Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)

Tiếng Phật hiệu này có nội lực vô cùng hùng hồn, không thua kém gì công phu Sư Tử Hống của Phật môn, mọi người trong tửu điếm cảm thấy đầu óc run lên, Kim Luân Pháp Vương cùng nhóm cao thủ tập trung tình thần trấn định, đề phòng nhìn qua cửa tửu điếm.

Huyền Minh nhị lão cũng đình chỉ công kích, cau mày nhìn ra ngoài, Lý Mạc Sầu tuy rằng lúc này có thể thoát thân, nhưng bây giờ nét mặt lại còn tái xanh hơn cả vừa rồi.

Rất nhanh một hòa thượng mặc cái áo cà sa màu vàng tay cầm thiền trượng đi vào, người này đã qua tuổi trung niên, mặt như quan ngọc, hình dáng uy nghi đường đường, một đôi mắt không giận mà uy, một thân khí độ làm cho mọi người trong tửu điếm đang xôn xao cũng phải im lặng khác thường.

- Không biết đại sư có gì chỉ giáo?

Lộc Trượng Khách mặc dù có chút cố kỵ hòa thượng này, nhưng nghĩ đến cùng với sư đệ liên thủ, trong chốn giang hồ những người có thể chống lại không có mấy, vừa rồi lại bị đối phương đi vào làm cắt ngang cục diện trong trường đấu, nên lời nói hơi có chút không khách sáo

Hòa thượng trong mắt lóe lên phẫn nộ, nhưng rất nhanh biến mất vô tung, liếc mắt nhìn niệm Phật hiệu rồi nói ra:

- Chỉ giáo thì bần tăng không dám nhận, chẳng qua là nữ thí chủ này mà hai vị thí chủ đang vây công đánh, bần tăng vất vả truy tìm đã nhiều ngày, mong rằng hai vị dừng tay, để cho bần tăng thu phục nữ thí chủ này.

- Sư huynh, từng nghe qua Phật môn trong Trung thổ ẩn giấu nhiều hòa thượng hổ mang, hôm nay vừa nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền a.

Hạc Bút Ông cười ha ha, nháy mắt ra hiệu nhìn hòa thượng,

- Chắc vị đại sư gặp vị này đạo cô xinh đẹp tuyệt trần này, trong long nổi lên dục vọng phàm trần. hòa thượng phối hợp với đạo cô, ni cô phối với đạo sĩ, hay quá..hay quá, ha ha ha...

Lộc Trượng Khách cũng rất ăn ý cười ha ha.

Hòa thượng sắc mặt chuyển xanh, trầm giọng quát:

- Hừ… ở đâu ra hai kẻ ngông cuồng này…

Huyền Minh nhị lão cũng không quan tâm đến, kẻ xướng người hoạ nói ra:

- Đại hòa thượng, mọi thứ cũng nên nói, phải theo thứ tự kẻ đến trước và người đến sau, đạo cô xinh đẹp này là chúng ta thấy trước, hai huynh đệ chúng ta đại nhân đại lượng, đợi lát nữa cũng có thể phân chia cho đại hòa thượng một chén canh cũng không phải là không được, chỉ là lđại hòa thượng quá vội vàng chen ngang thật là không đúng.

Lý Mạc Sầu mặt đầy sát khí, nếu là nam tử bình thường dám ô ngôn uế ngữ đối với nàng như thế, nàng đã sớm làm cho muốn sống cũng sống không được, muốn chết cũng không xong rồi. Chẳng qua hiện nay đối phương là Huyền Minh nhị lão, lại còn có đại hòa thượng, người nào võ công cũng đều cao hơn nàng, nên đành yên lặng theo dõi kỳ biến.

- Miệng đầy ô ngôn uế ngữ, cái gọi là phật nộ cũng phải dùng đến công phu Sư Tử Hống, bần tăng bất tài nhưng thật sự không khắc chế được lửa giận trong lòng...

Hòa thượng hai hàng lông mày dựng đứng, trong miệng thì thào lẩm bẩm, trong tửu điếm mọi người chỉ có thể nghe được mơ hồ một ít vài chữ, chỉ thấy hòa thượng đột nhiên đưa tay, trong tay áo bắn ra một làn chân khí cực nóng.

Huyền Minh nhị lão tu luyện võ công chí âm chí hàn, đối với loại chân khí chí dương này cực kỳ cố kỵ, không dám trực tiếp tiếp chiêu, vội vàng nhảy hai bên tránh ra, nơi vừa đứng trước kia lưu lại dấu vết một vòng cháy đen.

- Vô Tướng Kiếp Chỉ?

Thấy hòa thượng xuất chiêu, Tống Thanh Thư ồ lên một tiếng, Vô Tướng Kiếp Chỉ chính là tuyệt học phái Thiếu Lâm, đương kim được xưng tụng tinh thông công phu này ngoại trừ Thiếu Lâm Huyền Bi đại sư, thì còn có Cưu Ma Trí của Thổ Phồn, nhưng tại Thân Giới Tự biên giới của Đại Lý thì Huyền Bi đại sư đã bị sát hại, vậy thì hòa thượng trước mắt này là ai?

- Vô Tướng Kiếp Chỉ?

Huyền Minh nhị lão tung hoành giang hồ nhiều năm, đối với tuyệt học võ lâm cũng hiểu rất rõ, gặp hòa thượng sử dụng ra tuyệt kỹ Thiếu Lâm, âm thầm kinh hãi, giọng nói cũng cung kính thay đổi, khác hẳn càn rỡ vừa rồi,

- Xin hỏi đại sư pháp danh, là vị cao tăng nào của Thiếu Lâm Tự?

Hòa thượng hừ một tiếng, Huyền Minh nhị lão vừa rồi dùng thân pháp tránh né nhìn qua chính là tuyệt đỉnh cao thủ, lúc này có vẻ cung kính, nên trong lòng hòa thượng có chút mát dạ:

- Bần tăng pháp danh Huyền Trừng.

Phương Trượng của Thiếu Lâm Tự hiên nay là Huyền Từ, danh tự hòa thượng cùng Phương Trượng cùng chữ Huyền, võ công tất nhiên không dưới hơn, Huyền Minh nhị lão thái độ càng kính cẩn.

- Huyền Trừng?

Còn Kim Luân Pháp Vương liền giật mình, đứng dậy hỏi,

- Xin hỏi đại sư có phải là thần tăng được xưng đệ nhất nhân Thiếu Lâm Tự trong vòng hai trăm năm trở lại với mười ba tuyệt kỹ Thiếu lâm?

Nghe qua Kim Luân Pháp Vương nhắc nhở, Huyền Minh nhị lão đột nhiên nhớ tới truyền thuyết trong chốn võ lâm, Thiếu Lâm Tự có bảy mươi hai tuyệt kỹ bác đại tinh thâm, bình thường một người cả đời có thể tinh thông một công phu đã là không tệ, người thiên tư trác tuyệt thì có thể cùng lúc tu luyện mấy môn tuyệt học, còn người có thể tinh thông bảy mươi hai tuyệt kỹ thì tuyệt đối không có khả năng.

Vài chục năm trước, Thiếu Lâm có một võ học kỳ tài, học được mười ba tuyệt kỹ, có thể nói trước không có, và sau này thì chưa thấy có ai, được vinh danh đệ nhất nhân Thiếu Lâm Tự trong vòng hai trăm năm trở lại, nhưng bất quá nghe lời đồn đại thần tăng kia luyện công đã bị tẩu hỏa nhập ma, võ công bị tẫn phế, vậy hòa thượng trước mắt này có phải là người đó không?

Hòa thượng nhìn nhìn Kim Luân Pháp Vương, trong mắt hiện lên tia dị sắc, nói ra:

- Không ngờ trong chốn võ lâm còn có người nhớ đến bần tăng, thiện tai thiện tai…

Nghe hòa thượng hắn nhận, trong tửu điếm thần sắc của mỗi người thay đổi khác nhau, Thần Tiễn Bát Hùng và đám thị vệ vội cầm chặt vũ khí, tập trung phòng ngự, Huyền Minh nhị lão liếc nhau nhìn đối phương mà khiếp ý. Kim Luân Pháp Vương gần đây tự cho mình là võ công đệ nhất thiên hạ, cũng biểu lộ kích động, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Võ công đệ nhất nhân trong vòng hai trăm năm của Thiếu Lâm?

Tống Thanh Thư trong lòng cười lạnh, "Ta cũng không tin lão hòa thượng này so với lão tăng quét rác còn lợi hại hơn."

Hắn nhớ đến lão tăng quét rác giơ tay nhấc chân nháy mắt đánh văng Tiêu Viễn Sơn, Mộ Dung Bác, một chiêu bại lui Cưu Ma Trí, đối phó Kiều Phong Mộ Dung Phục liên thủ nhàn nhã, thật sự là trâu bò trong đám trâu bò, do đó Tống Thanh Thư đương nhiên không tin đại sư Huyền Trừng này có thể so bì được với lão tăng quét rác lợi hại hơn.

- Hừ…lão đầu trọc kia, ngươi đuổi theo ta hơn ngàn dặm, cuối cùng là vì cái gì?

Không giống với mọi người đang trầm mặc, Lý Mạc Sầu căm hận nói ra.

- Yêu nữ, ngươi làm hại người trong giang hồ, lạm sát kẻ vô tội, dựa vào tình tình của bần tăng thì sẽ giết ngươi vì dân trừ hại, nhưng Phương Trượng sư huynh từ bi, ra pháp lệnh ta phải bắt ngươi quay về Thiếu Lâm Tự sám hối, quãng đời còn lại sẽ diện bích tĩnh tâm qua, nên ta mới để cho ngươi mấy lần đào thoát được, bất quá lần này để xem ngươi trốn được chỗ nào nữa!

Huyền Trừng đại sư đem thiền trượng hướng trên mặt đất nhấn một cái, phụ cận sàn nhà chung quanh từng miếng vỡ vụn.

Mấy ngày này Huyền Trừng đại sư một mực đuổi theo Lý Mạc Sầu, nhưng bị trở ngại pháp chỉ Huyền Từ, nên rất nhiều lần cũng không thể hạ thủ nàng được, cho nên Lý Mạc Sầu thừa cơ dựa vào khinh công tuyệt diệu chạy xa, nhưng Huyền Trừng đại sư nội công thâm hậu, vẫn có thể từ xa xa bám theo nàng. Lý Mạc Sầu tuy rằng tạm thời đào thoát, nhưng muốn bỏ rơi Huyền Trừng đại sư, thì tuyệt đối không thể.

- Giang hồ có nhiều nam tử thay lòng đổi dạ, Lý Mạc Sầu ta muốn giết thì giết, lão đầu trọc ngươi có thể ngăn cản ta được sao?

Lý Mạc Sầu trên mặt không có chút nào sợ hãi, làm cho mọi người bên trong bội phục.

- Huyền Trừng đại sư, các người đã có ân oán với nhau, huynh đệ chúng ta sẽ không nhúng vào nữa… đại sư mời cứ tuỳ tiện.

Huyền Minh nhị lão gượng cười, rất nhanh lui về sau...

Huyền Trừng đại sư ánh mắt ngưng tụ, hai lão nhân này ánh mắt lấm la lấm lét, nhìn qua thì biết không phải là người tốt gì, bất quá thấy bọn họ phương pháp thổ nạp hô hấp không phải là yếu ớt, huống chi bên cạnh bọn họ có có Phiên Tăng cao gầy võ công thâm sâu không lường được, Huyền Trừng đại sư cũng không muốn làm cho tình hình thêm phức tạp.

- Nghiệp chướng! Ngươi giết hại Lục Triển Nguyên một nhà hơn mười tính mạng, lúc hành tẩu giang hồ thì lạm sát kẻ vô tội, hôm nay bần tăng thay trời hành đạo!

Huyền Trừng đại sư mắng Lý Mạc Sầu, rồi giơ thiền trượng đánh tới Lý Mạc Sầu đánh tới.

Từ nơi cửa sổ, Tống Thanh Thư cũng có thể cảm nhận được thiền trượng phát ra tiên thiên cương khí, liền giật mình:

‘’ Hòa thượng này được xưng võ công đệ nhất nhân Thiếu Lâm Tự trong vòng hai trăm năm, cũng không phải hoàn toàn là khoác lác, toàn bộ Thiếu Lâm Tự bây giờ chỉ sợ không ai có thể sử dụng Phục Ma trượng pháp thi triển được uy thế như vậy.

Lý Mạc Sầu đương nhiên không dám đón đỡ, nàng nhấn mũi chân, hướng bên cạnh tránh đi, Huyền Trừng đại sư cùng Lý Mạc Sầu đã giao thủ nhiều lần, nên sớm đoán được chiêu tránh này của nàng, cây thiền trượng nặng nề dường như thông linh, mượn lực phản chấn lúc đánh trúng mặt đất, nhẹ nhàng bắn ra truy tìm hướng Lý Mạc Sầu tiếp tục phóng tới.

Lý Mạc Sầu mắt thấy tránh cũng không thể tránh, liền dùng phất trần đón đỡ quấn quanh đầu phía trên thiền trượng, mượn lực trở mình tung bay cao mấy trượng, thân pháp linh hoạt, thân dưới làn váy đạo bào tung bay phất phới, làm lộ ra cặp đùi thon dài săn chắc trắng noãn trước khi hạ xuống bên ngoài khiến cho trong tràng diện đám nam nhân thoáng qua nhìn thấy được phải chảy nước bọt, trước đây cũng nhờ vào đòn gió này mà rất nhiều nam nhân trước khi được nhìn thấy trọn vẹn hạ thể nàng thì nhận lãnh những mũi Băng phách ngân châm bắn trúng vào yết hầu.

“Ực…ực..”

“ Cặp đùi này nếu kẹp chặt lúc giao hoan chắc chắn là thoải mái vô cùng."

Lộc Trượng Khách liếm lấy bờ môi, cảm thấy thân thể bốc lên lửa nóng, bất quá lời nói này lão cũng chỉ dám thầm nghĩ trong lòng, nếu nhỡ chọc giận đến lão đại hòa thượng này, lại thêm phiền toái không cần thiết.

Lý Mạc Sầu cũng không biết Lộc Trượng Khách trong đầu đang nghĩ đến chuyện xấu xa, khuôn mặt trắng xanh nhìn tay phải của mình run rẩy, vừa rồi tuy rằng mượn lực xảo kình thoát được đòn công kích của Huyền Trừng đại sư, thiền trượng bị phất trần quấn lấy gây chấn động, lập tức một làn vô hình cương khí truyền đến, cây phất trần liền từng khúc đứt gãy, Lý Mạc Sầu tuy rằng sớm kịp buông tay thả ra, nhưng hổ khẩu vẫn đau thốn không thôi, trong thời gian ngắn chỉ sợ vô lực tái chiến.

Lý Mạc Sầu nào dám ham chiến, thừa dịp cùng Huyền Trừng đại sư giãn ra khoảng cách, không chút do dự vận khởi khinh công phái Cổ Mộ nhắm hướng ngoài cửa sổ nơi Tống Thanh Thư ngồi dưới bay đi.

Huyền Trừng đại sư võ công cao hơn Lý Mạc Sầu mất bậc, đã quan sát đối phương mấy lần từ trong tay mình đào thoát, đã có phương pháp chận lại đối phương pháp, thấy Lý Mạc Sầu quả nhiên phi thân bỏ chạy, liền vận lên mười thành công lực đem thiền trượng phóng tiếp từ phía sau lưng nàng.

Nương theo tiếng gió rít, thiền trượng phát sau mà đến trước, Lý Mạc Sầu nếu như tiếp tục phi thân ra ngoài, thì vận mệnh khó tránh khỏi bị thiền trượng đánh trúng trọng thương.

Lý Mạc Sầu cũng rõ ràng điểm này, bất quá nàng hoành hành giang hồ nhiều năm, không chỉ dựa vào võ công cùng độc châm, càng nhiều hơn nữa là kinh nghiệm thực chiến, nàng minh bạch chỉ cần nếu mình ngưng lại tránh né, tuy rằng giữ được tính mạng, nhưng sẽ không có cách nào thoát được trong tay Huyền Trừng đại sư, lúc đó đành phải ở trên núi đá ngồi diện bích suốt đời, nếu vậy chi bằng liều chết còn hơn.

Cân nhắc lợi hại, Lý Mạc Sầu quyết định liều mạng tiếp nhận cây thiền trượng đánh trúng, rồi mượn lực thừa cơ chạy đi, nên không tránh không né nữa, chỉ là tập trung chân khí tại trên lưng, chờ một kích lôi đình ập đến..

Lộc Trượng Khách hít sâu một hơi, theo nhãn lực của lão, nhìn ra được Lý Mạc Sầu nhận một kích này, tuyệt không thể nào sống sót được, trong lòng tiếc hận, đáng thương một đạo cô xinh đẹp, cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn. Đương nhiên lúc này cho dù lão có tâm cứu giúp, cũng không còn kịp nữa rồi.

Một bên Triệu Mẫn thần sắc cũng ngưng trọng, Hoa Tranh công chúa cũng lộ vẻ không đành lòng, tất cả đều trơ mắt nhìn xem thảm án phát sinh.

“ Vèo!...”

Lúc đầu thiền trượng sắp đánh trúng phía sau lưng Lý Mạc Sầu, từ chỗ mé dưới phóng lên một chiếc đũa, chạm vào đầu cây thiền trượng, chiếc đũa lập tức vỡ nát, nhưng cây thiền trượng bị ảnh hưởng trệch xoay tròn phá tan cái cửa sổ.

Lý Mạc Sầu vốn vừa đang bay trên không trung đến cái cửa sổ, bên dưới là bàn Tống Thanh Thư đang ngồi, nhưng sự việc tiếp diễn quá nhanh, kình lực phản chấn va chạm từ cây thiền trượng với chiếc đũa làm nàng cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó kình phong nghịch thể, dù là nàng vận khí ngăn cản được nhanh, cũng bị một hồi khí huyết cuồn cuộn, chân khí trong cơ thể tán loạn, ngưng tụ không nổi, mặt mày biến sắc rơi xuống ngay trên người đang ngồi bên dưới cái bàn, nhưng mơ hồ biết rõ đó không phải là địch nhân.

Mũi chân điểm nhẽ trên bả vai người ngồi dưới một cái, thân hình đã ngừng lại, rồi ưu nhã trở mình rơi xuống bên cạnh Tống Thanh Thư, nhìn đối phương, chỉ thấy một nam nhân diện mạo thanh tú tuấn lãng đang tại tự rót rượu uống, đôi đũa bên cạnh cái bát vừa vặn thiếu đi một chiếc, nàng làm gì mà không biết chuyện gì vừa xảy ra, ôm quyền đa tạ:

- Đa tạ các hạ xuất thủ cứu giúp….

Trong khi Lý Mạc Sầu rơi xuống giẫm trên đầu vai của hắn, làn váy bên dưới cái đạo bào hơi xòe ra như cánh dù, chân phải của nàng cong lại như chim hạc đứng một chân, trong cái rơi chớp mắt đó, ngay chính giữa chân hạ thể bị bạo lộ không thể nghi ngờ, cái gò mu kéo căng thành một gò đất phập phồng, bộ phận âm hộ khéo léo như táo tròn, hai bên mép cái tiểu nội khố những sợi lông đen nhánh lú đầu bên ngoài đón gió phiêu cuốn không hề che lấp, bởi vì bắp đùi bên phải mở rộng ra, cơ bắp tác động, cái khe thịt hé mở, hình thành một đường lõm ngay chính giữa cái tiểu nội khố nhỏ bé, một đôi đùi đẹp trần trụi rắn chắc, cơ bắp căng cứng kéo thành đường cong cân đối hoàn mỹ lả lướt, tuyết da phấn nhuận theo thân thể yêu kiều rớt xuống, nói thì chậm nhưng thân thể nàng rơi xuống rất nhanh, cũng không qua được đôi mắt cú vọ thâm sâu của Tống Thanh Thư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui