Chu Chỉ Nhược vừa vặn có chút khát nước, bưng lên uống một hơi cạn sạch, hai người nói chuyện phiếm vài câu, thì lại trở nên tẻ ngắt vì không biết nói gì, Chu Chỉ Nhược không thể làm gì khác hơn là nói:
- Thời gian không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi đi để ngày mai còn lên đường.
Nói xong nàng đến đến bên giường ngồi xuống, nhưng ngạc nhiên khi phát hiện Tống Thanh Thư cũng đi theo sau lưng mình, sắc mặt có chút không vui hỏi:
- Huynh theo ta tới đây làm gì mà không ở dưới kia ngủ đi?
Tống Thanh Thư trên mặt mỉm cười có chút quỷ dị, ở một bên cạnh giường ngồi xuống:
- Ta nghĩ lại rồi, bây giờ ta ngủ trên giường.
Chu Chỉ Nhược giận tái mặt, có điều thấy hắn cũng đã đủ đáng thương, nên nàng đứng thẳng người lên:
- Vậy ta sẽ ngủ trên sàn nhà.
- Không cần… không cần, cứ cùng ngủ với ta.
Tống Thanh Thư cười vui vẻ hơn.
- Ngươi……
Chu Chỉ Nhược nghĩ thầm hắn ăn trúng cái gì nên điên rồi, nàng đưa tay lên muốn đánh hắn một cái tát, đột nhiên hoa mắt tối sầm lại, cả người vô lực ngã vào trên giường.
Tống Thanh Thư cười cười nhìn nàng nói:
- Phu nhân… mùi vị của Thập hương nhuyễn cân tán ra sao hả?
Chu Chỉ Nhược chợt nhớ tới vừa rồi hắn đưa cho mình chén trà, trong lòng cả kinh, thấp giọng quát lớn nói:
- Tống Thanh Thư, ngươi điên rồi sao, dám lục trong tay nãi của ta lấy Thập hương nhuyễn cân tán"
- Ta điên rồi?
Tống Thanh Thư nở nụ cười kỳ quái:
- Ta xác thực là điên rồi, nên mới trơ mắt mà nhìn ngươi cùng Trương Vô Kỵ ở trước mặt ta điên loan đảo phượng, ngươi tưởng ta không biết sao?
- Cái gì điên loan đảo phượng?
Chu Chỉ Nhược kinh hãi biến sắc, chột dạ nói:
- Ngươi biết rồi? Không thể…. không phải là ngươi...
- Ta không phải …là bị điểm huyệt rồi sao…haha…"
Tống Thanh Thư vuốt trên hao gò má trơn bóng của nàng, không vội vã mà nói:
- May là trời cao có mắt, nhờ số trời run rủi khiến ta tỉnh lại, sau đó mới đề phòng, Thập hương nhuyễn cân tán tất cả ta đều phun ra ngoài, nhờ thế mới biết đôi cẩu nam nữ các ngươi giở trò….
Nếu hai người bọn họ không giả bộ trị thương cho hắn, mà chỉ lén lút hẹn hò thì có thể Tống Thanh Thư cũng không đến nỗi tức giận như thế, vì thế bây giờ trước khi rời đi, hắn quyết định phải trả thù...
- Tống Thanh Thư! Ngươi đến cùng muốn thế nào?
Trên mặt bị bàn tay hắn sờ qua, Chu Chỉ Nhược sợ hãi cảm thấy da đầu tê dại một hồi.
- Hôm nay là một ngày tốt, ngươi và ta ngủ ở trên một cái giường, lại là phu thê, ngươi nói ta muốn thế nào đây?
Tống Thanh Thư nói xong bắt đầu mở ra nút buột nơi cổ áo nàng, từng nút buộc một cỡi ra rất chậm… rất chậm.
- Tống Thanh Thư…ngươi dám!
Mắt nhìn y phục của mình dần dần mở ra, đã lộ ra bên trong cái yếm, Chu Chỉ Nhược đỏ mặt, lông mày nhíu lại, quát lớn..
- Ta là phu quân của ngươi, ngươi là thê tử thì phải có trách nhiệm thì có cái gì sai?
Tống Thanh Thư rốt đã cỡi ra cái áo bên ngoài của nàng, thưởng thức bên trong cái yếm màu hồng nhạt:
- À… còn thêu uyên ương nữa chứ.
- Tống Thanh Thư, ta nhất định sẽ giết chết ngươi!
Trước ngực mát lạnh, Chu Chỉ Nhược lập tức nghĩ đến sẽ đến cơn ác mộng, tức giận cả người run rẩy.
- Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, có thể cùng một đại mỹ nhân nổi tiếng trong chốn giang hồ có một buổi vui sướng, cũng coi như đáng giá.
Tống Thanh Thư gỡ cây trâm cài đầu ở trên búi tóc, xỏa mái tóc dài nàng ra, cả mái tóc đen tung bay ở bả vai trắng như tuyết của nàng, phân ra vẻ đẹp trắng đen hai màu, nhìn thấy hô hấp Tống Thanh Thư không khỏi ngưng trệ lại.
- Thanh Thư, ngươi buông tha ta có được không? Trước đây ngươi đã từng đối với ta tốt như vậy, đừng làm như thế….
Chu Chỉ Nhược thấy không thể uy hiếp được Tống Thanh Thư, trong long nàng càng hoảng loạn, đành nhỏ nhẹ cầu xin hắn.
- Khi ngươi nằm ở dưới thân của Trương Vô Kỵ, thì Tống Thanh Thư thương yêu ngươi trước kia đã chết rồi.
Tống Thanh Thư nói một cách lạnh lùng, giật lấy dây thắt cái yếm mở ra, miếng vải tơ màu hồng phấn không tiếng động lướt xuống đến bên hông nàng.
Biết tất cả giải thích đều là phí công, Chu Chỉ Nhược thống khổ nhắm hai mắt lại, hai hàng lệ khóe mắt chảy ra..
Tống Thanh Thư từ trước ngực nàng ngẩng đầu lên, cảm thấy thời cơ đủ rồi, mở ra đai lưng nàng, thoát ra cả cái váy quần của Chu Chỉ Nhược.
Trong nháy mắt, một thân thể màu ánh sáng trắng như tuyết hoàn toàn bại lộ ở trước mắt Tống Thanh Thư, nhìn thân thể trần truồng của Chu Chỉ Nhược, lòng dạ Tống Thanh Thư chấn động mạnh, một đôi bầu vú như hai quả cầu thịt, quầng vú ửng đỏ hiện ra trước mắt của hắn, so với ngày bái đường thành thân càng thêm trắng nuột tươi mới, các vị trí nhạy cảm đều nẩy nở mẩy hơn trước, đôi chân ngượng ngùng quấn quýt lấy nhau, tư thái chọc người, mông trắng tròn trịa đẫy đà đường cong trôi chảy ưu mỹ động nhân, cái âm hộ dụ người phạm tội, đáng yêu với thảm cỏ non đen mịn với cái khe nứt kẹp lại quá chặt chẽ, khiến người không thể tra tìm bên trong đến tột cùng tinh tế như thế nào….
Tống Thanh Thư nằm phục lên người nàng, cảm giác mình đè lên một đôi bầu thịt đầy đặn mềm mại, đôi tay hắn để lên nắm chặt hai bầu vú no đủ của nàng, theo động tác nắm bóp của Tống Thanh Thư, khuôn mặt Chu Chỉ Nhược càng ngày càng ửng hồng, biểu hiện cực kỳ động nhân, hai tay nàng nắm chặt tấm vải giường, bờ eo giãy dụa cố tránh né, nhưng lại vô tình làm cho cái âm hộ của mình cùng với nhục côn cứng ngắt của Tống Thanh Thư ma sát….
Tống Thanh Thư vẫn chưa thỏa mãn như vậy, sau khi nắn bóp hai vú một hồi, một tay hắn theo bụng dưới của nàng trượt xuống, sau đó chui vào cái khe nứt nhỏ của âm hộ, Chu Chỉ Nhược như giống như điện giật, mở ra cặp mắt vô hồn nhìn Tống Thanh Thư
Bàn tay hắn từ trong cái khe âm hộ nàng vuốt ve, Chu Chỉ Nhược giống nhau một cây độc huyền cầm bị đùa bỡn, chẳng bao lâu dịch nhờn theo phản ứng bản năng nguyên thủy đã tiết ra…
- Chỉ Nhược, ngươi tuy rằng ngoài miệng từ chối ta, nhưng thân thể của ngươi lại nói ngược lại đấy.
Tống Thanh Thư giơ lên đầu ngón tay dính đầy sáng lấp lánh dịch nhờn từ miệng âm đ*o tiết ra ở trước mặt Chu Chỉ Nhược quơ quơ.
- Vô liêm sỉ!
Chu Chỉ Nhược lúc này cảm thấy phi thường lúng túng, nàng đau hận thân thể của mình lại nỗi lên phản ứng
- Ngươi có thể gọi ta là vô liêm sĩ, nhưng chuyện của người và Trương Vô Kỵ thì gọi như thế nào đây?
Nghe được hắn nhắc đến Trương Vô Kỵ, trong lòng Chu Chỉ Nhược vô cùng đau xót.
………………………………………………………………………………………
Tống Thanh Thư cũng càng ngày càng hưng phấn, Chu Chỉ Nhược má ngọc ửng đỏ, mái tóc như mây của nàng phiêu tán trên vai, trong long hắn dục hỏa hùng hùng thiêu đốt, Chu Chỉ Nhược biết sắp sửa xảy ra chuyện gì, mặt ngọc đỏ chót, ngực gấp gáp phập phồng, nhìn hạ thể hắn tư thế chẩn bị hạ người nàng run giọng nói:
- Dừng..lại đi…
Tống Thanh Thư đặt miệng ở bờ môi Chu Chỉ Nhược hôn lên một cái, nói:
- Chỉ Nhược, yên tâm đi..ta sẽ cẩn thận từng li từng tí yêu ngươi!
Tống Thanh Thư mọi sự đã chuẩn bị chỉ xong chỉ còn chờ cơ hội, cái khe nứt âm hộ của nàng đã ẩm ướt trơn nhớt, quy đầu hơi nhấn về phía cửa miệng âm đ*o một cái, chui vào bên trong ngọc môn mềm nhẵn, đứng vững đính trụ nơi cái lổ hang thật nhỏ, chen vào mở ra, quy đầu có chút lui lại, sau đó lại tiến về phía trước, cửa ngọc môn non mềm bị lõm sâu vào, sau đó quy đầu trợt hẳn vào trong âm đ*o, thân thể Chu Chỉ Nhược run lên, biểu lộ ra là bị thốn đau.
Quy đầu chật vật xâm nhập vào cửa huyệt, vừa cắm vào một chút, thì chạm đến tầng màng mỏng mềm dẻo, Tống Thanh Thư có chút ngoài ý muốn dừng lại rồi dùng sức một cái, Chu Chỉ Nhược cau chặt đôi lông mày, ngọc thể bị đau thốn cong người lên, lần đầu bị phá thân nàng cũng không có chảy quá nhiều máu, thịt non âm đ*o chặt chẽ bao bọc lại nhục côn, tựa như không cách nào thừa nhận cây nhục côn thô to đâm vào bên trong thân thể, Tống Thanh Thư lại hơi dùng sức, cái mông trầm mạnh xuống, cây nhục côn cứng ngắt đã hoàn toàn tiến hết vào trong cơ thể Chu Chỉ Nhược, kèm theo tiếng Chu Chỉ Nhược la lên, Tống Thanh Thư lập tức đẩy cây nhục côn sâu đến hoa tâm của nàng.
- Á….đau quá…
Một cơn xúc động tà ác phun lên tâm trí, hắn biến thành một con cự thú hồng hoang hung mãnh, dùng cây nhục côn tráng kiện chinh phục lấy nữ nhân dưới thân, động tác không hề dừng lại động tác, ngược lại càng dùng thêm sức, dịch nhờn hòa với máu trinh từ cửa ngọc môn, trào ra nhiểu xuống trên tấm vải giường, đến khi Chu Chỉ Nhược đau quá kêu lên rồi bấu mạnh ở cánh tay Tống Thanh Thư tóe máu, bị đau rát, cơn xúc động tà ác mới từ tâm trí của hằn dần dần dịu xuống.
(Đọc truyện sắc hiệp mới nhất tại Truyện V K L chấm com - http://truyenvkl.com chúc bạn online vui vẻ)
Chu Chỉ Nhược khuôn mặt đã trắng tái, cho dù là nàng không còn xử nữ, nhưng mà lần đầu chịu đựng cây nhục côn to lớn của Tống Thanh Thư như vậy, cũng có thể còn chịu không chịu nổi, huống hồ chi tấm thân còn trong trắng, nàng cắn chặt đôi môi rướm máu chịu đau…..
……………………………………………………………………………………….
Một lúc sau khi cái âm đ*o dần dần thích ứng với cây nhục côn, thì Chu Chỉ Nhược lại cảm thấy một điều quái lạ, toàn thân ngứa nhột không ngớt, dục hỏa đã chiếm cứ thân tâm của nàng, Tống Thanh Thư tiếp tục phát lực, nhục côn cứng ngắt không ngừng đâm chọc vào nhành hoa mềm mại của nàng, toàn thân nàng thoáng cái trở nên thoải mái, thân thể từng trận khoái cảm, trùng kích toàn thân đến mỗi tế bào của nàng, hàm răng ngọc cắn chặt, nhíu lại hai hàng lông mày, thừa nhận nhục côn Tống Thanh Thư xung kích, vừa như thống khổ, vừa như sung sướng, từ yết hầu nàng rên lên như tiếng khóc, không ngừng thiêu động dục hỏa của Tống Thanh Thư..
…………………………………………………………………………………………..
Đến lúc này thì Tống Thanh Thư cảm thấy bên trong âm đ*o của Chu Chỉ Nhược không ngừng co rút ngọ nguậy, giống như có vô số cái miệng nhỏ mút vào quy đầu mình, từng cơn tê dại từ bên trong cái âm đ*o đối phương truyền đến, kích thích thêm động tác của hắn càng mãnh liệt! Tống Thanh Thư hầu như mỗi lần đều đẩy nhục côn sâu đến tận hoa tâm của Chu Chỉ Nhược, mỗi một lần như vậy, thân thể của run lên, đôi môi đỏ của nàng cũng đã hé mở, dần dần, hắn thấy tiếng thở dốc Chu Chỉ Nhược thêm dồn dập, hân thể bóng loáng nàng trở nên nóng bỏng, nên lại tăng nhanh tốc độ đút nhục côn vào.
- A... không được......a….a…… ta…ta…
Bỗng nhiên, thân thể Chu Chỉ Nhược run rẩy kịch liệt, âm tinh vỡ đê trào phun ra, hoa tâm dần dập co rút lại…
……………………………………………………………………………………………
Cuối cùng Tống Thanh Thư phủ phục nằm ở trên người nàng không nhúc nhích. thân thể mẫn cảm của Chu Chỉ Nhược nhận ra được dương tinh đối phương ở tràn ngập ở bên trong thân thể mình, bây giờ thì Chu Chỉ Nhược lại có cảm giác buồn nôn, nàng âm thầm tụ lại chân khí đang chạy tứ tán.
- Uả…
Tống Thanh Thư cũng đã bình tâm lại, hắn nhỏm người cúi đầu nhìn thì phát hiện trên tấm vải giường còn đọng lại nhưng đốm hoa mai máu thì cả kinh nói:
- Ngươi làm sao... vẫn còn..
Chu Chỉ Nhược tràn ngập sự thù hận liếc mắt nhìn hắn, cắn chặt môi, không nói một lời, việc đã đến nước này khi biết rằng nàng vẫn còn xữ nữ, Tống Thanh Thư ngạc nhiên ngơ ngẫn rồi lại vô cùng mừng rỡ…
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Tống Thanh Thư nhìn thấy thân thể mềm mại nữ nhân nằm dưới thân mình đường con lồi lõm, có hứng thú nhục côn rất nhanh lại dựng đứng lên, có điều hắn thong thả với lấy ra một cây chủy thủ, kê ở trên cổ Chu Chỉ Nhược nói:
- Chỉ Nhược, ta biết sau khi ngươi khôi phục võ công thì nhất định sẽ giết chết ta, vì thế ta không thể làm gì khác hơn là tiên hạ thủ vi cường.
Chu Chỉ Nhược giật mình cả kinh, nàng mới vừa có chút dấu hiệu tụ lại được chân khí đang chạy tán loạn, ý thức được đối phương cũng nghĩ ra rõ ràng chuyện như vậy, chỉ cần một người có trí thông minh bình thường, đúng là không thể buông tha cho mình được sau chuyện thế này, cho nên thản nhiên nói:
- Ngươi muốn giết thì cứ giết, còn nếu như muốn nhân cơ hội mà uy hiếp ta sau này không truy cứu, đó là một chuyện viển vông, ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi đâu.
- Được, ta cho ngươi một cơ hội báo thù….
Tống Thanh Thư cười cợt quỷ dị, rồi nói tiếp:
- Ta biết ngươi vừa rồi đang cố gắng khôi phục công lực, ngươi là một cô nương xinh đẹp như thiên tiên, ta cũng cảm thấy đáng tiếc nếu giết người, vậy ta sẽ thử làm người thêm lần nữa, để xem ngươi có bản lãnh trong khoảng thời gian này khôi phục công lực được không? Nếu như đồng ý, thì gật đầu, nếu như không đồng ý, ta sẽ ngay lập tức tiễn đưa ngươi về Tây thiên, ngược lại thì ngươi sẽ còn có cơ hội…
Chu Chỉ Nhược nghĩ đến nếu có chết bây giờ thì cũng đã bị hắn ô nhục, bây giờ nàng đã hận Tống Thanh Thư đến tận tận xương tủy, nghĩ đến thân thể mình đã bị hắn dùng qua, bây giờ có làm thêm mấy lần nữa cũng không có gì là ghê gớm, chỉ cần mình tranh thủ thời gian khôi phục lại công lực, để có thể giết hắn thì làm tất cả chuyện gì cũng đều là đáng giá.
- Có hiểu rỏ chưa?
Tống Thanh Thư lạnh lùng nhìn nàng, lưỡi dao sắc bén ở cổ nàng nhấn xuống một chút.
- Hiểu…
Chu Chỉ Nhược có chút lúng túng, cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ gật đầu đồng ý để hắn lại tiếp tục làm thêm một lần nữa...
- Lần này là do ngươi cầu ta đến làm đấy, sau này đừng có quên.
Lời nói của Tống Thanh Thư làm cho Chu Chỉ Nhược uất ức suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Cây nhục côn cứng rắn hằn nổi gân xanh, ở trong không gian lay động, Chu Chỉ Nhược giống như con dê đợi làm thịt, trần truồng nằm ngửa ở trên giường, đôi mắt đẹp nhắm chặt, vẫn không thấy Tống Thanh Thư hành động gì cả, cảm giác chờ lâu dù ngắn ngủi đều là một sự dày vò.
Nàng nhịn không được cắn răng nói:
- Ngươi cho …vào mau đi..
Nghe được tiếng nói mỹ nhân, Tống Thanh Thư liền nhào tới trên thân thể nàng, thở hào hển cặp đùi ngọc đưa lên trên vai, nâng lên cái mông to mọng, đem quy đầu nhắm ngay cửa miệng ngọc môn lầy lội l-n dịch nhờn, phần eo ân về về phía trước một cái..."Ọp.." một tiếng, nương theo màu trắng mịn dịch nhờn, cây nhục côn thông thuận sáp nhập t thật sâu vào trong âm đ*o Chu Chỉ Nhược.
Chu Chỉ Nhược khép chặt mắt, nhưng đôi lông mi nhẹ nhàng rung động, Tống Thanh Thư một hơi đâm nhục côn vào mấy chục lần, Chu Chỉ Nhược cả người mồ hôi đã nhỏ chảy ra, hai gò má ửng hồng, cơn cực kỳ khoái cảm tự bao giờ đã kéo tới, đầu ở trên gối đung đưa, mái tóc dài bay tán loạn, phủ ở trước ngực, vài sợi dính ở trong môi, từ nơi thâm cốc u lan của nàng, tản ra nồng nặc ngây ngấy hăng hăng của con cái tiết dịch, Tống Thanh Thư vẫn tiếp tục không có đình chỉ động tác, mà hắn cũng sẽ không có đình chỉ, cái mông đẹp Chu Chỉ Nhược giờ đã không ngừng mà giơ lên, thả xuống, nghênh đón mỗi một lần nhục côn xung kích, nàng cắn chặt vào những sợi tóc để không phát ra tiếng rên rỉ. ….
Tiếng hai bộ phân sinh dục va vào nhau "phành phạch…phành phạch"vang lên, Chu Chỉ Nhược đã không thể nhẫn nại được trước cơn động dục của mình, nàng thở hổn hển thở càng ngày càng nặng, thỉnh thoảng từ yết hầu phát sinh ra tiếng “ ư…ư…” nho nhỏ không cách nào khống chế...
Cơn cực khoái sắp đến, Chu Chỉ Nhược đã quên tất cả, chỉ hi vọng Tống Thanh Thư dùng sức.. dùng sức… dùng sức lấy cây nhục côn giết chết mình, cái loại sung sướng này làm người tê dại mê say, tiêu hồn thực cốt, dục tiên dục tử khoái dưới sự kích thích của bản năng nguyên thủy tính dục….
Chu Chỉ Nhược đại não hải trống rỗng, thân thể mềm mại không xương, ở dưới thân Tống Thanh Thư tươi đẹp khôn kể, Tống Thanh Thư động tác điên cuồng, mãnh liệt địa chấn, liều mạng mà nỗ lực, lửa nóng cây nhục côn một thoáng lại một thoáng tầng tầng lớp lớp ở trong hoa tâm Chu Chỉ Nhược đào khoét! Chu Chỉ Nhược toàn thân run rẩy, vẻ mặt nàng hốt hoảng, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên Chu Chỉ Nhược thân thể kịch liệt co quắp, hai tay bấu mạnh trên giường, lệ rơi đầy mặt, nàng đã đạt được đỉnh phong nam nữ hợp thể giao hoan cực lạc……
Hai bàn tay nắm thật chặt tấm vải trải giường từ từ xụi lơ vô lực thả ra, toàn thân mồ hôi tuôn như nước, bên trong thân thể từ cửa ngọc môn nàng không ngừng chảy ra một luồng nong nóng dịch nhờn, theo sự nỗ lực của cây nhục côn Tống Thanh Thư mà trào bên ngoài thân thể, dính ướt loang lổ ở trên giường.
………………………………………………………………………………………
- A..a….
Một tiếng kêu dài, Chu Chỉ Nhược lần thứ ba đạt được cực khoái điên rồ như thế, không biết giao cấu bao nhiêu thời gian, Tống Thanh Thư cảm giác được hoa tâm bên trong nàng đang mút thỏa thích quy đầu mình, hắn cũng đã đến bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ, bị âm tinh của Chu Chỉ Nhược phún ra một kích, không nhịn được nữa Tống Thanh Thư dùng sức, một luồng lửa nóng dương tinh tuôn trào ra, bắn nhanh thật sâu vào trong hoa tâm, lại làm cho Chu Chỉ Nhược thêm một trận kịch liệt co giật.
Chu Chỉ Nhược nằm ở phía dưới sắc mặt ửng đỏ, mỗi một lần nàng hơi tụ tập chân khi lại nổi lên nội lực, thì đều bị cây nhục côn của đối phương mạnh mẽ va chạm, cái sướng làm cho tâm linh thần diêu không tập trung được, lại không thể làm gì khác hơn là thêm một lần nữa đã tới với cơn cao trào.
Suốt một đêm này Tống Thanh Thư mệt chết đi sống lại, cuối cùng dương tinh phóng thích đến sáu lần vào trong âm đ*o của Chu Chỉ Nhược, nàng không có cách nào tụ lại được nội lực, không thể làm gì khác hơn là cả người xụi lơ nằm ở yên một chỗ, chấp nhận số mệnh của mình mà nhắm hai mắt lại.