Cao Thủ Kiếm Tiền!

Với Trương Thắng luận điệu này của Từ Hải Sinh không thể tiếp nhận:

- Anh Từ, anh hơi cực đoan đấy, làm việc với chị ấy gần hai năm, tôi biết, chị ấy là người rất trọng tình cảm.

- Thôi, không nói chuyện này nữa, tôi có việc phải đi. Công ty vừa có biến động, cậu nên theo dõi sát vào, chúng ta nói chuyện sau.

- Vâng, có điều...

Trương Thắng vừa nói tới đó thì một bàn tay vươn ra đoạt lấy điện thoại của y, cúp máy, quay đầu lại thấy Chung Tình mắt tóe lửa nhìn mình, không biết vào từ lúc nào, hơi giật mình:

- Chị Chung.

- Cậu là cái gì của tôi, tôi cần cậu lo chuyện cả đời của mình à?

Chung Tình cố nén lửa giận nói:

- Tôi ở công ty làm phiền cậu đúng không? Cậu muốn đuổi tôi đi cũng không cần đẩy cho kẻ bội bạc đó. Tôi đi ngay bây giờ đây, không cần cậu đuổi.

- Đừng...

Trương Thắng tức thì hoảng lên, kéo cô lại:

- Tôi không có ác ý, sao lại nói tôi đuổi chị đi.

- Cậu không có ác ý, vậy cậu có ý tốt chắc? Tôn nghiêm của tôi bị người ta ném xuống mặt đất chà đạp cho không đáng một đồng rồi, giờ cậu còn muốn xỉ nhục tôi thêm nữa sao? Đời này tôi bị hắn hủy rồi, cậu còn muốn tác hợp cho chúng tôi, thấy hắn hại tôi chưa đủ sao? Cậu không để lại cho tôi chút thể diện được sao?

Chung Tình nói xong lại muốn lao đi, Trương Thắng giữ lấy, y nhận ra không phải cô giả vờ:

- Chị Chung, chị nghe tôi nói đã...

- Tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa.

"Roẹt" một tiếng, Trương Thắng vì giữ Chung Tình lại, còn Chung Tình vùng vẫy quá mạnh, thế là cái áo bị xé thành hai mảnh, Chung Tình hét lên, hai tay ôm lấy ngực.

Chung Tình hôm nay mặc áo thời Đường chất liệu mỏng nhẹ, bên trong tất nhiên không thể mặc thêm gì khác, trừ cái áo lót màu đen không ôm hết bầu ngực đầy đặn, thế là chiếc bụng nhỏ phẳng lỳ, non nửa khuôn ngực trắng muốt, lọt hết vào mắt Trương Thắng.

- Cái, cái này...

Trương Thắng tay vẫn cầm nửa cái áo, mồm lắp ba lắp bắp:

Chung Tình tức giận dậm chân:

- Vẫn còn nhìn?

- Tôi không cố ý..

Trương Thắng đang cố sức giải thích thì Quách Y Tinh và Hắc Tử hớn hở xông vào:

- Giám đốc …

Chung Tình hét lên, vừa xong chỉ có mỗi Trương Thắng, cô còn nhịn được, giờ đột nhiên xông vào hai nam nhân, cô muốn trốn vào phòng trong không kịp nữa, hoảng hốt nhào lên ghế sô pha, thực ra cô chỉ bị xé nửa cái áo, hai tay ôm ngực, ngoài Trương Thắng vừa rồi máy mắn ra chẳng ai thấy cái gì, nhưng giờ hay rồi, nửa tâm lưng ngọc ngà khoe hết cho người ta.

Quách Y Tinh và Hắc Tử vừa bàn giao công việc xong, đang định tới cám ơn Trương Thắng, ai ngờ gặp phải chuyện này. Chung Tình và Trương Thắng đi có cặp về có đôi, ai nấy đều biết, giờ mới được chứng kiến, trố mắt nhìn một cái rồi chạy mất.

Không hổ lăn lộn giang hồ, thân thủ nhanh nhẹn, Hắc Tử một chân còn chưa đặt xuống đã kịp xoay người đi, lẩm bẩm:

- Tôi không thấy gì hết.

Trương Thắng vội đuổi theo, cuống lên gọi:

- Béo! Nghe tôi nói đã, không phải như anh nghĩ đâu.

Quách Y Tinh đứng lại, há mổm một lúc mới nói:

- Thắng, tôi nói câu này với tư cách cá nhân, chuyện riêng của cậu, tôi cũng không muốn nói nhiều, nhưng Tiểu Lộ là cô gái tốt, dù cậu ở ngoài làm gì, cũng đừng làm tổn thương tới Tiểu Lộ, có chừng mực thôi.

Điên mất, giờ nói còn ai tin, Trương Thắng chỉ biết thở dài kệ Quách Y Tinh rời đi.

Dù sao cũng bị người ta nhìn thấy rồi, hiểu lầm rồi, lại không thể giải thích, Chung Tình liều luôn, Trương Thắng vừa quay lại, liền lao tới cướp lấy nửa cái áo trong tay y, khoác lên người chạy vào phòng ngủ.

Chốc lát sau Chung Tình như bướm hoa đi ra, người khác cái rèm cửa, ngồi bên giá sách, không ngờ lục lọi một lúc lấy ra bộ kim chỉ, chính Trương Thắng còn không biết phòng mình có cái này, đang há mồm thì cô lại chạy vào phòng rồi.

Trương Thắng khẽ đập đầu vào tường, chuyện thế này y không biết dùng lời lẽ nào diễn tả tình huống bản thân gặp phải nữa:

- Tên béo lắm mồm sẽ không nói với Tiểu Lộ chứ?... Chắc là không, anh ấy biết nặng nhẹ. Cơ mà hiểu lầm này cũng tốt, ít nhất chị ấy không đòi đi nữa.

Tự an ủi mình một lúc ngồi xuống ghế:

- Tối hôm đó say nhìn không rõ, vừa rồi, hình như vú chị ấy thuộc loại...

"Bốp!" Trương Thắng tự tát mình một cái thật mạnh, lúc này còn nghĩ linh tinh được, nên nghĩ làm sao giải quyết chuyện đau đầu này mới đúng.

….

Từ Hải Sinh gấp điện thoại lại, liền có cô gái mặc kimono đi tới mỉm cười nhận lấy điện thoái trong tay ông ta, trên không trung hoa anh đào rơi lác đác, phối hợp với hơi nước mờ mờ, tạo nên khung cảnh thần tiên.

- Còn may, xem ra mình nghĩ nhiều rồi, chỉ tùy ý gọi một cú điện thoại Trương Thắng đã đem toàn bộ an bài nói ra, chú nhóc này vẫn rất tín nhiệm mình. Dù sao cũng làm tổng giám đốc hai năm, trẻ nhỏ rồi cũng trưởng thành, có tư tưởng và cách làm việc riêng cũng là bình thường.

Từ Hải Sinh từ từ trượt xuống, chỉ còn cái đầu nhô lên khỏi suối nước nóng, nghĩ tới chuyện Trương Thắng muốn tái hợp mình và Chung Tình thì bật cười:

- Chú nhóc này dù trưởng thành ra sao vẫn còn non lắm, không biết cái đạo lý bát nước hất đi khó lòng thu lại.

Đây là nơi tắm nước nóng lộ thiên tại một khách sạn Nhật Bản, gió ấm mơn man, ngay phía trước là núi Phú Sĩ tươi đẹp, Từ Hải Sinh thích loại ý cảnh này, nó giúp ông ta hoàn toàn thả lỏng.

Cô gái cất điện thoại xong ưu nhã quay lại, Từ Hải Sinh đưa tay ra, cô gái nhoẻn miệng cười, ngồi xuống cái ghế gỗ, ôm lấy cánh tay ông ta, cọ cọ đầu, ôn nhu giống như con mèo nhỏ, khẽ gọi:

- Chủ nhân.

Từ Hải Sinh hài lòng, vuốt vê cô gái như vuốt ve con thú cưng, cô gái ngoan ngoãn ngồi đó, yên tĩnh hưởng thụ sự vuốt ve đó, đôi mắt trong veo như hồ nước thu, cái cổ ưu nhã, mặt mũi thanh tú, đẹp như từng đóa hoa anh đào màu hồng đang phiêu lạc kia.

Có điều Từ Hải Sinh hoàn toàn không bị sự ôn nhu, thuần khiết, xinh đẹp đó làm động lòng.

Đây là lần thứ hai Từ Hải Sinh tới Nhật, kế hoạch sát nhập của ông ta gặp trở lực lớn, vì thế liền nghĩ tới tìm bạn bè bên Nhật hợp tác.

Đám quan viên địa phương đa phần có ý nghĩ rất kỳ quái, đặc biệt mê tín đầu tư nước ngoài, cứ như từ nước ngoài tới là nhất định tài chính hùng hậu, nhất định giúp được xĩ nghiệp sắp đổ bể cải tử hoàn sinh, cho nên Từ Hải Sinh muốn nhờ người bạn Nhật Bản của mình ra mặt hóa giải trở ngại cho ông ta.

Tới Nhật Bản không thể thiếu thưởng thức qua món ăn chơi nổi tiếng ở nơi này, Từ Hải Sinh thích nữ nhân gợi cảm thành thục, cho nên vốn chẳng hứng thú với thiếu nữ như nụ hoa trước mặt, nhưng tuần trước ngoài khách sạn, cô gái tên Thi Dã Lệ Nại chủ động bắt chuyện ông ta, Từ Hải Sinh nhìn khuôn mặt từng quen biết, nụ cười đáng yêu ngây thơ đó, ma xui quỷ khiến thế nào Từ Hải Sinh dẫn cô gái cực kỳ thẹn thùng này về phòng.

Một bên muốn tiêu tiền, một bên muốn kiếm tiền, hai bên tình nguyện, chẳng qua là cuộc giao dịch thôi, rời chiếc giường này ai đi đường nấy, không liên quan gì tới nhau nữa. Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy trả tiền, Từ Hải Sinh bất ngờ phát hiện một bức ảnh trong ví tiền của cô gái, làm ông ta thay đổi chủ ý.

Dù đã 20 năm trôi qua, cho dù người đó mặc trang phục Nhật Bản, nhưng ông ta nhìn một cái nhận ra ngay, đó là mối tình đầu của mình: Ninh Tĩnh. Cho tới tận bây giờ ông ta vẫn không sao quên được.

Khi đó cô ấy là cô gái ngây thơ thiện lương nhường nào, khi đó ông ta vẫn là học sinh mới biết yêu, thuần khiết như một miếng bạch ngọc. Ba năm cao trung, bốn năm đại học, hai người quấn nhau như keo với sơn. Rồi một ngày mùa hè năm đó Ninh Tĩnh đi Nhật Bản, ôm Từ Hải Sinh khóc tới nát lòng, kết quả sao nào? Chỉ vẻn vẹn bảy ngày sau, gọi điện nói chia tay Từ Hải Sinh.

Yêu nhau bảy năm, thay đổi chỉ trong vẻn vẹn có bảy ngày, khi cô ấy đi, thương tâm đó là giả sao? Không phải, nhưng đối diện với dụ hoặc, còn chẳng phải thay lòng đổi dạ như chớp, chân tình là cái gì chứ, chẳng qua là thế mà thôi.

Cô ấy đã toại nguyện gả cho người Nhật Bản, trở thành Hoa kiều, chỉ đáng tiếc Ninh Tĩnh mới chỉ thấy người nước ngoài mặc véc sang trọng trên TV, cho rằng ai cũng là nhà tư bản, nào biết Nhật Bản cũng có nông dân. Vậy là cô du học sinh Trung Quốc gả cho nông dân Nhật Bản, trở thành bà chủ tiệm tạp hóa nhỏ, đó là cuộc sống cô ấy theo đuổi sao?

Đó cũng là lúc chàng trai trẻ Từ Hải Sinh đầy ước mơ hoài bão mất đi niềm tin, không chỉ vào tình yêu, còn cả cuộc đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui