Cao Thủ Kiếm Tiền!

Giám đốc Quan ngồi ở ghế sô pha cửa hành lang, gạt tàn trước mắt đã có đống mẩu thuốc lá, trong lòng day dứt vì bán đứng Tiểu Lộ.

Hợp tác với Tiểu Thôn Nhất Lang sẽ đem lại lợi ích cực lớn, sau khi đầu tranh nội tâm một hồi, cuối cùng ông ta cũng lựa chọn khuất phục. Ông ta không quá lo tới hậu quả, bằng vào hiểu biết với các cô gái đại lục, con gái nhà đáng hoàng gặp phải chuyện này đều cắn răng chịu nhục, rất ít người dám lên tiếng đòi lại công bằng.

Còn Tiểu Lộ tính cách càng hiền lành, không phải người thích làm ầm ĩ, sau này Tiểu Lộ có hận thì cùng lắm cũng chỉ từ chức bỏ đi thôi, không dám làm gì.

" Thứ mình không có được, vì sao không dùng sáng tạo giá trị lớn hơn!?" Giám đốc Quan thuyết phục bản thân, áp xuống bất an trong lòng.

Đúng lúc này Tiểu Lộ từ hành lang chạy ra, cô gọi điện cho Trương Thắng vừa mới kịp nói mấy câu thì bị Tiểu Thôn Nhất Lang gạt văng xuống ao cá nhỏ bên cạnh. Tiểu Lộ dồn hết sức giáng cho ông ta một cái tát, cuống cuồng chạy tiếp, không ngờ chạy vòng vèo một hồi, lại ra tới cửa.

- Tiểu Lộ?

Giám đốc Quan và thư ký Trần cùng đứng bật dậy:

- Giám đốc Quan, c

Tiểu Lộ định kêu cứu, nhưng thấy họ ngồi ung dung ở chỗ này trong chớp mắt hiểu ra tất cả, tức giận trừng mắt nhìn họ một cái, không có thời gian làm gì, cô chạy thật nhanh về phía cửa.

- Chặn! Chặn lại.

Tiểu Thôn Nhất Lan mặt mang dấu tay đỏ rát quát tháo:

- Cứu, cứu tôi với.

Tiểu Lộ lao ra ngoài hô hoán:

Con đường này toàn quán bar, nhà hàng, phòng tắm, KTV, rất là tấp nập, một cô gái trẻ xinh đẹp chỉ đi tất chạy ra đường kêu cứu, tức thì thu hút rất nhiều người.

- ばか! Hà をしています!( Khốn kiếp, nhìn cái gì?)

Tiểu Thôn Nhất Lang say rồi, con mồi dâng tới tận miệng còn chạy mất, đã thế còn bị tát một cái, lửa giận phừng phừng thiêu cháy lý trí, cứ vậy đuổi theo, thấy đám đông vây quanh Tiểu Lộ, quát:

- Hắn, hắn muốn... ức hiếp tôi.

Tiểu Lộ kéo tay chàng trai trên hai mươi tuổi:

- Anh giúp tôi với.

- Cút đi.

Tiểu Thôn Nhất Lang xông tới, đẩy người đó đi.

- A, con mẹ mày.

Thanh niên đó hôm nay cùng bạn bè tụ tập, uống không ít, bị người ta đẩy suýt ngã, tức thì nổi cơn lôi đình, xông tới túm cổ áo Tiểu Thôn Nhất Lang, vả tới tấp:

- Gan mày to lắm, xem lão tử có đánh chết thằng nhà quê mày không!

Đám bạn học xung quanh thấy có kẻ đụng chạm tới bạn mình, thế là bất chấp ba bảy hai mốt xông tới đấm đá như gió táp mưa sa, Tiểu Thôn Nhất Lang tru như heo bị chọc tiết.

Giám đốc Quan và thư ký Trần lúc này cũng chạy tới, thấy tình hình này vội tới ngăn cản. Mấy người đi đường khác an ủi Tiểu Lộ, hỏi thăm nguồn cơn, Tiểu Lộ nghẹn ngào kể vắn tắt, tức thì sôi máu, xông về phía giám đốc Quan:

- Chó má, thằng Hán gian giúp bọn tiểu quỷ ức hiếp đồng bào.

- Đừng, đừng... có gì từ từ thương lượng.

Giám đốc Quan đối diện đám đông ánh mắt nhìn mình bất thiện thì run rẩy cố gắng cười lấy lòng:

- Thương lượng con mẹ mày!

Một cú đấm to như cái bát giáng thẳng vào mặt Quan Tiệp Thắng, người dân vùng đông bắc có mối thù lớn với Nhật Bản, càng căm ghét lũ Hán gian theo Nhật, chẳng cần ai kêu gọi, đám đông phẫn nộ kéo tới đấm đá, cả thư ký Trần cũng không thoát, vừa thấy tình thế bất lợi định bỏ chạy thì bị một cô gái túm tóc, tát một cái nổ đom đóm, ngã lăn ra đất.

Nhà của Tần Nhược Lan ở nội thành, cách nơi này không xa, Trương Thắng phóng hết tốc độ, chỉ hơn mười phút là tới nơi.

- Thắng!

Tiểu Lộ nhìn thấy Trương Thắng, chạy tới ôm chặt lấy y, nước mắt vừa mới khô lại lần nữa tuôn ra ào ào.

Trương Thắng không còn hồn phách nào nữa:

- Tiểu Lộ, bọn chúng làm gì em?

- Em thoát được, bọn chúng... bọn chúng...

Nghe Tiểu Lộ nức nở kể lại, Trương Thắng nổi điên, Tiểu lộ không giữ được, y xông vào đám đông.

- Thắng!

Tiểu Lộ kinh hoàng hét:

Trong đám đông phát ra tiếng gần như dã thú của Trương Thắng:

- Thứ chó má, lão tử cở véc ra cũng làm lưu manh được.

Tiếp đó tiếng kêu thảm thiết, Tiểu Lộ sợ Trương Thắng trong lúc kích động không phân biệt nặng nhẹ tạo thành hậu quả không thể vãn hồi, muốn đuổi theo, nhưng thân hình mảnh mai của cô chen sao được vào đám đông.

Một chiếc xe cảnh sát hú còi phóng tới, Mỹ Chi Tử thấy Tiểu Thôn Nhất Lang bị đám đông hành hung, không dám tới cứu người, đi gọi cảnh sát. Nhưng cảnh sát làm sao tới nhanh được như vậy, chiếc xe này đuổi theo Trương Thắng, vì y liên tục vượt đèn đỏ, không ngờ cứu được mạng đám Tiểu Thôn Nhất Lang.

Cảnh sát đã tới, đám đông tản hết đi, vừa rồi các hảo hán còn căm phẫn lên tiếng vì chính nghĩa đã lẩn hết vào trong quần chúng, biến thành lương dân xem náo nhiệt, muốn tìm ra hung thủ khó hơn lên trời. Tiểu Lộ ôm Trương Thắng đứng đó lạnh lùng nhìn...

….

Chiếc xe du lịch lái tới cửa khoa cấp cửu bệnh viên nhân dân tỉnh, Giả Cổ Văn bụng bự nhảy xuống, nách kẹp cặp công văn dầy.

"Cộc cộc cộc!" Ông ta gõ cửa kính, hỏi nhân viên công tác:

- Đồng chí ơi, phòng cấp cứu ở đâu?

Người bên trong ngái ngủ chỉ:

- Đi hết hành lang, rẽ phải là tới.

- Cám ơn.

Giả Cổ Văn ì ạch chạy đi, vừa qua chỗ rẽ, có người gọi:

- Anh, em ở đây.

Chỉ thấy trong gian phòng công tác, mặt đất dựng cột truyền dịch, bên cạnh bàn là nam nhân đầu băng như xác ướp, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt, lỗ mũi và miệng, đang hút thuốc.

Giả Cổ Văn nhíu mày:

- Tư Văn, sao cậu không ở phòng bệnh, trông cậu thế này thương thế hẳn không nặng.

Người này chính là Giả Tư Văn, do trình độ văn hóa quá thấp, xã trưởng Giả hoạt động khắp nơi cũng chỉ an bài được cho hắn làm nhân viên công vụ bình thường, được cái công tác nhàn nhã, thi thoảng cũng chấm mút được ít, nên Giả Tư Văn yên tâm ném cuốc, ăn lương nhà nước.

Giả Tư Văn thái độ bất cần:

- Em không sao, muốn bóp thằng kia một chút, nên tới bệnh viện nhờ người bạn chẩn đoán nghiêm trọng một chút. Gọi anh tới gấp để dọa hắn chút.

Giả Cổ Văn hừ một tiếng, ném cặp da lên bàn:

- Đứa đánh cậu đâu?

- Không mang đủ tiền, về lấy rồi, không sao, chứng mình thư của nó ở đây.

Giả Cổ Văn thở phì phò kéo ghế ngồi xuống đối diện:

- Cậu không ở trấn Thái Bình chạy tới đây làm cái gì, lớn tướng rồi mà vẫn đánh nhau với người ta.

- **, anh đừng nhắc tới nữa.

Giả Tư Văn ném điếu thuốc đi, lấy chân di mạnh:

- Em nghe người anh em nói có em gái quả phụ không tệ, ngứa ngáy xin điện thoại.

- Đồ vô dụng!

- Nam nhân mà, anh đừng nói em, anh cũng thế, phải hiểu nhau chứ.

- Bao tiền?

- 300.

- Quá đắt.

Giả Cổ Văn rất rõ giá:

- Chứ còn gì nữa, nhưng cô ta không cho mặc cả, có tính cách như vậy khẳng định không tệ, nhưng em đến nơi gõ cửa nửa ngày không ai mở. Gọi điện thoại cho cô ấy, nói đang ở ngoài mua đồ, em hút thuốc đợi. Con mẹ nó, chưa hút hết điếu thuốc thì cửa mở, có thằng đi ra, con mẹ nó, thì ra con điếm lừa em. Em tức giận xông vào, định chửi vài câu, nghĩ rồi thôi, người làm nghề này, chẳng lẽ trả lời là đang bận rộn bên trong.

- Cô ta khá lắm, vóc người thon thả, em đang cởi quần thì cô ta có điện thoại, là con trai cô ta gọi tới, thân thiết dặn con trai nghe lời cha, học tập tốt. Anh nói xem, khác nào trêu tức em, em cụt hứng, muốn cô ta làm chút phục vụ lấy tâm tình, cô ta không chịu, em bực mình bỏ đi, cô ta không chịu, hai bên cãi nhau, bất ngờ có thằng nhãi xuất hiện, em không đề phòng bị đánh một trận.

Nói tới đó Giả Tư Văn dương dương đắc ý:

- Hắn tưởng em đi chơi gái không dám báo cảnh sát à, con mẹ nó, hắn chẳng phải cũng sợ cảnh sát sao? Không nôn tiền ra không xong đâu.

- Thằng kia là ai? Chồng cô ta?

- Không, là người tình thôi, thứ ăn bám ấy. Cô ta ly hôn rồi, sau đó làm nghề này...

Giả Cổ Văn nhíu mày đang định giáo huấn đứa em không ra gì chợt đằng sau huyên náo, quay đầu nhìn, chỉ thấy đám đông vội vội vàng vàng chạy qua, hướng tới phòng cấp cứu, có cảnh sát, có bác sĩ, có cả mấy người ăn mặc quái lạ, hình như là trang phục Nhật Bản.

Trong đám đông có một cô gái trẻ cùng một nam tử mặc áo sơ mi trắng, hình như bị cảnh sát áp giải, Giả Cổ Văn thấy người kia đứng bật dậy, đi ra cửa nhìn, quả nhiên là Trương Thắng, kẻ ông ta hận thấu xương. Lát sau người bạn bác sĩ của Giả Tư Văn tới, ông ta liền thừa cơ hỏi chuyện ầm ĩ ngoài kia.

- Cũng là đánh nhau thôi, đánh tàn bạo lắm, trong ba người bị đánh một là doanh nhân Hong Kong và nữ thư ký, còn có người Nhật, một hôn mê, hai còn tỉnh. Tên Hong Kong gãy ba cái xương sườn, người Nhật bị đánh gãy răng, dập sống mũi, chấn thương não, cô thư ký nhẹ nhất, nhưng rất hoảng loạn, quần áo bị xé rách. Còn người ra tay cũng là dân kinh doanh, có công ty ở khu khai phát, ha ha, sắp thành sự kiện quốc tế rồi.

Giả Cổ Văn lòng máy động:

- Vừa rồi tôi nghe họ nói chuyện bên ngoài, hình như người hành hung là Trương Thắng?

- Đúng đấy, tên đó đánh khiếp lắm, đến ngón tay y cũng bị gãy xương, tới cấp cứu chút, lát nữa đưa tới cục công an thẩm tra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui