Thanh kiếm gỗ của Tống Thanh Thư mỗi khi đâm trúng vào huyệt vị, kình lực nhập thể, sẽ làm cho toàn thân tê dại, trong nháy mắt sẽ mất đi sức lực, nhưng không làm tổn thương đến tính mạng, bản tính hắn không muốn xem mạng người như cỏ rác.
Tống Thanh Thư liên tiếp xông qua ba lượt cửa sắt, tiến đến một khu đất vuông vức trước vách núi, thì nhìn thấy một cái giỏ tre treo lơ lửng giữa không trung, để làm phương tiện kéo lên trên đỉnh vách núi cao, hắn biết có thể trên đỉnh chính là đại điện Thành Đức của Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Phải leo lên được cái giỏ trúc, có người tác động đến cơ quan thì giỏ trúc mới kéo lên được tới trên đỉnh núi với vách đá dựng đứng như thế này, có điều vấn đề này cũng không làm khó được Tống Thanh Thư, đối với hắn chỉ cần có điểm tựa để mượn lực thì có thể dùng khinh công Thê Vân Tung để vượt qua, mỗi khi cảm thấy sắp cạn khí lực, mũi chân liền điểm trên vách đá một cái, lại liền có thể hướng về phóng lên thêm một quãng dài, càng lên cao thì nhìn thấy từng mảng mây bay thổi qua trên đỉnh đầu, thân như hòa lẫn trong mây, người đứng dưới đáy nhìn lên chẳng thấy gì cả.
Trên đường phóng lên đỉnh núi, hắn dừng nhịp bốn lần lấy đà, cuối cùng cũng lên tới nơi, cảnh quan đầu tiên đập vào mắt chính là một cái cổng cao lớn bằng cẩm thạch, trên khắc mấy chữ vàng rất to “Trạch bị thương sinh”, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng lóe mắt khiến người ta phải nổi lòng tôn kinh, có thể thấy được trong lòng Đông Phương Bất Bại có hoài bão rất lớn, những chưởng môn tầm thường không thể so sánh được, không biết Khang Hy nếu nhìn thấy cảnh tượng trước mắt sẽ nghĩ sao về Đông Phương Bất Bại?
Trên đỉnh núi, giáo đồ đã được cảnh báo, lập trận địa sẵn sàng đón địch, thấy hắn tới liền bủa vây vào giữa, Tống Thanh Thư không muốn giao tranh, liền cao giọng nói.
- Nơi này ai là chủ sự?
- Trưởng lão của Nhật Nguyệt thần giáo Bảo Đại Sở, không biết các hạ có điều chi chỉ giáo?
Một người đàn ông trung niên béo ục ịch bước ra từ trong đám giáo đồ.
Tống Thanh Thư thấy hơi thở gã đều đặn, mắt lộ tinh quang, võ công chỉ e không kém hơn các chưởng môn Ngũ Nhạc, hắn âm thầm cảm thán Nhật Nguyệt Thần Giáo quả nhiên ngọa hổ tàng long.
- Nhậm Ngã Hành sao vẫn chưa xuất hiện?
Tống Thanh Thư thân đang bị hãm trùng vây vẫn không chút nào lo lắng, vốn hắn nghĩ đánh không lại thì cũng có thể cao chạy xa bay thoát khỏi, vì đoán chừng trong Nhật Nguyệt Thần Giáo ngoại trừ Đông Phương Bất Bại thì cũng không ai đuổi kịp được mình.
- Các hạ là thủ hạ của tên phản bội Nhậm Ngã Hành?
Bảo Đại Sở trừng mắt hỏi Tống Thanh Thư, giáo chúng trong Nhật Nguyệt thần giáo nghe nhắc đến tên Nhậm Ngã Hành ai cũng đều biến sắc.
Thấy trưởng lão Bảo Đại Sở gọi thẳng ra tên Nhậm Ngã Hành, Tống Thanh Thư thở phào nhẹ nhõm, xem ra Nhậm Ngã Hành vẫn chưa có đánh lên, vẻ mặt hắn liền dịu lại nói:
- Xem ra đây chỉ là hiểu lầm, tại hạ là bằng hữu của Đông Phương giáo chủ, mong rằng Bảo trưởng lão thông báo giùm.
Bảo Đại Sở nào dám tin hắn, ra hiệu thủ hạ giữ trận bao vây:
- Muốn gặp giáo chủ, trước tiên hãy bó tay chịu trói đi.
Tống Thanh Thư không muốn cùng những thủ hạ của Đông Phương Bất Bại giao tranh, vô cớ chỉ làm lợi cho Nhậm Ngã Hành, thấy bọn họ muốn nhào tới, liền thả người nhảy một cái, phi thân đến trên nóc điện Thành Đức hít mạnh một hơi, vận công phu Sư Tử Hống quát lớn:
- Đông Phương Bất Bại, ta ngàn dặm xa xôi chạy tới giúp ngươi, ngươi tiếp đón bằng hữu như vậy sao? Nếu như ngươi muốn đám đệ tử này bị thương tích, ta có thể hành động cho ngươi xem.
Tiếng thét của hắn giống như chuông Đại hồng chung, truyền khắp toàn bộ trên đỉnh núi.
- Lớn mật! Dám gọi thẳng tên của giáo chủ!
Nghe được hắn ở trên điện quát tháo, giáo chúng bên dưới không ngừng biến sắc, đang muốn nhảy lên đỉnh lùng bắt, thì từ xa xa truyền tới một giọng nói uy nghiêm:
- Bảo Đại Sở, đưa hắn tới gặp bổn tọa.
Đám người Nhật Nguyệt Thần Giáo vội vàng hạ vũ khí trong tay xuống, tuy trong lòng nghi hoặc nhưng cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của giáo chủ.
- Công tử xin mời!
Bảo Đại Sở xưa nay chưa từng thấy có ai dám nói chuyện như thế với giáo chủ, nhưng nghe ngữ khí giáo chủ, tựa hồ cũng không có ý trách tội, chẳng lẽ hắn thực sự là bằng hữu của giáo chủ? Nhưng gã ở Nhật Nguyệt thần giáo nhiều năm, trước giờ cũng chưa từng nghe nói đến người này.
Một tên Tử y sứ giả đi ra dẫn đường, Tống Thanh Thư theo sau, đi tới cuối điện Thành Đức, qua một hành lang dài, đến một hoa viên, đi xuyên qua vào một gian nhà nhỏ phía Tây, Tử y sứ giả dừng lại đẩy vào một cơ quan bên trái vách tường, bức tường liền lộ ra một cánh cửa, bên trong vẫn còn có một cánh cửa sắt, Tử ýy sứ giả lấy ra một chuỗi chìa khoá, mở cánh cửa sắt, bên trong là một địa đạo, Tống Thanh Thư đi theo Tử y sứ giả từ đi thẳng xuống dưới, dọc hai bên địa đạo hai bên có vài anh đuốc, lúc mờ lúc tỏ âm u, khiến hắn không khỏi âm thầm đề phòng: "Lão thái giám nói ta có một trận đại kiếp nạn, chẳng lẽ là yêu tinh Đông Phương kia còn hận chuyện lần trước, lừa ta đến trong địa lao, định nhốt mình như đã từng đối phó với Nhậm Ngã Hành kia?”
Thấy có khả năng như thế, Tống Thanh Thư âm thầm tự trách nình quá mức bất cẩn, đang do dự có nên quay lại hay không, nhưng vừa đi qua khúc cua, thì thấy phía trước đã rộng rãi sáng sủa, lộ ra cả ánh sáng mặt trời, một mùi hương thoang thoảng bay đến làm cho Tống Thanh Thư đột nhiên cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Từ trong lòng địa đạo đi ra ngoài, thì đến một tiểu hoa viên cực kỳ tinh xảo, Hồng Mai Lục Trúc, Thanh Tùng, Thúy Bách, bố cục rất tỉ mỉ, trong hồ nước có mấy đôi chim Uyên Ương du dương ở giữa, bên cạnh còn có bốn con Hạc trắng.
Tống Thanh Thư không ngờ lại gặp được cảnh đẹp như vậy ở chốn này, trong lòng cười thầm: “ Đông Phương Bất Bại dù cho uy phong lừng lẫy, nhưng bên trong vẫn là một nữ nhân…”
Vòng qua một mấy ngọn giả sơn, lại gặp một vườn hoa lớn, bên trong tất cả đều là hoa hồng màu đỏ sẫm cùng với màu phấn hồng, tranh nhau khoe sắc, diễm lệ vô cùng.
Sứ giả áo tím đã lui ra, Tống Thanh Thư nhìn chằm chằm vào rừng hoa nở nụ cười nói:
- Đông Phương cô nương, tại hạ nghe nói giáo chủ Nhậm Ngã Hành trước đây của quý giáo tái xuất giang hồ, nên mới tới đây để trợ giúp cho cô nương ….
- Tại sao đứng từ xa như vậy làm gì? Đã có gan đơn độc xông vào tổng đàn Nhật Nguyệt Thần giáo, lại không có gan bước đến gian nhà gỗ này à?
Từ trong gian nhà gỗ truyền đến tiếng cười nhạo, vừa nhu mị vừa mang theo một phần kiêu ngạo.
- Đông Phương cô nương đã chịu dùng giọng nói nữ nhân của mình để nói chuyện với tại hạ….
Tống Thanh Thư nghe tiếng của Đông Phương Bất Bại thì mừng rỡ, lập tức tiến đến vừa nói tiếp:
- Trước nghe giọng nam nhân thô lỗ kia của cô nương, tuy rằng biết rõ là nữ cãi nam trang, nhưng vẫn còn có chút...
"Vèo!"
Tống Thanh Thư biến sắc, vươn mình, tránh được cây Tú hoa châm bắn nhanh như chớp, còn chưa kịp thở, thì một cây Tú hoa châm khác tựa hồ đã đoán trước vị trí né của hắn liền nhắm thẳng vào đại huyệt trước ngực mà tới, Tống Thanh Thư lăn nhoài trên đất, không chỗ mượn lực, như con lật đật lăn qua, vừa rồi một đường xông tới tổng đàn Nhật Nguyệt Thần giáo, lá cây không ngừng dính vào y phục trên người không dính một lá cây, giò đã vương đầy đất cát, Tống Thanh Thư trong lòng tức giận, vừa đứng dậy đang muốn há mồm quát mắng, thì lại một cây Tú hoa châm như ruồi bâu lấy mật, trong chớp mắt lại bay đến trước mắt.
- Hừ!
Tống Thanh Thư lạnh rên một tiếng, nhắm mắt lại, không tránh né mà đứng yên ở đó.
- Ồ?
Trong phòng truyền đến một tiếng thét kinh ngạc, lấp tức một cây Tú hoa châm châm khác bắn nhanh ra, tuy phóng sau mà đến trước, lập tức va chạm làm lệch hướng cây Tú hoa châm trước đó, nhìn hai cây Tú hoa châm cắm xuyên qua tảng đá như xuyên thanh gỗ mục, Tống Thanh Thư da mặt xanh xám.
- Lấy võ công của ngươi rõ ràng có thể tránh thoát đi, tại sao đứng bất động?
Rèm cửa vén lên, Đông Phương Bất Bại đứng ở cửa tức giận đùng đùng hỏi.
Một thoáng nhìn thấy qua mọi tức giận trong lòng Tống Thanh Thư liền tan thành mây khói, lại có chút thất thần, bởi vì Đông Phương Bất Bại đang mặc trang phục nữ nhân, trong đó càng lộ vẻ thành thục khi trên thân là một bô xiêm y màu đỏ huyết dụ, thân thể mềm mại uyển chuyển, bên dưới áo phập phồng đôi bầu vú cao ngất hấp dẫn, đường cong ngạo nhân đã đủ khuynh đảo người trong thiên hạ, phía dưới hạ thể cái mông ngọc đầy đặn cùng cặp đùi ngọc mượt mà thon dài càng lộ vẻ khiếp người, đôi chân mày lá liễu, một cái nhăn mày cũng phảng phất đủ đã hòa tan tất cả tâm trí nam nhân, đôi mắt đẹp câu hồn đoạt phách trông mong nhìn quanh, như có quang hoa lưu chuyển, bên trong vũ mị mang theo một tia kiêu ngạo, cặp môi anh đào hồng nhuận vô cùng khéo léo, phảng phất có thể đem dục niệm của người từ chỗ nội tâm chỗ sâu nhất câu dẫn đi ra, da thịt nõn nà so với gấm vóc tốt nhất Tô Châu tựa hồ còn muốn trắng nõn hơn vạn lần, ẩn ẩn tản ra mê người hào quang cùng mùi thơm lãng đãng, nữ nhân này không thể nghi ngờ là yêu tinh hại nước hại dân, đầy đặn như mật đào bộ dạng thùy mị uyển chuyển lại lại để người không cách nào dòm thấu đến tuổi tác lớn nhỏ, trên vóc dáng nàng tồn tại một cô nương xinh đẹp thanh xuân, vừa có nét phong tình thiếu phụ mê người, tuyệt đối là vưu vật kiệt tác trời cao. Tuy rằng biết rõ Đông Phương Bất Bại uy chấn giang hồ mấy chục năm, tuổi chắc chắn sẽ không nhỏ, thế nhưng trên khuôn mặt tươi cười kia hoàn toàn không phát hiện được dấu vết năm tháng, tất cả tạo thành một dáng dấp phong tao quyến rũ chết người.