Cao Thủ Kiếm Tiền!

Khu nhà Trương Thắng ở nằm phía tây nam thành phố Quỳnh Hải, tập trung khá nhiều quốc xĩ, cách khá xa trung tâm thành phố, phát triển kinh tế chưa hoàn toàn lan tới đây, điều đó cũng có cái lợi, hai bên đường là cây cổ thụ lâu năm rợp bóng, it xe ô tô, ít tiếng nhạc xập xình chát chúa, cũng ít nhà cao tầng hơn, thi thoảng còn có mảnh đất để trống mọc đầy cỏ hoang, gần đó là hồ Cẩm Đoạn, phải lớn thứ ba thứ tư thành phố, nên không khí thoáng đãng mát mẻ hơn nhiều.

Trương Thắng khóa xe đạp lên lầu, đây là tòa nhà cũ xây bằng gạch, cao năm tầng, chỗ rẽ mỗi tầng thiết lập cửa đổ rác, có thể trực tiếp đổ rác từ trên lầu theo đường ống xuống mặt đất. Mới đầu cách làm này cực kỳ được hoanh nghênh, thuận tiện mà, nhưng lâu ngày trong đường ống truyền ra mùi khó ngửi, rồi gián bọ hoành hành, kinh không tả nổi, bây giờ nhà nào cũng lấy gỗ đóng kín cửa đổ rác rồi.

Nhà Trương Thắng ở tầng bốn, hai phòng ở một gian phòng khách nối liền với bếp và nhà vệ sinh, rộng 80 mét vuông, đó là tài sản lớn nhất mà chả y nửa đời làm lính, nửa đời làm công nhân có được. Hiện sống trong nhà có cha mẹ và hai anh em Trương Thắng, Trương Thanh.

Hôm nay là chủ nhật, mọi người đều ở nhà, cha mẹ đang xem TV, đôi vợ chồng già sau khi nghỉ hưu liền nghiện TV, hiện giờ đang xem một bộ phim võ hiệp, tuy là phát lại, vẫn xem rất say sưa.

Trương Thắng lên tiếng chào, cha mẹ y chỉ ậm ừ qua loa, không muốn phá hỏng thú vui ít ỏi của cha mẹ, thực ra y hơi sợ giáp mặt với cha mẹ, mới nửa năm mà đã hai lần thất nghiệp rồi, xấu hổ lắm. Trương Thắng nhẹ nhàng đi qua phòng khách về phòng mình, chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng thằng em trai ba hoa chích chòe với bạn gái Hồ Quyên.

- Mấy ngày trước anh kiếm được phim Tây Du Ký bản Hong Kong, kỹ xảo của người ta làm tuyệt đẹp, diễn viên nữ cũng xinh, lúc mà nhện tinh trêu ghẹo Đường Tam Tạng ấy, chậc chậc, đúng là mê người. Đâu có như phim ở bên này, yêu tinh gì mà chỉ biết tay cầm hoa lan với liếc mắt đưa tình, thế mà gọi là lẳng lơ à? Em xem xem yêu tinh Hong Kong thế nào, mặc váy hồng như trong suốt, mông đong qua đưa lại, còn bò lên giường làm động tác khêu gợi, anh nhìn mà sốt ruột hộ, người ta lại chẳng bắt ông chịu trách nhiệm, Đường Tam Tạng ông vờ vịt cái gì, theo luôn cho rồi.

Chuyện nhạt thếch mà Hồ Quyên lại cười suốt:

- Anh nên đi đóng Đường Tăng cho thỏa nguyện.

- Ài, có cho anh cũng không đóng, nhện tinh đang định cưỡng ép Đường Tăng thì tên Tôn Ngộ Không khó ưa kia xuất hiện, phá hỏng hết chuyện vui, cái con khỉ ưa phá thối.

Hồ Quyên cười khanh khách:

- Đó là chức trách của Tôn Ngộ Không, mà anh tưởng mình đang xem loại phim gì thế hả?

Trương Thắng cầm tay nắm cửa, cố ý vặn xọc xạch hai ba cái thông báo trước mới mở cửa phòng ra, cho dù là thế cũng có vẻ vẫn không đủ thời gian cho đôi nam nữ trong phòng, cả hai vội vàng ngồi dậy từ trên giường, Hồ Quyên mặt đỏ như gấc chín, tóc tai rối loạn, chiếc áo sơ mi còn tới ba cái cúc chưa kịp cài, thấp thoáng thấy được non nửa bầu ngực trắng mịn.

- Anh về rồi ạ?

Trương Thanh nhanh nhảu nhảy bước qua một bước che chắn cho bạn gái:

Trương Thắng vờ không nhìn thấy, cái gì chứ xưa nay y làm mặt tỉnh rất tốt, "ừm" một tiếng:

- Quán cơm làm ăn không tốt, anh đóng cửa rồi, về nhà nghỉ, mấy hôm nữa cùng bạn bàn bạc xem làm cái gì.

Không có gì bất ngờ, cái quán cơm đó làm không ra tiền cả nhà đều biết, Trương Thanh từng xúi anh mình bỏ từ lâu, nháy mắt với bạn gái:

- Vậy anh nghỉ đi, vừa vặn bọn em muốn ra ngoài.

- Anh, bọn em đi đây.

Hồ Quyên xấu hổ không ngẩng đầu lên được, phụ nữ luôn mẫn cảm, dù ánh mắt Trương Thắng liếc qua trong tích tắc thì cô cũng nhận ra mình bị nhìn thấy hết rồi, người khác đủ xấu hổ, đây còn là anh của bạn trai mình, vừa lí nhí chào, vừa vội vàng đi ra ngoài, len lén cài cúc áo.

Hồ Quyên xinh xắn ưa nhìn, cô và Trương Thanh là bạn học từ thời cao trung, Trương Thanh tốt nghiệp xong là nhập ngũ, hai người vẫn không ngớt thư qua thư lại, mỗi lần Trương Thanh từ bộ đội về thăm nhà đều mang theo một túi đựng thư quân dụng đầy chặt, đều là thư do Hồ Quyên viết.

Trong thư cả hai đều dùng bút danh, Trương Thanh là Thanh Thủy, còn Hồ Quyên là U U. Trương Thắng từng một đọc thư em trai khoe, y mới chỉ đọc lướt qua " thanh thủy u u xuân thủy lưu, xuân thủy lưu mãn ..." Chữ tiếp theo không kịp đọc nữa, Trương Thanh phát hiện ra loại thư này không cho người khác xem được, lập tức nhanh như chớp giật cướp lấy lá thư về, Trương Thắng cũng sởn gai ốc, ai dè cô gái bề ngoài hiền dịu nhu mì như Hồ Quyên lại lớn gan làm thể loại thơ này, về sau xin kiếu.

Sau khi Trương Thanh xuất ngũ, cả hai càng thêm quấn quít, trong nhà cũng vui vẻ chấp thuận. Vì nhà chật hẹp, hai anh em Trương Thắng phải ở cùng phòng, biết đôi "gian phu dâm phụ" này không tách nhau được, cho nên Trương Thắng cũng tạo điệu kiện, từ khi có quán cơm kia, đa phần thời gian y ở đó, cuối tuần hoặc hãn hữu lắm mới về nhà ngủ.

Cửa vừa mới đóng lại Trương Thắng đã nghe thấy tiếng khúc khích bên ngoài, không khỏi lắc đầu bi ai thay cho bản thân, xem chừng hai đứa này ăn cơm trước kẻng rồi, chúng nó mà chịu nổi thì Trương Thắng đi đầu xuống đất, vậy mà mình vẫn còn là tên xử nam.

Căn phòng không rộng, đủ kê một cái giường đôi, cái tủ lớn để quần áo của cả hai anh em, một cái TV 14 inch không chiếm bao nhiêu diện tích, tủ sách toàn tiểu thuyết kiếm hiệp, y vốn gọn gàng, Trương Thanh được quân đội rèn rũa, cho nên căn phòng cũng chấp nhận được.

Đạp xe giữa trời nóng suốt nửa buổi chiều, tâm trạng lại không tốt Trương Thắng thấy mệt mỏi, cứ thế ngả người nằm xuống, đầu miên man suy nghĩ, bỗng mũi ngửi thấy mùi thơm thơm, không phải mùi nước hoa, nhẹ hơn và cũng dễ ngửi hơn nhiều quay đầu sang, đập ngay vào mắt là chiếc áo lót, không có gì đặc biệt, kiểu dáng bình thường màu trắng phổ biến, khỏi nói cũng biết của ai.

Tay Trương Thắng tự hoạt động theo bản năng, một ngón tay đưa ra khều áo lót lên, để nó đung đưa trước mặt, hương thơm tự nhiên trên người thiếu nữ hẳn là thứ dễ ngửi nhất trên đời, còn nhớ lúc nãy áo Hồ Quyên còn chưa cởi hết, vậy mà thằng em mình đã lôi được cái này ra rồi, đúng là giỏi thật.

Ai cũng có đôi có cặp, chỉ mình lẻ bóng, Trương Thắng chạnh lòng.

Lòng không khỏi nhớ tới Trịnh Tiểu Lộ, còn nhớ lễ kỷ niệm 25 năm ngày thành lập nhà máy in Tam Tinh, nhà máy chuẩn bị liên hoan long trọng vào buổi tối, tiết mục biểu diễn đều do công nhân trong nhà máy thể hiện, trong số công nhân nhiều người đa tài đa nghệ, đàn, sao, khiêu vũ, làm thơ, múa võ gì cũng có.

Trương Thắng là thợ điện, lần đó kiêm luôn phụ trách ánh sáng sân khấu, có một tiết mục là màn múa tập thể do nữ công nhân trẻ luyện tập rất lâu, gần như quy tụ toàn bộ nữ công nhân trẻ tuổi nhất, xinh đẹp nhất của nhà máy. Bọn họ đi giầy cao cổ, mặc áo đuôi tôm, đầu đội mũ nồi, đó là y phục nam nhân phương Tây, nhưng bọn họ mặc vào lại toát ra một vẻ yêu mị, còn chưa nhảy, các nam đồng bào dưới sân khấu đã hú hét như sói đói.

Các cô gái bắt đầu đung đưa thân hình mạn diệu, xoay tròn, những chiếc mũ chuyển cho nhau một cách nhịp nhàng, bọn họ đều nghiệp dư, nhưng nhảy rất đẹp. Ánh đèn lúc thì sáng rực, lúc thì tối đi phù hợp với âm nhạc và phân đoạn, chỉ có ngọn đèn do Trương Thắng điều khiển luôn chiếu vào người Trịnh Tiểu Lộ. Cùng một thứ y phục, cùng vóc dáng, không biết làm sao, y chỉ thích nhìn Tiểu Lộ mà thôi.

Thi thoảng Tiểu Lộ xoay người, ánh đèn chiều lên núm đồng tiền ngọt ngào trên má cô, Trương Thắng cũng theo đó mà ngất ngây. Rồi trong một thoáng đang hồn siêu phách lạ, lúc tất cả ánh đèn khác đang tắt đi, Trương Thắng không tắt, sân khấu tối đen, chỉ có duy nhất một luồng ánh sáng chiếu vào, điệu múa tập thể thành màn độc diễn của Tiểu Lộ.

Không nói người khác, ngay Tiểu Lộ cũng phát hiện "ưu đãi đặc thù" đó, gò má hồng lên, tựa hồ có chút thiếu thoải mái, nhưng vẻ mặt thẹn thùng đó phối hợp với vũ đạo cùng dung mạo xinh đẹp của cô, khiến mọi khán giả phía dưới cảm thấy ánh đèn tập trung lên người cô là đương nhiên, nghĩ đó là một phần của điệu múa. Cho nên ngoại trừ Trịnh Tiểu Lộ, không ai phát giác ra, Trương Thắng vì thế mà tránh mặt Tiểu Lộ một thời gian, sợ cô phát hiện ra tình cảm thầm kín của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui