Nhìn Khang Hi từ từ ngã xuống, Tống Thanh Thư cũng thấy bi thương, dù sao ở chung lâu như vậy, nhiều hoặc ít đều có chút cảm tình với nhau, chỉ tiếc là song phương nhất định không thể nào trở thành bằng hữu.
Từ trong lồng ngực Tống Thanh Thư móc ra thêm một bộ mặt nạ da người khác chuẩn bị kỹ càng, kề sát ở trên mặt Khang Hi, sau đó nhanh chóng trao đổi y phục song phương, cuối cùng kiểm tra lại không có sơ hở, Tống Thanh Thư mới cao giọng gọi người đi vào.
Lúc Đa Long mang theo đại nội thị vệ tiến vào, nhìn mấy thi thể dưới đất, lại nhìn thấy Khang Hi uể oải mệt mỏi nằm ở trên giường, mồ hôi lạnh lập tức liền tươm ra:
- Vi Thần cứu giá chậm trễ, tội muôn lần chết.
Nhìn đồng liêu ngày trước bây giờ đang cung kính quỳ trên đất, Tống Thanh Thư sản sinh một loại cảm giác hoang đường, lạnh nhạt nói:
- Tống Thanh Thư tạo phản, muốn ám sát trẫm, may là có mấy thủ hạ liều mình hộ giá, đồng thời có cao nhân ra tay giúp đỡ, nên mới tiêu diệt được hắn. Hừ, uổng phí trẫm coi trọng hắn, thì ra hắn nương nhờ vào triều đình là vì muốn một ngày nào đó có thể ám sát trẫm. Truyền ý chỉ trẫm đem thi thể Tống Thanh Thư mang ra ngoài sân đốt cháy, sau đó lột da tróc thịt, chiêu cáo thiên hạ, mới tiêu trừ được mối hận trong lòng trẫm.
Liếc mắt nhìn thi thể Tống Thanh Thư nằm trên vũng máu, sắc mặt Đa Long cực kỳ phức tạp, trong lòng suy nghĩ: "Dựa vào võ công Tống Thanh Thư, thật muốn giết hoàng thượng, chỉ bằng vào mấy người này mà ngăn được sao?
Nhớ lại lúc trước Ngao Bái cũng chết không minh bạch giống vậy, Đa Long nào dám hỏi nhiều..
- Bẩm vâng..
Đa Long vội vã phất tay, ra lệnh thị vệ đem thi thể "Tống Thanh Thư" trên đất kéo ra ngoài, nhìn vệt máu kéo dài, Đa Long run lên,
- Bẩm còn cùng Tống đại... Tống Thanh Thư cùng đi với nhau là nữ nhân Thần Long giáo, không biết hoàng thượng sẽ xử trí như thế nào?
- Tô Thuyên?
Tống Thanh Thư rơi vào trầm mặc, hắn làm chuyện này thì phải lừa gạt tất cả mọi người, chỉ cần có chút manh mối lộ ra thì kết quả của hắn chính là vạn kiếp bất phục, Tô Thuyên tuy rằng cùng hắn đã có tiếp xúc gần gủi da thịt, nhưng Tống Thanh Thư vẫn đoán không được tâm tư của nữ nhân này, đương nhiên nhiên không dám nói cho nàng biết chuyện thật tình. Nhưng cũng không thể bỏ mặc không quan tâm đến, bởi vì thủ hạ Khang Hi nhổ cỏ tận gốc,
- Thần Long Đảo đối với triều đình vẫn rất trọng yếu, ngươi tự mình đến trấn an Tô giáo chủ, nói là Tống Thanh Thư ám sát chỉ là hành vi cá nhân, không có quan hệ gì với nàng. Trẫm mệt mỏi, ngươi lui xuống trước đi.
- Bẩm vâng… nô tài sẽ tang thêm thị vệ thủ ở bên ngoài, hoàng thượng yên tâm.
Đa Long chậm rãi lùi ra, đóng lại cửa lớn, không nhịn được vẫn liếc mắt nhìn vào trong, không biết vì sao, hắn lại cảm thấy chuyện vừa xảy ra có cái gì không đúng, nhưng cụ thể ra sao thì lại không nói ra được. Cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu..
Rất nhanh toàn bộ người trong Bảo thân vương phủ đều biết chuyện gì xảy ra, Tô Thuyên mê muội một hồi, suýt chút nữa không đứng vững, trong đầu tcứ có một ý nghĩ, "Hắn chết rồi… hắn chết rồi…hắn võ công cao như vậy, làm sao có khả năng chết?"
- Thi thể Tống... Tống Thanh Thư ở nơi nào, ta muốn nhìn qua một chút.
Tô Thuyên răng ngà sắp vỡ, thẩn thờ nhìn Đa Long.
Đa Long ra vẻ khó khăn:
- Hoàng thượng hạ chỉ, phải đem Tống Thanh Thư lột da tróc thịt ngay tức khắc, ai cũng thấy không được thi thể của hắn.
- Lột da tróc thịt?
Tô Thuyên cảm thấy huyết dịch cả người lập tức như đọng lại, nàng cũng không chống đỡ thêm được, từ từ ngã xuống đất. …
Đa Long vội vã gọi nha hoàn đem Tô Thuyên nâng dậy, nhìn nàng hồn bay phách lạc, thở dài nói:
- Tô giáo chủ, thấy giáo chủ cùng Tống đại nhân có mối quan hệ không hề tầm thường. Nhưng lần này Tống đại nhân phạm vào tội lớn di thiên, Tô giáo chủ tốt nhất là nhanh chóng bứt ra rời đi càng nhanh càng tốt.
Nhớ lại trước đây cùng Tống Thanh Thư trong tháng ngày ở chung, thâm tâm Đa Long cũng không đành lòng, liền ám chỉ Tô Thuyên nhanh chóng quay trở về Thần Long Đảo, để tránh khỏi Khang Hi thay đổi chủ ý, còn Tô Thuyên có lĩnh ngộ hay không, thì sau này không có liên quan gì đến chuyện của mình.
…………………………………………………………………………………………….
Tại một biệt viện khác trong Vương phủ, Hạ Thanh Thanh hộc ra một ngụm máu tươi, ánh mắt rã rời, trong miệng lẩm bẩm: "Ta biết ngươi nhất định là vì ta, mới đi ám sát Khang Hi, Tống Thanh Thư chính ta hại ngươi rồi..."
Hạ Thanh Thanh nằm lỳ ở trên giường khóc thành tiếng, sao đó không lâu lắm, đột nhiên ngồi dậy đến, sắc mặt trắng bệch chậm rãi rút ra bảo kiếm, nở nụ cười đau thương, dứt khoát tự kê lưỡi kiếm lên cổ tự sát.
“ Phốc! …”
Lòng bàn tay Hạ Thanh Thanh tê rần, thanh bảo kiếm suýt rời khỏi tay, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ:
- Là ai….
Khi nàng phong người ra bên ngoài, nào còn nhìn thấy bóng người? Trong lòng tràn ngập nghi hoặc quay về trong phòng, trải qua việc này, Hạ Thanh Thanh rốt cục khôi phục lý trí, mím chặt đôi môi, trong lòng đã quyết định: “ Không được…ta không thể chết một cách như vậy. Tống Thanh Thư, dướng hoàng tuyền hãy chậm một chút, đừng uống thang thuốc của Mạnh Bà g, chờ ta giết Khang Hi xong rồi lập tức tới ngay bên cạnh ngươi.
Ẩn nấp trên tang cây trong sân, Tống Thanh Thư lau mồ hôi lạnh, may mà mình âm thầm đến nhìn nàng một chút, nếu không gây nên họa thành cả đời tiếc nuối? Có điều thấy Hạ Thanh Thanh vì chính mình tuẫn tình, đó là điều Tống Thanh Thư làm sao cũng không ngờ tới, sau khi kinh ngạc thì trong long hắn cũng bay lên một tia vui mừng.
Sau đó mấy ngày, Tống Thanh Thư vì để tránh cho người nhìn ra sơ hở, vẫn mượn lý do là dưỡng thương, ít giao du với bên ngoài, sẵn dịp nghiên cứu cách phê duyệt tấu chương.
Nào ngờ nhìn mấy chồng tấu chương, Tống Thanh Thư liền bị cổ văn làm cho hoa mắt váng đầu, hắn bực bội gạt chồng tấu chương rơi xuống mặt đất.
- Hoàng thượng vì chuyện gì mà phiền não vậy?
Một giọng nữ nhân dịu dàng vang lên.
Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy Mã Xuân Hoa đang khom lưng đem tấu chương lượm lên, trong lòng cả kinh:
- Ai bảo nàng tiến vào?
- Thần thiếp muốn đem cho hoàng thượng một bát canh Quế Hoa Liên Tử...
Thấy Khang Hi vẫn mặt lạnh nhìn mình, Mã Xuân Hoa trong lòng phát lạnh, cuối cùng đã rõ ràng Khang Hi quả nhiên thật là không còn có thật tâm để ý đến mình nữa, tịch mịch nói,
- Nếu hoàng thượng không thích, thần thiếp xin cáo lui.
Nói xong mắt tràn đầy lệ lùi ra.
Nhìn Mã Xuân Hoa lúc rời đi dáng vẻ như tro nguội, Tống Thanh Thư thở dài, Mã Xuân Hoa cùng Khang Hi đã từng cực kỳ thân mật, nếu như sớm chiều gặp mặt, sẽ khó tránh khỏi bị nàng nhìn ra sơ hở, lúc đó chỉ có thể đành phải giết người diệt khẩu, nhưng Tống Thanh Thư không phải là loại người lãnh huyết tàn nhẫn như vậy, không thể làm gì khác hơn đành phải giữ một khoảng cách với Mã Xuân Hoa.
- Đa Long!
Tống Thanh Thư trầm giọng kêu lên.
- Có mặt nô tài!
Đa Long hoang mang từ ngoài chạy vào, quỳ trên mặt đất.
- Là ngươi cho Mã Xuân Hoa tiến vào?
Tống Thanh Thư lạnh giọng hỏi.
- Nô tài đáng chết, nô tài cho rằng những ngày gần đây hoàng thượng tâm tình không tốt, Mã cô nương có thể...
Còn chưa nói hết câu, liền bị Tống Thanh Thư ngắt lời:
- Sau này trẫm không dặn dò, bất luận người nào cũng không cho phép vào đây.
- Bẩm vâng..!
Đa Long lo sợ không thôi, thân là người bên cạnh Khang Hi, hắn biết rõ ràng Mã Xuân Hoa cùng Khang Hi có mối quan hệ ám muội, huống chi hắn biết sau khi về kinh, Khang Hi sẽ phong Mã Xuân Hoa làm Tuệ phi, nên lần này tự chủ trương để nàng đi vào, cũng là vì lấy lòng vị Hoàng phi này về sau, nào ngờ vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm chân ngựa bị đá ngược.
- Các binh tướng mà Bảo thân vương phái ra đi xuất chinh đánh Thần Long Đảo đã trở lại chưa?
Tống Thanh Thư hỏi.
- Khởi bẩm hoàng thượng, Lý Thị Nghiêu, Hải Lan Sát, Triệu Tuệ nghe tin Hoằng Lịch đã chết, thêm vào chuyện gia quyến đang bị không chế ở Thịnh Kinh thành, nhận được chiếu chỉ chiêu hàng, mặc dù có chút do dự, nhưng cuối cùng tất cả cũng đều quy hàng, bây giờ bọn họ đang chờ ở trong Thịnh Kinh thành chờ hoàng thượng xử lý.
- Còn A Quế cùng Phó Hằng thì sao?
Tống Thanh Thư sớm đã có dã tâm thay thế Khang Hi, nên những tin tình báo này đều tra rõ ràng, thủ hạ Hoằng Lịch có năm tướng lĩnh tay cầm binh quyền, nhóm Lý Thị Nghiêu được phái đi xuất chinh Thần Long Đảo, A Quế, Phó Hằng địa vị chức tước càng cao hơn, hiện đang ở tại biên giới phương Bắc, phòng bị hướng đi của Mông Cổ.
- Tác đại nhân đã đi chiêu hàng bọn họ, dựa vào tai du thuyết của Tác đại nhân, nói vậy cũng không có vấn đề.
Đa Long đáp.
Nhớ tới tài ăn nói khéo léo của Tác Ngạch Đồ, Tống Thanh Thư hài long, để cho hắn làm loại chuyện này không ai có thể thích hợp hơn được.
- Còn Khang Thân Vương công việc tiến triển đến đâu?
- Dưới sự nổ lực của Khang Thân Vương, chúng ta đã hoàn toàn nắm giữ Thịnh Kinh thành, thế lực còn sót lại của Hoằng Lịch phần lớn đã bị thanh tẩy, nếu có lọt lưới thì chỉ những con cá nhỏ, cũng không thể tạo được sóng lớn.
Khoảng thời gian này Đa Long nhiều lần phối hợp hành động cùng Khang Thân Vương, nên biết rõ rang nhiều chuyện.
- Hoằng Lịch trấn giữ Thịnh Kinh mấy chục năm, thế lực của hắn không phải dễ dàng liền trừ tận gốc. Trẫm thì không thể tiếp tục ở lâu tại Thịnh Kinh thành, như vậy đi, cứ để Khang Thân Vương lưu thủ Thịnh Kinh thành, khấu trừ phản tặc còn sót lại, Tác Ngạch Đồ sau khi trở lại, liền phụ trách xử lý về phương diện chính vụ của Thịnh Kinh thành.
Tống Thanh Thư mới vừa cướp thân phận của Khang Hi, nên cũng không muốn Mãn Thanh lập tức rơi vào tình cảnh chia năm xẻ bảy, đồng thời lại lo lắng bị người thân cận Khang Hi nhìn ra sơ hở, bởi vậy nên mới có ý định đem nhóm Khang Thân Vương, Tác Ngạch Đồ là những tâm phúc Khang Hi điều đi cách xa bên mình, còn Đa Long thì hắn thân tổng quản Đại Nội Thị Vệ, đột nhiên chuyển đi thì không tiện, nên đành từ từ tìm cách tính sau.
………………………………………………………………………………………..
Cục diện trong Thịnh Kinh thành dần dần ổn định, ngày về kinh thành của Tống Thanh Thư ngày cũng càng gần.
Trong kinh thành người thân cận Khang Hi càng nhiều, cũng càng dễ dàng lộ ra kẽ hở, có điều do các đại thần từ kinh thành liên tiếp bẩm tấu chương lên thúc giục, Tống Thanh Thư không thể làm gì khác hơn là lưu lại Khang Thân Vương cùng Tác Ngạch Đồ tổ chức thế cuộc phương bắc, chính mình mang theo nhóm người Đa Long lên giá về kinh, đương nhiên, Mã Xuân Hoa cùng Hạ Thanh Thanh cũng theo về kinh, còn Tô Thuyên thì quay về Thần Long Đảo…
Trong khoảng thời gian này, câu chuyện Tống Thanh Thư ám sát Khang Hi thất bại, bị lột da tróc thịt đã truyền khắp Đại Giang Nam Bắc.
……………………………………………………………………………………………
Trên Võ Đang sơn, Trương Tam Phong nhìn Tống Viễn Kiều thở dài nói:
- Thanh Thư đứa nhỏ này, vốn là sự phụ cho rằng hắn lầm đường lạc lối, sau này võ công của hắn càng ngày càng cao nên càng thêm nguy hiểm, sư phụ cũng đã có ý định xuống núi thanh lý môn hộ. Nào ngờ hắn không tiếc thân dùng khổ nhục kế, tuy rằng cuối cùng việc thích khách thất bại, nhưng cũng đủ để xem là một anh hùng, sư phụ thật sự là nhìn lầm….
…………………………………………………………………………………………..
Trên đỉnh Nga Mi Sơn, Chu Chỉ Nhược nhốt mình ở trong phòng, nàng tức giận dùng Bạch Mãng tiên pháp trút xuống tất cả đồ vật, quét đến nát tan….
…………………………………………………………………………………………
Ngũ Độc Giáo trong tỉnh Vân Nam, Chung Linh cùng Khúc Phi Yên khóc lóc sướt mướt, còn Đông Phương Mộ Tuyết thì mím môi đứng chắp tay ngóng nhìn về hướng Yến Kinh thành, sắc mặt lạnh giá như băng..