Tống Thanh Thư vui mừng:
- Đợi lát nữa nếu là tại hạ làm ra động tác gì kỳ quái thì cô nương tuyệt đối đừng kinh hoảng là được.
Nói xong hắn ngẩng đầu lên nhìn Trương Vô Kỵ, nở nụ cười của người thắng cuộc:
- Chu Chỉ Nhược đã thật sự là nữ nhân của ta.
- Trên danh nghĩa nàng vốn là thê tử của ngươi.....
Đang nói Trương Vô Kỵ chợt im bặt, vì đã hiểu ngụ ý của Tống Thanh Thư trong lời nói, Trương Vô Kỵ lại nghĩ đến đã từng cùng Chu Chỉ Nhược lưu lạc ngoài hải đảo biệt lập, thề non hẹn biển, lời nói còn văng vẳng bên tai, lúc này chợt thấy như Ngũ lôi giáng xuống đầu, ngơ ngẫn trước mắt chỉ thấy một mảnh màu trắng xóa, trong tai nghe được vô số âm thanh hỗn độn…
Phục hồi tỉnh lại, Trương Vô Kỵ hung dữ nhìn Tống Thanh Thư:
- Chu Chỉ Nhược từ trước đến giờ không ưa thích ngươi, làm sao lại cùng ngươi... Vừa rồi mắt ta cũng thấy ngươi đối với Nhâm đại tiểu thư sử dụng thủ đoạn bỉ ổi, chắc chắn là ngươi dùng thủ đoạn đê tiện vô liêm sỉ để đối phó với Chu Chỉ Nhược.
- Đó chỉ là suy nghĩ đơn phương của ngươi mà thôi, Chu Chỉ Nhược là thê tử của ta, phu phụ chúng ta cùng khuê phòng chi nhạc, thì làm gì mà tức tối như vậy?
Tống Thanh Thư biết rõ mình bây giờ đang bị thương khá nặng, nếu tiếp tục khích bác Trương Vô Kỵ đúng là không khôn ngoan, nhưng thiên tính nam nhân khiến hắn không bỏ xuống được, lợi dụng bất cứ cơ hội nào có thể tàn phá chọc giận tình địch.
- Ngươi muốn chết!
Trương Vô Kỵ thay đổi không còn hình tượng đôn hậu thường ngày, liền đánh tới.
Tống Thanh Thư rút ra kiếm gỗ nghênh tiếp, hắn bây giờ một thân công lực hùng hồn cực kỳ, nếu cùng Trương Vô Kỵ công bằng quyết đấu, tuy rằng không địch lại, nhưng cũng không đến nỗi cách biệt quá nhiều, nhưng vì đang vướng bận Đông Phương Bất Bại, một tay ôm nàng, một tay đón địch, bị Trương Vô Kỵ dùng Càn Khôn Đại Na Di đem chưởng lực chuyển chiêu kiếm qua khoảng trống, sau đó đánh thẳng vào chính diện người hắn một chưởng.
Trên người Trương Vô Kỵ có Cửu dương thần công, đồng thời Càn Khôn Đại Na Di chuyên kích phát tiềm lực bên trong thân thể, bởi vậy một chưởng này suýt chút nữa đã lấy mạng Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể mình chạy tán loạn, cố gắng dùng kiếm pháp tinh diệu du đấu, nhưng chiêu kiếm của hắn mới xuất ra nữa đường, thì đã bị bị Càn Khôn Đại Na Di của Trương Vô Kỵ dời lệch phương hướng, mười mấy chiêu qua đi, Tống Thanh Thư thấy nếu tiếp tục tiếp tục đánh nữa, thì ngày hôm nay hắn cùng Đông Phương Bất Bại chỉ có nuốt hận bỏ xác tại chỗ này.
Liên tiếp tung ra mười mấy chiêu kiếm, tạm thời bức lui Trương Vô Kỵ, hắn ôm chặt Đông Phương Bất Bại bên người, thối lui hướng về trên phía vực đá cheo leo.
Trương Vô Kỵ cũng không vội truy đuổi, ung dung thong thả bách nói:
- Thế nào? Tống sư huynh thấy tuyệt vọng nên chuẩn bị nhảy xuống vực sâu tự sát sao?
Tống Thanh Thư biết tình huống của mình, bây giờ đang có Đông Phương Bất Bại bị trọng thương kèm theo, cho dù vận lên khinh công Đạp Sa Vô Ngân cũng chạy không thoát, nhìn về vực sâu phía sau gió lthổi lạnh lẽo, cười khổ nói với Đông Phương Bất Bại:
- Chúng ta cùng nhau nhảy xuống vực thẳm đi.
- Haha…cũng được, ta Đông Phương Bất Bại ngang dọc một đời, cứ để cho lão Thiên thu hồi lại cái mạng này, vì ta cũng không muốn chết dưới tay của loại người tục nhân.
Đông Phương Bất Bại trong lòng biết hôm nay khó có thể may mắn thoát khỏi, sự kiêu hùng tôn nghiêm làm cho nàng không do dự mà quyết định ngay tự mình kết thúc.
- Cũng chưa chắc là chết….
Tống Thanh Thư đưa tay ra ôm trên eo Đông Phương Bất Bại, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng nói tiếp
- Chẳng có cái gì là tuyệt đối cả, chúng ta cứ đánh cuộc một keo."
Trương Vô Kỵ trong lòng biết Đông Phương Bất Bại vốn là võ công không kém chính mình, nên vẫn kiêng kỵ Đông Phương Bất Bại cùng Tống Thanh Thư liều chết phản công, bây giờ thì với tình thế này chắc chắn là thắng, không cần thiết phải bức ép đối phương quá gấp, vì lẽ đó vẫn đứng cách xa mấy trượng đề phòng, lúc nghe được Tống Thanh Thư nói, hắn cười to:
- Tống sư huynh, ngươi muốn đánh cuộc với lão Thiên sao? Cư cho là phía dưới có hồ nước sâu, từ trên vách núi vạn trượng rơi xuống, cho dù bất cứ cao thủ võ lâm nào cũng sẽ tan xương nát thịt…
- Hừ…không thử thì sao biết?
Tống Thanh Thư không quan tâm đến lời nói của Trương Vô Kỵ
- Muốn nhảy thì cứ nhảy đi, ta cũng không ngăn cản, miễn sao ngươi không chết trong tay ta thì Chỉ Nhược cũng sẽ không trách cứ gì được, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ giúp ngươi chăm sóc thật tốt cho Chu Chỉ Nhược.
Trương Vô Kỵ vừa rồi nghe được Tống Thanh Thư đã đoạt trinh tiết Chu Chỉ Nhược, trong lòng đã động sát cơ, nhưng trong lòng có chút kiêng kỵ, nên không muốn tự mình ra tay..
Đông Phương Bất Bại ở bên cạnh nghe được hơi nhướng mày, nàng có thể hiểu được lờ mờ là hai người bọn họ đanh tranh nhau một nữ nhân, chỉ là không nghĩ tới Trương Vô Kỵ đường đường đứng đầu một giáo phái, lại nói lên những lời như vậy mà không để ý đến thân phận mình..
- Ta nếu thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!
Tống Thanh Thư ôm Đông Phương Bất Bại đứng bên cạnh vực thẳm, quay đầu lại nhìn Trương Vô Kỵ nói.
- Hừ…câu nói này thường thường là người thất bại mới hay nói..
Trương Vô Kỵ đứng chắp tay, khinh thường nhạo bang.
Tống Thanh Thư ôm Đông Phương Bất Bại nhún người hướng về đáy vực nhảy xuống, Trương Vô Kỵ cau mày chạy đến bên cạnh nhìn, chỉ thấy lúc ẩn lúc hiện thân ảnh của hai người đang lao nhanh xuống, lúc này hắn mới yên lòng.
……………………………………………………………………………………….
- Không ngờ ta lại lại cùng ngươi chết cùng một chỗ.
Bên tai truyền đến vù vù gió thốc, Đông Phương Bất Bại đang trọng thương vô lực, hai tay ôm lấy cổ của Tống Thanh Thư, khuôn mặt kề sát trên lồng ngực hắn, tuy rằng sắp tử vong, thần thái nàng rất là yên tĩnh.
- Sau này tram năm có người nhìn thấy hài cốt chúng ta, có khi nào cho là một đôi nam nữ si tình tuẫn tiết?
Tống Thanh Thư từ phía sau lưng rút ra thanh kiếm gỗ, vừa nhắm mắt lại cảm thụ tốc độ gió, vừa mỉm cười trêu đùa nói.
Đông Phương Bất Bại cũng không tức giận, trái lại hé miệng nở nụ cười:
- Như vậy cũng đâu có gì sai... trước khi chết, để ta vẫn nói cho ngươi biết tên thật của ta, để trên cõi đời này vẫn còn có một người biết rằng ta đã từng tồn tại...
- Đừng nói nhiều…. ôm chặt tại hạ..
Tống Thanh Thư đem thanh kiếm gỗ hướng về phía trước phóng ra giữa không trung, xoay tay lại vận dụng hết toàn lực một chưởng đánh về phía vách núi, mượn lực phản chấn nhảy lên trên thanh kiếm gỗ, Đông Phương Bất Bại kinh hãi khi phát hiện thân mình trải qua kịch liệt đong đưa, xem kỹ lại thì hai người đang đạp ở trên thanh kiếm gỗ lăng không phi hành.
- Ngự kiếm phi hành? Làm sao có khả năng....
Đông Phương Bất Bại lầm bẩm nói dường như vẫn chưa tin là sự thật, hiện tại Tống Thanh Thư đang ôm nàng, hai người đứng trên kiếm gỗ mặc dù thân hình có chút bất ổn xiêu vẹo, nhưng đang chân thực phi hành lao về phía trước.
Đông Phương Bất Bại còn cho là mình bị trọng thương sinh ra ảo giác, bèn dùng sức nhéo mạnh trên bắp đùi Tống Thanh Thư một cái.
- A…
Tống Thanh Thư bất ngờ bị nàng làm đau nhếch miệng, thanh kiếm gỗ mất trọng tâm lão đảo như kẻ uống rượu say vậy, một chốc sau mới ổn định lại, Tống Thanh Thư bực mình vỗ một cái lên cái mông tròn săn chắc của Đông Phương Bất Bại tàn bạo nói:
- Đúng là nữ nhân, hãy an phận một chút, vào lúc này lộn xộn sẽ làm chết người đấy….