rất lâu, Từ Hải Sinh chỉ ấm nước với bao thuốc lá, ý bảo Trương Thắng tự tiện, còn mình cầm điện thoại lên quay số, đợi điện thoại thông, chớp mắt thái độ Từ Hải Sinh thay đổi hẳn, cười toét miệng:

- Anh Hầu, là tôi, Hải Sinh, ha ha ha, làm gì có, anh là người bận rộn mà, tôi không có chuyện làm sao dám quấy quả chứ, ha ha ha ..

Ông ta ưỡn thẳng lưng, người hơi ngả về phía trước, mặt nghiêm túc hơn một chút:

- Anh Hầu, nghe đâu chính phủ muốn lập khu khai phát sát thành phố hả, anh có bao giờ nghe thấy loại tin tức này không?

- À, tôi nghe người ta kháo nhau thế thôi, loại tin này làm sao tôi biết rõ bằng lãnh đạo như anh được, nên mới gọi cho anh nghe ngóng chứ, anh là quan viên chính phủ, anh không biết thì còn ai biết. Ừm, chưa bao giờ nghe thấy à, không có gì, bên Hong Kong chưa cử giám đốc mới tới, cho nên tôi muốn tranh thủ xem có cơ hội nào bỏ chữ phó này đi không, nếu bên chính phủ có dự án mà biết trước để nhà máy phối hợp ủng hộ, biết đâu có cơ hội ... Phải, giờ người ta đồn thổi khắp nơi mà, được được, anh làm việc đi, hôm khác chúng ta tụ tập uống vài chén. Được, gặp lại anh sau.

Từ Hải Sinh cúp điện thoại, mười ngón đan vào nhau nhìn Trương Thắng không nói gì.

Trương Thắng sốt ruột nói vội:

- Giám đốc Từ, vẫn một lời như thế, nếu phong thanh đã truyền đi trong chính phủ rồi thì bây giờ chúng ta đi mua cũng đã muộn. Tôi biết có nguy hiểm trong chuyện này, nhưng nó cũng là cơ hội ngàn năm có một, đáng để mạo hiểm.

Từ Hải Sinh hít sâu một hơi, châm điếu thuốc đi đi lại lại trong phòng, Trương Thắng căng thẳng ngồi đó nhìn ông ta đưa ra quyết định cuối cùng.

- Tiểu Trương, vấn đề tài chính thì tôi có thể hỗ trợ, có điều dù sao cũng không phải là con số nhỏ, cậu cho tôi cân nhắc kỹ lưỡng đã, đúng không? Thế này đi, cậu về trước cho tôi nghĩ thêm, nghĩ kỹ rồi tôi gọi điện cho cậu, cậu có di động không?

Trương Thắng biết không thể dựa vào một lời nói của mình mà người ta bỏ cả đống tiền ra ngay được, tuy vậy vẫn có chút thất vọng, có chút lo lắng, sợ bị gạt ra ngoài lề, tin đã nói ra rồi, người ta chẳng cần gì tới mình nữa:

- À, tôi không có di động ... Ghi cho anh số máy nhắn tin vậy, quán tạp hóa dưới nhà tôi có điện thoại, anh nói tìm tôi, có khi tìm được, mấy ngày tới tôi sẽ ở nhà.

Từ Hải Sinh nhận lấy số máy Trương Thắng đưa cho, gấp gọn gàng:

- Tốt rồi, chuyện này nghĩ kỹ tôi sẽ liên hệ với cậu.

- Vâng, giám đốc Từ làm việc đi, tôi về trước.

- Tôi không tiễn nhé.

Cửa phòng vừa đóng lại, Từ Hải Sinh thuận tay vê tờ giấy búng vào thùng rác, ngồi xuống mở sổ sách ra tiếp tục làm việc, nhưng Từ Hải Sinh không sao tập trung được, trong đầu vấn vít chuyện kia, buông một tiếng thở dài nhấc điện thoại lên:

- Khu trưởng Phùng ạ, tôi là Tiểu Từ đây ạ, vâng Tiểu Từ của nhà máy in Tam Tinh, chào anh, dạ dạ ...

Sau một phen nịnh nọt ông ta dò hỏi:

- Thế này, nhà máy định mở rộng sản xuất, nghe đâu chính phủ mở khu khai phát mới, có nhiều ưu đãi cho doanh nghiệp vào đó, tôi định theo bước chính phủ, ủng hộ ... Dạ, khu trưởng chưa bao giờ nghe thấy tin tức này ... À, vậy tiếc quá ... Vâng, chỉ thế thôi ạ, lâu ngày không liên hệ, gọi điện hỏi thăm anh một chút, vâng vâng, hôm khác mời khu trưởng uống rượu.

Cúp điện thoại rồi, Từ Hải Sinh tiếp tục bấm số máy khác:

- A, thư ký Lữ, Lão Từ đây mà, dạo này nghe nói cậu phát đạt lắm ...

- Cục trưởng Quý, tôi là Từ Hải Sinh, ha ha ha ... anh nói gì thế, làm sao tôi so với anh được, toàn là việc vặt ấy mà ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui